ngày nào đó nếu ta uống say đi nhầm chỗ. Ta để ý bởi vì những người này chọc nàng không vui.”
Lâm thị ngẩng đầu nhìn ông chằm chằm: "Ông còn có thể uống rượu đi nhầm chỗ? Mọi người đều nói sau khi uống rượu thì sẽ nói thật, ông đây là ngày thường vẫn luôn nhớ thương đấy nhỉ. Nếu là như thế, mấy người kia càng không thể đuổi ra ngoài, vạn nhất Quốc công gia một ngày nào đó hưng trí tới, còn có thể đi nơi khác, thay đổi cho mới lạ, không phải sao?”
Trong tai Tống Dật nghe thấy bà chua xót ghen tuông, thì trong lòng đừng nói là có bao nhiêu vui vẻ, quả thực là vui vẻ đến mức nở hoa luôn rồi. Ông nắm lấy mũi Lâm thị nói:
"Nghe có bao nhiêu chua nè? Nhưng nàng càng chua, ta càng hạnh phúc.”
Lâm thị bị ông véo mũi, vươn tay đánh vào mu bàn tay ông, thân thể uốn éo, giãy người đi ra ngoài. Lúc xoay người còn lưu lại một câu:
"Ai thích chua thì cứ chua, dù sao tôi cũng không thấy chua. Lúc tôi vào cửa, ông chính là thê thiếp thành đàn. Nếu tôi còn thấy chua, thì chả phải cả ngày ngâm mình trong bể giấm à? Ông thích ai đến chỗ ai, cứ xem xem tôi có quản ông hay không? Chừng này tuổi rồi, tôi mới lười quản ông.”
Tống Dật lập tức đuổi theo, hài lòng ngồi xuống tiếp tục uống sữa dê với bà, rồi nói: "Nàng đây chính là có tiến bộ, nàng càng nói thế này, ta càng vui, xem ra để bọn họ ở lại trong phủ, cũng có chút chỗ tốt, ít nhất có thể lúc nào cũng kích thích nàng một chút..." Xong khi nói xong lời này, còn không chớp mắt nhìn biểu tình của Lâm thị.
Chỉ thấy Lâm thị đặt mẫu giày trong tay lên bàn, nói: "Ông! Ông là đồ khốn!”
Tống Dật thấy bà cuối cùng cũng bị chọc cho nóng nảy, thì vội vàng buông chén xuống, kéo Lâm thị ngồi xuống đùi mình, nhẹ nhàng dỗ dành, nói: "Được rồi được rồi, đùa nàng đấy! Mấy người di nương ta đã sớm nghĩ nơi đi của bọn họ. Cho dù không có chuyện lần này, thì qua một thời gian ta cũng tính sẽ làm như vậy. Người nào có hài tử thì đưa đến điền trang ngoài thành, cho điền sản ruộng đất, cho người làm, còn không có hài tử thì xem bọn họ muốn rời đi hay ở lại, nếu ở lại, cũng cho bạc cho thôn trang, nếu muốn đi, vậy ta cũng không giữ lại, vẫn cho bạc..."
Lâm thị nghe ông nói như vậy, tuy rằng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không khỏi ôm cổ Tống Dật, nói: "Những lời này của ông không phải nói suông mà sẽ giữ lời chứ?”Tống Dật vỗ vỗ bà, nói: "Giữ lời! Đơn giản chỉ là chuyện vung chút bạc, bọn họ theo ta vào phủ, cũng không có tình cảm gì, đơn giản chính là cầu tài cầu đường ra mà thôi. Ai cũng sẽ không thật hy vọng ta chuyên sủng bọn họ giống như đối với nàng, mà ta cũng chưa từng cho bọn họ hy vọng như vậy. Thiếp chính là như vậy đấy, đến lúc nào đấy, muốn đuổi liền đuổi, nghĩ như vậy, có phải cảm thấy vẫn là làm vợ tốt hơn một chút hay không?”
