Tống Ngọc Tịch từ phía sau giường đi ra, Thu Đồng nhường chỗ cho nàng xem, quả nhiên thấy trong viện mưa đã ngừng mây đen gió lớn, đao quang kiếm ảnh, mà đám hộ vệ của phủ Trấn Quốc Công giống như là bị say rượu, cả đám lắc lắc đầu, không biết chuyện gì xảy ra, Tống Ngọc Tịch nhìn cũng cảm thấy kỳ quái, bèn hỏi:
“Bọn họ có chuyện gì vậy?” Buổi tối không phải cũng ăn giống như chúng ta sao, khẳng định cũng đã dùng ngân châm thử qua, chúng ta không có việc gì, tại sao bọn họ lại có chuyện được.”
Thu Đồng lắc đầu, trả lời: “Nô tỳ cũng không biết có chuyện gì xảy ra, có lẽ cũng không phải do ẩm thực có vấn đề, tiểu thư, người vẫn nên trốn ở phía sau đi, đợi lát nữa ta sẽ đánh yểm hộ, để cho Thu Vân dẫn người và di nương chạy trốn, người tốt nhất nên tìm một chỗ giấu di nương đi, bên ngoài trời mưa, di nương chạy không được bao xa.”
Tống Ngọc Tịch nhìn nàng một chút, Lâm thị từ phía sau đi ra, Mai Tường và Triêu Nhan cũng có vẻ kinh hoảng. Tống Ngọc Tịch nhìn xung quanh, phát hiện có một cửa sổ, lúc trước nàng đã ở trước giường nhìn qua, phía sau cửa sổ là vườn hoa, nếu là leo ra ngoài...
Đang nghĩ đến vấn đề đấy, thì chợt nghe thấy có tiếng gõ bên ngoài cửa sổ, giọng nói của Quế ma ma cũng vang lên ngay sau đó, bà nói:
“Thất tiểu thư, Thất tiểu thư, mau mở cửa sổ ra.”
Tống Ngọc Tịch chạy tới trước cửa sổ, mở cài cửa ra, Quế ma ma dò xét nhìn vào, vẫy tay với các nàng, nói: “Lão phu nhân để ta đến gọi mọi người, nên chạy trốn từ cửa sổ thôi, người của chúng ta dường như không chống đỡ được bao lâu nữa, chờ những người đó vào thì sẽ không kịp nữa.”
Tống Ngọc Tịch liên tục gật đầu, sau đó để Mai Tường leo qua trước, rồi mình và Triều Nhan ở phía sau nâng Lâm thị lên, trước tiên đón Lâm thị từ cửa sổ ra ngoài, chờ sau khi bà bình ổn tiếp xuống đất, Tống Ngọc Tịch mới xoay người đi ra ngoài. Thu Đồng bảo Thu Vân đi theo trước, còn nàng ấy sẽ canh giữ ở trong phòng để đánh yểm hộ cho mọi người, chờ sau khi tất cả mọi người đi ra ngoài, Thu Đồng mới xoay người một cái, sau khi ra khỏi cửa sổ, còn cẩn thận đóng cửa sổ lại.
Tần thị đã đứng ở đầu vườn hoa chờ các nàng, đầu tiên bà hỏi Lâm thị: “Ngươi cảm thấy thế nào? Còn có thể đi được không?”
Lâm thị nâng bụng, thở dốc một chút, nói: “Chắc vẫn có thể ạ. Tạm thời còn chưa cảm thấy có chỗ nào không thoải mái.”
“Chúng ta chạy về phía đầu kia trước, đầu kia có nhiều núi giả, đến lúc đó nếu ngươi thật sự chạy không nổi, thì cùng Tịch tỷ nhi trốn ở trong núi giả, ta sẽ mang theo người, tiếp tục chạy về phía trước, dẫn bọn họ đi.”
Tuy rằng Tần thị đã từng trải qua sóng gió, nhưng rốt cuộc cũng không phải người thường xuyên gặp chuyện ám sát, cũng may bà đủ bình tĩnh, lúc này cũng không có tự loạn trận cước, dẫn theo Lâm thị và Tống Ngọc Tịch chạy tới núi giả, Thu Đồng ở phía sau kêu to:
“Chạy đi, bọn họ đã đi tiến vào phòng rồi.”
