Tống Ngọc Tịch lắng nghe rất chân thành. Lúc trước nàng chưa từng nghe Tiêu Tề Dự nói qua chuyện năm đó, kiếp trước xác thực nàng cũng không có tư cách để nghe được những chuyện này. Hiện giờ nghe hắn nói đến mới nhớ tới, lúc trước Hoài vương sở dĩ có thể đăng cơ, quả thật là dựa vào Hoàng hậu nương nương đứng ra bảo đảm, nhưng lúc đó nàng cũng không nghĩ nhiều, dù sao nàng cũng không quen biết với Tiêu Tề Dự, cho dù đồng tình với chuyện mà Thái tử gặp phải, thì cũng không có cách nào trợ giúp được bất cứ điều gì.
"Cho tới bây giờ chưa từng nghe chàng nói qua những chuyện này... Còn sau đó thì sao?”
Tiêu Tề Dự thở dài, tiếp tục nói: "Sau đó? Sau đó ta trở về kinh thành, đoạt vị trí Tiêu Tề Thai, giam lỏng mẫu hậu trong cung, cũng không bà ta! Sau đó, ta liền trùng sinh, không nghĩ tới nàng cũng vậy, nàng nói xem chúng ta vòng một vòng lớn như vậy, thật sự là không đáng mà.”
Tống Ngọc Tịch cúi đầu cười khẽ, lại hỏi một câu: "Vậy kiếp này chàng chuẩn bị xử trí như thế nào?”
"Kiếp này bọn họ cũng chưa làm gì, ta phái người nhìn là được rồi, nếu bọn họ thật sự làm cái gì, vậy đừng trách ta không khách khí. Bà ta sinh ra ta, ta sẽ không đả thương tính mạng bà ta, còn Tiêu Tề Thai ấy hả... Liền xem vận mệnh của chính hắn đi.”
Sau khi Tiêu Tề Dự nói xong, Tống Ngọc Tịch chợt nhớ tới chuyện của Kỷ gia, sau đó đem hoài nghi trong lòng mình, tất cả đều nói ra hết với Tiêu Tề Dự, vốn dĩ nàng cho rằng Tiêu Tề Dự sẽ kinh ngạc, nhưng không ngờ, hắn chỉ gật đầu, nói:
"Những chuyện nàng nói ta đã sớm biết, Kỷ Sóc đã rời khỏi kinh thành, chuyện này nàng cũng đừng quan tâm, ta đã sớm phái người theo dõi."
Thấy hắn đã sớm có ứng phó, Tống Ngọc Tịch cũng hơi yên tâm một chút, nói: "Nếu không phải sống lại một đời, ta thật sự không ngờ, lòng người có thể ác thành như vậy. Ta và mẫu thân ta hận Kỷ Trữ thị cả đời, nhưng không ngờ cuối cùng Kỷ Trữ thị lại trong tay người nhà mình, khẳng định trước khi bà ta cũng rất kinh ngạc, cho nên về sau mới không nhắm mắt, những người này vì lợi ích của mình, mà thực sự dám làm bất cứ điều gì.”
Tiêu Tề Dự hừ lạnh một tiếng, nói: "Hừ, Kỷ gia có vẻ chính là cái dạng bại hoại này! Thế nhưng kiếp này, Kỷ gia bọn họ đang có xu thế xuống dốc, kiếp trước Kỷ Uyển Ninh làm Hoài vương phi, kiếp này, chỉ sợ cái gì cũng không vợt được.”
Hiếm khi nghe Tiêu Tề Dự nói đến Kỷ Uyển Ninh, Tống Ngọc Tịch có chút kinh ngạc, hỏi:"Sao đột nhiên lại nói đến nàng ta?"
