Tần lão phu nhân nhếch môi cười cười, nhẹ nhàng dời bước chân, chuyển đến trước mặt Tống Ngọc Thiền, nói: "Được, vậy ta liền hỏi con là được rồi, con nói cho ta một chút xem sao.”
Tống Ngọc Thiền bình tĩnh tự nhiên: "Lời con muốn nói chính là lời mà Ngũ muội muội vừa mới nói, mặc kệ lão phu nhân có tin hay không, lời nàng ấy nói, chính là tình cảnh mà bọn ta lúc ấy nhìn thấy. Lão phu nhân không thể dựa vào muội muội ta nhát gan, muốn nàng ta thừa nhận điều gì khác, hơn nữa, ngài cũng không có chứng cứ chứng minh nàng ấy nói dối, phải không? Đây toàn bộ đều chỉ là phỏng đoán phiến diện của ngài?”
Sau khi nói xong những lời này, Tống Ngọc Thiền liền đi đến bên cạnh Tống Ngọc Mộng đỡ nàng ta đứng lên, đẩy đến bên cạnh Kỷ Lan. Sau khi trao đổi ánh mắt với Kỷ Lan, lúc này mới quay người lại, tiếp tục nói với Tần lão phu nhân:
"Kỳ thật nói nhiều như vậy, là do lão phu nhân vẫn đang hoài nghi chuyện ngày đó, nhưng như con vừa mới nói, nằm trên giường bệnh là tổ mẫu ruột của con, chẳng lẽ con còn muốn bao che cho kẻ muốn hại tổ mẫu ruột thịt của mình? Lão phu nhân chính là muốn oan uổng chúng ta, thì cũng phải đưa ra được một ít chứng cứ có tính thực tế mới được, những chuyện kiểu này, cũng không phải tùy tiện nói một câu là được.”
Quế ma ma nghe đến đây, không nhịn được xen vào, nói:
"Đại tiểu thư vào giờ phút này cũng biết nói như vậy, vậy sao lúc trước phu nhân vừa vào cửa, chỉ dựa vào lời nói của một bà tử, đã muốn xử trí Thất tiểu thư. Lúc đó phu nhân cũng không nói như vậy! Hai người các người lại có hai tiêu chuẩn khác nhau, khiến cho nô tỳ thật mở mang tầm mắt.”
Tống Ngọc Thiền liếc mắt nhìn Quế ma ma một cái, Kỷ Lan liền tiến lên giận dữ nói:
"Ở đây tới lượt người nói chuyện sao? Ngươi đừng tưởng rằng có người làm chỗ dựa cho ngươi, cũng đừng quên, rốt cuộc ngươi là nô tỳ nhà ai, có vài người có thể bảo vệ ngươi nhất thời, nhưng không bảo vệ được ngươi cả đời!”
Ý tứ uy của những lời này của Kỷ Lan, bất kỳ ai cũng có thể nghe ra, chẳng qua chỉ là đang nhắc nhở Quế ma ma không được nói lung tung. Lúc này có Tần gia lão phu nhân ở đây, đợi lát nữa Tần gia lão phu nhân về rồi, thì nàng ta vẫn có thể tính sổ với bà.Chẳng qua, hiệu quả uy này đối với Quế ma ma mà nói, có vẻ cũng chẳng có mấy. Chỉ thấy Quế ma ma không nói gì, chỉ lạnh lùng cười, xem như biểu đạt ý tứ của mình.
Tống Ngọc Thiền không muốn tốn thời gian với người có cập bậc như Quế ma ma, mà tiếp tục đặt tầm mắt lên trên người Tần lão phu nhân, rồi nói tiếp:
"Lão phu nhân ngài nói con có nói đúng hay không? Tình huống lúc đó con đã nói với ngài, nếu ngài không tin, cũng phải cho chúng con một lý do vì sao không tin. Nếu ngài không đưa ra được lý do, vậy điều chúng con nói chính là sự thật, ngài đừng dùng chuyện này làm khó chúng con nữa. Tổ mẫu biến thành như vậy, chúng con cũng rất thương tâm, mỗi ngày sớm muộn đều đến hầu bệnh, chuyện này, không chỉ có mỗi Thất tiểu thư làm, chẳng qua trong mắt Quế ma ma chỉ có mỗi Thất tiểu thư mà thôi. Cho nên, mới không nhớ những chuyện mà các cô nương khác như chúng ta làm, bà ấy hồ đồ, lão phu nhân cũng không thể hồ đồ giống vậy chứ.”