Lâm thị lườm ông một cái, nói: "Cái này ông nói sai rồi. Tôi ngược lại cảm thấy làm thiếp của ông so với làm thê tử tốt hơn nhiều. Ông xem chỉ cần hầu hạ ông một thời gian ngắn, sau đó ông liền cho bạc. Cho thôn trang, cho ra bên ngoài sống qua ngày tháng tốt lành, không bao giờ phải chịu sự trói buộc của ông nữa. Chuyện tốt như vậy, sao ông không sớm nói với tôi?”
Tống Dật đắc ý ôm eo bà, vùi mặt vào bà, nói:
"Làm sao có thể nói với nàng chứ! Ta cũng không biết nàng lại là người vô lương tâm như vậy đấy! Bọn họ có thể đi, nhưng nàng không thể đi, nàng phải ở lại bên cạnh ta! Ta tốt nàng cũng phải ở bên, ta không tốt, nàng cũng phải ở. Tóm lại, cả đời này, cũng đừng có ý nghĩ gì khác nữa. Qua vài năm, dưỡng tốt thân thể lại sinh thêm hai đứa, như vậy nàng liền không thể chạy thoát.”
Lâm thị:...
Tống Ngọc Tịch ôm An ca nhi ở trong viện chờ thật lâu, lại từ đầu đến cuối chờ không được Tống Dật đi ra từ bên trong, vừa định tiến vào nghe ngóng tình huống bên trong, vừa nghĩ không khéo Tống Dật với Lâm thị một lời không hợp, liền ở bên trong chiến tranh lạnh, vậy thì xong đời.
Tâm tư của Lâm thị bây giờ, Tống Ngọc Tịch vẫn có chút không đoán được. Muốn nói bà đã hoàn toàn quên đi Kỷ Châu, chỉ sợ là không có khả năng, nhưng nhìn bà và Tống Dật ngày thường ở bên nhau, lại cảm thấy bà giờ cũng không còn bài xích Tống Dật như trước nữa, đôi khi, thậm chí còn có chút quan tâm vụn vặt. Tống Dật muốn nâng bà lên làm vợ cả, Lâm thị có thể vượt qua cửa ải trong lòng mình hay không, Tống Ngọc Tịch thật sự không chắc.
Ôm An ca nhi đi đến bên cửa, còn chưa tới gần, An ca nhi lại đột nhiên kêu lên một tiếng. Tống Ngọc Tịch giơ chân lên vừa mới chạm xuống bậc thềm, liền cuống quít rút lại, ba bước thành hai chạy đến bên cạnh bụi hoa giả vờ ngắm hoa, thỉnh thoảng đảo mắt nhìn về phía cửa phòng, nhưng cửa phòng mãi vẫn chưa mở. Trong lòng Tống Ngọc Tịch chỉ đơn giản muốn xác định hai người ở bên trong có cãi nhau rồi chiến tranh lạnh hay không. Lúc nàng do dự có nên đi gõ cửa khuyên bảo hay không, thì cửa phòng cuối cùng cũng mở ra.
Người đi ra là Tống Dật, khi nhìn thấy Tống Ngọc Tịch lấm la lấm lét, thì lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng một cái, nói: "Có ai ôm trẻ như con vậy, xem xem đệ đệ con bị siết thành cái dạng gì rồi kìa.”
Tống Ngọc Tịch chú ý trong phòng, cũng không chú ý ống quần An ca nhi bị nàng ôm đã cuộn lên, bắp chân mũm mĩm đã bị lộ ra, chả trách Tống Dật lại trách cứ. Tống Ngọc Tịch vui vẻ trả cậu nhóc lại cho ông, sau đó kéo ống quần cho An ca nhi, dùng cằm hất về phía phòng, hỏi:
"Nói thế nào ạ?"
Tống Dật bị biểu tình lén lút này của nàng chọc cười, duỗi tay gõ gõ lên trán nàng, nói: "Nói cái gì chứ! Mẹ bảo con vào đấy.”
Tống Ngọc Tịch kinh ngạc: "Để cho con vào? Người không giải quyết được sao?”
