Tiêu Tề Dự vươn tay tiếp nhận đơn thuốc Tống Ngọc Tịch đưa tới, kinh ngạc nhìn nàng, Tống Ngọc Tịch sợ hắn không tin, nói:
"Đơn thuốc này ta đã tự mình thử qua, thực sự là có hiệu quả đấy! Khi đó mỗi nhà đều uống cái này! Có hữu hiệu hay không người có thể đưa cho Thái y viện thử mấy thang mà xem."
Tiêu Tề Dự không nghi ngờ lời nói của Tống Ngọc Tịch, mà chẳng qua là hắn thật sự không ngờ tới, nàng lại có thể biết và nhớ kỹ thứ này mà thôi. Hắn hỏi: "Làm sao nàng lại có nhớ rõ đơn thuốc này vậy. Nàng thật sự là... quá thần kỳ."
Tống Ngọc Tịch nói: "Lúc đầu ta muốn cầm đơn thuốc này kiếm ít tiền, cho nên mới có thể nhớ cặn kẽ như vậy, tuy nhiên về sau đơn thuốc này được phổ biến rộng rãi, cho nên cũng không còn giá trị nữa, nhưng ta vẫn luôn nhớ kỹ. Mà người đừng nhiều lời nữa, nếu còn nghi ngờ thì mau để cho người đi thử xem. Ta vẫn luôn cho rằng người cũng biết đơn thuốc, cho nên vẫn luôn không đi tìm người, nhưng hôm nay cứ chậm trễ thêm một khắc thì sẽ thêm rất nhiều người, cho nên cũng không còn để ý thêm được gì nữa, người tranh thủ thời gian mau dặn dò xuống dưới đi."
Tiêu Tề Dự đương nhiên không dám lơ là. Mặc dù ở kiếp trước hắn không biết Kỷ Sóc đã từng giấu giếm chuyện như vậy, nhưng lại khắc sâu ấn tượng tai họa do con người gây ra sau đó, còn tưởng rằng đó là dân chúng bất mãn vì không được cứu viện kịp thời mới bộc phát, hóa ra còn có nguyên nhân như vậy. Tất cả những người bị bệnh, không bị bệnh, hay nghi ngờ bị nhiễm bệnh đều bị đưa tới thôn kia, Kỷ Sóc làm ra loại chuyện như vậy thực sự là quá ác độc.
Gọi Bùi Thao tiến đến, sau đó đưa phương thuốc cho hắn, nói:
"Đưa phương thuốc này cho phó viện trưởng Thái y viện, để cho ông ta tự mình kiểm tra, kiểm tra xong thì tới hồi bẩm. Sau đó để cho Hộ bộ chuẩn bị dược liệu dựa theo đơn thuốc này, tuyệt đối không được chậm trễ!"
Tống Ngọc Tịch vẫn còn một chút lo lắng, nói:
"Chỉ sợ lúc này Kỷ Sóc đã bắt đầu thủ tiêu chứng cớ rồi."
Tiêu Tề Dự gật đầu, rồi hướng Bùi Thao nói: "Phái Long Đình Vệ âm thầm đi điều tra Bình Dương hầu Kỷ Sóc và tình hình cụ thể ở ngoài thành, có bất kỳ manh mối nào cũng phải bẩm báo."
Mặc dù Bùi Thao không biết vì sao Thái Tử nhà mình lại nghe lời Tống Thất tiểu thư như vậy, nhưng nhìn thần sắc thì tuyệt không phải đang nói đùa. Chuyện tình nghiêm trọng, cũng không phải lúc hắn có thể hỏi, cho nên lập tức lĩnh mệnh lui xuống.Nhưng vừa mới ra khỏi cửa không bao lâu, thì có một người cung cấp tin đến báo tin. Sau khi nghe xong mấy tin tức do người cung cấp tin kề tai báo lại, Bùi Thao lập tức biến sắc, ngay cả Tống Dật đang đợi bên ngoài cũng không nhịn được mà đi tới cùng nghe. Hai người càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc, sau khi liếc nhìn nhau một cái, thì lập tức không cho thông truyền, mà trực tiếp bước vào, Bùi Thao quỳ một gối xuống, thông báo tin tức với Tiêu Tề Dự:
"Thái Tử, tất cả những thôn xung quanh thôn Vĩnh Ninh, như thôn Lưu Gia, thôn Ngưu Manh, thôn Tân Bình đều đã bùng phát dịch bệnh, tin tức này lan truyền đến tai lưu dân trong trướng ở ngoài thành, có vẻ đang có xu hướng gây ra hỗn loạn."
