Quản gia ba bước một chạy tới chủ viện, bẩm báo tình huống bên ngoài cho Diêm thị biết. Diêm thị giận dữ, nói: "Cái gì? Nó, nó còn dám trực tiếp phái người xông tới?"
Quản gia bị dọa đến ngay cả lời đều nói không rõ ràng, gật đầu như giã tỏi nói: "Dạ, dạ, đúng ạ! Nha đầu kia vô cùng hung hãn, thậm chí lão thái quân chúng ta cũng bị rơi xuống hạ phong, nàng ta nói, muốn bắt người bên người lão thái quân để hỏi tội, phu nhân, chúng ta phải làm sao bây giờ? Để tùy họ bắt sao?"
Đang nói chuyện, thì bà tử ngoài chủ viện cũng chạy vào, nói thiếp thân nha hoàn của Nguyệt Hoa huyện chủ cầu kiến Hầu phu nhân. Diêm thị chỉ cảm thấy ngày hôm nay có phải muốn lật trời rồi không, nha đầu Tống gia kia không phải quá đáng quá rồi không, trực tiếp xông vào Hầu phủ của bà ta rồi thì cũng thôi đi, nhưng lại còn dám phái nha hoàn tới.
Bà tử ở phía ngoài lại thúc giục, Diêm thị sợ nàng ta trực tiếp xông vào, liền để nha hoàn cầu kiến bà ta đi vào. Thu Đồng gặp Diêm thị, quy quy củ củ dập đầu hành lễ, nói:
"Thưa Hầu phu nhân, di nương nhà ta ở trong phủ suýt chút nữa đã bị hãm hại, tiểu thư nhà ta bắt được thủ phạm ngay tại trận, chính là tiểu thư Tam phòng của quý phủ, theo lời nàng ta nói, là do lão thái quân sai sử. Lúc này, tiểu thư nhà ta mới tới cửa nói rõ lí lẽ, ai ngờ sau khi tất cả chứng cứ được trình ra, lão thái quân vẫn không thừa nhận. Tiểu thư nhà ta để nô tỳ tiến đến, thỉnh ma ma hầu hạ ở trong viện lão thái quân ra ngoài tra hỏi, còn xin Hầu phu nhân vì tấm lòng hiếu thuận của tiểu thư nhà ta, mà nể mặt chấp nhận lời thỉnh cẩu của tiểu thư."
Diêm thị chỉ cảm thấy mi tâm giật giật, Tống Ngọc Tịch khốn kiếp, nha hoàn của nó cũng là đồ khốn kiếp, hành vi lén xông vào phủ đệ, ở trong miệng nó ấy thế mà đã biến thành tấm lòng hiếu thuận rồi. Diêm thị nhìn nha hoàn đang quỳ trên mặt đất kia, hơi suy nghĩ một chút, dù sao bà ta cũng không ưa Trữ thị, muốn bà ta bảo vệ Trữ thị, thì đúng là bà ta một ngàn một vạn cũng không nguyện ý. Lúc trước Trữ thị ngầm đấu đá với bà ta, nữ nhi của bà ta vừa ra đời đã bị bế đi rời xa người của bà ta, khiến cho bà ta đang ở trong cữ mà khóc lóc ngày đêm, bây giờ vẫn còn để lại rất nhiều di chứng, chớ nói chi là những tranh phong và chèn ép ngày thường. Nếu Tống Ngọc Tịch có thể giải quyết lão bà kia, không phải đúng ý của bà ta sao?
Huống chi, cho dù có thế nào, thì Tống Ngọc Tịch rốt cuộc vẫn là phái một nha hoàn đến giải thích và xin chỉ thị của bà ta, ở một mức độ nào đó, vẫn là cho bà ta Hầu phu nhân mặt mũi, chi bằng cứ thẳng thắn bán cho Tống Ngọc Tịch cái nhân tình này. Dù sao nếu không xử lý được Trữ thị, thì đến lúc đó bà ta cứ nói là do Tống Ngọc Tịch phái người vào phủ, bà ta không ngăn cản nổi là được.
