Tống Ngọc Thiền không muốn nghe Tống Ngọc Tịch tiếp tục nói tiếp, liền quay đầu sang một bên, nói:
"Nhiều nhất thì sao? Bà có từng coi ta là tôn nữ đích xuất không? Ở trong phủ, bà đối với ai mà không phải tốt như vậy, ta không có cảm giác được ưu đãi, ta cũng không có cảm giác được bà coi ta là tôn nữ đích xuất mà đối đãi.”
Tống Ngọc Tịch nhìn nàng ta mà quả thật muốn bật cười, hơn nữa còn muốn cười thật to. Nàng nói:
"Ngươi muốn bà đối đãi ngươi như tôn nữ đích xuất như thế nào đây? Giống như ngoại tổ mẫu ngươi, đi tới đâu cũng nâng niu tôn nữ như ánh trăng sáng được chúng sao vây quanh, tất cả tỷ muội trong nhà đều phải thuận theo ý của ngươi ư?”
"Chẳng lẽ không nên như vậy sao? Từ xưa đích thứ khác biệt, không phải chính là đạo lý này sao? Ta sinh ra là đích nữ, nhưng lại sống cuộc sống giống như các ngươi, công chúa do Hoàng hậu sinh ra trong cung, với công chúa do Thất phẩm Tiệp dư sinh ra, có thể giống nhau sao? Nếu có trách thì chỉ trách các ngươi đầu thai sai chỗ, không chui vào trong bụng phu nhân chính phòng. Ta sinh ra nên có đặc quyền, nhưng bà lại thu hết của ta. Ta biết, bà không thích mẹ ta, từ nhỏ đến lớn, ta còn chưa đủ xa lánh mẹ ta sao? Để bà có thể nhìn ta nhiều hơn, nhưng còn bà thì sao? Đối với ta cũng giống như đối với các tỷ muội khác.”
Tống Ngọc Thiền nói xong, dường như tự bản thân cũng cảm thấy mình bị thiệt thòi, trong hốc mắt cũng đã đong đầy nước mắt.
Tống Ngọc Tịch cũng không biết phải nói sao cho phải. Ý nghĩ này của nàng ta thật sự là đã hại cả đời nàng ta, rõ ràng đã có thể là đích nữ xuất sắc nhất Tống gia, nhưng nàng ta hết lần này tới lần khác tự mình lãng phí, đi một bước cờ thối lại càng thêm thối.
"Những lời này, vốn không nên để ta nói với ngươi, nhưng nếu hôm nay ngươi đã nói đến mức này, vậy ta liền cùng ngươi bác lại hai câu đi. Ngươi cảm thấy ngươi là đích nữ, ngươi nên được ưu đãi, vậy những tỷ muội khác thì sao? Chúng ta cũng là nữ nhi Tống gia, chẳng lẽ Tống gia chỉ có một mình ngươi mới được sống tốt, còn chúng ta nên sống không tốt sao?”
Tống Ngọc Thiền nghe đến đó, thì đã cắt ngang lời Tống Ngọc Tịch: "Các ngươi chính là không nên sống tốt hơn ta! Nhất là ngươi, Tống Ngọc Tịch! Thân phận ngươi là gì chứ? Một nha đầu quê mùa không rõ lai lịch, dựa vào cái gì mà lại được phụ thân và tổ mẫu yêu thích? Điều gì khiến họ nhìn ngươi với cặp mắt khác? Ngươi dựa vào cái gì khiến Định vương một lòng với ngươi? Ngươi lại dựa vào cái gì mà trèo lên Thái tử điện hạ, sau này ngươi còn muốn vào cung làm nương nương, có phải hay không? Ngươi muốn làm phi tử, làm Hoàng hậu, sau đó giẫm ta giẫm ở dưới chân cả đời, có phải không?”Tống Ngọc Tịch thở dài, vốn còn muốn tranh luận với nàng ta một phen, nhưng sau khi nghe nàng ta nói những lời không có lý lẽ này, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Tống Ngọc Thiền đã bị tẩu hỏa nhập ma, nàng ta đã không phân biệt được cái gì là đúng, cái gì là sai, một mực đắm chìm trong thế giới của mình, cảm thấy tất cả mọi người có lỗi với nàng ta, cảm thấy bất cứ chuyện gì nàng ta gặp phải đều do người khác hãm hại, đều là lỗi của người khác, nàng ta sẽ không tự xét lại mình vì sao lại hạ độc thủ với tổ mẫu của mình. Nàng ta không cảm thấy mình sai, ngược lại còn cảm thấy đây là do tổ mẫu ép buộc nàng ta.
