Tống Ngọc Tịch cảm thấy trong đầu rất loạn, tại sao lại phát sinh chuyện như vậy chứ? Là Kỷ Trữ thị cùng Diêm thị sai khiến, hay vẫn là do Mã Tam lén làm?
Cho dù có như thế nào, thì cũng không thể để Kỷ Uyển Thanh ở chỗ này, nàng để cho Thu Đồng và Thu Vân tiến lên, đưa người nâng lên xe ngựa. Đi vào từ cửa hông của Phù Dung Viên, sai người mang nàng ta vào trong nhã gian mà chính mình ở, đặt ở trên giường êm, rồi sai người thỉnh đại phu, nấu nước, hai thùng nước nóng lớn được mang tới phòng. Bích Nhu nhận lấy khăn trong tay của Thu Đồng Thu Vân, nói:
"Vẫn nên để ta làm cho tiểu thư, các ngươi... có thể đi ra ngoài hết không?"
Thu Đồng nhìn thoáng qua Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch gật đầu, sau đó liền dẫn mọi người rời khỏi. Chưa đầy một lát sau, đại phu được mời tới, sau khi đi vào bắt mạch cho Kỷ Uyển Thanh, thì nói nàng ta chỉ bị một chút ngoại thương, không có ảnh hướng tới ngũ tạng lục phủ, thân thể có chút suy yếu, ngoài ra cũng không có vấn đề gì lớn. Bích Nhu ở một bên hầu hạ đại phu bắt mạch, rồi lại tiễn lại đại phu ra cửa, đưa phương thuốc giao cho Thu Đồng, sau đó mới cầm xiêm y bẩn do Kỷ Uyển Thanh thay ra, đi ra nói với Tống Ngọc Tịch:
"Tứ tiểu thư, Tam tiểu thư tỉnh."
Tống Ngọc Tịch gật đầu, tiến vào, trông thấy Kỷ Uyển Thanh đã thay đổi một bộ xiêm y sạch sẽ, nằm ở trên giường êm, vừa thấy Tống Ngọc Tịch tiến vào, thì chuyển mắt lên người Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch không biết nói gì, ngồi xuống ghế con bát giác khắc hoa trước giường, bản thân nàngcũng không phải là loại biết an ủi người khác. Tình huống này cũng là lần đầu tiên nàng gặp phải, trong lòng ngoại trừ cảm thấy thương tiếc thì cũng không có quá nhiều cảm xúc gì khác.
"Ngươi nói không sai, Kỷ gia... cuối cùng ta cũng không quay lại được nữa rồi."
Kỷ Uyển Thanh nói với giọng nói yếu ớt.
Tống Ngọc Tịch giương mắt nhìn nàng ta, thấp giọng hỏi: "Vậy sau này ngươi muốn làm gì?"
Kỷ Uyển Thanh mím môi, nói: "Làm gì? Ta còn có thể làm gì? Ngươi dạy ta, ta còn có thể làm gì?"
Tống Ngọc Tịch sau một lát trầm mặc, mới thở dài nói: "Ta phái người đưa ngươi rời khỏi kinh thành, đi nơi khác tìm một nơi để sinh sống, ngươi có nguyện ý không?"
Ánh mắt của Kỷ Uyển Thanh chuyển về phía Tống Ngọc Tịch, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Ta không muốn. Hai người bọn họ hại ta đến mức này, ngươi lại không cho ta báo thù, giống như chó cụp đuôi ủ rũ [1], rời khỏi kinh thành sao?" Nói đến đây, Kỷ Uyển Thanh mím môi, nghiến răng nghiến lợi, rồi lại tiếp tục nói thêm một câu: "Ta không cam lòng."
[1] Câu gốc: Giống như chó của nhà có tang. Ý chỉ người không nơi nương thân giống như con vào nhà lúc có tang, mọi người chỉ lo cho người đã khuất không ai rảnh đi lo cho con chó.
Tống Ngọc Tịch nhìn nàng ta, hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"Mặc dù vạch trần chuyện kia của Điền Phúc Châu, là do Tống Ngọc Tịch dẫn dắt nàng ta đi làm, nhưng Tống Ngọc Tịch cũng không nghĩ rằng Kỷ Uyển Thanh biến thành như vậy, là vì nàng. Bởi vì từ đầu tới cuối, đều là lựa chọn của bản thân Kỷ Uyển Thanh, mà Tống Ngọc Tịch chỉ là không đoán được sự tàn nhẫn của Kỷ Trữ thị và Diêm thị cho nàng ta mà thôi, nhưng vốn chuyện suy nghĩ đường lui cho Kỷ Uyển Thanh cũng không phải là chuyện Tống Ngọc Tịch nên làm, cho nên nàng không hề có cảm giác áy náy.
