Quách Liên Khanh, đích trưởng tiểu thư của phủ Thái úy đương triều, là Thái tử phi ở kiếp trước của Tiêu Tề Dự.
Tống Ngọc Tịch âm thầm thở ra một hơi, cuối cùng vị chính chủ này cũng xuất hiện!
Không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy chua xót?
"Vào ngày sinh nhật của Trưởng công chúa, nghe nói còn có người hiến diễn tiết mục, đây chính là cơ hội tốt để có thể lộ mặt ở ngự tiền." Tống Ngọc Thiền thấy Tống Ngọc Tịch có chút thất thần, liền đẩy đẩy nàng để nàng nói tiếp.
Tống Ngọc Tịch không nói gì, nhưng Tống Ngọc Mộng đã chỉ ra điểm mấu chốt: "Đâu chỉ là lộ mặt! Đây chính là ngự tiền, nếu biểu diễn không tốt, sẽ mắc phải tội thất nghi trước mặt thánh giá, vậy thì cái được không bù nổi cái mất. Không chỉ chính mình mất mặt, mà còn liên lụy gia tộc cũng bị mất mặt theo, người thông minh cũng sẽ không tham gia để chuốc thêm phiền phức."
Tống Ngọc Thiền nhìn nàng một cái, liền gật đầu trả lời một câu: "Điều này cũng đúng, chúng ta đừng đi tham gia náo nhiệt thì tốt hơn."
Tống Ngọc Tịch đương nhiên sẽ không muốn đi tham gia những kiểu náo nhiệt như thế này, nên sau nghe Tống Ngọc Mộng nói thêm một ít tin đồn thú vị trong cung mà Nạp Lan quý nhân nói, thì liền buồn ngủ. Một đêm bình an không mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, Tống Ngọc Tịch và Tống Ngọc Mộng đi theo Tống Ngọc Thiền tiến vào Cảnh Dương cung, nửa đường thì gặp Kỷ Uyển Ninh. Tình cảm giữa Tống Ngọc Thiền và Kỷ Uyển Ninh có vẻ tốt hơn rất nhiều, giống như Tống Ngọc Tịch đã từng thấy ở kiếp trước, nàng âm thầm cảm thán toàn bộ đều đi theo quỹ đạo của kiếp trước, như vậy Tiêu Tề Dự và Quách Liên Khanh, ở kiếp này...
Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy vô cùng bực bội trong lòng, cảm thấy Tiêu Tề Dự quả thực không phải người gì tốt, biết rõ vận mệnh của mình, nhưng hết lần này tới lần khác lại đến trêu chọc nàng! Chẳng lẽ đúng như lời hắn nói, bởi vì nghĩ rằng nàng là nữ nhân đã gả ba lần, cho nên cảm thấy không cần tôn trọng nàng cũng không sao? Nếu thực sự là như vậy, biết vậy ngày hôm qua nàng tát gãy răng hắn luôn cho rồi!
Cảnh Dương trưởng công chúa là đích nữ của Hoàng Hậu, nhỏ hơn Hoài Vương hai tuổi, là tiểu nữ nhi mà Hoàng hậu nương nương thương yêu nhất, là muội muội ruột của Tiêu Tề Dự, cho nên sinh nhật của nàng tự nhiên sẽ vô cùng náo nhiệt, từ sáng sớm trong cung đã chuẩn bị xong toàn bộ các khâu của bữa tiệc sinh nhật. Sau khi Tống Ngọc Tịch đến Cảnh Dương cung mới biết được, nơi ở của Trưởng công chúa có bao nhiêu rộng lớn, đình đài lầu các, phú quý thiên gia. Quý nữ thế gia được mời đến đây có chừng mười lăm đến mười sáu người, lần này vừa vặn đúng vào sinh nhật của trưởng công chúa, cho nên các nàng mới có cơ hội vui đùa dạo chơi ở trong cung, thế nhưng cũng bị giới hạn là chỉ trong phạm vi Cảnh Dương cung.
