Khu Thành Tây
Hội trường của sự kiện Tràng Quán bị bao quanh bởi lớp này đến lớp khác người tham dự. Dù rằng trò chơi "Phong Ngân" mỗi năm đều tổ chức một lần sự kiện, nhưng lần này chắc chắn là náo nhiệt nhất từ trước đến nay, đặc biệt là chương trình "Nhân viên công sở cố lên" bất ngờ bùng nổ nhờ sự kiện này.
Khi Giản Thời Ngọ bước xuống sân khấu, người phụ trách nắm chặt tay cậu, run rẩy không ngừng: "Giờ thì tôi không nhìn lầm cậu rồi."
"Không có gì đâu." Giản Thời Ngọ cảm thấy hơi ngại ngùng trước sự kích động của người phụ trách: "Giúp được ngài là tốt rồi."
Ban đầu, khi còn trên sân khấu, người phụ trách không nhìn rõ, nhưng khi lại gần, hắn mới thấy sắc mặt của Giản Thời Ngọ tái nhợt, giọng nói cậu cũng trở nên khàn đục.
Hắn lo lắng hỏi: "Cậu có sao không? Cậu đang bệnh à?"
"Chỉ hơi mệt chút thôi."
Giản Thời Ngọ gật đầu, cậu mặc áo choàng nhìn có vẻ thoải mái nhưng thực ra rất dày. Giữa mùa hè, dù hội trường có điều hòa nhưng với lượng người đông đúc thì vẫn rất nóng.
Cộng thêm cơn sốt nhẹ, cậu cảm thấy ngực tức thở, rất khó chịu. Lúc còn đứng trên sân khấu, cậu chưa cảm nhận rõ ràng, nhưng khi bước xuống, cơn mệt mỏi lập tức ập đến.
Người phụ trách có chút khó xử, nói: "Nhưng chúng ta còn một sự kiện chụp ảnh chung với các fan trong nửa tiếng tới. Cậu có thể cố gắng một chút được không?"
Giản Thời Ngọ mím môi. Ban đầu cậu định từ chối, nhưng người phụ trách lại nói thêm: "Tất nhiên, chúng tôi không ép buộc cậu. Nếu cậu thật sự không chịu nổi, tôi sẽ gọi xe cho cậu về nghỉ ngơi."
Giản Thời Ngọ đáp: "Cảm ơn ngài. Không sao đâu, tôi sẽ đi nghỉ ngơi một lát."
Người phụ trách liền đồng ý ngay.
Giản Thời Ngọ không biết gì về chuyện đang diễn ra trên mạng. Khi trở lại phòng hóa trang, chuyên viên trang điểm kéo cậu lại rồi cho cậu xem vô số bình luận trên mạng.
Khi thấy tên mình trên top tìm kiếm Weibo, cậu phải nhìn đi nhìn lại mới tin được đó là thật. Chuyên viên trang điểm liền nhắc: "Cậu thử vào Weibo của mình xem, có tăng follow không?"
Lời nhắc này làm cậu bừng tỉnh.
Giản Thời Ngọ mở Weibo, thấy có đến 99+ thông báo mới và lượng fan tăng chóng mặt. Trước đây cậu chỉ có khoảng hơn 200 nghìn fan, nhưng chỉ sau nửa giờ trên sâu khấu, con số đó đã tăng lên đến 800 nghìn!
Chuyên viên trang điểm bên cạnh vui vẻ nói: "Chắc chắn số lượng còn tăng nữa. Tôi phải khoe ngay với bạn bè rằng tôi chính là người trang điểm cho cậu hôm nay, mọi người sẽ ghen tị chết mất!"
Giản Thời Ngọ thấy cô vui vẻ như vậy cũng cười theo.
Điện thoại rung lên, có cuộc gọi đến. Cậu mới nhớ mình đã quên không kiểm tra điện thoại trong suốt thời gian qua.
Chuyên viên trang điểm liền nói: "Khi cậu lên sân khấu, điện thoại reng lên không ngừng, nhưng tôi không biết là ai nên không dám nghe hộ."
Giản Thời Ngọ cười: "Không sao đâu."
Có không ít cuộc gọi nhỡ, nhưng cuộc gọi mới nhất là từ Hầu Tử. Khi cậu vừa nhấc máy, đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói hưng phấn: "Thời ca, cậu ngầu quá! Đây có phải là tài nguyên của Tiệt Hồ Phương Đình Ngọc không?"
Giản Thời Ngọ cảm thấy hơi ngại, nói: "Không phải, thật ra là..."
Cậu mất khoảng năm phút để giải thích mọi chuyện với Hầu Tử. Sau khi nghe xong, bên kia đầu dây cũng thở dài: "Thời thế đúng là thay đổi thật."
