Sau khi Tống Ngọc Tịch được đưa về phủ Trấn Quốc công, Lâm thị ngày đêm chăm sóc ở bên giường, Tần thị cũng tới thăm đầu tiên. Sau khi Tống Ngọc Tịch khỏe hơn một chút, Tần thị mới hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở trong nội cung, Tống Ngọc Tịch kể chi tiết toàn bộ chuyện đã xảy ra cho Tần thị nghe, Tần thị làm sao nghe không ra những thứ cong cong quẹo quẹo ở trong đó chứ.
"Tại sao các nàng lại có thể to gan như vậy, dám hành hung ở trong cung?" Tần thị ngồi ở một bên, mặc dù trong lời nói còn có chút do dự, thế nhưng trong lòng bà cũng hiểu những điều Tống Ngọc Tịch nói chính là chân tướng. Tống Ngọc Thiền là do một tay bà bồi dưỡng, là trưởng tôn nữ mà bà ký thác kỳ vọng, cho nên bà khó có thể tin được nàng lại làm ra chuyện khiến người ta lạnh tâm như vậy, chẳng lẽ phương pháp bồi dưỡng của bà thật sự sai lầm rồi sao? Chính là vì lo lắng nàng sẽ trở thành người tâm ngoan thủ lạt giống mẫu thân mình, cho nên từ nhỏ bà đã tận lực làm cho cô cháu gái này bất hòa với Kỷ Lan, nhưng không ngờ những thứ khắc ở trong xương, thì căn bản không phải cứ tách xa nhau là có thể ngăn cản nó phát triển. Hôm nay nàng dám ra tay với muội muội cùng cha khác mẹ, thì ngày mai có phải nàng cũng dám ra tay với người tổ mẩu này?
Không có gì xấu hổ và lo lắng bằng việc nhận ra lỗi lầm của mình.
"Con chẳng qua là cảm thấy sợ, tuy con không phải cùng lớn lên với Đại tỷ tỷ, nhưng suy cho cùng cũng ở chung được hơn hai năm, rốt cuộc là loại cừu hận gì, mới làm cho nàng ta hận con như vậy?" Tống Ngọc Tịch nóng bừng cả người, còn cảm thấy có chút chóng mặt.
Tần thị thở dài, nói: "Chỉ sợ là có liên quan đến pháo hoa được vào dịp sinh nhật của con trong hai năm qua. Con bé đã từng hỏi ta hai lần rồi, pháo hoa này có phải là do Định Vương điện hạ vì con không. Mặc dù ta đã nói với nàng là không có khả năng, nhưng nàng có vẻ vẫn không tin."
Tống Ngọc Tịch nhắm mắt lại, nói: "Đừng nói là không phải Định Vương điện hạ phóng, cho dù có đúng là như vậy, thì con cũng chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với nàng ta, mà nàng ta lại muốn hại tánh mạng của con..."
Nói xong, nàng lại chìm vào giấc ngủ, Tần thị dém góc chăn cho nàng, thở dài đi ra ngoài. Đúng lúc Lâm thị sắc thuốc xong đi tới, trông thấy Tần thị đi ra, liền tiến lên đón, Tần thị nhìn mặt mũi nàng tràn đầy lo lắng, thì an ủi nói:
Sau khi nói xong câu đó thì nàng chìm vào giấc ngủ, Tần thị thay nàng dém góc chăn xong, thở dài đi ra ngoài, Lâm thị vừa sắc thuốc vừa xoay đầu lại, trông thấy Tần thị đi ra thì bước ra đón, Tần thị nhìn mặt mũi Lâm thị tràn đầy lo lắng, an ủi nói:
"Tịch tỷ nhi là người có phúc, sẽ không có việc gì đâu. Con cũng đừng để mình quá vất vả, thân thể quan trọng hơn."
Lâm thị đáp lại, cho dù bà có không muốn đi chăng nữa, thì bụng của bà cũng lớn lên từng ngày, tuy nói vẫn chưa tới bốn tháng, nhưng bụng đã cứng ngắc hơn trước rất nhiều, đến khoảng tháng sau có lẽ sẽ còn lộ ra dáng vẻ mang thai.Sau khi Tần thị rời khỏi, Lâm thị vào phòng, thấy Tống Ngọc Tịch đã ngủ say, nên đành phải gọi nàng tỉnh lại, cho nàng uống thuốc, mới để cho nàng tiếp tục ngủ thiếp đi.
Lần bệnh này của Tống Ngọc Tịch kéo dài rất nhiều ngày.
Ngay sau hôm nàng sinh bệnh, trong ngày tuyển tú, Tần thị đưa một quyển sổ con vào cung triệu Tống Ngọc Thiền trở về. Tống Ngọc Thiền quỳ gối trong khách sảnh của Ninh Thọ Viện, khóc lóc sướt mướt. Một quyển sổ con này của Tần thị không phải là triệu hồi bản thân nàng ta, mà là tiền đồ của nàng ta!
