Hai ngày sau khi Chử Phong can thiệp, mọi chuyện về Triệu Trụ đã được tra xét, ngay cả Chử Phong cũng có chút kinh ngạc, người như vậy sao có thể bình yên vô sự qua nhiều năm như vậy? Đối với đồng nghiệp cấp trên thì không sao, nhưng đối với hàng xóm láng giềng thì rất tai hại, nếu lần này Tống Ngọc Tịch mà không nói ra, thì một kẻ ăn hối lộ trái pháp luật, coi trời bằng vung như vậy sẽ còn hại không biết bao nhiêu người.
Sau khi bẩm báo chuyện này cho Tống Dật biết, Tống Dật cũng rất nổi giận. May mà chuyện này là do Tống Ngọc Tịch nói ra, nếu mà bị Ngự Sử dâng tấu thì sẽ ra sau. Ông lập tức yêu cầu Chử Phong suốt đêm thu thập chứng cớ để xử lý, nhưng thật không ngờ, trước một ngày Chử Phong quyết định xử lý, Triệu Trụ giống như nhận được mật báo, biến mất ngay trong đêm, người của doanh trại hộ vệ kinh thành mai phục gần nhà hắn một ngày một đêm, cũng không thấy hắn trở về nhà.
Tống Ngọc Tịch nghe được chuyện này từ chỗ Chử Phong, biết được Triệu Trụ sẽ không thể thoát tội, Chử Phong nói đã phái người lùng bắt hắn khắp kinh thành, chỉ cần bắt được hắn, tội này là tuyệt đối không thể thoát. Tống Ngọc Tịch trong lòng cũng hiểu rõ đại khái tình huống.
Đảo mắt đã đến ngày ước định cùng Chiêu Nương. Tống Ngọc Tịch định đi một chuyến đến Viễn Khách cư trước, nhưng vừa xuống xe ngựa, còn chưa vào cửa, thì ở ngay cửa ra vào đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc. Bùi Thao một thân trang phục đen tuyền đứng ở ngoài Viễn Khách cư, đằng đằng sát khí, thể hiện hoàn hảo bốn chữ "Đến đập phá quán". Hắn và hai hộ vệ tựa như môn thần, cũng may buổi sáng cũng không có bao nhiêu khách đến, nếu không đã tổn thất lớn rồi.
Tống Ngọc Tịch theo bản năng muốn quay đầu, nhưng Bùi Thao đã trông thấy nàng, ngay tại lúc nàng muốn quay người trở về xe ngựa, liền gọi nàng: "Thất tiểu thư, người đã đến rồi."
Bùi Thao đã đến sau lưng Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch đành phải quay đầu lại, rút lại một chân đã đạp lên xe ngựa, quay người làm ra dáng vẻ như vừa mới trông thấy Bùi Thao, nói:
"Ồ, là ngươi à. Hôm nay sao ngươi có thể rảnh rỗi tới đây thế này? Giờ này ngươi không nên ở đây..." Không phải nên ở bên ngoài cửa cung trông coi chủ tử của ngươi, chờ hắn hạ triều sao?
"À, hôm nay ta không đi, gia nhà chúng ta đang ở trên xe ngựa ở đằng kia chờ người." Bùi Thao cũng không vòng vo, trực tiếp nói thẳng mục đích đến đây, tránh để Tống Ngọc Tịch muốn cùng hắn đánh Thái Cực quyền.
Người ta cũng đã nói hết ra rồi, Tống Ngọc Tịch cũng không nên lại ngượng ngùng chối từ, nhìn lướt qua hắn thì thấy một cỗ xe ngựa mặc dù không phải kim quang lập lòe, nhưng lại thể hiện sự xa hoa ở khắp nơi. Tống Ngọc Tịch đành phải cắn răng đi qua, Bùi Thao rất ân cần thay nàng xốc rèm xe, để cho nàng giẫm đạp chân đi lên.