Cảnh Dương cung tiếp giáp với Thính Phong Hồ, xung quanh hồ là cây lá xanh tươi, rộng lớn nhưng lại yên tĩnh. Điều đặc biệt hôm nay là chỗ ngồi của các tú nữ đều được đặt trên mặt hồ, những chiếc thuyền nhỏ cong cong, mỗi thuyền nhỏ đều độc lập, nghe nói sau khi xem xong trình diễn dưới nước, công chúa sẽ dẫn chúng tú nữ thế gia đi du ngoạn Thính Phong Hồ, trên mặt hồ bây giờ đã có sen, sóng xanh rì rào, nhất định là sẽ vô cùng thích thú.Đây là lần đầu tiên Tống Ngọc Tịch nhìn thấy một đài quan sát đặc biệt như vậy. Trên mặt hồ rộng lớn của Thính Phong Hồ đã có bảy tám chiếc thuyền, và ở chỗ cuối cùng của hành lang chín khúc nối với bờ là một sân khấu vô cùng to lớn, được lụa đỏ bao quanh, có lẽ đây là nơi biểu diễn kịch nước. Loại biểu diễn dưới nước này là một màn biểu diễn chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu. Kiếp trước, Tống Ngọc Tịch sống nhiều năm như vậy, mà cũng chỉ xem qua một lẫn, vẫn là vào lúc Bắc Tĩnh Vương Diệp Tu làm tiệc chúc thọ cho mẫu thân cố ý mời người đến làm, cực kỳ náo nhiệt, quy mô đương nhiên cũng không lớn như lần này ở trong cung, hẳn là lần này so với lần đó sẽ thú vị hơn.
Tống Ngọc Tịch đứng ở cuối cùng, sau khi ở trên bờ đợi tất cả quý nhân đều có mặt, mới đi theo mọi người, đồng loạt thỉnh an. Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ngồi ở trên đài cao, hai bên là từng bậc cầu thang, mỗi một bậc đều có phi tử quý nhân phẩm cấp khác nhau ngồi xuống. Trước đại điện, bày hai dãy bàn thấp và ghế ngồi, phía trên có để dưa, hoa quả, các món tráng miệng và rượu ngon, hẳn là chuẩn bị cho chư vị hoàng tử và mấy vị công chúa.
"Các tú nữ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, nguyện Ngô hoàng vạn tuế, nương nương thiên tuế." Tú nữ thế gia đồng thanh thi lễ, động tác vô cùng tiêu chuẩn.
Hoàng Hậu gật đầu thoả mãn, nói với Tinh Đức Đế: "Cô nương xuất thân từ thế gia, trên phương diện lễ nghi đúng là không thể tìm ra điểm có thể bắt bẻ."
Tinh Đức Đế cũng rất hài lòng, yêu thương nhìn vào những tú nữ thế gia này, tuy nói là tú nữ, thế nhưng Hoàng đế cũng hiểu, những người này cũng không phải dành cho ông lấp đầy hậu cung, mà ở đây phần lớn đều là thế hệ con cháu, nhi tức tương lai của ông có lẽ đều có mặt ở đây đấy. Ông cao giọng cười ha hả nói:
"Đều bình thân, nhập tọa."
Theo mệnh lệnh của Hoàng Thượng, lập tức có một đoàn cung nhân đi tới dẫn đường, bởi vì khán đài của đám tú nữ được đặt ở trên thuyền, ngăn cách bởi một hành lang cửu khúc không dài. Thứ nhất là vì để cho các nàng có một vị trí quan sát tốt, thứ hai cũng là vì danh dự của những tú nữ thế gia này, dù sao hôm nay trong cung có hoàng tử trưởng thành tham dự, hai bên đều không có che mặt, cho nên tốt nhất là nên cách một khoảng sông nước.
Như thường lệ, Tống Ngọc Tịch ngồi ở vị trí cuối cùng. Sau khi lên thuyền nàng mới phát hiện thuyền cũng không hề lắc lư giống như trong tưởng tượng của nàng, ngược lại vô cùng vững vàng. Hôm nay ánh nắng ấm áp tươi sáng, lát nữa lại có trò chơi dưới nước, thuyền lại đặc biệt như vậy, Tống Ngọc Tịch cảm thấy tâm tình của mình rất tốt, cho dù ngồi ở cuối cùng thì tâm trạng cũng không tệ.
Đám hoàng tử công chúa sớm đã đứng hầu ở dưới hành lang, đợi sau khi Đế hậu ngồi xuống, mới thỉnh an Đế hậu. Tinh Đức Đế vung tay lên, mọi người ngồi xuống, ở trước chỗ ngồi của hoàng tử dẫn đầu có một chiếc ghế trống, Tinh Đức Đế hỏi:
"Sao hôm nay Thái Tử không đến?" Ngày bình thường Tinh Đức Đế sợ phải nhìn thấy đứa con này, đối với người nào đều lạnh lùng, nhìn thấy mình cũng giống như đối với người khác lấy thái độ như giải quyết việc công, thế nhưng ngẫu nhiên không nhìn thấy hắn, vẫn là thấy nhớ nhung.
Cảnh Dương công chúa từ bên cạnh Hoàng hậu đứng ra, nói: "Thái Tử ca ca sao có thể không đến, hôm nay là sinh nhật của con mà."