"Tổ mẫu, người cũng biết con đã chờ cơ hội này rất lâu, vì sao người phải làm như vậy? Hoàng hậu nương nương cũng đã nói, sẽ thay con cầu Hoàng Thượng hạ ý chỉ tứ hôn, thế nhưng người lại cho triệu hồi con... Con, con, người khiến con sau này phải sống sao? Các tú nữ khác sẽ nghĩ thế nào về con cơ chứ?"
Tần thị vỗ bàn, nói: "Im miệng! Hoàng hậu nương nương đồng ý ngươi cái gì? Tứ hôn? Ngươi cảm thấy đức hạnh này của ngươi cũng xứng với tứ hôn sao? Hoàng hậu thay ngươi cầu ý chỉ, bà ta tại sao phải thay ngươi cầu chứ? Tô phi vì chuyện này đã cùng Hoàng hậu nói không dưới ba bốn lần, nhưng ngươi có thấy Hoàng hậu nương nương sảng khoái đáp ứng lần nào chưa? Ngươi cảm thấy mặt mũi của ngươi còn lớn hơn so với Tô phi sao? Ngươi thay Hoàng hậu làm ra chuyện bỉ ổi bực này, nếu ngươi thật sự trở thành Định Vương phi, thì sau này Tô phi nương nương và Định Vương chẳng phải cũng sẽ bị ngươi liên lụy? Toàn bộ phủ Trấn Quốc công có phải cũng sẽ bị ngươi liên lụy hay không?"
Liên lụy trong lời nói của Tần thị, không phải chỉ cái gì khác, mà chính là chỉ việc bị ép thành bè cánh với Hoàng hậu. Tống Ngọc Thiền thay Hoàng hậu làm chuyện thương thiên hại lý như vậy, nếu thành công, thì tội danh muội muội nàng ta không thể thoát được, cho dù không thành, thì tội danh mưu hại muội muội cũng đã được xác lập. Sau này nếu nàng ta trở thành Định Vương phi, Hoàng hậu sẽ dùng việc này để áp chế nàng, muốn nàng đi làm chuyện khác nữa, chẳng lẽ nàng còn có thể không làm? Mà lúc ấy, bất luận nàng làm ra chuyện gì, thì đều liên lụy đến Định Vương phủ và Trấn Quốc công phủ. Hoàng hậu dùng chuyện của Tống Ngọc Tịch khiến nàng nhập vào bè cánh của mình, mà nàng lại ngốc nghếch tự dâng mình lên tận cửa, lại còn cho là mình đã đạt được một cơ hội vô cùng tốt.
Thấy Tống Ngọc Thiền kinh ngạc nhìn mình, Tần thị cũng không ngại nói thêm với nàng đôi lời: "Ngươi là thân phận gì? Đích trưởng nữ của phủ Trấn Quốc công, cho dù ngươi không làm gì, thì vị trí Định Vương phi cũng chắc chắn là của ngươi! Nhưng ngươi thì sao, lại làm ra chuyện hại tỷ muội, người có lòng dạ độc ác như vậy, nếu gả cho Định Vương phủ, tương lai không phải ngươi sẽ khiến toàn bộ Tống gia liên lụy vào sao?"
Tống Ngọc Thiền thấy Tần thị không giống như là đang nói đùa, mới có vẻ ý thức được tính chất nghiêm trọng trong chuyện này, vội vàng quỳ xuống trước mặt Tần thị, ôm lấy đầu gối của Tần thị, nói:
"Tổ mẫu, con biết sai rồi. Con không nên bị ám ảnh trong lòng, con không nên... Không nên không có chừng mực, thế nhưng mà, thế nhưng mà... Đó là lệnh của Hoàng hậu! Con, con cũng là bị ép buộc, còn có Kỷ Uyển Ninh, Kỷ Uyển Ninh nàng ấy cũng ở bên cạnh khích lệ con, con, toàn bộ cũng không phải do con tự nguyện. Con chỉ là do sợ, con sợ Tống Ngọc Tịch đoạt đi vị trí của con, con sợ hãi nàng sẽ cướp đi Định Vương điện hạ, ngài, ngài không biết rằng khi Định Vương điện hạ nghe thấy Tống Ngọc Tịch rơi xuống nước, có bao nhiêu khẩn trương, hắn là người tôn quý như vậy, rõ ràng không nói một lời đã lập tức nhảy xuống nước đi cứu người. Nếu con không đủ tư cách, nói không chừng hắn sẽ bị Tống Ngọc Tịch cướp đi, con không biết Hoàng hậu nương nương có tâm tư này, con cho rằng bà ta muốn giúp con, con đã thay Hoàng hậu trừ đi Tống Ngọc Tịch, thì Hoàng hậu sẽ có vài phần kính trọng đối với con, sẽ thay con cầu ý chỉ tứ hôn. Toàn bộ đều là lỗi của bọn họ, con, con là bị ép buộc! Từ nhỏ đến lớn, dạy bảo của tổ mẫu một khắc con cũng không dám quên, con thương yêu huynh đệ tỷ muội, con quả thật đã là một đại tỷ đủ tư cách! Con là con vợ cả, thế nhưng từ trước tới nay con chưa bao giờ xem thường muội muội thứ xuất, có vật gì tốt, tổ mẫu nói muốn chia đều, tuy trong phủ khác đều có phân chia đích thứ, nhưng trong phủ chúng ta đối xử bình đẳng như nhau. Thân phận của con là đích nữ, người chịu thiệt nhất cũng là con, nhưng con cũng chưa từng nói gì! Con nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chỉ vì phạm phải một lỗi sai nhỏ như vậy, mà tổ mẫu đã chối bỏ con hoàn toàn?"