Tống Ngọc Tịch hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống, dịch bệnh rốt cuộc vẫn xảy ra. Lúc này, Tiêu Tề Dự cũng không kịp đi truy cứu trách nhiệm này thuộc về ai, mà chỉ có thể lập tức phái người lại đi Thái y viện truyền lệnh khẩn cấp.
Đông cung lần nữa gấp gáp thượng nghị khẩn cấp, Tống Ngọc Tịch cũng không tiện tham gia. Tiêu Tề Dự để cho Tống Dật đưa nàng ra ngoài trước, rồi quay lại tham gia thượng nghị sau. Tống Dật liền dẫn Tống Ngọc Tịch rời khỏi Đông cung, trên đường đi, ông hỏi Tống Ngọc Tịch:
"Con có chuyện gì mà phải nói riêng với Thái Tử sao?"
Tống Ngọc Tịch nhìn thoáng qua Tống Dật, sau khi do dự một lúc, mới lên tiếng: "Con... Hôm qua buổi tối con mơ thấy một vị Thần Tiên, cho con một phương thuốc trị ôn dịch, còn nói cho con biết tình hình dịch bệnh chưa được khống chế, để cho con tranh thủ thời gian tìm Hoàng thượng bẩm báo việc này. Nhưng con không thể gặp được Hoàng đế, lại nghĩ bản thân cũng có chút quan hệ riêng với Thái Tử, cho nên lúc nãy mới liều mà tới. Phụ thân nếu còn có cái gì không hiểu, thì có thể hỏi thẳng Thái Tử, người nhất định sẽ cho phụ thân một câu trả lời thuyết phục khiến phụ thân hài lòng. Con còn có chuyện ở bên ngoài, cha cũng đi vào đi, không cần tiễn con đâu. Có Thu Đồng và Thu Vân ở đây, con sẽ không có việc gì đâu."
"..."
Tống Dật chỉ cảm thấy ngày hôm nay ông đã phải chịu vô vàn đả kích khác nhau. Đầu tiên là Thái Tử để cho ông đi ra ngoài, sau đó con gái lại mật đàm với Thái Tử, hơn nữa còn không chút xấu hổ nói rằng "Con có mối quan hệ riêng với Thái Tử", khiến cho ông mặc dù muốn phản bác, nhưng bởi vì sự thẳng thắn của nàng, mà không thể phản bác được. Con gái cũng đã thừa nhận có quan hệ riêng tư với Thái Tử rồi, ngươi còn muốn nàng nói gì nữa chứ? Tống Dật thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc hai người bọn họ bắt đầu có "mối quan hệ riêng tư" từ khi nào?
Nếu không phải tình hình dịch bệnh thật sự nghiêm trọng, thì lúc này Tống Dật thực sự muốn đi ra ngoài cùng con gái, hỏi nàng cặn kẽ về tình hình giữa hai người hiện nay là như thế nào. Nhưng ông cũng biết, bây giờ không phải lúc, hiện bên ngoài đang xảy ra chuyện lớn, trước mắt phải giải quyết xong chuyện mới được.
Phương thuốc Tống Ngọc Tịch đưa cho Tiêu Tề đích quả nhiên là đúng, diễn biến của dịch bệnh cũng phát triển đúng như những gì nàng đã viết. Sau khi Thái Tử sử dụng đơn thuốc này, thì quả nhiên đạt được kết quả rất tuyệt vời.