Nghĩ như vậy, Diêm thị trong lòng liền có kết luận, vung tay lên, nói với Thu Đồng: "Lão thái quân nhà ta cả đời thanh minh (trong sạch), nhân phẩm đoan chính, không có khả năng làm ra những chuyện kia như lời ngươi nói. Dù sao thanh giả tự thanh, ngươi muốn xách ai ở trong nội viện của ngài, thì cứ việc đi là được. Hỏi kỹ càng cũng tốt để chứng minh sự trong sạch của lão thái quân. Vương bà tử dẫn các nàng đi viện của lão thái quân, nói cho vị này ai là người hầu hạ bên người lão thái quân, không được bỏ sót bất kỳ ai, việc này liên quan đến sự trong sạch của lão thái quân, tuyệt đối không thể chủ quan."
Bà tử trông coi chủ viện, người lúc trước truyền lời thay Thu Đồng, lập tức tiến lên lĩnh mệnh.
Diêm thị cũng là người khôn khéo, mặc dù có tâm hại Trữ thị, nhưng ngoài mặt vẫn phải nói đường hoàng một chút, dù sao vẫn nên chừa chút mặt mũi. Thu Đồng cười thầm ở trong lòng, tiểu thư quả nhiên đoán không sai, phu nhân Bình Dương Hầu và Kỷ lão thái quân xưa nay không hòa thuận với nhau, hành vi các nàng xông vào phủ đích thật là phạm vào đại húy kị, nhưng nàng đến xin phép qua với Hầu phu nhân thì liền trở thành một chuyện khác rồi. Hầu phu nhân rõ ràng là không muốn nhúng tay vào chuyện của Kỷ lão thái quân, nhưng hết lần này tới lần khác còn muốn nói thành là muốn thay lão thái quân giải oan, cũng là phường gian trá.
Tuy nhiên, đây đều là ý nghĩ trong lòng Thu Đồng, đương nhiên là nàng sẽ không nói ra khỏi miệng. Sau khi quy quy củ củ dập đầu chào Diêm thị xong, thì đi ra chủ viện, đi theo Vương bà tử đi viện của Kỷ Trữ thị. Vương bà tử tự mình chỉ mấy lão ma ma đang nói chuyện đóng đế giày ở trong sân, phủ binh sau lưng Thu Đồng lập tức liền tiến lên kéo người kéo đi ra ngoài.
Thu Đồng đợi sau khi bắt người xong, mới cùng Vương bà tử đi ở phía sau cùng, từ trong tay áo móc ra hai thỏi bại đưa cho Vương bà tử, mỗi thỏi đủ năm lượng. Vương bà tử đầu tiên là giật mình: "Ầy, không dám nhận, không dám nhận."Thu Đồng nắm lấy tay bà ta, không để cho bà ta rút ra được, rồi nói: "Có cái gì mà không dám nhận chứ, là huyện chủ chúng ta thưởng đấy, cũng là bà bà nên được. Chẳng lẽ bà bà là ngại ít hay sao?"
Vương bà tử canh cổng cả đời, chưa từng nhận được ban thưởng nào lớn như vậy, cho nên căn bản không phải là ngại ít, nhưng lại làm cho Thu Đồng hiểu lầm, nàng lại tháo vòng ngọc bích trên cổ tay mình xuống, đưa vào tay của Vương bà tử, nói: "Chút lòng thành, nếu bà bà không lấy, ta không có cách nào bàn giao với huyện chủ nhà ta, bà cứ nhận đi."
Vương bà tử cảm giác được sự ôn nhuận của ngọc bích nơi đầu ngón tay, nhìn thấy Thu Đồng vô cùng thành ý, lúc này mới đồng ý:
"Nếu đã như vậy, thì cô nương thay ta đa tạ huyện chủ đại nhân."
Thu Đồng thấy bà ta nhận lấy, lúc này mới rút tay ra, cười cười với Vương bà tử, sau đó mới quay người đi theo những người kia. Vương bà tử nhận được chỗ tốt, còn đích thân hộ tống các nàng ra cửa, chờ đến lúc Tống Ngọc Tịch các nàng mang người đi, mới đi vào.
Trữ thị được một bà tử đỡ đứng ở cổng, tức giận tới mức run rẩy. Tống Ngọc Tịch đi đến trước mặt nàng, nói:
"Nếu lão thái quân đã không thừa nhận! Thì ta đành phải để cho Thuận Thiên Phủ đi điều tra, những người này đi vào nha lao một chuyến, thì luôn có thể thành thật nói ra. Đến lúc đó liền nhìn xem Thuận Thiên Phủ phán quyết thế nào, bà tuổi tác đã cao, ở trong nhà an hưởng tuổi già cho tốt không phải là được rồi sao? Còn học người ta đi hại người làm gì cơ chứ? Hại người không được, không những liên lụy người nhà, mà còn hại mình! Sao phải vậy chứ?" Sau khi nói xong những lời này, Tống Ngọc Tịch cũng không để ý đến Trữ thị đã tức giận đến mức muốn đánh tới, mà xích lại gần bà ta nói:
"Bà sớm nên nghĩ đến mình sẽ có ngày hôm nay, trời đất bao la, bà còn thật sự cho rằng mình có thể một tay che trời sao?"
