Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

chương 122

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi ngừng mưa một tháng, Tống Ngọc Tịch mới nghe thấy bọn tiểu nhị ở Phù Dung Lâu nói về tình huống ở ngoài thành. Bọn họ nói là ngoài thành đã phát sinh ôn dịch, người thôn Vĩnh Ninh, đã mất bảy thành (70%). Hiện tại quan phủ đã bắt đầu cách ly thôn kia, không cho bất kỳ kẻ nào ra vào, ngay cả người trong thôn chưa có triệu chứng cũng không được phép ra ngoài.

Tống Ngọc Tịch lúc này mới ngạc nhiên, làm sao lại có chuyện này? Không phải Tiêu Tề Dự cũng biết trận ôn dịch sao kia? Hắn đã chuẩn bị những thứ khác từ sớm, thì không có khả năng không chuẩn bị trước dược liệu chứ, nhưng nếu hắn đã chuẩn bị, làm sao còn có thể làm cho ôn dịch lan rộng đến mức độ này. Thôn Vĩnh Ninh... Không phải là thôn làng mà Kỷ Sóc đã chia là thôn người ở kiếp trước sao?

Kiếp trước Kỷ Sóc vì danh tiếng làm quan và thành tích của mình, mà vẫn luôn tốt khoe xấu che, cho nên triều đình chỉ biết có phát sinh dịch bệnh, nhưng lại không biết rốt cuộc đã bao nhiêu người. Nếu kiếp này không bị ngăn chặn, thì chắc chắn sẽ phát sinh tình huống giống như ở kiếp trước. Lúc đó ngoài thành đã trên nghìn người, cuối cùng một lang trung nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc, mới khống chế được tình hình dịch bệnh, phương thuốc được lan truyền trong dân chúng, chữa trị trong khu vực nội thành! Cho nên, hành động của Kỷ Sóc, căn bản không gây ra sóng gió gì ở nội thành, mặc dù không phải không có người biết chuyện ông ta gây ra ở ngoài thành, nhưng bởi vì ông ta có quyền lực lớn, nên không dám dâng tấu chương truy cứu.

Đúng rồi, Tiêu Tề Dự chắc chắn không biết nội tình.

Tống Ngọc Tịch lập tức thay đổi một thân nam trang, cho người chuẩn bị xe ngựa, mang theo Thu Đồng và Thu Vân, đến Thành Phòng Doanh, nơi Tống Dật đang ở, đúng lúc gặp được Chử Phong đang đi ra ngoài. Hắn trông thấy Tống Ngọc Tịch thì vội vàng tiến lên nghênh đón, hỏi:

"Sao công tử lại tới rồi ạ?" Nhìn thấy Tống Ngọc Tịch mặc nam trang, Chử Phong tự nhiên sẽ không nói gì để lộ ra.

Tống Ngọc Tịch cũng không hàn huyên với hắn, mà trực tiếp nói: "Cha ta đâu? Ta muốn gặp ông, ta có việc gấp muốn nói với ông."

Chử Phong thấy thần sắc của nàng cũng không giống giả vờ, liền dẫn nàng đi vào. Tống Dật trông thấy Tống Ngọc Tịch thì cũng cảm thấy rất bất ngờ. Tống Ngọc Tịch chỉ nói mình có chuyện trọng yếu muốn nói với ông, cho nên Tống Dật vừa hồ nghi, vừa cho người ở hai bên lui xuống, chỉ chừa lại một mình Chử Phong.

Tống Ngọc Tịch tiến lên nói thẳng: "Cha, con nghe nói ngoài thành nổi lên dịch bệnh, bây giờ tình hình thế nào rồi?"

Tống Dật không nghĩ tới Tống Ngọc Tịch đến là để hỏi cái này. Sau khi suy nghĩ một chút, mới nói: "Làm sao con biết có dịch bệnh? Yên tâm đi, đều đã được Bình Dương hầu khống chế rồi. Thái y viện cũng đã kê đơn thuốc, sẽ không lan rộng đến nội thành. Con mau đi về đi, thân thể mẹ con nặng nề như vậy, gần đây cũng ngủ không ngon. Ta lại bề bộn công vụ, con nên thường xuyên trở về ở bên bà ấy, còn những chuyện này con cũng không cần lo lắng."