Mà người Tống Dật phái đi điều tra Kỷ Sóc đến nay vẫn chưa quay lại. Bọn họ cũng ý thức được đã xảy ra chuyện. Lúc này Tống Dật mới vội vàng nói cho Tiêu Tề Dự về việc này, nào ngờ, Tiêu Tề Dự có vẻ như đã sớm biết, lập tức mở miệng trấn an Tống Dật:
"Quốc công yên tâm, ta đã phái Long Đình Vệ âm thầm đi điều tra rồi. Kỷ Sóc cũng đã bắt đầu bị giám thị. Ông ta dám người của Thành Phòng Doanh các ngươi, nhưng ta muốn xem xem ông ta có dám người của Long Đình Vệ ta hay không!"
Tống Dật nghe thấy Kỷ Sóc đã bắt đầu bị giám thị, thì cảm thấy yên tâm hơn phân nửa, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy bội phục đối với vị Thái tử điện hạ này. Với tài năng như vậy, thì thiên hạ này không thể nghi ngờ tất nhiên sẽ là của hắn. Trong đầu không khỏi nhớ tới con gái, trong lòng Tống Dật bỗng nảy ra một nghi vấn táo bạo, vị Thái tử điện hạ này rốt cuộc suy tính như thế nào với Tịch tỷ nhi?
Tuy nhiên, bây giờ sự tình còn chưa kết thúc, mọi chuyện vẫn còn quá sớm để hỏi, vẫn nên chờ thêm một chút, xem Thái Tử có những hành động cụ thể gì. Vấn đề duy nhất giữa hai người bọn họ, kỳ thật vẫn là vấn đề về thân phận. Nếu như Thái tử điện hạ thật lòng với nàng thì đương nhiên sẽ dùng mọi cách để xử lý vấn đề này. Tịch tỷ nhi mới mười ba, bây giờ vẫn chưa phải lúc ông phải sốt ruột.
Trước đây Tống Dật nghĩ cũng không dám nghĩ, con gái sẽ ở cùng một chỗ với Thái Tử. Từ trước đến nay, ông đều khuyên bảo Tống Ngọc Tịch hiểu rõ thân phận của mình, không nên si tâm vọng tưởng, nhưng những lời này, ngoài việc là nhắc nhở, nhưng kỳ thật phần nhiều là bảo vệ, bảo vệ nàng không chịu tổn thương sâu sắc vì có suy nghĩ si tâm vọng tưởng. Tuy nhiên, sau một thời gian dài, hai người này ngươi một bước, ta một bước cùng tiến lên, sau đó kẹp ông một người ngoài cuộc này vào giữa, trái phải đều không hiểu chuyện gì xảy ra. Nếu Tịch tỷ nhi có thể trèo lên Thái Tử, đối với ông và Tống gia mà nói, thì đương nhiên là tốt. Thái tử điện hạ chỉ cần dám giải quyết vấn đề thân phận của Tịch tỷ nhi, thì Tống gia ông đây liền dám nâng Tịch tỷ nhi lên vị trí kia! Đây là số mệnh của nàng, không ai ngăn cản được, trong lòng Tống Dật âm thầm đưa ra quyết định.
Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách ông bất công. Tống gia có nhiều con gái như vậy, ông cũng chưa từng thiên vị ai, từ trước đến nay đều đối xử bình đẳng như nhau. Đối với Tịch tỷ nhi, ông từng có áy náy và chăm sóc, nhưng hiện giờ nàng có thể đi đến một bước này, tất cả đều là kết quả do chính nàng tự mình cố gắng. Từ trước đến nay ông chưa từng cản trở con cái tiến bộ, cố gắng, chỉ cần bọn họ muốn làm, thì cho tới bây giờ Tống Dật đều là ủng hộ, nhưng rất không may, trong đám con cháu của Tống gia, trước khi Tịch tỷ nhi trở về, chưa từng có ai dám làm ra chuyện trái quy tắc. Thực ra bọn chúng đều hiểu lầm về "Quy củ" của Tống gia, quả thực đúng là Tống gia có quy tắc, nhưng hoàn toàn không ép buộc con cháu không được có cá tính, không được có ý kiến, hay phải gò ép trong quy tắc không được thay đổi.
