Vài ngày sau khi Tống Ngọc Tịch nhận được thánh chỉ, Cảnh Dương công chúa và Quách Liên Khanh đồng thời tới cửa. Cảnh Dương công chúa đối với chuyện này quả thực cực kỳ cực kỳ kinh ngạc, vừa tiến vào tiểu lâu của Tống Ngọc Tịch, nàng ấy đã lập tức hỏi Tống Ngọc Tịch:
"Muội, muội với hoàng huynh trưởng của ta vừa ý lẫn nhau từ khi nào vậy? Ta thậm chí còn không biết! ”
Vấn đề của Cảnh Dương công chúa khiến Tống Ngọc Tịch có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói một câu: "Muội cũng không biết ưng ý lẫn nhau từ khi nào nữa. Chàng... chàng ấy không nói với tỷ à?"
Tống Ngọc Tịch thông minh chuyển vấn đề đến trên người Tiêu Tề Dự, quả nhiên Cảnh Dương công chúa vừa nghe liền buông tay nói: "Không có đâu! Trước khi thánh chỉ hạ xuống, ta thậm chí ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy nha. Sau khi hạ thánh chỉ, trong cung mới truyền ra, làm ta hoảng sợ còn kêu lên một tiếng đây này.”
Quách Liên Khanh cũng nói theo:
"Đúng vậy, ngay cả ta cũng hoảng sợ, luôn cảm thấy Tống Thất khẳng định biết chuyện này từ trước."
Tống Ngọc Tịch nhìn Quách Liên Khanh, trong lòng thập phần xin lỗi, ngoài miệng cũng xấu hổ không giấu được, bèn thả lỏng một chút, nói: "Ta... Cũng không biết sớm hơn mọi người được là bao... Trước đó không lâu, vào buổi tối mà Thái tử điện hạ đưa ta trở về, đã cùng phụ thân ta ở trong thư phòng nói chuyện rất lâu, ngày hôm sau cha ta mới nói với ta chuyện này.”
Cảnh Dương công chúa mở to hai mắt, nói:
"Hoàng huynh trưởng ta đưa muội trở về. Còn ở nhà muội tán gẫu một lúc lâu với Quốc công, còn là vào buổi tối?" Sau khi lặp lại những lời này, Cảnh Dương công chúa không ngừng lắc đầu, cảm thấy thật sự khó tin: "Hoàng huynh trưởng ta, một người không thú vị như vậy, lại có thể làm như vậy ư? Ái chà chà, ta vậy mà đã vô duyên vô cớ bỏ lỡ một vở kịch lớn như vậy!”Quách Liên Khanh và Tống Ngọc Tịch đều không nói gì mà nhìn Cảnh Dương công chúa, nhưng ai ngờ Cảnh Dương công chúa lại nghiêm túc nói: "Này này, đừng nhìn ta nhìn ta như vậy. Ta nói rất nghiêm túc đấy. Hoàng huynh trưởng của ta vô cùng nghiêm túc đứng đắn, ngày thường nếu huynh ấy thưởng cho ta một khuôn mặt tươi cười, là ta đã phải cao hứng lắm rồi. Không giấu gì hai người, lúc đó ta còn nghĩ, tương lai cô nương nào mà gả cho huynh ấy, nhất định sẽ rất đau khổ. Nhưng không ngờ tới, khổ đau này vậy mà lại rơi vào đầu Tống Thất, ta thật không biết nên đồng tình với muội, hay vẫn nên đồng tình với muội đây.”
Tống Ngọc Tịch đỡ trán, Quách Liên Khanh lại cảm thấy thích thú, nói: "Thái tử điện hạ xưa nay có hiền danh, không phải kém cỏi như muội nói chứ!”
Bình thường mà nói, người khác chất vấn ca ca của mình như vậy, thân làm em gái hẳn là nên dừng lại đúng lúc, nhưng vị Cảnh Dương công chúa này cho tới bây giờ cũng không biết cái gì gọi là dừng lại đúng lúc, nên tiếp lời Quách Liên Khanh, tiếp tục nói:
"Ta cũng không phải nói giỡn. Hoàng huynh trưởng của ta làm chính sự, thì không cần phải bàn cãi, trong cung không có người nào là không bội phục huynh ấy, nhưng chỉ riêng tính cách của huynh ấy, thì các huynh đệ tỷ muội cũng không dám khen ngợi. Lúc nghiêm túc có thể dọa người đến chết, ngay cả mẫu hậu và Hoài Vương ca ca, huynh ấy cũng không nể mặt. Thi thoảng ngẫu nhiên còn nói với ta đôi lời, nhưng hai người không biết chứ, khi ta nói chuyện với huynh ấy, thì trong đầu căng như dây đàn, sợ nói sai cái gì, chọc cho huynh ấy không vui.”
Tống Ngọc Tịch rót trà cho hai người, rồi nói:
"Vậy sao? Ta thật sự không biết Thái tử điện hạ lại như vậy.”
Nếu bị Tiêu Tề Dự biết, em gái ruột thịt của hắn ở trước mặt mình chê bai hắn không đáng một xu, thì thật không biết trên gương mặt của hắn nên có biểu tình gì, nhưng nhất định rất là đặc sắc.
