Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

chương 132

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không đến hai ngày, từ vùng phụ cận của ngõ Liễu Nhi truyền ra một tin tức kinh thiên động địa -- tiểu thư của Tam phòng Kỷ gia sắp phải gả cho Quốc Tử Giám Tế Tửu Điền đại nhân làm vợ kế.

Trương Đại Dũng mang từ bên ngoài về một con cá và hai bộ xương lợn. Tay chân của nhi tử đều đã bị tàn phế, phải nuôi nó cho tốt lại mới được. Nhưng lúc trở lại, ngay tại đầu ngõ ông đã nghe được tin tức này, liền cảm thấy dây buộc miệng cá vào tay đau nhói... Ông nghiến răng, bước đến chỗ hai tên nhàn rỗi đang nói chuyện, cất tiếng hỏi:

"Huynh đệ, ngươi nghe chuyện này từ đâu?"

Đừng trách ông đa nghi, dù sao những tên rảnh rỗi làm sao mà biết được chuyện của Hầu phủ? Hai người kia và Trương Đại Dũng cũng coi như là quen biết, tất cả mọi người đều là hàng xóm láng giềng thường xuyên gặp nhau. Một người trong đó nói:

"Biểu đệ của ta là người hầu của Hầu phủ, là tiểu quản sự của hồi sự phòng (phòng thu chi). Gần đây Hầu phủ đang đặt mua đồ cưới, nghe nói lần này Kỷ gia bỏ ra không ít vốn. Dường như người gả đi là hoàng hoa khuê nữ, nhưng lại gả cho người ta làm vợ kế, lại còn long trọng như vậy. Người ngoài nghe xong có thể không bàn tán sao? Người không biết chuyện còn tưởng Kỷ gia đang thiếu nợ Điền gia ấy chứ."

Trương Đại Dũng nghe đến đó thì cũng không nhịn được nữa, nghiến răng, quay trở về ngõ nhỏ nhà mình, lao đầu vào viện, tiện tay để cá và xương lợn lên trên bàn. Lão bà của Trương Đại Dũng, Vương thị đi tới, cầm cá nói:

"Lại rước bực từ đâu về rồi, ai chọc giận ông rồi hả?"

Kể từ khi tiểu nhi tử sinh bệnh, tính tình của phụ quân cũng càng ngày càng trở nên tồi tệ. Vương thị lo lắng ông lại cãi nhau với người khác ở bên ngoài.

Trương Đại Dũng nghe xong câu hỏi của Vương thị, thì càng cảm thấy tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Chúng ta bị lừa rồi! Tên Điền Phúc Châu chó má, đã đáp ứng làm chứng cho chúng ta, nhưng bà có biết ông ta sắp cưới cô nương của Kỷ gia làm vợ kế rồi hay không. Kỷ gia nịnh bợ ông ta muốn rồi, nhà chúng ta đưa ra lợi ích quá nhỏ, sợ là người ta đã chướng mắt rồi! Câu kết với Kỷ gia, đây chính là muốn dàn xếp ổn thỏa, muốn chống đối lại với chúng ta đây mà!"

Lúc trước tiểu nhi tử ở thư viện Bạch Lộ trôi qua rất tốt, nhưng không ngờ lại bị cái tên nhóc con vô liêm sỉ của Kỷ gia đánh. Cơn tức này, cho dù có thế nào thì Trương Đại Dũng đều không nhịn được. Cho nên, lập tức đến Quốc Tử Giám tố cáo Kỷ Du, yêu cầu khai trừ học tịch của hắn, sau đó sẽ lại đi Thuận Thiên Phủ tố cáo hắn! Nhưng thật không ngờ rằng Điền Phúc Châu là kẻ hai mặt. Một mặt thì thu của ông ba trăm lượng bạc, mặt khác lại còn muốn cưới khuê nữ của Kỷ gia người ta, quả là không tệ mà!

"Cái gì?" Vương thị cũng cực kỳ khiếp sợ, đi tới nói: "Ông không có nghe lầm chứ? Chuyện này nhất định được tiến hành một cách bí mật, làm sao ông lại biết được?"Trương Đại Dũng chỉ chỉ bên ngoài, nói: "Biểu đệ của tên Triệu Vũ rảnh rỗi kia chính là tiểu quản sự của hồi sự phòng phủ Bình Dương Hầu, nói gần đây phải chuẩn bị đồ cưới cho tiểu thư trong phủ! Chuyện này còn lầm được sao? Một tiểu thư đang yên đang lành, làm sao lại cam lòng gả cho Điền Phúc Châu, một tên đã hơn sáu mươi tuổi làm vợ kế? Còn đặt nhiều đồ cưới như vậy, không phải trong lòng có quỷ, thì là cái gì?"

