Hoàng đế nói vậy chính là có ý che chở Tống Dật, Hoàng hậu cũng không phải ngu ngốc, biết lúc này không thể cứng đối cứng với Hoàng đế, khóe miệng cứng đờ nói:
"Vâng, Hoàng thượng... Nói rất đúng. Không nơi nào trên thiên hạ này là cõi thanh tịnh, Quốc công gặp phải người không hiền lành, thần thiếp không nên nói ông ta.”
Hoàng đế cúi đầu nhìn Hoàng hậu, dáng vẻ cúi đầu thuận mắt làm cho ông cảm thấy rất bất đắc dĩ. Đã nhiều năm rồi, Hoàng hậu càng ngày càng thích nịnh nọt, ông nói cái gì thì bà ta cho là cái ấy, chưa bao giờ dám nói những lời nói trái ngược với ông. Cho dù lời ông nói có đôi chỗ ngay cả bản thân ông cũng biết là không đúng, nhưng bà ta cũng sẽ không nói ra, mà chỉ một mực lấy lòng, một mực nhận sai, nhưng đằng sau vẻ ngoài ngoan ngoãn ấy, lại ẩn giấu biết bao nhiêu sự không cam lòng đây?
Tinh Đức Đế lắc đầu. Ông cũng là bất đắc dĩ, Hoàng hậu như vậy, ông cũng không thể trông cậy vào việc bà ta có thể tự mình suy nghĩ nên làm như thế nào, chỉ có thể do ông truyền lệnh xuống, rồi để cho bà ta trực tiếp chấp hành là được rồi.
"Thế mới nói, chủ mẫu của một gia đình rất quan trọng. Tống Dật tính toán phù chính một vị di nương, chuyện này vốn không nên để trẫm hỏi đến, nhưng trẫm sợ ngươi lại giống như lần trước hiểu lầm ý tứ Thái tử, cho nên mới ở đây nói tới chuyện này với ngươi. Dù sao, tới đây Tống lão phu nhân hẳn là sẽ tự mình dâng tấu chương cho ngươi, đến lúc đó ngươi cứ ân chuẩn là được.”
Hoàng hậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, hỏi:
"Trấn Quốc công muốn phù chính một vị di nương? Là, là ai vậy?”
Hoàng đế nhìn bà ta một cái, sau đó liền xoay người ngồi ở phía sau thư án, sau khi mở ra một quyển tấu chương, mới nói: "Mẹ đẻ của Nguyệt Hoa huyện chủ, đây là việc nhà của ông ta, chúng ta đừng xen vào.”
Nhưng Hoàng hậu lại có chút không bình tĩnh, vừa nghe người Tống Dật muốn phù chính là mẹ đẻ của Tống Ngọc Tịch, thì bà ta lập tức nói:
"Là nàng ta? Chuyện này làm sao có thể được? Thần thiếp... Không thể đáp ứng. Mẹ đẻ của Nguyệt Hoa huyện chủ xuất thân thấp kém như vậy, lại tái giá, người như vậy làm sao có thể làm Quốc công phu nhân, Hoàng Thượng..."
Hoàng đế đã bắt đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương, cũng không ngẩng đầu lên, mà nói:"Thân phận gì thì trong lòng Tống Dật biết rõ, về phần thấp kém hay không thấp kém, chuyện này Hoàng hậu hình như cũng không có tư cách gì để nói." Hoàng đế vừa nói xong câu này, thì sắc mặt Hoàng hậu lập tức biến đổi, làm sao còn dám nói cái gì, lập tức câm miệng. Hoàng đế đang cảnh cáo bà ta, không nên lấy thân phận ra mà nói chuyện, vì chính bà ta cũng là điển hình của chuyện thiếp được phù chính, nếu không phải dựa vào Thái tử, thì bà ta nào có cơ hội làm Hoàng hậu.
Nhưng cho dù là như thế, thì trong lòng Hoàng hậu vẫn cảm thấy Hoàng đế không nên lấy chuyện này ra nói, vì điều đó thực sự quá tổn thương người khác, quá không coi trọng cảm xúc của bà ta. Bà ta quỳ ở đó nhịn xuống cơn giận, Hoàng đế ngẩng đầu nhìn thấy bà ta vẫn ở đó, thì lại lắc đầu một trận, sau đó nói:
"Được rồi, đừng quỳ, nên làm cái gì thì làm đi? Lui xuống đi.”
