Tống Ngọc Tịch bị Tống Dật hỏi khó, rõ ràng ông không tin những lời nói mà Tiêu Tề Dự để cho Khâm Thiên Giám nói ra kia, càng không tin tưởng nàng nằm mộng nhận được chỉ dẫn của Thần Tiên... Nàng bưng chén trà đặt ở bên môi, định uống, nhưng lại bị hai ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, nên không uống xuống nổi. Ánh mắt Tống Dật và Lâm thị đều nhìn nàng chằm chằm, Tống Ngọc Tịch liếm môi, vội ho một tiếng, trong đầu linh quang chợt lóe, nói:
"Kỳ thật... Phương thuốc không phải do con nghĩ ra được." Nàng chậm rãi nói ra những lời này, nhưng lại khiến Tống Dật và Lâm thị bối rối. Tống Dật nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Tịch, dùng ánh mắt ra hiệu nàng nói tiếp, Tống Ngọc Tịch làm ra quyết định ở trong lòng, rồi nói:
"Là Thái Tử! Bên người Thái Tử, có rất nhiều người tài ba dị sĩ, họ đã sớm nghĩ ra phương thuốc, bất quá chỉ là nhân danh con nói ra mà thôi."
Lâm thị vội hỏi tiếp: "Nếu Thái Tử đã biết được phương thuốc, tại sao phải nhân danh con nói ra?"
Nhưng Tống Dật lại hiểu trong chớp mắt. Ông sờ sờ cằm hỏi Tống Ngọc Tịch: "Các con thảo luận chuyện này lúc hai đứa nói chuyện riêng vào ngày hôm đó?"
Chỉ có mỗi lúc đó, là ông không biết giữa Tống Ngọc Tịch và Thái Tử nói những chuyện gì. Nếu như nói Thái Tử muốn nâng cao địa vị của Tống Ngọc Tịch, mà cố ý làm vậy, thì trái lại Tống Dật có thể tin được.
Tống Ngọc Tịch thấy ông nguyện tin tưởng cách giải thích này, cũng không nguyện tin tưởng là nàng đã nằm mơ, thì không khỏi có chút câm nín. Nàng thừa cơ nói tiếp: "Đúng vậy! Chính là ngày đó, con vốn chỉ muốn đến nói cho Thái tử biết chuyện Bình Dương hầu Kỷ Sóc giấu giếm thiệt hại thực sự, nhưng thật không ngờ người lại để cho con nhớ rõ mấy phương thuốc kia, còn nói những thứ này chính là do con nghĩ ra được, còn dặn con không được nói cho bất kỳ ai, kể cả cha mẹ và người trong nhà, cho nên con không dám không nghe lời người nói. Nếu không phải hôm nay phụ thân nói với con chuyện này, còn nói Hoàng Thượng muốn phong con làm huyện chủ, thì con cũng không dám nói những lời này ra."
Tống Dật híp mắt thở dài, Thái Tử thật sự rất yêu khuê nữ nhà mình! Để nâng thân phận của nàng, mà có thể làm được đến tình trạng như vậy! Ông tự hỏi bản thân mình đối với Lâm thị đã là sủng ái có thừa rồi, thế nhưng vừa so sánh với Thái Tử, thì quả thực là đệ tử gặp sư phụ rồi, thực sự cảm thấy tự ti mặc cảm quá mà!
Ông thực sự bị lý do này của Tống Ngọc Tịch của thuyết phục. Quả thực, ông không hề tin lời Khâm Thiên Giám nói, ông cũng không tin chuyện Tống Ngọc Tịch nằm mơ mà thấy, nhưng nếu là do Thái Tử cố ý làm, thì ông tin!
"Thái Tử tại sao phải làm như vậy chứ? Chẳng lẽ hắn đối với con..."
Lâm thị đã phát hiện ra một chút, vừa muốn hỏi Tống Ngọc Tịch một câu, lại bị Tống Dật cắt ngang, nói: "Trong lòng hiểu là được rồi, đừng nói ra. Lúc ta vừa biết chuyện này, cũng vô cùng khiếp sợ, nhưng sự tình đã đến nước này, chúng ta có nói gì đi chăng nữa cũng đều vô dụng mà thôi. Nha đầu, cha chỉ hỏi con một câu, con nghĩ thế nào về Thái Tử, có cảm giác ra sao?"Tống Ngọc Tịch nhướng mày khó hiểu.