Vương thị có vẻ cũng đã nghĩ đến những cong cong quẹo quẹo ở trong chuyện này, thoáng cái chân liền như nhũn ra ngồi phịch xuống ghế, kêu trời kêu đất: "Ôi trời ơi, đứa con số khổ của ta ơi! Cái này, cái này, cái này, cái này có còn có lý hay không?"

Trương Đại Dũng mắng bà một câu, sau đó muốn lao ra bên ngoài, thì Vương thị đã kéo ông lại, nói:

"Đương gia, ông cũng không thể tức giận, đại nhi tử và nhị nhi tử của chúng ta vẫn còn ở thư viện đấy. Nếu ông náo loạn với Điền Phúc Châu, thì hai người chúng nó phải làm sao bây giờ!"

Trương Đại Dũng dừng một chút, nói:

"Nhưng ta không thể nuốt trôi cơn tức này! Nếu như người đọc sách đều giống Điền Phúc Châu, là cái loại hai mặt, thì ta tình nguyện để cho nhi tử của ta không đọc sách! Nếu không thật sự sẽ làm xấu mặt tổ tông!"

Nói xong lời này, Trương Đại Dũng đẩy thê tử ra, cũng không để ý tới tiếng kêu to của nhi tử đang nằm bất động ở trong phòng, cầm thanh đao tùy thân đại diện thân phận thành môn lang, rồi xông ra ngoài. Lửa giận phừng phừng, không thể kéo lại được!

Điền Phúc Châu là một ông già cao gầy, có phong độ của người đọc sách, lúc còn trẻ cũng xem như là hào hoa phong nhã, thích mặc quần áo có màu sáng, khiến thoạt nhìn có vẻ trẻ tuổi hơn một chút, tóc thì nhuộm đen, đội quan (mũ quan thời xưa) của văn sĩ, ngược lại trông cũng có dáng vẻ của một tiên sinh (thầy dạy học). Nào có ngờ, lại là một người có tâm tư xấu xa với một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi như vậy.

Ông ta cũng biết không thể sớm biểu lộ ý nghĩ này ra ngoài, thế nhưng tiểu cô nương kia căng mọng như nước, có sức hấp dẫn quá lớn đối với ông ta. Kỷ gia cũng không tiếc cho bạc, cho nên ông ta còn có gì bất mãn chứ. Ông ta có ý định lừa gạt Trương gia trước, sau đó lại từ từ thuyết phục, bảo đảm tương lai cho hai đứa con trai khác của Trương gia, chung quy Trương Đại Dũng cũng không thể vì tiểu nhi tử, mà bỏ mặc đại nhi tử và nhị nhi tử chứ. Cho nên Điền Phúc Châu vẫn rất chắc chắn về chuyện này.

Nhưng điều kiện tiên quyết là không thể để lộ ra quan hệ của ông ta và Kỷ gia. Nếu không thì mọi chuyện đều không có kết quả. Cho nên sau khi ông ta đáp ứng Kỷ gia, thì lập tức âm thầm tìm bà mối, trao đổi thiếp canh. Hiện tại, chỉ cần vừa nghĩ tới tiểu mỹ nhân nũng nịu kia, thì cước bộ của ông ta liền trở nên nhẹ nhàng hơn, hận không thể lập tức cưới người vào phủ!

Đang muốn lên kiệu, thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người. Không phải là nắm đấm, mà là đao sắt, trực tiếp thẳng về phía mặt của ông ta.

Điền Phúc Châu sợ hãi, ngã ngồi xuống đất. Trương Đại Dũng không nói hai lời, lý trí còn sót lại nhắc nhở ông không thể người. Sau khi dùng đao dọa ông ta, thì ném đao đi, cưỡi lên trên người Điền Phúc Châu đánh cho một trận. Điền Phúc Châu là người đọc sách, cả đời đọc sách thánh hiền, nên người yếu ớt, cả đời này cũng chưa từng gặp một kẻ cường hãn chưa nói lời nào đã ra tay đánh người như vậy. Năng lực phòng thủ là con số không, thế nên sau vài cú đấm, ông ta đã bị gãy mất hai cái răng.