Tống Ngọc Tịch quay đầu lại nhìn thoáng qua, thì thấy Thu Đồng đã bắt đầu giao thủ với một hắc y nhân, tình huống vô cùng nguy cấp, có một số hắc y nhân nhảy ra từ cửa sổ, còn có người bay xuống từ trên nóc nhà. Lâm thị chạy một lúc, thì kêu lên một tiếng, Tống Ngọc Tịch vội vàng dừng lại hỏi bà bị làm sao, Lâm thị ôm bụng thở dốc, có vẻ có chút không ổn, bà đẩy Tống Ngọc Tịch nói: “Con mau chạy đi, đừng để ý đến ta.”
Ánh đao không đợi bọn họ nói xong, đã bổ qua, Thu Đồng Thu Vân ra sức ngăn cản thay cho các nàng, ngay cả lão Lưu cũng đuổi theo lên núi, bảo vệ các nàng. Tống Ngọc Tịch đỡ Lâm thị dậy, Lâm thị cắn răng kiên trì đi thêm vài bước, Tần thị cũng muốn đi qua dìu Lâm thị, nhưng ánh đao lại càng vây quanh tấn công Tần thị nhiều hơn, may mắn là Quế ma ma và hai ma ma khác đều có võ công, tạm thời còn có thể chống đỡ một chút, nhưng từ thế công này mà suy xét, thì Tống Ngọc Tịch cũng có thể nhìn ra, sự kiện ám sát lần này là nhằm vào ai.
Không phải hướng về phía nàng và Lâm thị, mà là hướng về phía Tần thị!
Tần thị tựa hồ cũng ý thức được vấn đề này, hô lên với Tống Ngọc Tịch: “Mục tiêu của bọn hắn là ta, các con mau đi đi!”
Lâm thị lắc đầu, nói: “Không được, không thể bỏ người lại được, công gia, không có cách nào giải thích với công gia được! Đừng đỡ ta, đi qua đỡ lão phu nhân chạy mau, dẫn ta theo sẽ bị liên lụy!”
Tống Ngọc Tịch khó xử, mà lúc này có muốn đi thì cũng không dễ dàng như vậy, thích khách bao vây các nàng. Lâm thị, Tần thị và Tống Ngọc Tịch được Thu Đồng Thu Vân những người biết võ công vây quanh ở giữa, nhưng một cánh tay của Thu Đồng đã bị thương, trên đùi Thu Vân cũng có vết thương, hai người là nha hoàn, ngày thường trên người không có binh khí, lúc này liều chiến đấu với người khác, liền phải chịu thiệt thòi lớn.
Ngay lúc mấy người xác định đêm nay tất phải không thể nghi ngờ, thì trên nóc nhà đột nhiên bay ra một hàng hộ vệ mặc áo bạc quần bạc, trên tay cầm trường thương. Sau khi nhảy xuống, không hề chần chừ, mặt đối mặt mấy người mặc quần áo đen che mặt, tạo ra một lỗ hổng trong vòng vây công. Sau đó người phía sau rất nhanh tiến vào từ lỗ hổng, bảo vệ nhóm nữ quyến ở giữa, bọn họ cầm trường thương, hắc y nhân không dám tiến lên, kẻ dẫn đầu kinh hãi kêu lên:
“Là Long Kỵ Vệ, mọi người mau rút lui!”
Theo một tiếng này, hắc y nhân tan tác như chim muông, Long Kỵ Vệ ra từng cây trường thương, không một ngoại lệ, hầu hết hắc y nhân muốn chạy trốn rơi xuống mặt đất. Long Kỵ Vệ rất nhanh đã khống chế được cục diện, người dẫn đầu đi tới trước mặt Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch vừa nhìn, trong lòng lập tức thả lòng, Tiêu Tề Dự một thân ltrang phục Long Kỵ Vệ, anh vũ bất phàm xuất hiện trước mặt nàng. Chưa từng có một lúc nào, mà Tống Ngọc Tịch cảm thấy Tiêu Tề Dự giống như vị thần, từ trên trời giáng xuống, là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn như bây giờ.
“Không bị thương chứ.”
Chàng vừa hỏi, vừa nhìn lên nàng từ trên xuống dưới.
Lúc này Tống Ngọc Tịch mới phản ứng lại, biết hiện tại không phải là thời điểm hoa si, nên vội vàng nói: “Ta không bị thương, nhưng dường như nương ta bị động thai.”Tiêu Tề Dự đi qua nhìn Lâm thị có chút tái nhợt, nói vọng về phía sau:
“Người đâu, mau đỡ phu nhân vào, thái y có đi theo cùng không?”