Trữ thị rốt cục cũng bị tức giận công tâm, hai chân mềm nhũn, ngã ngửa về phía sau, bà tử đang đỡ bà ta vội vàng ấn huyệt nhân trung cho bà ta, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Tống Ngọc Tịch lườm bà ta một cái, rồi cũng không quay đầu lại mà leo lên xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi tiến lên, một đám nô tỳ bị áp giải ở phía trước, sai người đưa đi Thuận Thiên Phủ, để Thuận Thiên Phủ điều tra chứng cớ. Cho dù Trữ thị có nói như thế nào, thì bà ta chắc chắn không thoát được cái tội danh này.
Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy lòng dạ rối bời, không muốn lập tức về nhà, nên đi Phù Dung Viên. Vừa đến nhã gian ở hậu viện, đã nhìn thấy một bóng lưng thẳng tắp đứng ở trước cửa sổ, đang thưởng thức bồn hoa lan nàng trồng, nghe thấy tiếng mở cửa, mới quay đầu lại, trường sam màu đen thêu kim tuyến họa tiết mây trời, như tùng như bách, khuôn mặt như vẽ, trong mắt ẩn tình, khóe miệng mỉm cười. Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy toàn bộ nhã gian rực sáng lên, nàng không để ý gì cả, lao về phía chàng, vùi đầu vào trong lồng của chàng.
Thu Đồng Thu Vân vội vàng lui về sau một bước, đóng kỹ cửa phòng, nhìn nhau một chút, không hẹn mà cùng mím môi cười một tiếng, cũng không cần nói thêm gì cả.
Tiêu Tề Dự không nghĩ tới nha đầu này vừa thấy mặt đã chủ động như vậy, còn chưa kịp thích ứng, lúc ôm nàng vẫn cảm thấy không thể tin được như trước. Tuy nhiên chàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt một cơ hội tốt như vậy, thậm chí vô cùng hưởng thụ sự chủ động này của nàng, ôm nàng vào trong một hồi lâu, cũng không lên tiếng, hai người cứ trầm mặc như thế. Mà cảm xúc của Tống Ngọc Tịch dường như có chút sa sút, nàng không biết phải hình dung như thế nào về tâm tình của mình vào giờ khắc này.
Hai người ôm nhau rất lâu, Tống Ngọc Tịch mới đứng thẳng người, ngẩng đầu lên nhìn chàng, hỏi:
"Sao chàng lại tới đây?"
Tiêu Tề Dự câu môi cười một tiếng, nói: "Hôm nay nàng muốn làm ra trận thế lớn như vậy, sao ta có thể không tới nhìn nàng một chút chứ?"
Tống Ngọc Tịch nghe xong liền biết là chuyện gì xảy ra. Bên cạnh nàng đều là người của chàng, bất luận nàng làm cái gì chàng đều biết, bị chú ý như vậy, Tống Ngọc Tịch cũng không cảm thấy phiền chán, ngược lại là vô cùng an tâm, tối thiểu có thể nói rõ, chàng vẫn rất quan tâm mình, chờ đến ngày, chàng không còn quan tâm mình nữa, như vậy đã nói rõ chàng đã hết hứng thú với mình, vừa mới nếm được tư vị tình yêu, cho nên Tống Ngọc Tịch cũng không muốn sẽ kết thúc giấc mộng đẹp này nhanh như vậy.
Nàng không chút nào giấu giếm, kể hết tất cả sự tình phát sinh gần đây cho chàng nghe. Tiêu Tề Dự nghe xong, sắc mặt cũng không được tốt lắm, nói với Tống Ngọc Tịch:
"Nhắc mới nhớ, vận mệnh của nàng ở kiếp trước bị như vậy, cũng có liên quan với Kỷ gia ở kiếp trước."