Tống Dật tiếp tục giải thích, nói: "Bây giờ Thái Tử vì con làm ra hành động lớn như vậy, rõ ràng là có ý đối với con. Phong hào huyện chủ này bề ngoài là do Hoàng Thượng sắc phong cho con, nhưng kỳ thật đây là Thái Tử ban cho con. Hàm ý trong chuyện này, ta nghĩ con thông minh như vậy, thì khẳng định là hiểu rõ, như vậy hiện tại con hãy nói cho cha biết, rốt cuộc con nghĩ như thế nào."
Tống Ngọc Tịch hít sâu một hơi, cảm giác ở trước mặt cha mẹ mà thảo luận loại chuyện này có chút ngượng ngùng, nhưng sắc mặt Tống Dật rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức nàng cảm thấy xấu hổ nếu trả lời lấy lệ, nàng khó xử hỏi một câu:
"Huyện chủ này... Con có thể không làm được không?"
Tống Dật lắc đầu dứt khoát, nói: "Đây là Quân ban thưởng, không thể không muốn!"
Tống Ngọc Tịch suy sụp, nói: "Vậy thì... Con cũng không có suy nghĩ gì. Bởi vì suy nghĩ của con căn bản không quan trọng mà!"
Tống Dật nghiêm túc gật đầu: "Có thể nói như vậy."
Tống Ngọc Tịch:...
"Con đã nhận được phần lễ dày như vậy từ Thái Tử, thì từ nay về sau con không chỉ là nữ nhi của Tống gia nữa, mà còn là Nguyệt Hoa huyện chủ có phong ấp, có địa vị vượt qua cả đích nữ trong phủ. Ở bên ngoài phủ, ngoại trừ công chúa và quận chúa, thì thân phận của con cũng hơn hẳn các thiếu nữ khác, về điểm này, con định ứng đối như thế nào?" Tống Dật tiếp tục đưa ra nan đề cho Tống Ngọc Tịch.
Tống Ngọc Tịch nhướng mày: "Ngài cảm thấy, con nên làm như thế nào?" Nàng đẩy vấn đề lại cho Tống Dật, nhưng Tống Dật tiếp tục đánh trả lại: "Không phải ta muốn con làm sao, mà là con phải đi hỏi Thái Tử, con nên làm như thế nào! Bởi vì con nhận phần nhân tình này của Thái Tử, thì từ nay về sau, Tống gia chúng ta chính là phe cánh của Thái tử, tuyệt không thay đổi. Con có hiểu ý nghĩa trong việc này không?"
Tống Ngọc Tịch liếm hàm răng của mình, rồi hít một hơi nói: "Chẳng lẽ trước khi xảy ra chuyện này, cha, ngài không phải phe cánh của Thái tử?" Nói cách khác, ngoại trừ ủng hộ Thái Tử, ngài còn muốn ủng hộ ai?
Tống Dật nói thẳng: "Vốn là trung lập, nhưng bây giờ thì không."
Tống Ngọc Tịch cái hiểu cái không mà gật đầu, một lát sau sau mới hỏi Tống Dật một câu: "Vâng. Cho nên?"
Tống Dật rất tức giận, nha đầu này không phải thỉnh thoảng rất thông minh sao? Làm sao lại đến lúc mấu chốt, lại giả bộ hồ đồ với ông rồi hả? Sợ nàng hiểu lầm, nên ông nói thẳng:
"Cho nên, con nên cẩn thận hỏi Thái tử điện hạ một câu, sau này con nên làm như thế nào mới tốt với cái thân phận "Nguyệt Hoa huyện chủ" mà người ban cho này. Còn có, con cần phải nói chi tiết về tình hình của con cho Thái tử điện hạ biết. Tuy nhiên những chuyện này, ta đoán chừng điện hạ đã sớm biết, con có nói hay không thì cũng thế thôi! Nhưng tóm lại, sau này nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, có biết chưa?"