Trong lòng Hoàng hậu tràn ngập sự không cam lòng cùng ẩn nhẫn, bà ta cắn môi dưới, hành lễ với Tinh Đức đế, sau đó xoay người lui ra ngoài. Hoàng đế nhìn bóng lưng bà ta rời đi, rồi thở dài một hơi:
"Nàng ta làm Hoàng hậu, đúng là chả có gì thú vị."
Vương Tân tiến lại gần mài mực cho Hoàng đế, nghe xong lời này cũng không dám mở miệng. Hoàng đế nhìn ông ta một cái, rồi cũng không nói gì nữa, tiếp tục phê duyệt tấu chương mà Thái tử đã đọc qua một lần, lấy ra những tấu chương mà ông nhất định phải xem.
Lâm thị đi tới viện Tần thị. Tần thị để An ca nhi ngồi trên người mình, đùa nghịch với thằng bé một lúc, mà cũng không để ý tới Lâm thị. Lâm thị quy củ đứng, thân thể nửa điểm cũng không nghiêng, mắt cũng không chớp, đoan trang tự nhiên.
Cho đến khi An ca nhi và Tần thị chơi đùa đến mệt, lúc này mới vươn tay muốn ôm Lâm thị. Lúc này Tần thị mới gật đầu, nói:
"Đến đây, có lẽ con cũng mệt rồi."
Lâm thị đáp một tiếng, rồi lập tức tiến lên ôm An ca nhi, một tay kéo, còn một tay rút khăn, lau mồ hôi trên đầu cho thằng bé. An ca nhi vui vẻ nắm lấy khuyên tai của mình, Lâm thị cũng không quát lớn, cứ để thằng bé bắt lấy, Tần thị nhìn hai mẹ con trong chốc lát, sau đó mới nói với Lâm thị:
"Để nuôi dẫn An ca nhi đi nghỉ một lát, ta có chuyện muốn nói với con."
Lâm thị ngẩng đầu nhìn Tần thị, lúc này mới đứng lên đáp: "Vâng." Sau đó gọi Từ ma ma tới, giao An ca nhi vào trong tay bà. Tần thị cũng bảo Quế ma ma cho tất cả mọi người hầu hạ trong phòng lui ra ngoài. Trước khi đi, Quế ma ma đưa cho Lâm thị một chén thuốc, đây là thuốc vừa nấu xong còn chưa kịp cho Tần thị uống. Sau khi Lâm thị nhận lấy chén thuốc, thì lập tức đi tới trước giường Tần thị, hầu hạ bà uống xong chén thuốc, mới cầm chén đứng ở một bên.
Tần thị chỉ chỉ một bên, nói: "Ngồi đi, chúng ta cùng trò chuyện.”
Lâm thị không phải là người nhiều lời, Tần thị bảo bà làm gì thì bà làm cái đó, động tác thành thạo đoan trang. Lúc này Tần thị mới nhớ tới, Lâm thị cũng có xuất thân là đại gia khuê tú (cô nương nhà cao cửa rộng), chẳng qua về sau gia đạo sa sút, Lâm gia nhân tài điêu linh (ít ỏi), nhưng dù vậy, thì lúc Lâm gia Lĩnh Nam ở thời kỳ đỉnh cao thì ngay cả ở kinh thành cũng hay nghe thấy, cho nên, Lâm thị hiểu lễ lại tinh tế như vậy, Tần thị cũng không hề cảm giác ngoài ý muốn.
"Quốc công đối tốt với con chứ?"
Tần thị hỏi Lâm thị.
Lâm thị không nghĩ tới câu đầu tiên Tần thị lại là hỏi cái này, nhất thời có chút sững sờ, nhìn Tần thị một lúc, sau đó mới gật đầu nói: "Không có người nào đối tốt với con bằng Quốc công.”
Tần thị bị câu nói này của bà chọc cười. Lâm thị lại có chút kinh ngạc, song lại nghe thấy Tần thị nói: "Lời này của ta thật sự là thừa rồi, nhìn thái độ của nó đối với con, thật sự là hận không thể đưa tất cả đồ tốt trong thiên hạ cho con mà.”
Lâm thị nghe Tần thị nói xong, cũng không phản bác, chỉ ngượng ngùng cúi đầu, cảm thấy có chút xấu hộ. Tần thị thấy da mặt mặt bà mỏng như vậy, thì cũng không trêu chọc bà nữa, mà trực tiếp nói thẳng:
"Hai ngày trước, Quốc công đến nói với ta, nói là muốn phù chính cho con, chuyện này, con thấy thế nào?"