Tiêu Tề Dự thay đổi tư thế, để mình nằm ngang xuống, một tay chống đầu, mái tóc đen mượt chảy xuôi theo đầu ngón tay, phối hợp với một thân trang phục kim tôn ngọc quý, dung mạo phong lưu tuấn nhã của hắn, quả thật là có một chút hương vị quyến rũ. Tống Ngọc Tịch sợ mình thất thố, vội vàng tránh đi ánh mắt, chỉ nghe Tiêu Tề Dự nói từ bên cạnh:
"Chuyện này ta chưa nói với nàng sao? Kỷ Uyển Ninh đã sớm ủy thân cho Tiêu Tề Thai, chẳng qua, kiếp trước nàng ta ỷ vào thanh thế của Kỷ gia, lăn lộn được đến vị trí Hoài vương phi, dường như còn rất phong quang mà được làm Hoàng hậu vài ngày. Thế nhưng, kiếp này nàng ta coi rẻ bản thân mình như vậy, chỉ sợ đến cuối cùng, cái gì cũng không kiếm được!”
Tống Ngọc Tịch lặng khi nghe xong những lời này của Tiêu Tề Dự.
Lâm thị ngồi trước gương, nhìn mình trong gương, lông mày dài nhập tóc, sóng mắt hàm xuân, khóe mắt hơi rũ xuống, dường như đang nói với mọi người về sự dịu dàng như nước mùa xuân của nàng. Về điểm này mà nói, Lâm thị và Tống Ngọc Tịch không giống nhau. Đuôi lông mày của Tống Ngọc Tịch dường như có hơi vểnh lên, xếch nghiêng về phía trên, đôi mắt thì càng giống Tống Dật hơn một chút. Lâm thị mặc xiêm y của chủ mẫu, búi tóc đoan trang tú lệ. Tống Ngọc Tịch xuất hiện phía sau bà, trong gương, ánh mắt hai mẹ con giao nhau.
Từ ma ma gần như không kiềm được nước mắt, hơn nữa bà ấy thật sự khóc nấc lên. Sợ bị Từ ma ma dọa sợ, nên An ca nhi được Cam ma ma đón lấy. Lâm thị gọi Từ ma ma đến bên người, giữ Từ ma ma, nói:
"Ma ma vì sao lại khóc? Không phải là chuyện tốt sao?”
Từ ma ma không ngừng gật đầu, lau nước mắt trên mặt, nói:
"Là chuyện tốt, là chuyện tốt! Nô tỳ chỉ là cao hứng mà thôi! Nô tỳ vui mừng vì phu nhân rốt cuộc cũng hết khổ. Trước đây, ngay sau khi đại gia chết, phu nhân liền bị giam lỏng. Tất cả mọi người đều nói phu nhân điên rồi, nhưng nô tỳ không tin, nhưng lúc ấy nô tỳ cũng không dám có biểu hiện gì, cũng biết, trong ổ sói Kỷ gia kia, nếu phu nhân điên rồi, thì bọn họ còn có thể lưu lại mạng của phu nhân và tiểu thư, nhưng nếu phu nhân không điên, nói không chừng sẽ rơi vào kết quả giống như đại gia. Nô tỳ lúc ấy thậm chí đã nghĩ đến cái chết, nhưng nô tỳ lại nghĩ nếu nô tỳ chết, tiểu thư sẽ thật sự không còn nơi nương tựa, nên nô tỳ mới kiên trì.”
Từ ma ma ngày thường tuy rằng dong dài, nhưng bà dong dài đều là những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, lải nhải chuyện cũ năm đó như bây giờ lại là chuyện hiếm có. Tống Ngọc Tịch và Lâm thị đều biết, Từ ma ma không nói, chẳng qua là không muốn bọn họ hồi tưởng lại trước kia, tăng thêm phiền não. Nhưng hiện tại Lâm thị sắp làm Quốc công phu nhân rồi, hết thảy đau khổ sắp qua đi, Từ ma ma mới không nhịn được nói ra một ít lời trong lòng.
Lâm thị bị bà nói cũng nhớ tới chuyện cũ năm đó, hốc mắt cũng đỏ lên, nói với Từ ma ma:
"Ta và Thất tiểu thư có thể sống sót, may là nhờ có ma ma, phần ân đức này, chúng ta vẫn luôn nhớ kỹ."