Với tâm thái như vậy, bất luận có nói cái gì cũng là uổng công, nên nàng cũng không muốn phí lời.
Nàng im lặng đứng lên, xoay người không một tiếng động đi ra ngoài.
Tống Ngọc Thiền nhìn bóng lưng Tống Ngọc Tịch rời đi, tất cả không cam lòng trong lòng đều hóa thành phẫn nộ, đánh hết lên trên ván giường. Nha hoàn bà tử bên ngoài hầu hạ tiến vào nhìn nàng ta, nhưng tất cả đều bị nàng ta quát đuổi ra ngoài.
"Cút —— tất cả cút ra ngoài cho ta —— cút ——"
"..." Nàng ta như vậy, những người hầu hạ này cho dù muốn tiến lên cũng không dám.
Tống Ngọc Tịch đi ra khỏi viện, Lạc Hà đưa nàng ra. Tống Ngọc Tịch hai tay khép vào trong tay áo hỏi Lạc Hà: "Tiểu thư nhà ngươi đang phát điên, sao ngươi không vào thăm nàng ta?”
Lạc Hà theo sát phía sau, nghe Được Tống Ngọc Tịch nói như vậy, liền vội vàng trả lời: "Tiểu thư nhà ta đã biến thành như bây giờ, cuộc sống sau này nàng ta sẽ có lúc phát điên. Mặc dù nô tỳ từ nhỏ hầu hạ tiểu thư, nhưng cũng hiểu được lần này tiểu thư làm thật sự quá sai, mặc kệ là luân lý hay là nhân tình, đều mười phần sai lầm. Nô tỳ là nô tỳ của tiểu thư, không có khuyên can tiểu thư, tụi nô tỳ tự nhiên cũng có sai, không dám thỉnh cầu tha thứ, Nhưng Thất tiểu thư, trong nhà nô tỳ cũng không phải chỉ có một mình nô tỳ, nô tỳ có lão phụ lão mẫu, còn có hai đệ đệ đang đi học phải chu cấp, nếu chỉ có một mình nô tỳ, mặc dù đi theo tiểu thư cả đời, cũng không sao. Nhưng có người nhà ràng buộc, thực sự là không còn cách nào khác. Thất tiểu thư nếu có thể cứu một nhà ta, Lạc Hà sau này làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp ân tình của Thất tiểu thư.”
Lạc Hà bị bán vào Trấn Quốc Công phủ làm việc từ khi con nhỏ, trong nhà quả thật khó khăn. Tống Ngọc Tịch dừng bước, quay đầu nhìn nàng ta, nói:
"Lời ngươi nói hôm nay, ta đã nhớ kỹ. Hiện tại, ngươi chỉ cần trở về hầu hạ tiểu thư nhà ngươi, trông chừng nàng ta đừng để nàng làm ra chuyện ngu ngốc trước khi lão phu nhân có quyết định."
Tống Ngọc Tịch nói như vậy với Lạc Hà, nhưng kỳ thật cũng chính là chấp nhận sự đầu quân của Lạc Hà. Trên mặt Lạc Hà hiện lên mừng rỡ, quỳ xuống dập đầu với Tống Ngọc Tịch hai cái, rồi nói:
"Thất tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định trông chừng đại tiểu thư."
Tống Ngọc Tịch gật đầu: "Đi đi.”
Lạc Hà lại dập đầu một cái, sau đó đứng dậy, vội vàng trở lại trong viện ở phía sau.