Tần lão phu nhân nghe Tống Ngọc Thiền nói, quả thực muốn bật cười thành tiếng.
Kỷ Lan bất tri bất giác dựng thẳng sống lưng, cảm thấy nữ nhi nói hai ba câu đã thuyết phục được Tần gia lão phu nhân, thật sự là có bản lĩnh.
Nhưng ngay lúc bọn họ còn chưa kịp cao hứng không lâu, từ trên giường bệnh lại truyền tới một tiếng khàn khàn:
"Ta ngược lại muốn nhìn xem... Rốt cuộc là ai đang nói dối.”
Trong lòng mọi người đều căng thẳng, nhìn về nơi phát ra âm thanh, cả người Tống Ngọc Thiền giống như là bị điểm huyệt đạo, dùng một loại vẻ mặt giống như là nhìn thấy quỷ nhìn chằm chằm bóng dáng chậm rãi ngồi dậy ở phía sau Tần lão phu nhân.
Thế tử phu nhân và Quế ma ma vội vàng tiến lên đỡ, chỉ thấy Tần thị hôn mê mấy tháng mở to hai mắt, tuy rằng tiều tụy gầy yếu, nhưng trong đôi mắt lại ra hàn khí không thể khinh thường. Lúc Tống Ngọc Thiền nhìn thấy đôi mắt này, thì hai chân liền mềm nhũn quỳ xuống, mà Tống Ngọc Mộng và Kỷ Lan lại sợ tới mức thất thố.
Tần thị được Thế tử phu nhân và Quế ma ma đỡ ngồi ở mép giường. Quế ma ma vội vàng sai người mang giày Tần thị đến, cúi người tỉ mỉ màng vào cho bà. Tần thị sửa sang lại tóc mai một phen, lúc này mới đặt ánh mắt lên trên người Tống Ngọc Thiền đang quỳ xuống đất không dậy nổi, bị dọa sợ không nhẹ. Bà cất tiếng khàn khàn lạnh như băng, nói:
"Hiện giờ ta ngồi ở đây, ngược lại muốn hỏi ngươi một chút, rốt cuộc là ai đẩy ta xuống lầu các?"
Lời này vừa nói ra, lập tức gây chấn động toàn trường. Tần lão phu nhân cũng đi tới bên người Tần thị, nói: "Ta cũng rất tò mò, không biết đến tột cùng là người nào phát điên, lại có tâm địa hung ác như vậy. Đối đãi với tổ mẫu của mình, nếu là những người khác nói, ta còn không biết có nên tin tưởng hay không, luôn cảm thấy không thể dựa vào lời nói một phía mà oan uổng một đứa nhỏ một tội lớn như vậy, chỉ có người chính miệng nói ra, ta mới dám tin tưởng.”
Mọi người nghe ra mùi khác thường từ mấy câu này của Tần lão phu nhân. Nhìn dáng vẻ của lão phu nhân này, nào có một chút dáng vẻ kinh ngạc nào, dường như bà đã sớm biết Tần thị tỉnh lại. Trong lòng Kỷ Lan cũng buồn bực, quay đầu nhìn thoáng qua Tống Ngọc Tịch, vừa lúc Tống Ngọc Tịch cũng đang nhìn bọn họ. Từ trong ánh mắt vừa rời khỏi người Tống Ngọc Thiền nhìn về Kỷ Lan của nàng tràn đầy châm chọc. Kỷ Lan nhìn thấy bộ dáng này của nàng, thì trong lòng đã biết, bọn họ đều bị trúng kế.
Tống Ngọc Tịch đi đến bên cạnh đống quế độc, cầm lấy một nhánh khô, đặt ở dưới mắt tường tận quan sát, nhếch môi nói với Kỷ Lan một câu:
"Bà cho rằng ta không biết quế này có độc sao?"
Từ ngày đầu tiên Kỷ Lan phái người theo dõi nàng, đã bị lão Lưu và Thu Đồng Thu Vân phát hiện, là Tống Ngọc Tịch bảo bọn họ không được đả thảo kinh xà, muốn nhìn xem Kỷ Lan rốt cuộc muốn làm gì. Quả nhiên, sau hai ngày chờ đợi, để cho nàng phát hiện tình huống trong tiệm thuốc. Kỷ Lan vậy mà lại động tay động chân ở trong tiệm thuốc, trộn một nhóm quế có độc vào đống thuốc nàng muốn mang đi.
Lúc đó, Tống Ngọc Tịch biết Kỷ Lan muốn mượn chuyện này để oan uổng nàng.
Kỷ Lan nghiến răng nghiến lợi: "Mày... Quá độc ác.”