"Ta muốn ở lại, tận mắt chứng kiến kết cục của hai người bọn họ!" Kỷ Uyển Thanh nói.
Tống Ngọc Tịch cũng không phản đối, mà chỉ gật đầu: "Được, nếu như ngươi muốn ở lại thì cứ ở lại là được, ta sẽ để lại căn phòng này cho hai người chủ tớ các ngươi, ngày thường nếu cần cái gì, thì cứ đi tìm Phúc Bá là được, ông ấy..."
Nhưng Kỷ Uyển Thanh lại lắc đầu, bắt lấy tay Tống Ngọc Tịch, nói:
"Không, ta không muốn một mình một người lẻ loi đợi ở chỗ này, ta tin tưởng những người khác, ta... ta..." Kỷ Uyển Thanh nói: "Ta chỉ tin tưởng ngươi."
Thấy Tống Ngọc Tịch nghe xong cũng không có phản ứng gì. Kỷ Uyển Thanh vội giãy dụa ngồi dậy, nói với Tống Ngọc Tịch: "Cho dù có phải làm nha đầu đi bên cạnh ngươi, ta cũng không muốn ở lại nơi xa lạ này."
Nhìn khuôn mặt chồng chất vết thương của Kỷ Uyển Thanh, trên mặt của Tống Ngọc Tịch cũng có vẻ có chút xúc động. Kỷ Uyển Thanh thấy nàng động, liền xoay người xuống giường, quỳ trên mặt đất, nói với Tống Ngọc Tịch: "Thất muội muội, xóa bỏ tất cả ân oán trước đây của chúng ta, từ nay về sau, ta chính là một con bên cạnh ngươi, chỉ cầu ngươi đừng đuổi ta đi. Trong kinh thành, không còn người đáng giá để ta phó thác. Ta chỉ tin tưởng ngươi, cho dù phải làm nha đầu sai sử bên cạnh ngươi cả đời, ta cũng chấp nhận, van cầu ngươi, thu nhận ta đi."
Một người đã từng đối đầu với mình nhưng nay lại phủ phục ngay ở trước mặt mình. điều này khiến cho Tống Ngọc Tịch cảm thấy thổn thức. Nàng không cảm thấy có chút chế giễu nào, mà chỉ cảm thấy bi ai. Nàng cúi người xuống, đỡ Kỷ Uyển Thanh đứng nằm xuống xong, mới lên tiếng:
"Nếu ngươi muốn lưu lại, thì cứ lưu lại đi. Để ngày mai ta quay về nhà hỏi Lão phu nhân, để xem bà nói như thế nào. Nếu bà cho phép, thì ngươi sẽ trở về cùng với ta."
Kỷ Uyển Thanh mím môi, gật đầu. Thu Đồng sai người đưa thuốc đã sắc tới, để Bích Nhu bưng vào. Tống Ngọc Tịch nhường chỗ cho nàng ta, để nàng ta hầu hạ Kỷ Uyển Thanh uống thuốc.
Ngày hôm sau, sau khi nàng hỏi qua Tần thị, liền phái xe ngựa đi tiếp Kỷ Uyển Thanh vào Tống gia, an bài cho nàng ta và Bích nhu một gian phòng ở ngoại viện của Vũ Đồng viện. Trên người Kỷ Uyển Thanh có thương tích, nhưng vẫn kiên trì đi thỉnh an Lâm thị. Bây giờ bụng của Lâm thị đã trĩu nặng, bà cũng chỉ an ủi Kỷ Uyển Thanh vài câu, cũng không nói thêm điều gì khác, chỉ làm cho nàng ta an tâm ở lại, tuy nhiên đây đều là những lời khách sáo của Lâm thị, cho dù thấy Kỷ Uyển Thanh đáng thương, thì bà cũng chả có tí ấn tượng tốt nào đối với người của Kỷ gia.
Tống Ngọc Tịch cũng biết vậy, nên cũng không yêu cầu Lâm thị phải đối xử ôn hòa với Kỷ Uyển Thanh.