Bùi Thao trả lời: “Lúc xuất phát, đã để cho người dẫn theo cùng, hiện tại hẳn là đã đến.”
Tần thị phối hợp với Bùi Thao đỡ Lâm thị vào thiền phòng, trong đình viện xác chồng chất, hòa thượng trong chùa cũng nằm không ít trên mặt đất. Sau khi tiến vào sương phòng, quả nhiên thấy thái y vội vàng hoảng hốt chạy tới. Đầu tiên là nhìn Lâm thị, sau khi Lâm thị nằm xuống, sắc mặt liền thoáng hồng hào hơn một chút, thái y sau khi bắt mạch, nói:
“Thai khí bị động một chút, nhưng rất may mắn sẽ mau ổn định thôi, thể chất của phu nhân tốt, hẳn là không có gì đáng ngại, đợi lát nữa ta sẽ kê hai loại thuốc dán an thai uống mấy ngày, cũng không có gì đáng ngại.”
Nghe thái y nói như vậy, tâm trạng treo lơ lửng của Tống Ngọc Tịch và Tần thị mới buông xuống.
Lúc này Tần thị mới đi tới trước người Tiêu Tề Dự, muốn quỳ xuống hành lễ. Tiêu Tề Dự vội vàng nghiêng sang một bên, cúi người về phía trước, đỡ Tần thị dậy, nói: “Lão phu nhân không cần đa lễ.”
“Hôm nay được điện hạ cứu giúp, một nhà lão thân mới có thể sống sót, phần đại ân đại đức này, lão thân chính là dập một vạn lần cũng là chuyện nên làm.” Sau khi Tần thị được nâng lên, thì nói như vậy.
Tiêu Tề Dự khoát khoát tay: “Không không không, không cần không cần. Ta cũng là... À... là ngẫu nhiên đi ngang qua đây, thuận tiện cứu các người, lão phu nhân không cần để ở trong lòng.”
Tần thị nhìn trận thế bên ngoài của hắn, tỏ vẻ hoài nghi với cách nói "ngẫu nhiên đi ngang qua đây" này của hắn, ánh mắt chuyển đến trên người Tống Ngọc Tịch, nói:
“Đúng rồi, phần tình này, phải để cho người khác nhớ kỹ mới được.”
Tiêu Tề Dự bị lời nói có ý ám chỉ của Tần thị chọc cười, vừa lúc Tống Ngọc Tịch quay đầu lại, hắn cũng không che giấu, cười cười với bà, nói: “Không cần ai phải nhớ, mà là chuyện nên làm.”
Nói xong, liền đi về phía Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch thấy chàng ở trước mặt Tần thị cũng không hề có ý muốn kiêng kị, thì không khỏi trừng mắt nhìn chàng, nàng đi tới trước mặt Tần thị, nói:
“Con, con đi xem Thu Đồng và Thu Vân ra sao rồi.”
Tần thị gật đầu: “Đi đi. Hai nha đầu kia rất tốt, trong lúc nguy cấp, biết liều mạng che chở cho chủ tử. Chỉ là ta lại không biết là hai đứa nó cư nhiên lại có thân thủ tốt như vậy, còn có phu xe của con nữa, mỗi người đều là cao thủ thân thủ bất phàm, thâm tàng bất lộ đấy.”
Mặt Tống Ngọc Tịch đỏ bừng lên, tại sao mấy người này lại ở bên cạnh nàng, thì nam nhân trước mặt nàng là biết rõ nhất, nàng cúi đầu nói: “Vâng, đều biết võ công. Con, con đi trước. Thuận tiện nhìn xem, bên ngoài tra xét thế nào rồi.”
Nói xong liền cúi đầu phúc thân với Tiêu Tề, sau đó liền đỏ mặt đi ra ngoài. Tiêu Tề Dự thấy nàng đi rồi, ánh mắt vẫn đuổi theo sau lưng nàng, cho đến khi không nhìn thấy mới dừng lại, vừa quay đầu lại, đã thấy Tần thị cười như có như không nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, sờ sờ mũi, có chút không được tự nhiên.
Tần thị tự mình rót cho hắn một chén trà, đưa tới trước mặt, nói: “Đã bận rộn cả đêm, điện hạ mời uống.”
Tiêu Tề Dự vội vàng tiếp nhận, nói: “Không dám nhận không dám nhận, mời lão phu nhân uống trước.”