Thật giống như ông vậy, đời này nữ nhân duy nhất mà ông từng lưu luyến si mê chính là Lâm thị. Trước đây Lâm thị không chịu gần gũi với ông, thì đương nhiên ông muốn buông tay. Nhưng một khi đã có được rồi, thì tuyệt nhiên không có lý do gì mà ông phải buông tay. Ông muốn đưa cho bà tất cả những gì tốt nhất, muốn để bà sanh con dưỡng cái cho mình, người bên ngoài có thể nói ông thay lòng đổi dạ, có mới nới cũ, thậm chí là ái thiếp diệt thê, nhưng vậy thì sao chứ? Người trong thiên hạ dùng ngòi bút làm vũ khí, cũng ngăn không được lòng muốn bảo vệ Lâm thị của ông, đây không phải là bất công, mà là bản năng! Bản năng của ông muốn đối tốt với Lâm thị. Ai thích nói thì cứ để cho người đó nói đi, Tống gia ông vì Tiêu quốc cúc cung tận tụy mấy đời, mới có được danh vọng và thanh thế như bây giờ, gia thế như vậy, không phải là để cho ông phải bị ủy khuất cả đời, muốn yêu cũng không thể yêu. Những người nói vì quy củ của gia tộc mà buông tha cho người yêu đích thực trong lòng, đủ để nói rõ, tình yêu đích thực đối với bọn họ mà nói, không quan trọng bằng vinh hoa phú quý hiển hách của gia tộc, bất quá là chỉ là cái cớ của những người vô năng mà thôi, dùng lý do này để tự an ủi mình, dùng lý do vì cẩn thủ (cẩn thận tuân thủ) quy củ gia tộc để che dấu sự tư lợi và vô năng của bản thân. Sự thịnh vượng của một gia tộc không thể giữ vững mấy đời nếu chỉ có thể cẩn thủ quy tắc mà không chịu thay đổi.
Tịch tỷ nhi là thứ nữ thì sao, nàng có dũng khí, lại gan dạ, còn có thủ đoạn, chỉ cần nàng có năng lực ngồi lên vị trí kia, thì đó chính là bản lãnh của nàng! Đương nhiên, nàng có thể lựa chọn không làm, cũng có thể lựa chọn làm, ở phương diện này, Tống Dật tuyệt đối sẽ không can thiệp vào.
Mấy ngày sau, tình hình dịch bệnh dần dần bị dập tắt theo thời gian dần trôi qua. Đồng thời dân chúng chịu tai ương, cũng cảm thấy cảm kích vì mình đã sinh đúng thời. Triều đình không rời không bỏ đối với dân chúng, đã làm được theo đúng nghĩa bảo cảnh yên dân [1], dân chúng cảm thấy mình được coi trọng, mặc dù thiên tai ập đến, nhưng thái độ nghiêm túc đối đãi của triều đình, đã trở thành khích lệ to lớn đối với người dân.
[1] bảo cảnh yên dân: bảo vệ biên giới, làm cho cuộc sống nhân dân yên ổn, no đủ, hạnh phúc.
Trên đại điện, Tinh Đức Đế liên tục tán dương Thái Tử Tiêu Tề Dự, nói: "Thái tử phản ứng kịp thời, hạ thương vong xuống mức thấp nhất, dùng tốc độ nhanh nhất đã bình định tình hình dịch bệnh lần này. Cần chính yêu dân như vậy, quả thật là may mắn của Tiêu quốc ta, cũng chính là may mắn của trẫm! Tốt, rất tốt!"
Tiêu Tề Dự tiến lên một bước, kính cẩn tạ ơn, Hoài Vương cũng hãnh diện, nói: "Hoàng huynh thật là tấm gương sáng, không có người nào có thể so sánh được!"