Sau khi đi vào, thì phát hiện trong xe ngựa giống như một gian phòng cỡ nhỏ, giường, án thư. bàn trà, mọi thứ đều đầy đủ. Ở trên giường là một người kim tôn ngọc quý đang nghiêng người, trong tay cầm quyển sách, đang cúi đầu xem. Không thể không nói, ngay cả với thái độ không đúng mực như bây giờ, thì Tiêu Tề Dự cũng có thể coi là mỹ nam tuyệt đỉnh, nhất là đôi mắt hoa đào, ngày thường ngồi nghiêm chỉnh, bộ dáng thanh tú cao thẳng như tùng, ngược lại là có thể che khuất một ít cảm giác ngả ngớn trong hai mắt, nhưng hôm nay nghiêng người nằm như vậy, thì giống hệt như một công tử đa tình hay có trong kịch nam.Trông thấy Tống Ngọc Tịch lên xe, Tiêu Tề Dự buông sách xuống, nhưng lại không ngồi dậy, cứ nghiêng người tựa vào gối mà nhìn nàng, dùng ánh mắt chỉ vào cái ghế để bên, để nàng ngồi xuống. Tống Ngọc Tịch phúc thân với hắn, như đứng đống lửa, như ngồi đống than ngồi xuống ghế vuông bằng gỗ tử đàn đối diện với hắn.
"Nhìn nàng tinh thần cũng không tệ lắm, mấy ngày nay nàng vẫn còn ngủ được à?" Tiêu Tề Dự nhìn lên nhìn xuống nàng vài lần, rồi nói một câu như vậy.
Tống Ngọc Tịch cảm thấy khó xử, hai ngày trước nàng quả thật có chút trằn trọc không ngủ được, nhưng qua hai ngày thì liền tốt hơn, mấy ngày này ngủ được khá ngon. Vốn nàng cũng không phải một người cứ lo sợ không đâu, không ngủ được cũng không giải quyết được vấn đề, cho nên sau đó nàng liền ngủ được.
Ngược lại là Tiêu Tề Dự, đáy mắt hôm nay có chút thâm quầng, có lẽ là do không ngủ được. Tống Ngọc Tịch đột nhiên cảm thấy vinh hạnh, nàng có tài đức gì, mà có thể làm cho Hoàng thái tử điện hạ của một nước vì nàng mà khó có thể say giấc... A, đây không phải nói, nàng còn có bản lãnh hại nước hại dân sao? Ngẫm lại nàng còn cảm thấy có chút phấn khích.
"Mấy ngày này ta đây thật thảm, họp nội các một người tiếp một người, ngay cả thời gian ngủ cũng không có." Tiêu Tề Dự nói với giọng điệu có chút ghen tị. Hôm nay là do thể lực của Hoàng Thượng rốt cục không thể chống đỡ nổi, mới hủy bỏ buổi tảo triều hôm nay, để cho đủ loại quan lại cũng trở về nghỉ ngơi dưỡng sức. Cho nên hắn mới có thời gian rảnh đến tìm nha đầu này, thảo luận tốt về những chuyện tình lúc trước.
Tống Ngọc Tịch:...
Buông sách xuống, Tiêu Tề Dự rốt cuộc cũng ngồi thẳng dậy, sau khi sửa sang lại dáng vẻ một phen, mới nới với Tống Ngọc Tịch:
"Lời nàng nói ngày đó là nghiêm túc sao?"
Tống Ngọc Tịch giương mắt nhìn hắn, khó hiểu hỏi: "Ta nói cái gì?"
"Chuyện muốn làm Thái Tử Phi và Hoàng Hậu." Tiêu Tề Dự đi thẳng vào vấn đề.
Tống Ngọc Tịch đỏ bừng mặt, mắt cũng không biết nhìn vào đâu, may ánh sáng trong xe ngựa cũng không mạnh, nên Tiêu Tề Dự có lẽ cũng không nhìn thấy quá rõ nàng đang đỏ mặt, nhưng cho dù là như thế, nàng vẫn chột dạ mà cúi đầu, đôi môi có chút khô khốc. Tiêu Tề Dự thấy nàng không nói lời nào, lại lên tiếng thúc giục:
"Nói chuyện! Có gì mà phải xấu hổ!"
Tống Ngọc Tịch mạnh mẽ che kín mặt, nhưng lại nhìn thấy hai mắt Tiêu Tề Dự mang theo ý cười, nên lại vội vàng để tay xuống, nói: "Chà, trong xe nóng quá. Ta, ta còn có hẹn với người khác, nếu không, chuyện này hôm nay dừng đến đây đi. Vấn đề mà người hỏi, ta không có cách nào trả lời."