Hai người một phen đùn đẩy từ chối, Bùi Thao đứng ở một bên nhìn thấy vậy, thì có chút không biết phải làm sao. Thái tử nhà hắn có phải biểu hiện quá rõ ràng rồi hay không?
Còn "thuận đường đi qua đây", có ai hơn nửa đêm mà không ngủ, lại ăn mặc chỉnh tề đi qua chùa hả? Kiếm cớ cũng không biết kiếm cái cớ nào khiến người nghe tin tưởng được một chút!
Chương 146 -
Hồn của Tiêu Tề Dự kỳ thật đã bay ra ngoài theo Tống Ngọc Tịch rồi, chỉ là ngại Tần thị ở đây, mới không dám quá mức, trước mặc trưởng bối phải luôn cẩn trọng hơn một chút. Cầm chén trà cùng Tần thị ngồi ở một bên ghế, thái y còn đang kê đơn cho Lâm thị, còn Lâm thị thì tựa vào đệm, bụng nhô cao.
Tần thị nhìn vị công tử này hết lần này tới lần khác, bất luận là mặc xiêm y gì, thì đều có thể hiện ra khí chất quý phái trời sinh, dung mạo xuất chúng, từ phương diện ngoại hình thì cùng rất xứng đối với Tịch tỷ nhi.
"Khụ. "Tần thị ho khan một tiếng, Tiêu Tề Dự liền buông chén xuống nhìn bà, Tần thị châm chước một chút, rồi nói: "Điện hạ mấy năm gần đây, làm ra không ít hành động vĩ đại có lợi cho đất nước, thật sự là may mắn của con dân Tiêu quốc ta.”
"Ồ, đấy đều là việc ta nên làm, lão phu nhân đừng nói như vậy." Tiêu Tề quy quy củ củ đáp lại.
Dáng vẻ nhẹ nhàng nhỏ giọng nói chuyện, làm cho Tần thị lại càng cảm có hảo cảm đối với vị thái tử điện hạ tài đức vẹn toàn này.
"Mấy ngày trước ta vào cung yết kiến nương nương, còn cùng nương nương nói đến chuyện điện hạ, đừng trách ta nhiều lời, nhưng điện hạ sớm đã trưởng thành, cũng nên cưới vợ sinh con, đặt nền móng vững chắc cho hoàng thất. Mỗi lần nương nương nói đến việc này, đều cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, không biết điện hạ đối với việc này cảm thấy như thế nào, cũng không thể... kéo dài thêm nữa.”
Tiêu Tề Dự ngước mắt nhìn Tần thị, không nghĩ tới bà sẽ trực tiếp nói thẳng với mình chuyện này. Đúng lúc hắn đang chờ một cơ hội, nghe vậy liền đoan chính ngồi thẳng người dậy, quay lại nói với Tần thị:
"Lão phu nhân xin đừng ngạc nhiên, mặc dù ta trưởng thành đã lâu, vẫn chưa cưới vợ, nhưng trong lòng đã có người thích hợp, chỉ là nàng ấy hiện giờ vẫn còn quá nhỏ, chờ qua hai năm nữa, sau khi nàng ấy cập kê, ta đương nhiên sẽ tới cửa cầu thân. Lão phu nhân xưa nay thường vào cung làm bạn với mẫu hậu, thân phận ngài tôn quý, cũng thích hợp khuyên mẫu hậu để bà ấy không chọn cho ta những người mà bà ấy thích.”
Tần thị bị sự thành thật của vị thái tử điện hạ này làm cho choáng váng, nhìn hắn một hồi lâu, Tiêu Tề Dự thấy bà không nói lời nào, lại bổ sung thêm:
"Vốn những lời này cũng không nên để lão phu nhân nói, chỉ là tính cách mẫu hậu ta tương đối bướng bỉnh, bình thường nếu không có người ở bên người bà ấy khuyên nhủ một chút, thì bà ấy luôn nghĩ đến chuyện này, có lúc càu nhàu rất nhiều, động một chút thì nói ta tâm tư quá sâu, cố ý không thân thiết với bà ấy. Ngài cũng biết, ta ngày thường có bao nhiêu bận rộn, làm sao có thời gian cố ý chơi tâm tư với bà ấy chứ. Ngẫu nhiên nói vài câu, thì mỗi lần đều vì bà ấy không vui mà kết thúc, cho nên ta cũng không thể nói nhiều thêm cái gì.”