Hoàng hậu kéo nàng ngồi xuống, Hoài Vương Tiêu Tề Thai tiến lên, nét mặt tươi cười nói: "Hồi phụ hoàng, mẫu hậu, lúc nhi thần đến đây, đại ca vẫn còn ở trong nội các, chỉ sợ không thể rời đi được trong chốc lát."
Tinh Đức Đế thở dài, nói: "Hắn bận rộn, cả ngày cũng không biết nghỉ ngơi, mấy người các ngươi làm đệ đệ, không biết lúc nào mới có thể giúp đỡ hoàng huynh các ngươi, đến lúc đó trẫm có nằm mơ cũng sẽ cười vui mà tỉnh." Một câu này làm cho Hoài Vương, Định Vương, Túc Vương đang ở dưới đài kéo nhau đi qua, chắp tay hành lễ.
Tiêu Tề Thai chắp tay cười cười, cong hai mắt, nói: "Hì hì, chuyện gì đại ca cũng đều xử lý tốt, còn cần chúng ta nhọc tâm gì chứ! Nếu không ngày mai phụ hoàng nói với đại ca, để huynh ấy phái nhi thần làm mấy chuyện lặt vặt, để nhi thần có thể thay phụ hoàng thực hiện mộng ước?"
Hoài Vương xưa nay vui tính, chỉ một câu nói đã làm bầu không khí nóng lên. Trên đài cao ở trên bờ tất cả đều là con cháu hoàng gia, còn các tú nữ bị ngăn cách bởi một đoạn sông nước, cho nên nói chút ít việc nhà cũng không có vấn đề gì.
Tinh Đức Đế và Hoàng hậu nhìn nhau, chỉ chỉ Hoài Vương, nói: "Cái miệng này của hắn, miệng lưỡi trơn tru, nói chuyện thật êm tai. Lão Tam đã đi Liêu thành được hai năm, có phải ngươi cũng nên đi ra ngoài hai năm không?"
Hoài Vương gãi gãi cái ót, cười hì hì: "Nhi thần cũng không tài giỏi như Tam đệ. Chỉ có thể ở dưới gối của phụ hoàng mẫu hậu thừa ân, việc đi ra ngoài tôi luyện thì thôi ạ."
Cảnh Dương công chúa là muội muội ruột của Hoài Vương, cho nên mới dám trêu hắn, nói: "Nhìn đi nhìn đi, phụ hoàng nói đúng, Nhị ca ca kỳ thật chính là người lười biếng đấy." Hoài Vương cũng không để ý, mà đi theo muội muội nhà mình cười đùa.
Giờ phút này các tú nữ ngồi trên đài ở trên thuyền chỉ ước gì mình có thể mọc ra được một đôi tai nghe nghìn dặm, có thể nghe được đối thoại của người trong hoàng gia. Ngược lại Tống Ngọc Mộng nói ra một câu vô cùng chính xác: "Không nghĩ tới yến hội hoàng gia, lại hòa thuận như vậy. Lần này chúng ta cũng xem như thấy được."
Năm nay tuyển tú vừa vặn đúng vào sinh nhật của Cảnh Dương công chúa, cho nên, các nàng mới có cơ hội chứng kiến được uy nghiêm hoàng gia, tuy nói khoảng cách không gần, nhưng so với những tú nữ mấy năm qua chỉ có thể ở lại trong Trữ Tú Cung, thì năm nay các nàng đã là tốt hơn nhiều lắm rồi.
Tống Ngọc Thiền thẳng lưng, cảm thấy vinh hạnh, chúng tú nữ cũng đều biết chút ít chuyện nàng sắp định hôn với Định Vương, tất cả đều len lén đưa mắt nhìn nàng một cách hâm mộ, thậm chí ngay cả Kỷ Uyển Ninh cũng cảm thấy ghen tị. Chỉ có Tống Ngọc Tịch biết được, Kỷ Uyển Ninh về sau sẽ là Hoài Vương phi, mà Hoài Vương chiếm ngôi vị Hoàng đế của Tiêu Tề Dự, cho nên nàng ta chính là hoàng hậu, vì vậy thật sự cũng không có gì phải cảm thấy ghen tị với Tống Ngọc Thiền.
Ở hoàng gia phía bên kia, không khí được Hoài Vương và Cảnh Dương công chúa làm cho sôi sục, mọi người đều vui vẻ hòa thuận, Tinh Đức Đế vung tay lên, nói: "Vương Tân, ngươi đi một chuyến, mời Thái Tử đến đây, hôm nay hiếm khi là sinh nhật của Cảnh Dương, để cho hắn thả lỏng một ngày, giao cho nội các đi xử lý, sẽ không có chuyện gì."