May thay, nơi này cách cửa lớn của Điền gia không xa, người gác cổng vừa trông thấy chủ nhân bị đánh, thì vội vàng chạy tới, nhưng cũng vô ích. Dù gì Trương Đại Dũng cũng có xuất thân là võ tướng, cho nên chỉ hai ba người thì không thể tới gần được, ông lão gác cổng không thể kéo nổi ông. Sau khi mấy người trẻ tuổi trong phủ tiến đến, thì tình huống mới chuyển biến tốt hơn một chút. Điền Phúc Châu được người đỡ đứng dậy, còn Trương Đại Dũng đang thở hổn hển bị hai gia đinh kéo tách ra.

Khuôn mặt Điền Phúc Châu tươi đầm đìa, nhìn Trương Đại Dũng, tức giận, hét lớn một tiếng: "Ngươi, ngươi làm cái gì đấy!"

Răng cửa bị gãy, hơi bị hở ra.

Trương Đại Dũng nghe ông ta nói xong, liền nhớ lại lúc trước ông ta lừa dối mình như thế nào, nhất thời lửa giận lại bốc lên, cựa người giãy giũa, muốn xông lên đánh ông ta lần nữa. Điền Phúc Châu bị dọa sợ vội vàng ôm đầu ngồi thụp xuống, lải nhải nói:

"Trương Đại Dũng, dù gì ngươi cũng là mệnh quan triều đình, lại dám hành hung ngay trên phố, ta, ta, ta sẽ tìm Ngự Sử tố cáo ngươi cho chết! Ngươi cứ chờ đi!"

Điền Phúc Châu nói cũng không rõ ràng lắm, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Trương Đại Dũng đang tức giận, nhưng cũng không sợ ông ta, nói: "Muốn tố cáo thì cứ tố cáo đi, lão tử không thèm làm quan nữa! Ngươi là cái đồ hai mặt! Nói với ta thật là hay, cmn còn thu của ta ba trăm lượng bạc, nhưng đảo mắt đã muốn lấy khuê nữ nhà người ta, trong chuyện này có mờ ám gì, ngươi thực sự cho rằng lão tử ta là đồ ngốc, không nhìn ra được sao?"

Trong lòng Điền Phúc Châu cực kỳ kinh ngạc, vội vàng đứng đậy, định tới gần Trương Đại Dũng, nhưng lại sợ ông tiếp tục đánh, miệng cọp gan thỏ nói: "Ngươi, ngươi không được nói chuyện không có chứng cớ, đừng có mà ngậm phun người! Ta, ta, ta sẽ tố cáo ngươi!"

Người đọc sách nói đến nói đi, cũng chỉ có một câu như vậy, Trương Đại Dũng cũng không phải người đọc sách, thậm chí còn là người cục súc, lập tức chửi Điền Phúc Châu một chập, nói:

"Tố cáo thì tố cáo! Lão tử ta sẽ lập tức đi Thuận Thiên Phủ! Kỷ gia đều đã chuẩn bị xong đồ cưới rồi, cmn, ngươi còn giả vờ cái gì hả? Chỉ cần để người đi Kỷ gia nhìn một cái chẳng phải sẽ biết rồi sao? Trước mặt ta mà còn muốn lừa gạt cho qua chuyện hả? Không có cửa! Trương lão gia ta không cho qua!"

Trương Đại Dũng nói xong lời này, thì lập tức phất tay áo xoay người rời đi, phương hướng đúng thật là đi về hướng quan phủ. Lúc này Điền Phúc Châu rất lo lắng, nhưng mắt thấy ông đã rời đi, đuổi cũng đuổi không kịp, thì gấp đến độ dậm chân. Nếu đúng lúc này Trương Đại Dũng đi tố cáo Kỷ Du, thì ông ta lập tức xong đời! Đến lúc đó không nhưng quan phủ không tha cho ông ta, mà ngay cả Kỷ gia cũng sẽ không tha cho ông ta! Bởi vì ông ta không chỉ muốn thành thân với khuê nữ nhà người ta, mà còn thu tiền của người ta nữa đấy! Ôi, chuyện này thật sự huyên náo đến mức sắp lật trời rồi...