Nhưng ngược lại Kỷ Uyển Thanh lại rất chủ động, rất tích cực. Sáng sớm mỗi ngày, sau khi Tống Dật đã rời khỏi Vũ Đồng viện, nàng ta vẫn cứ tới thỉnh an Lâm thị, thật sự coi mình là nha hoàn. Lâm thị muốn cho mấy người Mai Tường làm chuyện gì, thì nàng ta cũng sẽ đi theo làm chuyện ấy. Lâm thị đã nói vài lần với nàng ta, bảo nàng ta không cần làm như vậy, nhưng Kỷ Uyển Thanh giống như nóng lòng muốn chứng minh bản thân, càng ngày càng chăm chỉ, khiến cho Lâm thị cũng có chút xấu hổ, tuy nhiên, bà cũng không còn quá cự tuyệt nàng ta nữa.
Buổi tối sau khi Tống Ngọc Tịch trở về, liền đi nhìn Lâm thị, đúng lúc Kỷ Uyển Thanh vừa bưng một chậu nước ấm đi ra ngoài, trông thấy Tống Ngọc Tịch liền cười nói một câu: "Thất muội muội đã về."
Tống Ngọc Tịch chỉ vào chậu rửa mặt nói: "Sao ngươi lại làm chuyện này, mấy người Mai Tường đâu?"
Trên khuôn mặt của Kỷ Uyển Thanh có một vết thương, tuy không sâu, nhưng lại là vết thương mới, dễ gây sự chú ý của người khác. Nàng ta cười trả lời Tống Ngọc Tịch: "Ta rảnh rỗi cũng chả có việc gì làm, mấy người Mai Tường tỷ tỷ đang ở trong phòng bếp nhỏ, mà phu nhân lại muốn rửa tay, cho nên ta làm cũng không khác gì mà."
Sau khi nói xong câu đó, thì Kỷ Uyển Thanh liền bưng chậu nước đi ra ngoài. Ánh mắt của Tống Ngọc Tịch dõi theo nàng ta khá lâu, thấy nàng ta xoay người, thì mới bước vào phòng thỉnh an với Lâm thị, nói:
"Nàng ta cũng không phải là nha hoàn, sao nương cũng không ngăn cản nàng ta. Làm như vậy, người ngoài nhìn vào, thì cũng không tốt cho hình ảnh của hai chúng ta, nói chúng ta khi dễ một tiểu thư không may mắn, để cho nàng ta làm nha hoàn."
Lâm thị phì cười, trông lại có thêm chút phong tình theo kiểu nở nang đẫy đà, bà liếc nhìn Tống Ngọc Tịch, nói:
"Con thật là gian xảo! Chỉ ở trong viện của chúng ta, thì làm gì có ai nghĩ như vậy chứ? Ta cũng không muốn sai sử nha đầu kia, chỉ là con không nhìn ra sao? Đứa bé kia có chút bất an, nói đúng ra là bị sợ hãi, trước đây ở Kỷ gia, nói thế nào thì cũng là tiểu thư có người hầu hạ, nhưng giờ đến một nơi hoàn toàn xa lạ, lại là ăn nhờ ở đậu, cho nên tự nhiên con bé muốn thể hiện nhiều hơn, cũng mong được chấp nhận, dù sao cũng là tự bản thân con bé muốn làm, ta vừa rồi cũng không có ép buộc, mà chỉ là thuận theo con bé mà thôi."
Tống Ngọc Tịch đang muốn xoay người nâng chân cho Lâm thị, thì Lâm thị lại nói: "Không cần, lúc nãy nha đầu kia đã xoa bóp qua cho ta, lúc này đã đỡ hơn nhiều rồi."
"..." Tống Ngọc Tịch lúc này mới ngồi xuống, nói: "Không ngờ nàng ta ngay cả việc của ta cũng đều làm xong rồi? Giờ thì hay rồi, đã có người đến tranh giành tình cảm với con."
Hai mẹ con đang nói đùa, thì Kỷ Uyển Thanh đã đổ nước quay trở lại, ba người lại ngồi xuống nói chuyện với nhau một lát. Tống Ngọc Tịch có một ít sổ sách cần xem, Mai Tường lại biết tính toán, nên mấy ngày nay Tống Ngọc Tịch đều mượn nàng ấy hỗ trợ, thay vào đó nàng sai Thu Đồng đến hỗ trợ nơi này.
Trang phục mùa đông thời gian trước trong phủ an bài đã được làm xong. Năm nay chỗ Tống Ngọc Tịch có chút khác biệt, xiêm y của nàng nhiều gấp đôi so với những lần trước. Sau khi nhận được xiêm y, nàng liền ở lại Ninh Thọ Viện nói chuyện với Tần thị. Tần thị thích nhất kinh thư mà nàng chép, nói rằng từng chữ từng chữ mà nàng chép đều vô cùng rõ ràng. Tống Ngọc Tịch cũng tự giác, mỗi lần đến Ninh Thọ Viện, đều sẽ sao chép vài trang kinh thư cho Tần thị mới trở về.