Nếu như nàng nói muốn làm Thái Tử Phi rồi Hoàng Hậu, thì đó chính là si tâm vọng tưởng, nhưng nếu như nàng nói không muốn làm, vậy thì chính là không biết điều, nói như thế nào thì cũng là sai. Cho nên Tống Ngọc Tịch không muốn trả lời vấn đề này.
Nếu đến như thế này mà Tiêu Tề Dự còn không nhìn ra là nàng ngượng ngùng, thì thật sự quá ngốc rồi. Trong lòng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Bởi vì lần trước ở Tầm Viên nói chuyện cùng với nàng, hắn rõ ràng cảm nhận được, nàng đối với hắn có lẽ cũng không phải giống như trong tưởng tượng của hắn là "không phải người không được", nàng dường như càng ưa thích việc sau khi trọng sinh đã mang lại cho nàng tự do hơn. Từ lời nói và hành động của nàng thường ngày thì có thể nhìn ra được, nàng thật sự hưởng thụ sự tự do, không tham gia tụ hội của các tiểu thư phủ đệ khác, cho dù ngẫu nhiên có tham gia, thì cũng chỉ lộ mặt, sau đó liền trốn tránh không thấy bóng dáng. Có thể thấy được nàng cũng không nói đùa, việc ở kiếp này nàng thật sự không muốn sống mà dựa vào bất kỳ kẻ nào.
Một nữ nhân có suy nghĩ độc lập như thế này, vốn là một chuyện đáng mừng, nhưng đối với nam nhân mà nói, nhất là nam nhân có hứng thú nồng đậm đối với nàng, thì cũng không phải là chuyện đáng mừng gì cả. Có một câu nói như vậy, lúc nam nhân không có tiền, thì lại không thích nữ nhân mê quyền mê tiền, nhưng nam nhân có tiền, thì lại bắt đầu lo nữ nhân không mê quyền không mê tiền. Những lời này không hẳn là đúng, nhưng tâm trạng giờ phút này của Tiêu Tề Dự có chút tương đồng.
Nữ nhân mà hắn vừa ý lại không muốn làm một con chim hoàng yến được nuôi dưỡng, mà nàng lại muốn có được một khoảng trời của riêng mình, đối với nam nhân thích nàng mà nói, đây hoàn toàn chính xác là một sự khiêu chiến vô hạn.
Sau khi Tống Ngọc Tịch nói xong câu này, thì thấy Tiêu Tề Dự cũng không mở miệng nói chuyện nữa, nên nàng liền cho rằng hắn hiểu ý tứ của mình. Nàng đứng dậy, rồi phúc phúc thân với hắn, sau đó liền xoay người xuống xe ngựa. Dưới cái nhìn xăm soi của Thu Đồng và Thu Vân, nàng lại leo lên trên xe ngựa của mình, vừa định để xa phu đánh xe, thì đã thấy một thân ảnh cao lớn, đường hoàng leo lên trên xe ngựa của nàng. Tiêu Tề Dự đúng tình đúng lý chiếm chỗ ngồi của nàng xong, thì dùng ánh mắt đảo qua chỗ ngồi bên cạnh mình và chỗ ngồi gần cửa xe, ý chính là, hoặc là ngồi bên cạnh hắn hoặc là ngồi ghế cạnh cửa xe.
"Người làm gì vậy? Đây là xe ngựa của Tống gia, để cho người ta trông thấy người ra vào xe ngựa của ta, thì tốt sao?" Mặc dù bây giờ là sáng sớm, cũng không có nhiều người qua lại ở trên đường phía ngoài Viễn Khách cư, nhưng lỡ như. Tống Ngọc Tịch cũng không muốn cùng hắn phát sinh chuyện xấu gì ở thời điểm này.