Mặc dù Tống Ngọc Tịch đang oán thầm trong lòng, nhưng cũng không dám nói ra ở trước mặt Tống Dật. Sự thay đổi của Tiêu Tề Dự khiến cho nàng cảm thấy rất kỳ quái, nàng thật sự không biết hắn thích mình từ lúc nào. Lúc trước nàng ở Uyển Bình, hắn cũng xuất hiện ở Uyển Bình, hơn nữa còn nói mấy câu với nàng ở hội đèn lồng. Khi đó, trong lòng nàng vô cùng cảm kích hắn, cảm thấy hắn là người lương thiện duy nhất mà nàng gặp ở kiếp trước, vô duyên vô cớ nhặt xác giúp nàng, an táng cho nàng. Sự cảm kích này, không liên quan đến thân phận của hắn, hay bất kỳ yếu tố gì khác ở bên ngoài. Lúc đó nàng không biết mình có thể trọng sinh trở về, cho nên thực sự âm thầm cầu nguyện ở trong, nói kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp ân nhân đã giúp mình nhập thổ.
Nhưng thật không ngờ tới nguyện vọng không hề đơn giản ấy lại được chập thuận, lão thiên gia thật sự làm cho nàng trọng sinh, quay về để trả nợ! Hơn nữa còn dùng cách thức này... rốt cuộc mưu toan của Tiêu Tề Dự là như thế nào? Sao hắn lại không cần Thái Tử phi tốt của hắn ở kiếp trước, mà lại cứ đến dây dưa với nàng, lại còn phí tâm tư và sức lực lớn như vậy! Thoáng cái đã biến nàng từ một thứ nữ người người giẫm đạp, thành một huyện chủ cao cao tại thượng, áp đảo một đám quý nữ...
Đúng là nàng nên đi hỏi rõ hắn một câu!
**
Bên trong Ninh Thọ Viện, Tống Dật nói hết chuyện xảy ra gần đây với Tần thị, nhưng trái lại Tần thị dường như cũng không quá kinh ngạc! Chỉ thở ra một hơi, nói:
"Lúc nha đầu kia vừa mới về phủ, ta đã mơ hồ cảm thấy nàng có chút đặc biệt, nhưng thật sự không ngờ rằng, nàng lại có phúc nhường này. Mà lại còn là kỳ tích như vậy, đến đột ngột như vậy."
Tống Dật đỡ Tần thị ra khỏi phòng lễ Phật, Tần thị ngồi xuống, Tống Dật nói: "Đúng vậy ạ, con cũng không ngờ tới. Lúc trước chỉ thầm nghĩ cho hai mẹ con nàng một chỗ an thân, tuy nhiên hai năm qua ngài cũng thấy đấy, nha đầu kia là người có chính kiến, có thủ đoạn, tầm nhìn của nàng có vẻ đã vượt xa nữ tử hậu trạch thông thường. Nàng cũng chưa từng che dấu ý muốn bò lên trên của mình, nhưng điều lọt vào mắt mọi người, chính là nàng lại thật sự làm được."
Tần thị nhìn Tống Dật, thấy nụ cười nơi khóe miệng của Tống Dật vô cùng ôn hòa, có một chút dáng vẻ của từ phụ (người cha hiền) rồi. Nghĩ đến mặc dù đứa con trai này đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng trước đây suy cho cùng vẫn giống như hài tử chưa lớn, nói chuyện hay làm việc chưa bao giờ suy xét đến tình cảm hay thể diện, từ trước đến nay cũng chưa từng quan tâm đến chuyện trong phủ, lấy lý do là để việc quản gia được công bằng, nhưng kỳ thật giống như một vị chưởng quầy chỉ tay năm ngón, cái gì cũng không quản lý thì chẳng khác nào là cái gì cũng không để tâm. Sở dĩ Tống gia đến đời của hắn, phía dưới không có hạt giống nào xuất sắc nhú ra, khả năng là cũng có liên quan đến đại gia trưởng là hắn, bọn nhỏ không có được sự yêu mến từ phụ thân, lại sanh ở trong nhà phú quý, bước ra cửa là có xe, ăn là có thịt, mặc có gấm vóc lụa là, cho nên không biết tại sao cần phải vươn lên. Nhưng con bé Tống Ngọc Tịch lại không giống vậy, từ nhỏ nàng đã phải chịu hết bao uất ức, mới dưỡng thành tính cách kiên nghị này, tuy Lâm thị không dưỡng dục nàng nhiều, nhưng cũng có ảnh hưởng không nhỏ đối với nha đầu kia.