Từ ma ma liên tục khoát tay, gần như còn muốn quỳ xuống, lại nghe bà nói: "Không không không, không nên như thế ạ. Nô tỳ nói như vậy không phải là vì muốn tranh công, chỉ là nghĩ đến phu nhân và tiểu thư mấy năm nay không dễ dàng.”
Từ ma ma có ý gì, Lâm thị đương nhiên hiểu được, trong lòng Tống Ngọc Tịch cũng vô cùng rõ ràng. Tuy rằng nàng trọng sinh trở về, kiếp này mọi chuyện thay đổi đều là do những chuyện nàng làm. Nhưng, nếu là khi còn bé không có Từ ma ma trung thành tận tâm bảo vệ sau lưng nàng, chỉ sợ nàng sớm đã ở trong một đêm đông lạnh lẽo nào đó, cứ như vậy mà đông đi cũng không chừng.
Chủ tớ mấy người tụ lại cùng một chỗ nói chuyện một lúc, bên ngoài có nha hoàn đến báo, nói là Hương La viện xảy ra chuyện.
Lâm thị và Tống Ngọc Tịch cùng liếc nhìn nhau. Hương La viện là nơi giam giữ Tống Ngọc Thiền, tuy Kỷ Lan đã bị đưa đến miếu ni cô trên núi, nhưng Tống Ngọc Thiền vẫn còn ở lại trong phủ. Nàng ta động sát tâm với Tần thị, đó là do nàng ta lòng lang dạ sói, nhưng Tần thị cũng không thể nàng ta. Dù sao nàng ta cũng là cháu gái của mình, nếu nàng ta phạm sai lầm, thì người dạy dỗ cũng có trách nhiệm. Cho nên, Tần thị và Tống Dật đã quyết định nhốt Tống Ngọc Thiền trong Hương La viện, mọi liên lạc giữa nàng ta và thế giới bên ngoài đều bị chặn lại.
Chỉ vài ngày trước, Tần thị kéo theo tấm thân ốm yếu viết ra một phong thư thỉnh tội. Trong đó viết rõ ràng mọi chuyện trong phủ, thông báo cho hoàng cung, hôn sự của Tống Ngọc Thiền và Định vương tự nhiên chỉ có thể xóa bỏ mà thôi. Tống Ngọc Tịch vội vàng ra ngoài hỏi:
"Hương La viện xảy ra chuyện gì?"
Tiểu nha đầu đến báo tin sợ hãi nói: "Bẩm Thất tiểu thư, Đại tiểu thư, Đại tiểu thư nàng ấy... Treo cổ tự tử.”
"Cái gì?" Lần này Lâm thị cũng ngồi không yên, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Người thế nào rồi?”
Tống Ngọc Tịch trấn an bà nói: "Khẳng định chưa chết, nương yên tâm đi, nếu chết, cũng sẽ không phải nha hoàn tới báo tin cho chúng ta biết. Người cứ ở lại đây, con sẽ đi gặp nàng ta.”
Lâm thị nắm lấy tay Tống Ngọc Tịch, nói: "Con đi qua sao? Hay là cứ để ta đi.”
Tống Ngọc Tịch lắc đầu, nói: "Để con đi. Người mà nàng ta bây giờ muốn gặp nhất khẳng định là con, có một số lời, để con nói so với do người nói thì tốt hơn.”
Lâm thị thở dài, biết Tống Ngọc Tịch nói cũng có lý, nên không tranh giành với nàng nữa, để cho Thu Đồng và Thu Vân đi theo cùng.
Tống Ngọc Tịch xuyên qua các viện trong phủ. Hiện giờ địa vị của nàng trong phủ nước lên thì thuyền lên, dọc theo đường đi nha hoàn bà tử nhìn thấy nàng, đều phải dừng bước hoặc ngừng động tác, hành lễ nhường đường cho nàng. Đi theo phía sau tiểu nha đầu của Hương La viện, Tống Ngọc Tịch không khỏi hỏi nàng ta:
"Tiểu thư nhà ngươi gần đây thế nào? Lạc Hà bọn họ còn hầu hạ ở bên cạnh tiểu thư nhà ngươi sao?”