Tống Ngọc Tịch cúi đầu nói: "Những chuyện này thì cũng thôi đi, đều đã qua rồi, mọi chuyện đều đã làm lại! Ta chỉ là cảm thấy, tâm của một người tại sao có thể độc ác đến như vậy, không hề có điểm mấu chốt. Cứ như vậy mà dễ dàng quyết định hại chết một thi hai mệnh, còn hao tổn tâm cơ. Nếu không phải ta am hiểu tích cách của bọn họ, hơn nữa lại còn cẩn thận, thì nói không chừng nương của ta cùng hài tử trong bụng bà, cứ như thế mà đi. Loại cảm giác này thật sự quá khó để chấp nhận. Chúng ta đã làm sai điều gì, mà khiến bà ta có thể ác độc như vậy đối với chúng ta?"
Tiêu Tề Dự lại ôm Tống Ngọc Tịch vào lòng, ôn nhu nói: "Ta sẽ không để cho người khác lại làm thương tổn nàng."
Trải qua hai đời, chàng đã bỏ qua quá nhiều, một thế này chàng tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào cản trở và tổn thương nàng.
Lúc Tống Ngọc Tịch về đến nhà, thì đèn lồng đã được treo lên, vừa về tới cổng, thủ vệ ngoài viện Vũ Đồng đã tiến lên chào đón, nói công gia đang nổi giận ở bên trong.
Sau khi Tống Ngọc Tịch đi vào, Tống Dật lập tức hô nàng đi vào, hỏi:
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nói cách khác con thả người muốn hại nương của con ở bên cạnh nàng ấy rất nhiều ngày sao? Loại người này cứ trực tiếp nói cho ta biết là được rồi, ta dùng một đao tươi nó! Còn muốn mạo hiểm như thế này làm cái gì hả?"
Tống Ngọc Tịch nhìn thoáng qua Lâm thị đang ngồi bất đắc dĩ ở một bên, trả lời Tống Dật: "Nếu con không để nàng ta ở bên người, thì làm sao tìm được người ở phía sau lưng nàng ta chứ. Người tươi người này rồi, nhưng không tìm ra người giật dây đằng sau, lần sau người ta lại phái một người càng cao minh hơn trà trộn vào, thì người xử lý sao? Người có thể cam đoan mỗi lần đều tìm được ra, rồi tươi sao?"
Tống Dật thở hắt ra một hơi, nổi giận bừng bừng bước đi hai bước, rồi lạnh giọng nói:
"Là Kỷ gia sao? Lại là lão bà Kỷ Trữ thị kia làm sao? Tốt tốt tốt, ta sẽ đi tìm mụ ta ngay bây giờ, ta mụ ta là được?" Tống Dật vừa muốn đi ra, đã bị Lâm thị kéo lại, Lâm thị trừng mắt liếc Tống Ngọc Tịch, nói:
"Con không thể bớt tranh cãi mấy câu sao, chuyện đều đã được giải quyết, còn lăn tăn cái gì chứ! Không phải hôm nay con dẫn người đi phủ Bình Dương Hầu sao? Sao rồi?"
Tống Ngọc Tịch chu môi nhìn thoáng qua Tống Dật, sau đó mới lên tiếng: "Nhân chứng vật chứng con đều đủ cả. Hôm nay lại đưa tất cả người hầu hạ bên người bà ta đến Thuận Thiên Phủ rồi. Nếu thuận lợi, thì sẽ có thể hỏi ra không ít chuyện, đến lúc đó tính sổ một thể, muốn cho bà ta rơi đài cũng không phải việc khó."
Tống Dật cũng tỉnh táo lại. Hôm nay Tống Ngọc Tịch muốn điều động phủ binh, chuyện này ông cũng biết, lên tiếng hỏi:
"Chứng cứ xác thực sao? Nếu như không đủ, ta lại đi tìm Cát đại nhân, luôn có thể khiến cho nó đủ đấy! Thật đúng là vô pháp vô thiên, còn muốn tính toán đến hậu trạch của ta."
Trước đó ông chỉ là cô lập tất cả mọi hành động của Kỷ Lan, không ngờ rằng Kỷ Trữ thị sẽ dùng những người khác trà trộn vào để làm ra chuyện ác độc như vậy. Một lần nhẫn thì cũng coi như bỏ qua, chứ cứ liên tục nhẫn nhịn, lão bà kia liền tự cho mình là Tây Thánh mẫu, thần Phật khắp cõi đều phải nghe theo hiệu lệnh của mụ ta cả.