Sau khi Kỷ Uyển Thanh vừa khóc vừa bỏ đi, Kỷ Uyển Ninh vội vàng hô Kỷ Uyển Xuân nói: "Xuân tỷ tỷ, mau đi xem một chút, đừng để cho muội ấy làm chuyện điên rồ."
Kỷ Uyển Xuân gật đầu, lập tức đuổi theo, Kỷ Uyển Ninh mới quay người nói: "Ôi, vì chuyện này, cũng không biết ta đã cầu xin bao nhiêu lần rồi, tuy nhiên việc hôn nhân này vẫn là do Tam phu nhân định ra lúc trước, cũng đã nhận hôn thư rồi. Bây giờ người ta dựa theo ước định mà tới, ngay cả lão thái quân và mẫu thân của ta có thiên vị thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng."
Một vài cô nương thiện lương an ủi Kỷ Uyển Ninh vài câu, chỉ có Tống Ngọc Tịch thì cười lạnh ở trong lòng. Bây giờ Tam phu nhân Chu thị đã đi từ đường, làm sao còn quản được hôn sự của Kỷ Uyển Thanh chứ. Lúc này, cho dù Kỷ gia không có chuyện của Bình Dương hầu, thì cũng là đang gặp rắc rối, bởi vì Nhị công tử Kỷ Du gây chuyện ở bên ngoài, suýt chút nữa đã đánh một học sinh, theo lý mà nói, thì sẽ bị khai trừ học tịch, mà học sinh bị khai trừ học tịch, thì sau này sẽ không thể tham gia khoa cử được nữa. Mà Điền Phúc Châu, người lão thái quân muốn gả Kỷ Uyển Thanh, chính là Quốc tử tế tửu [1], chuyên quản lý những học sinh như Kỷ Du, vì vậy không cần nói cũng biết trong chuyện này có giao dịch gì.
[1] Quốc tử tế tửu: "Tế tửu" vốn chỉ trưởng lão tế rượu cho thần, sau này dùng với nghĩa "trưởng". Quốc tử tế tửu là tên chức quan đứng đầu Quốc Tử Giám, tức chỉ hiệu trưởng của ngôi trường này.
Có lẽ Kỷ Uyển Ninh cũng biết là thân ca ca của mình đã phạm tội, cho nên nàng ta đương nhiên không thể ở trước mặt nhiều người như vậy mà nói thẳng ra là thân ca ca của mình phạm tội, trong nhà muốn để cho thứ nữ đi giải quyết, chuyện này truyền ra ngoài cũng không tốt. Bây giờ Kỷ Hành cũng coi như đã thoát ly khỏi Kỷ gia, vào kỳ thi mùa xuân sang năm, huynh ấy tốt hay xấu cũng đã không có bất kỳ quan hệ gì với Kỷ gia. Kiếp trước Kỷ Uyển Thanh là bị Chu thị lôi lên kiệu, bởi vì Chu thị muốn nịnh bợ Diêm thị, mà ở kiếp này, mặc dù không có Chu thị tham gia vào, nhưng Kỷ Sóc xảy ra chuyện, phủ Bình Dương Hầu lâm vào khó khăn, nếu đúng lúc này Kỷ Du lại bị khai trừ học tịch, không thể tham gia khoa cử thì cũng coi như là bóp hi vọng của phủ Bình Dương Hầu, cho nên dưới tình huống này, Kỷ Du không thể xảy ra chuyện, vì vậy Kỷ Uyển Thanh vẫn phải gả cho Điền Phúc Châu, chỉ có như vậy mới có thể giải quyết vấn đề do Kỷ Du gây chuyện ở bên ngoài.
Tống Ngọc Tịch đã được tự mình chứng kiến sự ích kỷ của Kỷ gia, cho nên để Kỷ Du không xảy ra chuyện, bọn họ chắc chắn sẽ gả Kỷ Uyển Thanh đi.
"Ôi, Thanh muội muội số khổ, mẫu thân của ta nói, đợi lúc muội ấy xuất giá, sẽ cho muội ấy nhiều thêm mấy rương đồ cưới, để cho nàng không đến mức chịu ủy khuất khi tới nhà người ta." Kỷ Uyển Ninh còn ở đây làm trò mèo khóc chuột, vài cô nương ngồi bên cạnh cũng đi theo nàng ta mà cảm thấy thương xót, khiến Tống Ngọc Tịch không thể nghe nổi.
Tống Ngọc Tịch nhìn nàng ta một cái, rồi đứng lên, nói: "Các ngươi cứ từ từ ngồi nói chuyện. Lúc nãy tổ mẫu bảo ta lát nữa lại đi tiền viện một chuyến, giờ cũng vừa đúng lúc."