Tống Dật không nói lời nào, cứ thế ôm An ca nhi đang túm lỗ tai ông chơi đùa đến đầu kia xem hoa. Tống Ngọc Tịch quả thực ở trong lòng khinh bỉ Tống Dật một phen, chính ông làm người ta không vui, hiện tại lại muốn nàng đi dỗ dành, dựa vào cái gì chứ!
Chẳng qua, tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Tống Ngọc Tịch vẫn là ba bước thành hai bước tiến vào. Trong lòng nghĩ nếu Lâm thị náo đến lợi hại, thì nàng sẽ đổ hết mọi chuyện lên người Tống Dật, dù sao ông cũng đã làm người ác rồi, thì ác thêm một chút cũng không có gì khác biệt...
Tình huống sau khi vào cũng không giống như trong tưởng tượng của Tống Ngọc Tịch, Lâm thị ngồi ở gian trong khóc thút thít nỉ non gì đó, mà bà vẫn giống như bình thường đứng ở bên cạnh giường sửa sang lại quần áo nhỏ đã giặt sạch của An ca nhi. Vừa nãy mấy người Từ ma ma đang sửa soạn lại, nhưng sau đó Từ ma ma bị Tống Dật đuổi ra ngoài, nên Lâm thị tự mình sắp xếp lại.
Tống Ngọc Tịch đi qua, thò đầu dò xét trong chốc lát, sau khi thấy biểu tình của Lâm thị không có gì kỳ quái, mới đi vào vỗ bà một cái, rồi sau đó ngồi xuống mép giường, cùng Lâm thị sửa sang lại quần áo nhỏ. Lâm thị ngẩng đầu nhìn nàng một cái, tức giận nói:
"Trước kia ta thật sự là quá lơ là quản giáo con rồi. Nếu sớm biết nha đầu con có vận mệnh như vậy, thì cho dù có không ngủ không nghỉ thì ta cũng phải uốn nắn lại tật xấu này của con.”
Tống Ngọc Tịch không rõ nội tình, hỏi:
"Cái gì vậy! Sao lại nói đến con rồi? Cha chọc người tức giận à?”
Lâm thị dùng yếm nhỏ nhẹ nhàng đập vào mặt Tống Ngọc Tịch, nói: "Đang nói con đấy, nhắc tới ông ấy làm gì vậy! Bắt đầu từ ngày mai, ta thấy con cũng đừng ra ngoài nữa. Đúng như cha con nói, cửa hàng giao cho người khác xử lý, con đến chỗ ta học quy củ, đừng để đến lúc lại xảy ra chuyện gì.”
Tống Ngọc Tịch nhất thời cảm thấy Tống Dật gài bẫy mình, nàng nhảy dựng lên nói:
"Con học quy củ gì chứ! Nương, người không thể như vậy được. Tống Dật chọc người tức giận, người liền trút tức giận lên người con, đây là không đúng. Con trêu chọc ai? Đang yên đang lành, con học quy củ gì chứ! Còn không cho mở cửa hàng, không cho con mở cửa hàng, làm sao con có thể kiếm tiền đây?”
Lâm thị thấy nàng phản ứng lớn như vậy, thì không nhịn được mà nở nụ cười: "Con kích động làm gì vậy? Ta làm cái này còn không phải vì muốn tốt cho con sao? Cha con cũng nói rồi, không biết con mắt nào của Thái tử xảy ra vấn đề, mà lại nhìn trúng con chứ! Ta còn thấy buồn bực đây này. Trong kinh thành có rất nhiều cô nương tốt, sao lại có thể coi trọng một con khỉ nghịch ngợm như con chứ!”
Tống Ngọc Tịch cảm thấy chuyện này lại kéo về trên người mình, biết mình tiếp tục ở lại thì khẳng định không có chuyện tốt gì, xoay người, liền chạy ra ngoài như thỏ, chỉ lưu lại một câu:
"Con nào biết hắn đứt dây thần kinh nào chứ, nói không chừng còn phải cảm ơn mẫu thân người, sinh ra nữ nhi xinh đẹp như vậy, vậy thì người ta mới nhìn trúng nha."
Lâm thị thấy nàng chạy, thì muốn đuổi theo, nhưng Tống Ngọc Tịch đã chạy xa, nên đành phải bỏ qua.