Tống Ngọc Tịch quả thực muốn bị hình dung này của bà ta chọc cười, nói: "Mẫu thân không lầm chứ, đây là ta độc ác, hay là mấy người độc ác hả? Ở trong nhà ta đã làm gì sai? Mà bà lại muốn gài bẫy ta theo cách này? Nếu không phải bị ta phát hiện từ sớm, thì lần này ta đã có thể bị bà hãm hại thành công, đến lúc đó ta bị xử trí đến chết, hoặc là bị bà đánh thành tàn phế, lại có ai thay ta mặt chứ. Ta đáng bị bà mặc xử trí sao?”
"Mày đương nhiên đáng đời!" Kỷ Lan thấy sự tình đã bại lộ, thì cũng không để ý đến gì nữa, chỉ vào Tống Ngọc Tịch nói:
"Mày là cái thá gì? Cũng dám ngấp nghé đồ của Đại tiểu thư, mày cũng giống như tiện nhân mẹ của mày, cũng không nên tồn tại trên cõi đời này. Là bọn mày hủy hoại tao, hiện tại lại muốn hủy hoại đại tiểu thư của tao, tao không đối phó mày thì đối phó ai?”
Tống Ngọc Tịch còn chưa mở miệng, Quế ma ma liền đứng ra nói:
"Lời này của phu nhân há có thể thuận miệng nói ra như vậy hả? Mấy người không chỉ hại Thất tiểu thư, mà ngay cả lão phu nhân các ngươi cũng không có buông tha. Nếu không phải lão phu nhân tỉnh lại vào hai ngày trước, nói cho chúng ta biết sự thật, thì cho đến ngày hôm nay chúng ta vẫn bị các ngươi làm cho hồ đồ. Đại tiểu thư luôn miệng nói lão phu nhân là tổ mẫu ruột thịt của mình, nhưng lúc nàng nhẫn tâm đẩy lão phu nhân xuống khỏi lầu các, có từng nghĩ qua chuyện này? Nàng ở đây oan uổng Thất tiểu thư phát điên hạ độc tổ mẫu của mình, nhưng đã từng nghĩ tới mình lòng dạ độc ác?”
Hôm nay toàn bộ kỳ thật chính là một cái bẫy. Từ nửa đêm hôm qua Tần thị đã tỉnh lại. Tống Ngọc Tịch nói cho bọn họ biết chuyện Kỷ Lan phái người theo dõi nàng, đổi thuốc của nàng. Lão phu nhân mới nghĩ tương kế tự kế, không có thông báo chuyện này ra ngoài, thế nhưng ngay trong đêm đã phái người đưa tin cho phủ Trữ Quốc công. Lúc trước khi Tần thị vừa ngã xuống, Trữ Quốc công lão phu nhân đã lập tức đích thân đến thăm. Lúc đó Quế ma ma đã nói nghi ngờ trong lòng mình cho Tần lão phu nhân nghe, khổ nỗi hết thảy không có chứng cứ, dù sao chuyện chỉ trích một tiểu thư phủ Quốc công hại tổ mẫu mình là một chuyện lớn.
Lúc đó Tần lão phu nhân đã đè xuống ý muốn tìm ra chân tướng của Quế ma ma, để cho bà bình tâm chớ nóng nảy. Đầu tiên chuyện quan trọng là chăm sóc thân thể Tần thị cho thật tốt. Âm thầm phái mấy vị đại phu am hiểu y thuật đến chăm nom cho Tần thị, cuối cùng trời xanh không phụ lòng người. Tối hôm qua sau khi Tần thị tỉnh lại, đã lập tức phái người đi truyền tin cho Tần lão phu nhân. Nói đến cũng trùng hợp, Kỷ Lan cũng chuẩn bị hôm nay động thủ, sáng sớm lại cũng đi mời Tần lão phu nhân tới.
Kỳ thật cho dù nàng ta không mời, Tần lão phu nhân cũng sẽ qua, chẳng qua thời gian trùng hợp, cho nên mới không làm cho Kỷ Lan sinh hoài nghi, còn tưởng rằng Tần gia vì nhận được lời mời của nàng ta mới tới cửa. Mà lúc trước, khi Thế tử phu nhân lên tiếng giúp Tống Ngọc Tịch, Tần lão phu nhân sở dĩ muốn ngăn cản, chính là hy vọng Kỷ Lan tiếp tục chuyện hãm hại như dự kiến, để cho bọn họ nhìn xem, rốt cuộc lòng người có thể đen thành cái dạng gì.