Các cô nương cáo biệt với nàng. Tống Ngọc Tịch ra khỏi viện nhỏ, nhưng lại không có đi hướng tiền viện, vốn nàng muốn tránh bị quấy rầy, nên liền muốn quay lại Vũ Đồng viện nói chuyện với Lâm thị một lát. Gần đây bụng bà rất lớn, buổi tối cũng không thể ngủ ngon, tính tình cũng có chút nóng nảy, cần có người thường xuyên ở bên khuyên giải.
Nhưng lúc đi ngang qua Quan Ngư Đình, lại nghe thấy tiếng khóc rưng rức. Nàng dừng bước lại, để cho Thu Đồng và Thu Vân cùng mình nấp sau hòn non bộ, thăm dò nhìn một chút, hóa ra đúng là Kỷ Uyển Thanh và Kỷ Uyển Xuân chạy ra lúc trước. Chỉ thấy Kỷ Uyển Thanh đang nhào vào lòng Kỷ Uyển Xuân, khóc thút thít, còn Kỷ Uyển Xuân vừa vỗ lưng của nàng ta, vừa nói:
"Đừng khóc, khóc có tác dụng gì đâu. Đây chính là số phận của thứ nữ chúng ta, dù sao muội cũng còn là phu nhân tục huyền, còn ta thì sao? Một thời gian nữa, sau khi Triệu thế tử cưới chính phòng phu nhân, ta lập tức sẽ phải gả cho hắn làm thiếp rồi, chúng ta đời này, cứ như vậy thôi. Cho tới bây giờ thứ nữ luôn là đá kê chân cho người khác."Kỷ Uyển Thanh từ trong lòng Kỷ Uyển Xuân ngồi thẳng người dậy, hít mũi nói: "Dựa vào cái gì mà chúng ta phải trờ thành làm đá kê chân cho người ta? Thứ nữ thì sao, tỷ không thấy thứ nữ Tống Ngọc Tịch bây giờ sống như thế nào sao? Trước đây nàng ta ở Kỷ gia chúng ta sống cuộc sống không bằng heo chó, vô cùng thấp hèn, còn ăn đồ ăn trong chuồng ngựa, nhưng bây giờ thì sao? Tỷ nhìn nàng ta mà xem, ra vào Tống gia là có năm sáu người đi cùng, hiện tại còn làm tới huyện chủ! Nàng ta trước kia ngay cả xách giày cho chúng ta cũng không xứng, nhưng hiện tại lại có thể chèn ép chúng ta, tất cả mọi người còn đi nịnh nọt nàng ta."
Đến lúc này rồi, mà Kỷ Uyển Thanh vẫn không quên so sánh với Tống Ngọc Tịch.
Kỷ Uyển Xuân thở dài, nói: "Muội đừng nói nữa. Nàng ấy bây giờ đã là huyện chủ, để cho người của Tống gia nghe thấy được thì hậu quả khó lường. Ta nghĩ muội vẫn nên đi cầu xin lão thái quân và phụ thân, thì biết đâu chuyện này còn có cách khác."
"Còn có cách nào chứ! Ta dập đầu đến sắp vỡ đến nơi rồi, mà lão thái quân vẫn một mực khăng khăng cho rằng đây là hôn sự do Tam phu nhân định ra, nhưng Tam phu nhân đã đi từ đường một thời gian dài như vậy rồi, chẳng lẽ bà định ra mối hôn sự nay từ khi ta mới mười hai, mười ba tuổi! Lão bà bà kia nhất định muốn gả ta đi, thì ta còn có thể có cách nào chứ!" Kỷ Uyển Thanh nói đến đây thì nước mắt lại trào ra, nhào vào trong lòng Kỷ Uyển Xuân khóc rống lên.
Tống Ngọc Tịch sau khi suy nghĩ một chút, thì đi ra khỏi hòn non bộ. Kỷ Uyển Xuân vẫn còn đang thấp giọng an ủi Kỷ Uyển Thanh, thì đột nhiên trông thấy một bóng người tiến đến đến, vô cùng kinh ngạc thốt lên: "Thất, Thất muội muội?"
Kỷ Uyển Thanh quay đầu lại trông thấy Tống Ngọc Tịch, thì vội vàng quay đầu đi, lau đi nước mắt trên mặt, sau đó lạnh lùng nhìn Tống Ngọc Tịch, cho rằng nàng đến để xem trò vui.
Tống Ngọc Tịch để cho Thu Đồng Thu Vân canh giữ ở phía ngoài Quan Ngư Đình, còn mình cười như có như không, ngồi lên lan can. Kỷ Uyển Xuân cũng cảm thấy có chút xấu hổ, lúc trước Kỷ Uyển Thanh dường như còn nói vài câu nói xấu Tống Ngọc Tịch, nàng ta bèn cắn môi tiến lên nói:
"Thất muội muội thứ tội, lúc nãy Thanh tỷ nhi nói hươu nói vượn. Trong lòng chúng ta đều bội phục bản lãnh của Thất muội muội, muội đại nhân đại lượng, nể phần tình nghĩa chúng ta đã từng sống chung dưới một mái nhà, mà đừng so đo với chúng ta."