"Vị tiểu thư, tỷ tỷ của con kia thế nào rồi?" Tần thị đã châm xong hương, nên ngồi xuống đối diện với Tống Ngọc Tịch, dựa vào trên gối dựa, nhìn Tống Ngọc Tịch chép kinh.
Tống Ngọc Tịch chấm mực, rồi sau đó mới vừa cười vừa nói: "Rất tốt!"
Tần thị nhấp một ngụm trà, đôi mắt tinh anh nhìn nhìn Tống Ngọc Tịch, sau đó mới cụp mắt xuống, nói: "Thật sự là tốt hay giả vờ tốt? Nếu thực sự tốt như lời con nói, thì sao con còn để lại Thu Đồng ở chỗ di nương con chứ?"
Tống Ngọc Tịch lưu loát trả lời: "Con mượn một nha hoàn từ phòng di nương, có rất nhiều khoản sổ sách cần đối chiếu, mà nha hoàn kia lại biết tính toán, có thể giúp con đỡ bận rộn. Con mượn một người từ chỗ di nương, thì cũng nên trả lại một người, có gì kỳ lạ đâu ạ."
"Hừ, được được được, không kỳ lạ! Thật sự là càng lớn càng không thật thà." Mặc dù Tần thị ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hài lòng vì sự cẩn thận của Tống Ngọc Tịch.
Tống Ngọc Tịch cũng không cãi lại, nói: "Lớn rồi cũng nên trầm tĩnh một chút, cái gì cũng thể hiện hết lên mặt, thì chả khác hài tử ba tuổi, ta đã mười ba rồi, sang năm là mười bốn rồi đấy."
Tần thị cười cười, dời đi chủ đề, nói:
"Đúng vậy, cũng mười bốn rồi! Có thể bắt đầu xem xét các nhà được rồi."
Tống Ngọc Tịch dừng lại động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Tần thị cười như có như không nhìn mình, thì nàng liền biết tổ mẫu đây là đang trêu ghẹo nàng. Nàng nhăn mũi với bà một cái, rồi mới tiếp tục vùi đầu vào viết chữ, Tần thị lại gần mặt nàng hỏi:
"Nào, nói với tổ mẫu nào, con thích loại người như thế nào, để tổ mẫu còn biết xem xét qua cho con."
Tống Ngọc Tịch tỉnh bơ nói: "Trong nhà có nhiều tỷ muội như vậy, tổ mẫu đã xem hết chưa ạ? Trước tiên vẫn nên gả ba tỷ tỷ đi ra ngoài, thì mới thỏa đáng, sang năm đại tỷ cũng mười sáu rồi, người nên lo lắng cho tỷ ấy trước tiên."
Nhắc tới Tống Ngọc Thiền, ngược lại Tần thị cũng không còn dáng vẻ tươi cười, tiếp tục dựa lên đệm lưng của mình, nói:
"Ôi, đây đúng là chuyện khó xử lý! Đại tỷ tỷ con gả cho nhà vọng tộc thì sợ là không được, tính cách đấy thì đến nhà ai, thì chính là hại nhà người đó. Đến lúc đó, ở hậu viện nhà hô phong hoán vũ, thì chỗ này của ta cũng khó được thái bình, nhưng nhà người bình thường, thì Đại tỷ tỷ con lại không thích. Lần trước chẳng phải ta đã hỏi nàng về trưởng tử nhà Ngự Sử Đỗ gia à, một thiếu niên tài tuấn, mi thanh mục tú, hào hoa phong nhã, hành vi cử chỉ cũng rất xuất sắc, cũng là một cử tử như Kỷ gia ca ca con, chỉ đợi đoạt đầu bảng vào kỳ thi mùa xuân năm sau, năm nay mười tám tuổi, nhà Đỗ gia rất nề nếp, trong phòng của hai vị công tử của Đỗ đại nhân đều rất sạch sẽ, có hai vị muội muội, nhưng đều đã lập gia đình."
Tống Ngọc Tịch suy nghĩ về những thứ điều kiện một chút, rồi nói: "Điều kiện này rất tốt đấy chứ ạ, chẳng phải lo lắng gì nhiều! Đại tỷ tỷ không hài lòng sao ạ?"