Tần thị không nghĩ tới bà chỉ mở miệng một câu, vị điện hạ này lại thật sự lảm nhảm việc nhà với bà, sau khi sửng sốt một lát, mới kịp phản ứng lại:
"À, à, nương nương cũng hy vọng điện hạ bồi bà ấy nhiều hơn, làm mẹ mà, ai không hy vọng hài tử của mình thân thiết gần gũi với mình chứ."
Tiêu Tề Dự ở trước mặt Tần thị thật sự cảm thấy mình giống như một đứa cháu trai, trên người Tần thị có một loại khí chất khoẻ mạnh minh mẫn, bất kể là tư duy hay lời nói cử chỉ, đều có một loại khí phách khiến người ta tin phục, khí thế này chỉ lộ ra ở trên người những người bề trên xử sự công bằng, làm cho Tiêu Tề Dự nguyện ý cùng với bà nói một chút lời trong lòng của mình.
Huống chi, hắn còn có ý muốn cưới tôn nữ nhà bà, dù sao cũng phải dỗ dành lão nhân gia vui vẻ mới được.
"Mẫu hậu ta muốn thân cận, ta còn thật sự không làm được sao, bà đây là hy vọng ta mù quáng làm theo lời bà, bà nói cái gì ta đều phải nghe, như vậy bà ấy liền vui vẻ, nhưng có một số ý kiến của bà ấy rõ ràng là không đúng, cho nên ta không thể làm theo ý bà, thế là bà ấy nói ta là không thân thiết, nào có cái đạo lý thân cận nào như vậy chứ, ngài thấy ta nói có đúng không?”
Tần thị bị vị điện hạ dám nói này chọc cho bật cười, sự sợ hãi do một màn kinh hồn tán đảm lúc trước, tựa hồ đã có chút giảm bớt, đột nhiên ý thức được đứa nhỏ này, là muốn làm cho bà bình ổn hơn, vui vẻ hơn một chút, vì vậy hắn mới có thể nói những điều này để trêu chọc mình ư?
Sau khi nở nụ cười, Tần thị cũng không tiếp tục nói gì với Tiêu Tề Dự nữa, bởi vì nói tiếp nữa, thì sẽ phải nói đến bí mật trong cung, bà là thần phụ, có một số lời, Thái tử điện hạ có thể nói, nhưng còn bà trong lòng cho dù có biết, cũng không thể nói ra miệng.
Tiêu Tề Dự tràn đầy thoả mãn nhìn Tần thị nở nụ cười, trong lòng cũng sinh ra một loại tình cảm đã lâu không có. Người hiền lành hòa ái có thể lắng nghe những lời hắn nói giống như Tống lão phu nhân, còn có một người, đó chính là cựu hoàng hậu đã nuôi lớn hắn, kỳ thật trong lòng hắn hẳn là cảm thấy tiền hoàng hậu mới là mẫu thân của hắn.
Tần thị cũng hiểu được ý tứ của Tiêu Tề Dự, đương kim hoàng hậu này so với tiền hoàng hậu đích thật kém hơn rất nhiều, làm việc càng thiên về tình cảm cá nhân của bà ta, quyền lợi trong tay cũng không lớn như tiền hoàng hậu, bởi vì trong lòng hoàng đế, hoàng hậu này của bà ta là để phù hợp với sự tồn tại của Thái tử nên mới được tăng lên, bốn chữ mẫu bằng tử quý này, nói chính là đương kim hoàng hậu nương nương. Cũng có lẽ vì điểm này, cho nên trong lòng Hoàng hậu có rất nhiều bất an, bà ta sợ bất cứ lúc nào mình cũng bị hạ xuống, cho nên mới liều mạng muốn để cho Thái tử thân cận với bà ta, muốn Thái tử nghe lời bà ta, thế nhưng, càng làm càng hỏng, Thái tử sớm đã không phải là đứa bé năm sáu bảy tám tuổi, hắn có suy nghĩ của mình, từ nhỏ học chính là thuật đế vương. Đối với các loại lung lạc của Hoàng hậu, thật sự nhìn không vừa mắt, nhưng hết lần này tới lần khác hoàng hậu không hề tự giác, từ đầu đến cuối vẫn luôn là tự làm tự chịu.
Những chuyện này, những người thường xuyên vào cung yết kiến như bà, ít nhiều cũng có thể phát hiện ra một ít.