Tống Dật nói như vậy với Tống Ngọc Tịch, vì ông cho rằng sau khi Tống Ngọc Tịch nghe được lời đồn đãi bên ngoài, sợ hãi dịch bệnh lan rộng nên mới đến tìm ông, nhưng Tống Ngọc Tịch lắc đầu, nói:

"Cha, người có chắc tình hình dịch bệnh đã được khống chế rồi chứ? Phù Dung Viên của con có người chuyên môn mua thức ăn, hắn từ người bán rau ở Nam Thành nghe được, toàn bộ thôn Vĩnh Ninh đã hết bảy thành rồi, quan phủ đã bao vây thôn kia lại, không cho ai ra vào, tất cả người ở bên trong cho dù tốt hay xấu đều coi như đã chết. Một thôn ít nhất cũng có vài trăm người, đã nhiều người như vậy, mà chẳng lẽ lại coi như là đã khống chế được tình hình dịch bệnh rồi sao? Vậy phải bao nhiêu người mới xem như tình hình dịch bệnh không kiểm soát nổi chứ?" Tống Ngọc Tịch vô cùng sốt ruột. Nàng cảm thấy bản thân mình biết rõ chuyện này, nên phải có trách nhiệm ngăn lại, cho dù cứu thêm được một người cũng tốt. Bởi vậy lúc nói chuyện, ngữ khí cũng không hề nhẹ nhàng, có thể nói giống như lấy đao trực tiếp rách, vạch trần sự việc."Một thôn hết bảy thành, đã nói rõ tình hình dịch bệnh vô cùng nghiêm trọng, nhưng các người có điều tra kỹ nguồn lây chưa? Dịch bệnh sẽ không chỉ phát sinh ở một nơi, triệu chứng cũng khác nhau, cũng không phải phong tỏa một thôn xóm là có thể khống chế được! Khống chế được một nơi, vậy còn các nơi khác thì sao? Dân chúng ở các nơi khác chỉ cần có hàng hóa lưu thông thì sẽ có qua lại, như vậy ngoài thành tất cả thôn xóm lớn nhỏ cũng có trên trăm đấy, chẳng lẽ lại muốn phong tỏa hết tất cả những người trong thôn đó sao? Còn có những nạn dân ngoài thành nữa, bọn họ phải làm sao bây giờ? Nhiều người sống cùng một chỗ như vậy, thì chỉ cần có một người bị nhiễm bệnh, nếu bị lây lan thì phải làm sao?"

Tống Dật sững sờ vì lời nói của Tống Ngọc Tịch, một lúc lâu sau mới nói một câu:

"Nhưng, nhưng Bình Dương hầu..."

Còn chưa nói xong, đã bị Tống Ngọc Tịch cắt ngang, nói: "Bình Dương hầu nói cái gì, thì cha sẽ tin sao? Ngài đã phái người đi ngoài thành xem qua chưa? Từ xưa đến nay, bệch dịch sau thiên tai vẫn luôn là nghiêm trọng nhất, làm sao có thể thoáng cái liền khống chế được chứ? Nếu Bình Dương hầu chỉ vì cái lợi trước mắt, muốn kiếm được mặt mũi ở trước mặt chủ tử, vậy một khi ông ta báo cáo láo, thì lời nói dối này sẽ như là quả cầu tuyết vậy, càng lăn sẽ càng lớn, đến cuối cùng, ông ta chỉ có thể phong tỏa không ngừng, nhưng nếu ông ta chỉ biết phong tỏa, rồi âm thầm xử lý hết những dân chúng nhiễm bệnh, thì phải làm sao bây giờ?"

"Ông, ông ta không đến mức dám làm vậy chứ! Dân chúng ngoài thành đều là lương dân, có hộ tịch, nếu có nhiều người chết..." Tống Dật bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, chính là trước khác nay khác, nếu là vào lúc thông thường, thì sẽ không sao. Nếu dân chúng nhiều như vậy thì chắc chắn sẽ có truy cứu, thế nhưng hiện nay nạn dân không có hộ tịch tụ tập ở ngoài thành rất nhiều, như vậy dưới tình huống bên ngoài như vậy, thì chuyện sẽ dễ dàng xử lý hơn rất nhiều, chỉ cần tính những người đã thành lưu dân không có hộ tịch, thì còn có ai đi so từng một?