Vương Tân là tổng quan đại nội, nội thị thiếp thân của Hoàng thượng, sau khi nghe xong, lập đáp lời: "Vâng, nô tài đi ngay."
"Được rồi, chúng ta cũng không đợi hắn, có trò gì hay thì liền tổ chức đi. Hôm nay là sinh nhật của con ta, mọi người cũng không cần giữ lễ tiết, nhất định phải thoải mái chơi đùa."
Tinh Đức Đế ra lệnh một tiếng, người trong cung lập tức lĩnh mệnh đi chuẩn bị. Tiếng lễ nhạc lập tức truyền đến từ bốn phía, tiên nhạc bồng bềnh, phảng phất giống như tiên cảnh. Sau khi Cảnh Dương công chúa kính Đế hậu một ly, mới nói:
"Phụ hoàng, nhi thần muốn đi lên trên thuyền, ở cùng một chỗ với các tú nữ, mấy người này con đều biết. Tới đây con còn muốn mang các nàng đi chơi hồ, chèo thuyền hái sen, nhất định là rất vui vẻ. Mẫu hậu có muốn ở cùng chúng con không?"
Cảnh Dương công chúa quá ngây thơ khiến Đế hậu cùng bật cười, Hoàng hậu liếc nhìn nàng, nói: "Ta không đi chơi với mấy tiểu nha đầu các con đâu! Được rồi được rồi, con muốn đi thì mau đi đi, đợi lát nữa biểu diễn dưới nước bắt đầu, thì sẽ bất tiện cho việc di chuyển."
"Được, nhi thần lập tức đi qua đó. Quách gia tỷ tỷ đã hồi kinh, tỷ ấy vừa học một khúc đàn tranh, còn nói lát nữa muốn gảy đàn chúc mừng sinh nhật con đó."
Cảnh Dương công chúa sau khi nói xong, liền bước xuống đài cao, cung kính vượt qua một loạt huynh đệ tỷ muội, dẫn theo hai vị công chúa tuổi còn nhỏ đi tới đài được đặt ở trên thuyền. Các tú nữ thấy mấy vị công chúa tới, thì tất cả đều đứng lên thỉnh an, thuyền họ đang ngồi khá vững vàng, cho nên nhiều người đứng lên hành lễ thỉnh an như vậy mà vẫn ổn định không hề lắc lư.
Cảnh Dương công chúa cười bảo mọi người miễn lễ, rồi ngồi xuống vị trí của mình, cùng một ít nữ tử thế gia quen biết bắt đầu nhiệt tình trò chuyện, mà ngồi bên người nàng chính là thiên kim phủ Thái úy Quách Liên Khanh. Tống Ngọc Tịch ngồi ở cuối cùng, lén nhìn nàng một cái, ôn nhu uyển chuyển, phong cách quý phái, khí chất lưu chuyển giữa những lời nói cười, một thân váy ngắn hoa lụa màu tím khác với những tú nữ khác làm cho nàng thoạt nhìn vừa trang nhã vừa phóng khoáng. Cảnh Dương công chúa và nàng có vẻ có rất nhiều điều để nói, hai người không ngừng đùa giỡn với nhau, Cảnh Dương công chúa tựa hồ rất có hứng thú đối với trâm cài hạt châu trên đầu Quách tiểu thư, Quách tiểu thư liền gỡ xuống đưa tới trong tay của Cảnh Dương công chúa.
Bối cảnh như vậy, thân phận như vậy, mới xứng là mẫu nghi thiên hạ. Hôm nay Tiêu Tề Dự không tới, nếu không sau khi đến nhìn thấy vị Quách tiểu thư đoan trang trang nhã này, tất nhiên sẽ hối hận đã đi trêu chọc Tống Ngọc Tịch, mình và Quách tiểu thư so sánh với nhau, quả thực chính là trăng sáng cùng hạt gạo. Nếu là nam nhân lý trí thì đều sẽ không từ bỏ Quách tiểu thư, một nữ tử gia thế hiển hách, tướng mạo đoan trang như thế làm vợ.
Sau khi nhìn qua vài lần, thì Tống Ngọc Tịch cũng không tự làm khổ mình nữa. Kiếp trước nàng là người vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy ai cũng không bằng mình, cho đến khi lưu lạc, mới nhìn rõ ràng mình có bao nhiêu cân lượng, kỳ thật chính là một cái đại bao cỏ rỗng ruột hoàn toàn vô dụng, chỉ biết dựa vào khuôn mặt xinh đẹp, mà lại không biết đã âm thầm gây thù chuốc oán biết bao nhiêu, cuối cùng lại bị người phá hủy dung mạo mà mình luôn lấy làm kiêu ngạo, còn bị Kỷ gia đuổi ra khỏi kinh thành.