Lâm thị giương mắt nhìn Tần thị, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Con đương nhiên là cảm thấy tốt rồi. Từ ngày đi theo Quốc công vào phủ, con đã chuẩn bị tinh thần sẽ hầu hạ Quốc công và lão phu nhân cả đời. Mà làm thiếp cũng là hầu hạ, làm thê tử cũng là hầu hạ. Nhưng đối với con mà nói, dĩ nhiên là làm thê tốt hơn một chút."
Tần thị có chút bất ngờ khi thấy Lâm thị thành thật như vậy. Bà nhìn chằm chằm dung nhan dường như đã bị năm tháng lãng quên này một hồi lâu, sau đó mới cười gật đầu:
"Không tệ, rất thẳng thắn. Ta đãy cũng thích nói chuyện thẳng thắn với con, cũng không thích trong bụng cất giấu quanh co lòng vòng. Cũng vì tính tình con như thế, mới có thể sinh ra khuê nữ như Thất nha đầu. Mấy năm trước quả thực đã thiệt thòi cho mẹ con các con, sau này, cứ để ta và Quốc công bồi thường cho các con thật tốt.”
Lâm thị không nói gì, đứng dậy, phúc thân với Tần thị.
Tần thị khoát tay với bà, nói: "Chuyện ta muốn nói chính là chuyện này. Vốn muốn dặn dò con vài câu, hiện tại xem ra, con là người thông tuệ, không cần ta dặn dò. Sau khi con được phù chính, thì chính là Quốc công phu nhân, thân thể ta một ngày lại không bằng một ngày, chuyện trong phủ, cũng có thể buông tay rồi. Cũng may lúc ta lâm bệnh, Tịch tỷ nhi đã tiếp nhận một số việc bếp núc trong nhà. Có một số việc con có thể để con bé làm, hoặc là con tự mình làm, đều tùy các con, chuyện không quyết định được có thể đến tìm ta. Trở về đi, nhớ thường xuyên dẫn An ca nhi đến thăm ta.”
Trong lòng Lâm thị nói không cảm động là giả. Trong phủ Trấn Quốc công, Tống Dật thật lòng đối đãi với bà, ngay cả lão phu nhân cũng đối với bà cũng không hề xem thường, thời thời khắc khắc dìu dắt bà. Đúng như Tống Dật nói, đời này bị vây ở trong phủ Quốc công với ông, có vẻ cũng rất tốt.
Sau khi hành lễ với Tần thị, Lâm thị liền lui ra ngoài cửa. Quế ma ma đang chờ ở trong viện, thấy bà đi ra, đoàn người liền hành lễ với bà, sau đó tiến vào cửa. Tin tức Lâm thị được phù chính, nơi khác có thể không biết, nhưng trong Ninh Thọ viện, tin tức khá linh thông, cho nên, khi Quế ma ma hành lễ với Lâm thị, chính là lễ đối với chủ mẫu. Lâm thị biết mình còn chưa phải chủ mẫu, liền nghiêng người, đi lướt qua đám người Quế ma ma, rồi gọi Từ ma ma đang chơi đùa trong viện, dẫn An ca nhi trở lại Vũ Đồng viện.
Tống Ngọc Tịch vừa lúc từ bên ngoài trở về, đang đi tìm hai người bọn họ, trong tay còn mang theo con quay nhỏ cho An ca nhi. An ca nhi thích người tỷ tỷ này, nhìn thấy Tống Ngọc Tịch là muốn được ôm ôm, Tống Ngọc Tịch ôm An ca nhi hôn hai cái, sau đó hỏi Lâm thị:
"Sao, tổ mẫu gọi người đi nói chuyện?"
Lâm thị gật đầu, Tống Ngọc Tịch liền cười gian xảo, rồi lại hỏi: "Tổ mẫu nói với người chuyện phù chính?”
Lâm thị lại gật đầu. Tống Ngọc Tịch lúc này mới cười như nở hoa, ôm An ca nhi, dẫn hai tiểu nha hoàn vào trong viện quăng con quay chơi đùa. Chỉ chốc lát sau, đã có một trận tiếng cười nói vui vẻ truyền ra, trong bụi hoa trong rừng, nụ cười duyên dáng của thiếu nữ tươi sáng động lòng người.