Hai người đang nói chuyện, Quế ma ma cùng Bùi Thao liền tiến vào, Quế ma ma thần sắc ngưng trọng, nói:
"Điện hạ, lão phu nhân, đã tra ra, là dầu thắp kia có vấn đề, trong phòng ngài cùng tiểu thư và di nương đều dùng dầu thắp ta mang từ trong phủ ra. Ta còn có Tôn ma ma, Lý ma ma, ngủ chung một gian với ngài, còn Thu Đồng Thu Vân, Mai Tường Triều Nhan là ngủ chung một gian với tiểu thư và di nương, cho nên, những người chúng ta đều không bị trúng mê dược kia, nhưng trong sương phòng của các thị vệ dùng dầu vừng từ trong tay tiểu sa di, chỉ là chủ trì cũng gọi tất cả tiểu sa di trên dưới toàn chùa ra nhìn qua một lần, cũng không tìm được người đưa dầu thắp kia, có thể thấy là có người trăm phương ngàn kế tính toán kỹ lưỡng, sớm đã có âm mưu.”
Tần thị nhớ tới những người lúc trước, trầm giọng nói: "Mục đích của những người đó là ta, người bọn họ từ đầu đến cuối muốn là ta.”
Quế ma ma gật đầu, chứng thực lời Tần thị nói: "Vâng, nô tỳ cũng cảm thấy những người đó đều không có ý tốt, đều là nhằm vào lão phu nhân.”
Tiêu Tề Dự đi tới nói: "Chuyện này giao cho ta điều tra đi, sẽ bắt ra người đứng sau màn.”
Giọng nói của Tống Dật vang lên ở bên ngoài: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Đi dâng hương thôi, mà làm sao lại bị tập kích rồi hả?”
Ông tức giận đùng đùng xông vào, thấy Tần thị và Tiêu Tề Dự đứng chung một chỗ, thì ngẩn người, sau đó mới hành lễ với Tiêu Tề Dự, sau đó không nói gì, xoay người đi về phía giường trúc, nắm lấy tay Lâm thị, nói:
"Cảm giác thế nào? Không thoải mái ở đâu? Tuyệt đối đừng chịu đựng, biết chưa?”
Lâm thị dựa vào gối đầu, có chút buồn ngủ, thấy trong lời nói của Tống Dật lộ ra khẩn trương, liền gật đầu, nói: "Thiếp không sao, ngài đừng khẩn trương. Điện hạ có mang theo thái y đến, đã bắt mạch, có nói là cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần uống vài đơn thuốc an thai là được.”
Tống Dật vẫn không yên lòng, lại nghe thái y ở bên cạnh nói lại một lần, sau đó lấy phương thuốc nhìn từ trên xuống dưới vài lần, xác định không có vấn đề gì, mới ngồi trở lại bên giường Lâm thị, dùng tay áo lau sạch mồ hôi trên trán của Lâm thị, bộ dạng kia thật giống như là đối diện với một trân bảo tuyệt thế vậy.
Ánh mắt Tiêu Tề Dự rơi vào trên người bọn họ, cuối cùng mới hiểu được câu nói bên ngoài đồn đãi Trấn Quốc Công gặp phải hồ ly tinh, rốt cuộc là có ý gì. Ai có thể nghĩ đến Tống Dật lưu luyến bụi hoa lúc trước, sẽ chuyên sủng một nữ nhân nhiều năm như vậy, hơn nữa thân phận của nữ nhân này còn rất đặc biệt.
Tống Ngọc Tịch nhìn Thu Đồng Thu Vân xong, lúc trở về, cũng nhìn thấy Tống Dật tới, cũng không đi quấy rầy bọn họ, mà đi qua nói với Tần thị:
"Thu Đồng Thu Vân, còn có Tôn ma ma, Lý ma ma đều bị thương, trên cánh tay Tôn ma ma còn bị một vệt dài, có lẽ phải chăm sóc mấy ngày.”
Tống Ngọc Tịch ước lượng chiều dài với Tần thị, Tần thị cũng thở dài một hơi, nói: "Lúc này nhờ có mấy người các nàng thề bảo vệ, chúng ta mới có thể chống đỡ đến khi điện hạ đến cứu viện, mạng của đám người chúng ta đều là do điện hạ cứu, con đi nói lời cảm ơn với điện hạ, nói cho tốt, không cho phép không có quy củ.”