Tống Ngọc Tịch thở dài một hơi, thật sự không biết Tống Ngọc Thiền lúc trước cái gì cũng tốt kia làm sao lại biến thành bộ dạng như bây giờ. Thời điểm nàng vừa mới vào phủ, luôn cảm thấy vị Đại tỷ tỷ này phi thường tốt, đối xử thân thiện với mọi người, tâm tư đơn thuần, đặc biệt lại không kiêng kị với người bên ngoài, cũng đối xử rất tốt với thứ nữ nửa đường trở về nhà như nàng. Nhưng ai có thể nghĩ đến, tất cả những điều này đều được xây dựng trên cơ sở không có tranh chấp, nhưng một khi có tranh chấp, một khi mất cân bằng, thì trong lòng nàng ta lập tức bị nghiêng lệch, cũng có lẽ cán cân kia cho tới bây giờ cũng chưa từng cân bằng, toàn bộ đều do nàng ta giả bộ.
Cho dù có như thế nào, nhưng lúc này đây Tống Ngọc Thiền gọi nàng tới, ngược lại lại nói được một chuyện đứng đắn. Tuy Tần thị nói muốn giam lỏng Tống Ngọc Thiền ở nhà cả đời, nhưng Tống Ngọc Tịch biết, đó chẳng qua chỉ là ngoài miệng Tần thị. Nhưng Tống Ngọc Thiền lại không cảm thấy như vậy, bởi vì nàng ta không tin, nàng ta muốn hại tính mạng Tần thị, mà Tần thị vẫn sẽ để nàng ta sống yên lành, cho nên mới nghĩ đến muốn gả ra ngoài, bất chấp mọi giá và hậu quả.
Trong lúc nàng vừa suy tư vừa đi tới Ninh Thọ viện, Quế ma ma đang chỉ huy các bà tử vẩy nước, thấy Tống Ngọc Tịch tiến vào, vội vàng nhường đường qua một bên. Tống Ngọc Tịch hỏi Quế ma ma:
"Tổ mẫu đâu?"
Quế ma ma chỉ chỉ đình đài ở phía sau, nói: "Tôn ma ma đang đỡ lão phu nhân đi đường, tinh thần lão phu nhân tốt hơn rất nhiều, thấy bên ngoài nắng đẹp, mới nghĩ ra ngoài đi dạo.”
Tống Ngọc Tịch gật đầu: "Ừm, hôm nay trời rất đẹp, đi một chút cũng tốt, để ta đi ra phía sau tìm bọn họ.”
Sau khi từ biệt Quế ma ma, Tống Ngọc Tịch đi lên hành lang hành lang gấp khúc, đi về phía tiểu viện phía sau đình. Quả nhiên giữa những bụi hoa rậm rạp, Tần thị đang từng bước từng bước đi trên con đường nhỏ được lát đá cuội. Tống Ngọc Tịch đi qua, thay thế Tôn ma ma, Tần thị quay đầu lại nhìn thấy Tống Ngọc Tịch, liền bật cười.
"Hôm nay sao lại có thời gian rảnh mà tới đây vậy?"
Tống Ngọc Tịch: "Coi tổ mẫu nói kìa, ngày nào con chẳng đến thăm người? Cho dù có bận rộn đến đâu cũng phải đến.”
Tần thị nhìn nàng nhíu mày, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?”
Tống Ngọc Tịch rất bội phục sự nhạy bén của Tần thị, nàng để cho Tôn ma ma đứng phía sau quay trở về, sau đó đỡ Tần thị đi về phía đình.
Tần thị thấy nàng như vậy liền biết nha đầu này thật sự có việc muốn nói cùng bà, bước chân cũng hơi nhanh hơn một chút, chỉ có điều đôi chân này đã không dùng hơn mấy tháng, cho nên bước đi cũng không được nhanh nhẹn như trước. Tống Ngọc Tịch mười phần cẩn thận đỡ bà, từng bước từng bước bước lên bậc thang, rồi đỡ bà ngồi xuống trong đình.