Cảnh Dương công chúa uống một ngụm, rồi tiếp tục cố gắng hết sức mà bôi đen:
"Thật sự là như vậy mà. Bình thường huynh ấy rất biết giả bộ, nhìn giống như là đang cười, nhưng trong bụng kỳ thật toàn là ý nghĩ xấu xa. Nếu ta sớm biết, huynh ấy nhìn trúng Tống Thất muội, thì cho dù huynh ấy có mắng ta đánh ta, thì ta cũng sẽ ngăn cản muội. Muội tin ta đi, làm nữ nhân của huynh ấy, chắc chắn sẽ rất mệt mỏi! Mẫu hậu giới thiệu cho huynh ấy nhiều thiên kim thế gia như vậy, mà huynh ấy nhìn ai cũng thấy chướng mắt, cái này còn chưa tính, vốn hợp mắt là thứ rất khó nói, nhưng hai người có biết huynh ấy đã làm cái gì không?”
Thái tử điện hạ năm nay đã hơn hai mươi mấy tuổi, nhưng bên người ngay cả một trắc phi cũng không có, trong kinh thành đối với chuyện này nghị luận rất nhiều, nhưng chưa từng có một lời giải thích chính thức. Nay Cảnh Dương công chúa lại tự động đảm đương chuyện này, Quách Liên Khanh và Tống Ngọc Tịch dĩ nhiên cũng vui vẻ lắng nghe, Quách Liên Khanh cầm lấy một khối điểm tâm, cắn một miếng, nói:
"Làm cái gì, muội nói mau đi."
"Mẫu hậu giới thiệu cho huynh ấy thiên kim thế gia. Ví dụ như chuyện của tiểu thư phủ Tín Quốc công phủ nhé. Hôm nay mẫu hậu gọi tiểu thư phủ Tín Quốc công vào cung cho huynh ấy xem mắt, ngày mai Tín Quốc công sẽ bị huynh ấy kéo đến thư phòng Đông cung phạt đứng, cũng không nói là vì sao, cứ như vậy mà để thời gian trôi qua. Quốc công tuổi đã cao, đứng nửa canh giờ, chân liền mềm nhũn, nhưng từ đầu đến cuối huynh ấy cũng không nói gì, cứ như vậy mà để thời gian trôi đi, thẳng đến khi Quốc công tự mình ngộ ra nguyên nhân, huynh ấy mới thả người về phủ Quốc công, có phải là biến thái không?”
Cảnh Dương công chúa nói xong, Tống Ngọc Tịch và Quách Liên Khanh liền cùng lúc nở nụ cười. Quách Liên Khanh nhét một khối điểm tâm vào tay Cảnh Dương công chúa, nói:
"Được rồi được rồi. Muội ở đây tận hết sức lực bôi đen Thái tử điện hạ, nhưng ngàn vạn lần đừng quên, ở trước mặt muội chính là Thái tử phi nương nương tương lai, muội cũng không sợ chị dâu nhỏ của muội ngày sau nhất nhất cáo trạng Thái tử điện hạ à, lúc đó muội sẽ không chịu nổi đâu.”
Quách Liên Khanh một câu đánh tỉnh Cảnh Dương công chúa, cầm điểm tâm đáng thương nhìn về phía Tống Ngọc Tịch, nói: "Tống Thất, những lời này ta chỉ nói với hai người, muội ngàn vạn lần đừng truyền đến tai hoàng huynh trưởng đấy, nếu không, tới đây sẽ đến lượt ta đi Đông Cung phạt đứng đấy.”
Tống Ngọc Tịch không khỏi lại nở nụ cười. Ba cô nương trêu ghẹo nhau xong, thì tất cả đều dựa vào bàn nở nụ cười. Quách Liên Khanh cười một lúc, mới hỏi Tống Ngọc Tịch:
"Còn chưa hỏi muội, muội có cảm giác thế nào với Thái tử điện hạ, thật sự là thích huynh ấy chứ?"
Tống Ngọc Tịch thu lại tươi cười, cảm thấy mỗi lần Quách Liên Khanh nói chuyện với mình về Tiêu Tề Dự, nàng liền cảm thấy giống như phải chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón quân địch. Nàng cũng không muốn giấu diếm bất cứ cái gì, gật đầu nói:
"Ta đã gặp qua Thái tử vài lần, mặc dù chàng ấy đúng như những gì công chúa nói, ngẫu nhiên xử sự có chút chậm chạp, có chút bất cận nhân tình, nhưng... ta... khá thích chàng.”
Cảnh Dương công chúa vỗ bàn một cái, rất tán đồng nói: "Đúng đúng đúng, ta vừa rồi quên nói, hoàng huynh trưởng ta còn có một đặc điểm, chính là trên phương diện nữ nhân đặc biệt chậm chạp, những chuyện huynh ấy làm, cho dù là một nam hài không hiểu chuyện cũng sẽ không làm như vậy. Người khác lấy lòng huynh ấy, huynh ấy cũng nghe không ra, thích ai, không thích ai, căn bản cũng không thể hiện ra, thật khó cho Tống Thất muội vậy mà lại có thể thích huynh ấy như vậy.”
Quách Liên Khanh không để ý tới Cảnh Dương công chúa quấy rối, gật đầu nói: "Như thế rất tốt, ta cảm thấy chuyện hôn nhân, nếu không được ở chung với người mình thích, thì thật sự là quá nhàm chán. Cả đời này đều phải sống qua ngày với người mình không thích, vậy còn không bằng đi cho xong.”
Tống Ngọc Tịch nghe nàng ấy nói vậy, thì không khỏi nhìn ra bên ngoài. Quách Liên Khanh mặt đỏ lên, biết Tống Ngọc Tịch đang nhìn cái gì, nhưng Cảnh Dương công chúa lại không biết, chỉ thấy Quách Liên Khanh tiếp tục nói:
"Ta dù sao cũng đã xác định tâm ý, cả đời này tuyệt đối sẽ không gả cho một người cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp mặt, chưa từng chung đụng, không biết phẩm hạnh. Nếu ta đã xác định là chàng, thì đó chính là chàng!”