Tống Ngọc Thiền từ trong lời nói của Tần thị nghe ra được ý Tần thị đây là không muốn cho nàng đi làm Định Vương phi. Nàng ta là đích nữ của Tống gia, nếu có bảo đảm từ tổ mẫu nhất phẩm cáo mệnh và phụ thân là Trấn Quốc công, thì nàng ta hoàn toàn có thể gả được cho Hoàng tử, nhưng nếu như tổ mẫu và phụ thân không đứng ra bảo đảm, thì cũng chỉ cần đến nói một tiếng với Tô phi nương nương và Hoàng hậu nương nương là được.
Nàng ta biết, đối với hoàng gia mà nói, chuyện này chỉ là đổi một người khác, nhưng đối với nàng ta mà nói thì lại không đơn giản như vậy. Bây giờ tất cả mọi người xung quanh nàng ta đều biết nàng ta sẽ trở thành Định Vương phi, nhưng nếu Tần thị đổi ý, vậy nàng ta, nàng ta sau này làm gì còn mặt mũi để gặp người khác? Chỉ cần nghĩ đến điều này, thì Tống Ngọc Thiền lập tức tâm phiền ý loạn, nàng ta quyết định cho dù là cầu khẩn, cũng phải nói sao cho Tần thì từ bỏ ý định đó đi mới được.
Giờ phút này Tần thị mới cảm nhận được rõ ràng cách giáo dục của bà quả thật có vấn đề, đau thắt lại, bà cảm thấy vô cùng thất vọng đối với trưởng tôn nữ mà bà luôn lấy làm tự hào này. Hóa ra những thể hiện biết suy nghĩ, biết cảm thông của con bé từ trước đến nay đều là giả vờ, đó cũng là do không có ai thật sự có ảnh hưởng đến lợi ích của con bé. Miệng thì nói không quan tâm đích thứ, thế nhưng trong lòng lại so đo quan tâm hơn bất kỳ ai.
Con bé chia đồ đạc cho thứ muội, cũng không phải là do con bé hào phóng rộng lượng, mà là cố ý diễn, cho nên trong lòng vẫn có cảm giác là mình phải chịu thiệt thòi. Con bé có suy nghĩ rằng mình chịu thiệt, điều này đã nói lên con bé không có gì khác biệt với những đích nữ ở phủ khác, cảm thấy tất cả đồ vật trong phủ vốn phải là của mình, sở dĩ có thể chia cho thứ nữ, đó là do mình rộng lượng... Nhưng con bé không biết rằng cái này căn bản không phải là rộng lượng, mà là sự ích kỷ giả tạo.
Không có điều gì khó chấp nhận bằng việc đến tuổi này mới phát hiện mình đã phạm phải sai lầm không thể cứu vãn.
Tần thị ôm ngực, khoát khoát tay với Tống Ngọc Thiền, nói: "Ngươi đi xuống đi, về việc Định Vương phi, ngươi cứ coi như chưa từng nghe nói qua, từ nay về sau chuyện này không có bất kỳ quan hệ gì với ngươi."
Tống Ngọc Thiền lặng người đi, kinh ngạc ngẩng đầu, thậm chí còn quên cả khóc, nước mắt bên khóe mắt còn chưa khô, nhưng nàng cũng không khóc nổi, yếu ớt nói:
"Tổ mẫu, ngài nói gì vậy? Có phải đang nói đùa với con! Không phải đã nói hết rồi sao? Không phải trước đây ngài đã nói với con rồi sao? Tại sao phải thay đổi vậy! Hoàng hậu nương nương và Tô phi nương nương trong cung cũng đều rất hài lòng về con, chỉ cần ngài nói một câu, là con đã có thể làm Định Vương phi, vì cái gì người lại nói như vậy chứ! Là vì Tống Ngọc Tịch sao? Là do nàng ta tố cáo với người sao sao? Tại sao nàng ta không đi đi! Tại sao không đi đi!"