Ánh mắt của Tống Ngọc Tịch chuyển từ Kỷ Uyển Xuân sang Kỷ Uyển Thanh, rồi đột nhiên mở miệng nói một câu:
"Ôi chao, ngươi có biết tại sao lão thái quân nhà ngươi và Hầu phu nhân lại muốn gả ngươi cho Điền Phúc Châu không?"
Kỷ Uyển Thanh vốn mặt mày bí xị quay đầu đi chỗ khác, nhưng vừa nghe Tống Ngọc Tịch nói như vậy, thì lập tức quay đầu nhìn nàng. Khuôn mặt thanh tú gầy đi rất nhiều so với lúc trước, đôi mắt hồng hồng, tràn đầy tơ máu, có lẽ gần đây thường xuyên khóc lớn, màu môi cũng nhợt nhạt, nhìn có chút nhếch nhác. Tống Ngọc Tịch dường như nhìn thấy bản thân mình ở kiếp trước từ trên người nàng ta, cảm giác bất lực trước vận mệnh, vô cùng quen thuộc.
Tống Ngọc Tịch cũng không nói chuyện, cứ như vậy mà nhìn Kỷ Uyển Thanh, đợi nàng ta lên tiếng đặt câu hỏi với mình. Trong lòng Kỷ Uyển Thanh vô cùng thấy tò mò, thật sự nàng ta không biết vì sao lão thái quân nhất định phải để nàng ta gả cho Điền Phúc Châu. Nhưng nàng ta lại không muốn mở miệng hỏi Tống Ngọc Tịch, vì cảm thấy nếu nàng ta làm như vậy thì thật giống như muốn nhận thua trước Tống Ngọc Tịch vậy. Nàng ta muốn đánh cược rằng cho dù mình không hỏi, thì Tống Ngọc Tịch cũng sẽ nói cho nàng ta biết.
Nhưng lần này, Kỷ Uyển Thanh đã tính toán sai. Bản thân Tống Ngọc Tịch là muốn tránh phiền phức nên mới trốn ra, hơn nữa cũng không có gì việc gấp, cho nên mới rảnh rỗi phí phạm thời gian với các nàng ở chỗ này. Nàng cúi đầu nhìn móng tay, rồi quay đầu nhìn cá hồng dưới Quan Ngư Đình, tư thái vô cùng nhàn nhã. Kỷ Uyển Xuân đẩy Kỷ Uyển Thanh một cái, liếc mắt nhìn nàng ta ra hiệu, ý là muốn để Kỷ Uyển Thanh bắt lấy cơ hội này. Hôm nay Tống Ngọc Tịch đã là huyện chủ, sau lưng lại là cả phủ Trấn Quốc công. Nếu như nàng ấy chịu ra mặt thay Kỷ Uyển Thanh nói vài lời, thì có khi chuyện này của Kỷ Uyển Thanh có lẽ còn có thể xoay chuyển.
Dường như Kỷ Uyển Thanh cũng đã hiểu được ý tứ của Kỷ Uyển Xuân. Nàng ta cúi đầu xuống, hít sâu một hơi, từ từ buông xuống sự hiếu thắng trong lòng, kỳ thật nàng ta cũng hiểu, cho dù mình có cậy mạnh như thế nào, thì cũng không thay đổi được sự thật là nàng ta đã thua. Nàng ta ganh đua khí thế với Tống Ngọc Tịch, thua không đáng sợ, nhưng đáng sợ chính là, bởi vì ganh đua khí thế mà hủy cả cuộc đời của mình.
Nàng ta lập tức đi tới trước mặt Tống Ngọc Tịch, hai đầu gối mềm nhũn, khuỵu xuống. Hành động này của nàng ta, Tống Ngọc Tịch cũng không ngờ tới, nên vội vàng đứng lên, đỡ cánh tay của Kỷ Uyển Thanh. Khóe miệng Kỷ Uyển Thanh run rẩy, sau khi do dự một lúc, mới mở miệng nói:
"Xin nói cho ta biết, được không? Ta thật sự... không muốn gả cho lão đầu kia, ta tình nguyện đi, cũng không nguyện ý gả cho lão ta!"