Bà nói: "Nếu như nàng đã làm được, thì chúng ta cũng không cần phải nói thêm cái gì cả. Huống chi, bây giờ Thái Tử lấy lòng như vậy, là do thật sự có ý đối với nàng, hay vẫn là có tính toán khác, thì chúng ta còn chưa biết được rõ ràng, nên chỉ có thể đi một bước nhìn một bước. Nha đầu kia là hạt giống tốt, trước đây ta vẫn luôn cảm thấy tiếc cho thân phận của nàng, nhưng bây giờ nàng đã có địa vị, vậy thì phải xem xem nàng sẽ xử sự như thế nào! Bất luận sau này Thái Tử có hành động tiếp hay không, thì vẫn nên để nàng học hỏi thêm, bây giờ đã thêm thân phận bàng thân, thì việc học thêm cũng sẽ luôn có chỗ tốt."
Tống Dật gật đầu đồng ý: "Vâng. Mẫu thân nói đúng, còn phải quan sát thêm. Dù sao nàng còn nhỏ, phía Thái Tử cũng không vội."
Tần thị nhìn nhìn hắn, nói: "Con cũng biết không thể nóng vội, chuyện này còn chưa đâu vào đâu, nên con tạm thời cũng chỉ có thể coi như không nhìn ra, cứ giả bộ ngốc ở trước mặt Thái Tử, trong nhà cũng đừng có nói ra, nữ nhân trong hậu viện, lúc nào cũng quá mức rảnh rỗi đấy."
Tống Dật đương nhiên sẽ không đi rêu rao khắp nơi, ông gật đầu, nói: "Con hiểu ý của mẫu thân, chính là thuận theo tự nhiên. Thế nhưng, cho dù con không nói, thì mấy ngày nữa, ban thưởng và thánh chỉ từ trong cung cũng chính thức được hạ xuống, mọi người trong phủ còn có thể không biết chuyện này sao? Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng cũng đành chịu, con cũng chỉ có thể làm theo ý tứ của Thái tử mà thôi. Chỉ có thể nói với bên ngoại là Tịch tỷ nhi gặp được Thần tiên ở trong mộng, thế nhân nhiều người ngu muội, mặc dù không ai nhìn thấy Quỷ Thần, nhưng người tin lại không ít, đích thật là một cái cớ tốt."
Tần thị giơ tay đánh Tống Dật một cái, chắp tay hướng về phía Tây niệm một câu Phật hiệu, Tống Dật gãi đầu, cũng biết mình đã nói lời mạo phạm Phật tổ, nên cũng học theo Tần thị, hướng về phía Tây niệm một câu Phật hiệu, còn thêm vào một câu: "Con nói sai rồi, Bồ Tát chớ để ý."
Thế nhưng trong lòng cũng không nghĩ như vậy. Tần thị tin Phật, nhưng Tống Dật ông lại không tin. Mà sự kính sợ của thế nhân đối với Phật tổ kỳ thật phần lớn là tới từ việc không biết, bởi vì không biết cho nên mới sợ hãi, sợ hãi lại khiến người lo lắng, vì lo lắng mới muốn tìm một chỗ dựa, vào đúng lúc này, Phật tổ liền xuất hiện! Tin Phật đúng là khiến người an tâm, người không an lòng ở trên đời này có quá nhiều, cho nên, phàm là chuyện có lý do liên quan đến Phật tổ, thì cho dù có người nghi ngờ, thì cũng sẽ không nói thẳng ra! Đây ra lý do tại sao Thái Tử lại để cho Khâm Thiên Giám đứng ra nói một ít lời suy đoán như vậy.
Bởi vì Thái Tử đã sớm nhìn thấu nhân tâm, biết nói thế nào là có thể tạo ra dư luận, áp chế dư luận, làm cho cả triều văn võ cho dù bất mãn ở trong lòng, cũng không thực sự tìm ra lý do để phản bác, chỉ cần đoạt được thắng lợi ngay lúc đó, Hoàng Thượng mở ra kim khẩu (miệng vàng), thì chuyện này chắc chắn được giải quyết rồi.