Tần thị nhất định là thấy Tống Ngọc Tịch sau khi tiến vào, không chào hỏi Tiêu Tề Dự trước, cảm thấy Tống Ngọc Tịch đối với Tiêu Tề Dự thái độ quá mức tùy ý, bà không nhìn thấy thì cũng coi như xong, nhưng nếu đã nhìn thấy mà không nói, thì đó chính là vấn đề của bà.
Tống Ngọc Tịch le lưỡi một cái, sau đó nhìn về phía Tiêu Tề Dự, chỉ thấy người đó cũng đang ung dung nhìn mình, Tống Ngọc Tịch mới đi qua, cung kính phúc hạ thân thể với Tiêu Tề Dự, nói:
"Hôm nay đa tạ điện hạ đã cứu cả nhà chúng ta, ta thay tổ mẫu, di nương còn có cha ta, cảm ơn ân cứu mạng của điện hạ."
Tiêu Tề Dự đỡ cô dậy, nói: "Ta không muốn mấy người các nàng cảm ơn ta, ta cũng không phải vì họ mà đến.”
Tống Ngọc Tịch trừng mắt nhìn Tiêu Tề Dự, trong mắt như muốn toé ra lửa, khóe mắt liếc nhìn sang bên cạnh, thấy Tần thị hình như không nghe thấy câu nói này, thì lúc này mới yên lòng lại, chỉ chỉ bên ngoài với Tiêu Tề Dự, sau đó mới nói:
"Lúc trước ta ở bên ngoài nhìn thấy một chỗ, cảm thấy kỳ quái, điện hạ nếu có rảnh rỗi, thì có thể theo ta đi ra ngoài xem một chút không?"
Tiêu Tề Dự tự nhiên cầu còn không được, không nói hai lời liền ra cửa, Tống Ngọc Tịch thở phào nhẹ nhõm, đi theo ra ngoài.
Bên ngoài đình viện đã được Long Kỵ Vệ cùng tăng nhân xử lý, phương trượng chủ trì cũng đi theo phía sau thái y để chữa trị cho người bị thương. Tống Ngọc Tịch cùng Tiêu Tề Dự đi qua hành lang, đi tới trước một tấm bia đá, Bùi Thao thấy bọn họ dừng bước, rất thức thời lui ra phía sau, nhường chỗ trống cho bọn họ.
Tống Ngọc Tịch thấy bốn phía không có người, mới nói với Tiêu Tề Dự:
“Chàng có thể đừng nói mập mờ như vậy ngay ở trước mặt người nhà ta được không, bọn họ nghe thấy được, thì ảnh hưởng không tốt! Quay về, ta lại phải giải thích cả buổi đấy.”
Tiêu Tề Dự nhìn nàng dưới ánh trăng, tóc mai có chút buông lỏng, nhưng lại không che giấu được gương mặt càng lúc càng tươi sáng xinh đẹp của nàng, không tự chủ được vươn tay, Tống Ngọc Tịch hoảng sợ, theo bản năng co rụt về phía sau, chỉ thấy Tiêu Tề Dự rút ra mấy cây cỏ dại và hai lá cây từ trên đầu nàng, Tống Ngọc Tịch mới ngượng ngùng cúi đầu, chỉ nghe Tiêu Tề Dự Nói:
"Giải thích cái gì chứ! Chỗ cha và tổ mẫu nàng ta đều đã ngầm giải thích qua mấy lần, bọn họ khẳng định đều biết cả rồi. Nàng không thấy tổ mẫu nàng cho phép nàng và ta ra ngoài gặp riêng à?”
Tống Ngọc Tịch trừng lớn đôi mắt sáng ngời như sao trên trời mà nhìn chàng, miệng khẽ há hốc trông vô cùng ngốc nghếch đáng yêu, Tiêu Tề Dự nhất thời không nhịn được, liền cúi người xuống: Hôn lên cánh môi nàng như chuồn chuồn lướt nước, Tống Ngọc Tịch ngây ngốc nhìn chàng, giống như chưa kịp phản ứng lại. Tiêu Tề Dự cũng không khách khí với nàng, nếu nàng không có cự tuyệt, vậy chàng cứ tiếp tục là được rồi.
Một tay nâng cằm của Tống Ngọc Tịch lên, chậm rãi tiến gần đến.
Ánh trăng màu bạc chiếu xuống, lộ ra bóng cây, chiếu sáng cặp đôi định tình dưới ánh trăng.