Lũ triều thần cũng nhao nhao tán dương công tích (công lao, thành tích) của Tiêu Tề Dự, thì đột nhiên ngự sử đại nhân cầm hốt [2] tiến lên, cao giọng bẩm báo:
"Thần có việc cần tấu!" Đợi sau khi trên điện yên tĩnh lại, giọng nói vang dội của ngự sử mới lần nữa vang lên: "Thần tố cáo Bình Dương hầu phạm phải ba tội lớn. Thứ nhất chính là báo cáo sai tình hình dịch bệnh. Thôn Vĩnh Bình thôn có 56 hộ gia đình tổng 326 người, nay mất 278 người, nhưng Bình Dương hầu vì muốn bảo vệ công tích, nên đã lừa dối, báo cáo chỉ có 30 người vì dịch bệnh, con số này khác xa với con số thực tế! Thứ hai, giấu giếm hiệu quả phương thuốc, khiến dịch bệnh bị chậm trễ nhiều ngày. Bắt đầu từ ba thôn trong vòng trăm dặm xung quanh thôn Vĩnh Bình, bởi vì dịch bệnh vẫn chưa được kiểm soát, mới khiến cho dịch bệnh lây lan nghiêm trọng! Thứ ba, tự ý hại hai người quan sai của Thành Phòng Doanh, hành vi ác độc dường này chính là coi thường vương pháp, coi rẻ quân uy, kính xin Hoàng Thượng tra xét tường tận! Thần còn muốn tấu viện trưởng Thái y viện Nhan Lương Thần gian đối, rõ ràng không nghiên cứu ra phương thuốc ngăn chặn tình hình dịch bệnh, nhưng lại cấu kết với Bình Dương hầu báo cáo gian dối về tình hình dịch bệnh, giả mạo hiệu quả của thuốc, lừa gạt quân thần, đùa bỡn với tánh mạng của dân chúng, vì chuyện riêng của mình mà làm chậm trễ việc chữa trị dịch bệnh, tội ác tày trời, kính xin Hoàng Thượng tra xét kỹ càng!"
[2] hốt: Thẻ bằng ngà, bằng xương, quan lại xưa cầm khi mặc triều phục.
Ngôn từ sắc bén của Ngự Sử, lập tức khiến cả triều bùng nổ. Bình Dương hầu Kỷ Sóc chân mềm nhũn lập tức quỳ xuống, còn Nhan Lương Thần càng là không ngờ tới, mới vừa rồi, ông ta còn đang mơ tưởng, muốn chiếm phương thuốc do viện phó nghiên cứu ra thành phương thuốc của mình, nhưng lại không ngờ rằng, còn chưa tính toán tốt, một bản hạch tội của Ngự Sử từ trên trời rơi xuống này đã đánh nát tâm tư của ông ta. Nếu tội danh này mà bị định ra, thì chỉ sợ khó giữ được khí tiết lúc về già, cả đời anh minh cứ như vậy mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, lập tức hai chân như nhũn ra, nóng nảy gấp gáp, không chú ý một chút, thân thể đã nhoáng một cái ngã về phía sau.
Kỷ Sóc tự biết cho dù có cãi lại cũng vô dụng, con ngươi nhanh chóng đảo quanh, lập tức chỉ vào Nhan Lương Thần đã ngất lịm, nói:
"Thần cũng có chuyện cần tấu, Nhan thái y dùng thuốc giả lừa bịp hạ thần, thần là bị ông ta lừa, cho rằng thuốc thật sự có tác dụng, tất cả đều là lỗi của tặc tử kia. Bởi vì ông ta mới khiến cho việc chữa trị dịch bệnh của ba thôn bị chậm trễ. Nếu đã biết vậy thì thần đã chẳng làm như vậy, không nên tin lời tặc nhân! Về tội danh sát hại Thành Phòng Doanh, thần thực sự không biết, là do thuộc hạ tự mình làm bậy, thần quản lý không nghiêm, thần có tội, thần thực có tội!"
"Ngươi!" Nhan Lương Thần bị Kỷ Sóc bị cắn ngược lại một cái, đỏ mặt tía tai chỉ vào Kỷ Sóc, hai chân đạp một cái, thân thể run rẩy, thỉnh thoảng trào ra bọt mép, tròng mắt trắng dã, giống như bị trúng gió.