Tống Ngọc Tịch thấy Tống Dật đã có phát giác, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn một chút, nàng nói:

"Việc cấp bách lúc này là phụ thân cần phái người âm thầm điều tra, nhất định phải nhanh lên, con lo lắng nếu chậm trễ chuyện này, sẽ càng có nhiều người hơn. Như vậy một loạt sự tình kế tiếp sẽ rất khó xử lý, không kiểm soát được tình hình dịch bệnh, sẽ khiến cho dân chúng cảm thấy bất an, đến lúc đó dân chúng bị kích động giương cơ khởi nghĩa, triều đình lại xuất binh trấn áp, thì không phải lưỡng bại câu thương sao? Vậy phải làm sao mới tốt đây?"

Tống Dật đột ngột xoay người lại, bàng hoàng trước lời nói thẳng khó nghe này của Tống Ngọc Tịch, nhưng đây quả thực là sự thật!

Chử Phong cũng vô cùng kinh ngạc, Tống Dật vẫy tay một cái, hắn liền tiến lên rồi quỳ xuống, Tống Dật phân phó nói: "Ngươi an bài xuống dưới, sai người phải dò xét được tin tình báo chân thực nhất. Nếu quả thật Bình Dương hầu hồ đồ như vậy, nói dối bừa bãi, thì tuyệt đối không được dung túng cho ông ta! Đi mau!"

Chử Phong lĩnh mệnh đi tới bậc cửa, Tống Ngọc Tịch lại thêm vào một câu: "Cần phải cẩn thận hành tung."

Chử Phong nhìn thoáng qua Tống Dật, nói với Tống Ngọc Tịch: "Tiểu thư yên tâm, người được phái đi đều là người của Thành Phòng Doanh, cho dù bị phát hiện hành tung, thì Kỷ Hầu gia cũng không dám làm gì họ đâu!"

Sau khi nói xong, liền chắp tay với Tống Ngọc Tịch, không đợi Tống Ngọc Tịch trả lời, đã vội hòa mình vào bầu trời đêm.

Sau khi Chử Phong rời đi, Tống Dật còn cảm thấy kinh hồn táng đảm, chưa kịp hoàn hổn. Tống Ngọc Tịch nghĩ đến kiếp trước, kỳ thật sau khi Kỷ Sóc làm ra chuyện này thì chân tướng cũng đã bị lộ ra, cũng đã từng có Ngự Sử hạch tội, chỉ là khi đó Kỷ Uyển Ninh đã gả làm Hoài Vương phi, cho nên cũng không biết có phải về sau Hoài Vương ra mặt thay ông ta dọn dẹp chuyện này hay không, nhưng tóm lại là vị Ngự Sử đã hạch tội kia vô duyên vô cớ mất tích, trong vòng một đêm toàn gia của ông ấy cứ như bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn không có tung tích, có lẽ là đã bị người xử lý sạch sẽ. Sau đó, bởi vì chuyện do Ngự sử tố cáo không có bằng chứng xác thực, vì dù sao lúc đó chuyện cũng đã trôi qua được nhiều năm rồi, không có chứng cớ chứng minh, chỉ có thể dùng vu cáo để kết án, Kỷ Sóc vẫn là Bình Dương hầu, Kỷ gia vẫn cường thịnh như cũ!

Mà kiếp này nàng đã trọng sinh, vậy thì đương nhiên không thể giương mắt nhìn Kỷ Sóc tiếp tục coi mạng người như cỏ rác được. Đây không phải là ân oán thù riêng, mà nàng chỉ cầu tâm được an bình thoải mái.

Lại nghĩ tới chuyện phương thuốc, Tống Ngọc Tịch hỏi Tống Dật:

"Đúng rồi, con nghe nói khi vừa phát sinh dịch bệnh, triều đình cũng đã cắt cử Thái y viện nghiên cứu chế tạo phương thuốc, thật sự có thể ngăn được sao?"

Sau khi Tống Dật nghe xong những lời phân tích kia của Tống Ngọc Tịch, thì cũng không dám xem thường đứa con gái này nữa, đối với vấn đề của nàng, ông tự nhiên sẽ trả lời cẩn thận hơn, ông nói:

"Thái y viện xác thực đã nghiên ra phương thuốc, tổng cộng đã nghiên cứu ra ba phương thuốc. Hai phương thuốc đã nghiên cứu ra trước đó chỉ có tác dụng giảm bớt. Thái tử điện hạ giận dữ, tạo áp lực rất lớn với Thái y viện, may thay phương thuốc thứ ba đạt hiệu quả không tồi, chính vì vậy, khi Kỷ Sóc nói tình hình dịch bệnh đã được khống chế, mới khiến mọi người tin tưởng. Làm sao vậy, con cảm thấy Thái y viện cũng có vấn đề?"