Vội vàng để cho người đi Kỷ gia báo tin, chỉ tiếc, Trương Đại Dũng đi rất dứt khoát, một chút cũng không dừng lại. Bởi vì ông là quan, cho nên, cáo trạng dễ dàng hơn so với dân chúng bình thường, không cần đánh trống kêu oan đã được người dẫn vào. Trương Đại Dũng đệ đơn tố cáo, để cho sư gia viết đơn kiện, thậm chí đến lúc lập án xong xuôi, thì ngay cả Trương Đại Dũng cũng cảm thấy chuyện này được xử lý quá suôn sẻ. Cát đại nhân thậm chí cũng không hỏi ông vấn đề gì khác, mà trực tiếp cho lập án. Bởi vì bản án đánh nhau ẩu đả có liên quan đến thế tử Hầu phủ, cho nên, Phủ Doãn Cát đại nhân tự mình dẫn người đến phủ Bình Dương Hầu đòi người, thuận tiện nhìn xem có phải giống như lời Trương Đại Dũng nói hay không, rằng Kỷ gia sắp gả con gái cho Quốc Tử Giám Tế Tửu Điền Phúc Châu...

Kết quả là, người của Điền Phúc Châu vừa mới vào cửa không bao lâu, đi qua từng lớp cửa của Hầu phủ, đợi chờ từng tiếng thông truyền, cuối cùng mới tới được chủ viện, vừa nói xong với Kỷ gia lão thái quân và Hầu phu nhân, thì ở phía chái nhà bên kia Cát đại nhân đã tiến thẳng Hoàng Long [1] rồi.

[1] tiến thẳng Hoàng Long: có nghĩa là phá hủy hang ổ của kẻ thù.

Kỷ Trữ thị và Diêm thị luống cuống tay chân, còn trăm phương ngàn kế kéo dài thời gian. Thậm chí Diêm thị vì bảo vệ con trai ruột, mà còn đưa bạc cho Cát đại nhân. Bạc này Cát đại nhân nào dám thu, cho dù ông ta có mấy cái đầu cũng không đủ đâu đấy. Phía trên có người nhìn chằm chằm vào Điền Phúc Châu và Kỷ gia, còn nói rõ chỉ cần Trương Đại Dũng đi cáo trạng, thì nhất định phải nhanh chóng, cấp tốc tiến hành. Cát đại nhân nào còn dám lười biếng, thậm chí còn không đợi nghe hết Trương Đại Dũng thuật kỹ lại sự việc, đã tự mình dẫn người đến cửa dẫn người đi!

May mắn bên trên cũng không nhiều lời, trước sau cũng chỉ có mấy chữ, xử lý theo như luật pháp! Sau đó chính là đề cập đến danh tự của mấy người, nhưng cũng không có chỉ thị gì khác.

Cát đại nhân không thu bạc, còn cố ý muốn mang Kỷ Du đi. Diêm thị khóc đỏ cả mắt, gào khản cả giọng cũng không có tác dụng. Kỷ Trữ thị cũng không tiếc mặt già mà cướp người với Cát đại nhân. Tuy nhiên, Cát đại nhân "Thiết diện vô tư" cũng không dây dưa với mấy người phu nhân này, mà sai người lôi kéo Kỷ Du định rời đi.

Ai ngờ Kỷ Du cũng là một người có năng lực. Bản thân hư hỏng mà còn không hề tự nhận biết, cảm thấy nói thế nào thì mình cũng là thế tử Hầu phủ, vậy mà những người này đối xử vô cùng thô lỗ với hắn ta. Hắn ta vứt bỏ mặt mũi, ra tay với người bên cạnh. Cát đại nhân kinh ngạc, muốn tự mình bắt lấy hắn ta, nhưng rốt cuộc Kỷ Du cũng là người luyện võ, thuộc hạ cũng có chút khí lực, một đã đánh cho Cát đại nhân chảy cả mũi. Trên dưới Hầu phủ loạn thành một đoàn, cuối cùng, vẫn là binh lính của Cát đại nhân đang canh ở ngoài cửa xông vào, coi Kỷ Du là một phạm nhân chống lại lệnh bắt giữ, mạnh mẽ bắt lại, lúc này mới ổn định được hiện trường.

Cát đại nhân bụm lấy cái mũi, nói với Diêm thị:

"Lệnh lang thật sự là tính tình nóng nảy. Chuyện này hạ quan nhất định sẽ phải ghi sổ con tố cáo hắn mới được!"

Diêm thị sau khi nghe xong, thì biết nhi tử lần này thật sự không xong, liền dứt khoát không giữ hình tượng, ngồi phịch xuống đất khóc bù lu bù loa lên. Kỷ Trữ thị không nhìn nổi, muốn tới đỡ nàng ta, lại bị nàng ta đẩy một cái ngã ngửa, lại là một hồi hỗn loạn!

Truyện Chữ Hay