Tiếng thét chói tai của Tống Ngọc Thiền vang vọng toàn bộ khách sảnh, cho dù đóng cửa, không còn ai trong phòng, nhưng vẫn truyền ra sân nhỏ bên ngoài, cũng may là Quế ma ma đã sớm phái người đi ra ngoài, nếu không một tiếng thét này của Tống Ngọc Thiền, còn không biết sẽ đưa tới bao nhiêu hiểu lầm và ngờ vực vô căn cứ.
"Chát" Tần thị tát vào mặt của Tống Ngọc Thiền! Vô cùng đau đớn nói:
"Ngươi câm miệng cho ta!!! Cút ra ngoài! Đừng để cho ta nghe thấy bất kỳ điều gì liên quan đến việc ngươi muốn làm Định Vương phi! Chuyện này, vĩnh viễn đều không có khả năng lại đến lượt ngươi! Tống gia tuyệt đối không thể vì một nghiệt tử nhẫn tâm như ngươi mà khiến cho toàn bộ gia tộc bị hủy hoại! Quế ma ma... vào đưa đại tiểu thư đi ra ngoài! Cấm túc ba tháng!"
Tống Ngọc Thiền lúc này mới co quắp ngồi trên mặt đất, hiểu rõ Tần thị đây không phải là đang nói đùa, từ nay về sau, chẳng lẽ nàng ta thật sự không có bất kỳ liên quan nào tới vị trí Định Vương phi sao? Không, sự tình không thể phát triển như vậy! Nàng ta chỉ phạm phải một lỗi rất nhỏ mà thôi, nàng ta cũng đã nhận lỗi ăn nói khép nép như vậy, nhưng tại sao tổ mẫu vẫn không chịu hồi tâm chuyển ý.
Quế ma ma đẩy cửa đi vào, trông thấy Tống Ngọc Thiền đang ngồi dưới đất, Tần thị ngồi ở trên giường La Hán một tay vuốt trán, một tay ôm ngực. Quế ma ma đi qua đỡ Tần thị đi vào phòng trong nghỉ ngơi trước, sau đó mới đi ra nói với Tống Ngọc Thiền:
"Đại tiểu thư, Lão phu nhân ngủ rồi, nô tài... đưa ngài đi ra ngoài."
Nói xong thì đi qua đỡ Tống Ngọc Thiền đứng dậy, ai ngờ Tống Ngọc Thiền sau khi đứng dậy, liền đẩy mạnh bà một cái, suýt chút nữa đã khiến Quế ma ma ngã xuống đất. Trong mắt của Tống Ngọc Thiền lộ ra hung quang, lại có cả nước mắt, nàng ta cắn chặt răng, tức giận quay người ra khỏi Ninh Thọ Viện.
Quế ma ma nhìn bóng lưng lúc nàng ta rời đi, liền biết vị đại tiểu thư này còn chưa biết rốt cuộc là mình sai ở đâu. Nếu nàng ta vẫn còn không nghĩ thông suốt thì nói không chừng sau này Lão phu nhân sẽ càng tức giận.
Đi vào gian trong, Quế ma ma nhìn thấy Tần thị đã tự mình ngồi dậy, đang tựa lưng vào gối mềm, bóp bóp mi tâm. Quế ma ma đi qua xoa bóp cho bà, Tần thị không khỏi thở dài, nói:
"Ngươi cũng nghe thấy rồi đấy. Đây chính là tôn nữ tốt do một tay ta dạy dỗ. Vốn tưởng rằng con bé là một hài tử không giống với mẫu thân của mình, nhưng thật ra ta đã nhìn sai rồi, biểu hiện rộng lượng và hiểu chuyện của con bé, hóa ra tất cả đều là giả vờ, toàn bộ là do từ trước đến nay ở trong phủ không có một ai có thể chân chính gây ảnh hưởng đến ích lợi của con bé. Trong phủ con bé là đại tiểu thư con vợ cả, cho nên luôn có cảm giác ưu việt trời sinh, cảm giác mình tài trí hơn so với các thứ nữ khác! Ta xuất thân là đích nữ, nhưng một đám thứ muội đều lấy chồng ở xa, người đau lòng nhất chính là ta, ta cho rằng tâm của con bé cũng giống với ta năm đó. Cho đến tận bây giờ ta vẫn luôn cảm thấy con bé rất giống ta, không quan tâm đến được mất ở trong phủ, nhưng cuối cùng lại phát hiện, ta thật sự là sai lầm rồi. Hôm qua nó dám thay Hoàng hậu làm ra chuyện tổn thương tỷ muội ruột thịt, ngày mai nó liền dám vì ích lợi của mình, mà đi tổn thương những người khác."