Tống Dật cảm giác nhất định là mình điên rồi, mới nghiêm túc thảo luận kỹ càng về vấn đề triều chính với một tiểu cô nương mới mười ba tuổi.

Tống Ngọc Tịch trầm ngâm một lát, mới nói với Tống Dật:

"Người đứng đầu Thái y viện có phải là người gọi là Nhan Lương Thần hay không?"

Tống Dật gật đầu, nói: "Đúng vậy, cả tộc Nhan thị, nhiều thế hệ làm nghề y, y thuật không thể sai được."

"Y thuật không sai, nhưng cha có lẽ không biết, người thiếp Dung Nhi mà Nhan Lương Thần sủng ái nhất lại có xuất thân từ phủ Bình Dương Hầu... Nàng ta là chất nữ của vợ quản gia của phu nhân Bình Dương hầu, lúc đến với Nhan Lương Thần mới mười sáu tuổi, mà Nhan Lương Thần đã 60 tuổi, nên cực kỳ sủng ái nàng ta. Vì có tầng quan hệ này, nên nếu Bình Dương hầu mượn mối quan hệ này mà quen biết được với Thái y viện, thì chúng ta sao biết được những hành động càn quấy trong âm thầm của bọn họ chứ? Thái y viện nghiên cứu ra phương thuốc, đã thất bại hai lần rồi, khiến Thái Tử giận dữ, nếu còn thất bại lần thứ ba, thì chẳng lẽ Nhan Lương Thần không sợ Thái Tử trách tội sao? Vào những lúc thế này, con người đều ích kỷ chỉ nghĩ cho mình thôi, nhất là quan viên đã chìm đắm trong quan trường hơn mười năm, thường thường sẽ sợ nhất phải gánh trách nhiệm, bởi vì sợ đường làm quan trôi chảy của mình sẽ sụp đổ trong một sớm một chiều, nên càng dễ dàng làm ra việc sai trái."

Tống Dật nhìn đứa con gái này, quả thực muốn dùng từ yêu quái đa mưu túc trí để hình dung nàng rồi, ai có nghĩ tới những lý lẽ này lại do một cô nương mười ba tuổi nói ra? Thiên phú như vậy, nếu là con trai, nhất định có thể kế tục tổ nghiệp Tống gia của ông... Ông thở ra một hơi, hỏi Tống Ngọc Tịch:

"Những chuyện này mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng thực sự có khả năng như vậy, vậy hiện tại, chúng ta phải làm gì? Đơn thuốc có hiệu quả hay không, toàn bộ còn phải chờ điều tra xong mới biết được đúng không?"

Tống Ngọc Tịch do dự một chút, sau đó mới nói với Tống Dật:

"Cha, con muốn gặp Thái Tử."

Ở binh doanh ngoài thành, Kỷ Sóc đầu đầy mồ hôi lạnh, đi đi lại lại trong doanh trướng.

Gần đây ông ta tăng cường bảo vệ, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nhưng đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng kêu gọi tiếp ứng, binh lính chạy qua lại. Kỷ Sóc nghe thấy tiếng đánh nhau, không dám đi ra, cho rằng chắc lại là một ít lưu dân đến đây gây chuyện. Ông ta có mấy ngàn binh mã đóng quân ở đây, nên cũng không phải sợ. Một lát sau, Vương Thành tiến vào trướng bẩm báo, sau lưng là hai người vừa bắt được, Kỷ Sóc nhìn nhìn, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Vương Thành nói:

"Bắt được hai tên gián điệp ở vùng phụ cận, xin Hầu gia xử trí."

Hai người kia liếc nhìn nhau, lập tức không dám giấu giếm nữa, nói: "Kỷ Hầu gia, chúng ta là người của Thành Phòng Doanh, phụng lệnh của thống lĩnh Chử Phong đến đây điều tra sự tình, kính xin Hầu gia phối hợp."

Kỷ Sóc nghe xong lập tức trong lòng kinh ngạc, tiến lên một bước, khẩn trương nói: "Thành Phòng Doanh? Chử Phong để các ngươi điều tra cái gì? Ngoài thành là nơi bổn hầu quản lý, cần gì các ngươi phải lén lén lút lút điều tra hả?"

Truyện Chữ Hay