Tống Ngọc Tịch đỡ nàng ta đứng lên, làm cho nàng ta ngồi xuống lan can. Kỷ Uyển Xuân thấy Kỷ Uyển Thanh cũng không hề vặn vẽo, thì cũng thoáng yên tâm, theo sau ngồi xuống sau lưng Kỷ Uyển Thanh, rồi lắng nghe Tống Ngọc Tịch nói:
"Kỷ gia sở dĩ nhất định phải để cho ngươi gả cho lão nam nhân Điền Phúc Châu kia, là bởi vì Kỷ Du đã phạm tội! Nếu ngươi không gả cho Điền Phúc Châu, thì học tịch của Kỷ Du lập tức không giữ được. Kỷ Du hiện tại là hi vọng của phủ Bình Dương Hầu, bọn họ còn đang hi vọng hắn ta sẽ đạt kết quả tốt vào kỳ thi mùa xuân năm sau, làm sao có thể để cho hắn ta gặp chuyện không may vào lúc này? Cho nên mới muốn gả con gái cho Điền Phúc Châu, mà rất không may, người đó lại chính là ngươi!"
Kỷ Uyển Thanh lúc đầu còn cảm thấy hơi hoang mang, như một lúc lâu sau, trong mắt liền lộ ra tia hiểu rõ, nàng ta nhíu mày nói:
"Kỷ Du... đã phạm tội gì?"
Tống Ngọc Tịch nhướn mày nói: "Nếu như đúng như lời đồn đãi, thì hắn ta đã đánh gãy tay chân của tiểu nhi tử Thành môn lang [1] Trương gia! Thành môn lang dù gì cũng là quan thứ lục phẩm, đương nhiên là không chịu buông tha. Chuyện này đã ồn ào đến chỗ Điền Phúc Châu, mà Điền Phúc Châu vẫn luôn đè xuống không đưa ra phán quyết, cho nên... ngươi có hiểu không?"
[1] Thành môn lang: quan võ phụ trách quân lính canh giữ cửa thành
Chân tướng thật sự đáng kinh ngạc. Kỷ Uyển Xuân che miệng, sợ mình kêu ra tiếng, còn Kỷ Uyển Thanh sau khi nghe nói những thứ này, thì dần dần tỉnh táo lại, lại thấy Tống Ngọc Tịch tiếp tục nói:
"Cho nên, nếu ngươi không muốn gả cho Điền Phúc Châu, thì đi cầu lão thái quân và Hầu phu nhân cũng sẽ vô dụng thôi. Hai người họ chỉ ước gì ngươi gả đi càng sớm càng tốt, như vậy học tịch của Kỷ Du sẽ được đảm bảo, mà sống của ngươi, bọn họ cũng không thèm quan tâm đâu."
Tống Ngọc Tịch cũng không quá kiên nhẫn, để có thể dành thời gian an ủi Kỷ Uyển Thanh, mà nàng chỉ trực tiếp làm rõ quan hệ lợi hại cho nàng ta thấy. Kỷ Uyển Thanh nhìn chằm chằm Tống Ngọc Tịch, ánh mắt hừng hực như lửa, chỉ thấy nàng ta nói:
"Đều tại ngươi, hại mẫu thân của ta đi từ đường, nếu như mẫu thân của ta còn ở, thì bà nhất định sẽ không để cho ta gặp phải chuyện này đâu." Khi nàng ta nói ra những lời này, lại không có bất kỳ hận ý nào, chỉ phảng phất giống như đang trần thuật một sự thực, ánh mắt nhìn Tống Ngọc Tịch, cũng không có chứa chút phẫn hận nào.
Chỉ thấy Tống Ngọc Tịch câu môi cười nói: "Tam phu nhân? Đừng đùa chứ, ngươi có lẽ nên cảm tạ ta đã sớm đưa bà ta đi từ đường đấy. Nếu bà ta còn ở đây thì cho dù có phải trói ngươi đưa lên kiệu hoa, bà ta cũng sẵn lòng làm đấy! Ngươi đúng là cực kỳ hồ đồ, thực sự cho rằng mình là đích nữ của tam phòng sao? Tam phu nhân không phải thân mẫu của ngươi, ngươi là thứ nữ của bà ta, bà ta có thể đối tốt với bất kỳ ai, nhưng cũng sẽ không đối tốt với ngươi đâu! Trong mắt bà ta, ngươi chính là nghiệt chủng của nữ nhân đã đoạt đi nam nhân của bà ta, cũng chỉ có ngươi coi bà ta là mẫu thân, còn không biết bà ta âm thầm chế nhạo ngươi như thế nào đâu kìa!"
Đôi mắt Kỷ Uyển Thanh đột nhiên lại đong đầy nước mắt, nhưng nàng ta vẫn quật cường không để nước mắt rơi xuống, một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ngươi nói bậy!"
Tống Ngọc Tịch biết, trong lúc nhất thời nàng ta rất khó tiếp nhận chuyện này. Ở kiếp trước, cho đến mấy năm sau khi gả cho Điền Phúc Châu, nàng ta vẫn còn buồn bực tự hỏi, vì sao mẫu thân của mình lại tàn nhẫn với chính mình như vậy.