Tiêu Tề Dự vỗ vỗ thùng xe, xe ngựa liền lập tức chuyển động. Nhìn tình hình này, Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, rốt cuộc bên cạnh nàng có bao nhiêu người là người của hắn hả? Thu Đồng Thu Vân thì không cần phải nói, xem ra phu xe lão Lưu này cũng vậy, ngẫm lại thật đúng là bi ai, rõ ràng nàng ngồi chính là xe ngựa của Tống gia, dùng cũng là người của Tống gia, nhưng hết lần này tới lần khác ở tại địa bàn của chính mình nàng không có bất kỳ quyền nói chuyện nào. Tất cả những người xung quanh đều là "người có nơi thuộc về" mà người nam nhân khiến tất cả mọi người "thuộc về", giờ phút này đang nhìn nàng cười như có như không, trông rất vô lại.
"Nàng vẫn chưa trả lời vấn đề của ta." Tiêu Tề Dự thản nhiên nhìn vào nàng, Tống Ngọc Tịch chưa bao giờ cảm thấy khuôn mặt tuấn tú này lại đáng ghét như vậy! Nàng thở dài nói:
"Ta không nói đùa với người, ta thật sự có hẹn mà."
Tiêu Tề Dự gật đầu hiểu rõ, nói: "Ta biết nàng có hẹn, hẹn gặp với Chiêu Nương phải không? Lão Lưu biết địa điểm, sẽ đưa chúng ta đi, sẽ không làm nàng lỡ hẹn."
Tống Ngọc Tịch lại buồn bực. Giọng điệu buồn bực hờn dỗi nói: "Người phái người giám thị hành tung của ta?"
Nhưng vừa hỏi, Tống Ngọc Tịch lập tức cảm thấy hối hận, chuyện hắn phái người giám thị hành tung của nàng cho tới nay không phải là chuyện rõ như ban ngày sao? Thu Đồng Thu Vân ở bên người nàng cũng không phải vật bài trí, ngày thường nàng đã nói những gì, làm những gì, đi những đâu, gặp những ai, chỉ có chuyện Tiêu Tề Dự không muốn biết, chứ chỉ cần hắn muốn biết, thì nói không chừng đến cả việc nàng tối hôm qua ăn gì Thu Đồng Thu Vân cũng sẽ nói hết cho hắn biết.
Tiêu Tề Dự cho hai tay vào trong tay áo, không trả lời vấn đề ngớ ngẩn này của Tống Ngọc Tịch, mà Tống Ngọc Tịch nhìn bộ dáng của hắn, thì cũng biết cùng người này thảo luận về vấn đề "nhân quyền" là chuyện vô ích.
Nếu đã như vậy, nàng cũng không còn gì để hỏi, thất vọng ngã người ra ghế, chợt nghe Tiêu Tề Dự nói ở bên tai nàng:
"Ta đã nghĩ cẩn thận về những gì nàng nói lần trước, và cảm thấy rằng bất kể thân phận của nàng có là như thế nào, thì chúng ta có cùng một trải nghiệm và từ khía cạnh này suy nghĩ thì chúng ta vô cùng phù hợp. Lúc ta ở bên nàng, có thể thoải mái nói chuyện, không cần lo lắng mình có nói sai điều gì, khiến cho người khác hoài nghi, mà nhìn từ góc độ của nàng, thì nàng có thể cùng ta trọng sinh trở về, đã nói rõ số mệnh của nàng có nhiều may mắn. Đôi khi nhất quốc chi mẫu lại cần vận khí nhiều hơn là thực lực, nhìn từ điểm này, thì dường như nàng lại là người có khả năng này. Cho nên, ta cảm thấy đề nghị kia của nàng, về tổng thể, thì vẫn có một chút khả thi, mặc dù có nhiều khó khăn, nhưng thực sự không phải là không thể hoàn thành. Nàng cảm thấy thế nào?"
Sau khi nghe xong những lời nói dài dằng dặc này của Tiêu Tề Dự thì quả thực Tổng Ngọc Tịnh đã sinh ra một cỗ xúc động muốn nhảy xuống xe chạy trốn, nhưng vừa nghĩ tới ngoài xe tất cả đều là người của hắn, thậm chí toàn bộ thiên hạ đều là nơi ở của Tiêu gia hắn, thì nàng lại nhanh chóng thu lại sự xúc động này. Nàng dùng biểu hiện như nhìn thần tiên để nhìn Tiêu Tề Dự, có thể nói ra những suy đoán mà nghe qua có vẻ thật có lý như vậy thì thật sự có thể nói vị này là đại tiên bên trong đại tiên rồi.