"Nhưng cậu cũng nên cẩn thận, Phương Đình Ngọc chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu đâu. Cô ta nổi tiếng trong giới với tính cách khó chiều, không phải là vì có người đứng sau lưng làm chỗ dựa sao? Gần đây lại có một bộ phim mới nổi, nên cô ta mới kiêu ngạo như vậy. Vừa nãy, khi cậu không nghe điện thoại, tớ lướt qua một vòng bình luận, thấy có không ít fan của Phương Đình Ngọc nói xấu cậu, rằng cậu đã cướp tài nguyên của cô ta. Nhưng làm sao tơ có thể tin được chuyện đó chứ?"Hầu Tử tiếp tục cảm thán: "Thời ca, nếu cậu chịu dựa vào kim chủ để có tài nguyên, thì làm gì có chuyện để đến lượt cô ta? Vương thiếu gia mà cậu từng từ chối trước đây, giờ chắc chắn vẫn còn muốn gặp cậu đấy."
Giản Thời Ngọ chỉ biết cười khổ: "Đừng đùa tớ nữa."
"Được rồi, được rồi." Hầu Tử thở dài: "Bây giờ chúng ta có độ hot rồi, chắc chắn sẽ có thêm tài nguyên. Cha tớ dù có muốn ép tớ đến mấy, cũng không thể ngăn được những nguồn tài nguyên do độ hot của cậu mà tự tìm đến chúng ta. Vừa nãy, trong một thời gian ngắn, đã có không ít cuộc gọi từ nhiều bên liên hệ, cả đời tớ chưa bao giờ nhận nhiều cuộc gọi đến thế này. Trước đây, chúng ta còn phải đi tìm người để xin tài nguyên, giờ lại có người tự tìm đến chúng ta, tớ thật sự thật không thể tin nổi."
Dù Hầu Tử chỉ đơn giản là cảm thán, nhưng Giản Thời Ngọ nghe mà lòng lại dâng lên cảm giác mơ hồ khó tả.
Những năm qua, dù trải qua bao khó khăn, gian nan trong mưa gió, chỉ có họ mới thực sự hiểu rõ. Hầu Tử đã chịu đựng áp lực lớn đến mức nào, nhưng cậu ấy không hề than vãn, và cậu đương nhiên biết điều đó.
Ngày trước, Hầu Tử từng là con cưng trong một gia đình giàu có, được nuông chiều từ bé, nói gì cũng được người khác chiều chuộng.
Thế nhưng, thời thế thay đổi, cộng thêm những mâu thuẫn gia đình, cái ánh hào quang xưa giờ lại trở thành một sự mỉa mai chua chát. Người cha của cậu không biết đang toan tính gì, nhưng rõ ràng ông ta đang gây khó dễ cho Hầu Tử.
Cậu vốn là một thiếu gia chưa từng phải chịu khổ, nhưng giờ vì muốn có tài nguyên và phát triển sự nghiệp, Hầu Tử đã hạ mình, phải cúi đầu nịnh nọt rất nhiều người trong giới làm ăn, uống hết ly này đến ly khác, chịu đựng hết ngày này qua ngày khác.
"Sẽ ổn thôi." Giản Thời Ngọ nói, lòng đầy cảm xúc, không rõ cậu đang tự an ủi mình hay nói với người ở đầu dây bên kia. Cậu mỉm cười: "Tớ tin chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Bên kia Hầu Tử cũng cười, nhưng ẩn trong tiếng cười là sự nức nở nghẹn ngào.
Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi mới tắt máy. Hầu Tử nói sẽ đến khu thành Tây đón cậu, sau khi Giản Thời Ngọ gửi định vị, cậu mới gác máy.
Màn hình điện thoại trở lại giao diện Weibo, cậu bất giác mà nhấn vào mục tin nhắn. Hàng loạt thông báo mới hiện ra:
"Sư tôn đẹp quá!"
"Sao buổi phát sóng kết thúc rồi? Còn có thể gặp lại sư tôn không?"
"A a a, đệ tử ngưỡng mộ mà đến đây!"
"Buổi phát sóng đã kết thúc, nghe nói còn có buổi ký tặng nữa, sư tôn có đến không?"
Những tin nhắn liên tục dồn dập đến mức cậu đọc không kịp. Giản Thời Ngọ nhìn vào chiếc gương pha lê trước mặt, người trong gương cũng đang nhìn cậu.
Gương mặt thanh tú với làn da trắng, mái tóc đen dài, bộ áo choàng trắng tinh khôi khiến cậu trông như một vị tiên. Bộ trang phục này vừa làm cậu cảm thấy ngột ngạt, vừa vô tình mang đến cho cậu cơ hội trong sự nghiệp, giúp cho cậu lẫn Hầu Tử.
Chuyên viên trang điểm tiến đến hỏi: "Giờ, tổ chương trình bảo tôi đến hỏi cậu, liệu cậu có tham gia buổi ký tặng không? Nếu không khỏe thì bỏ qua cũng được, từ nãy giờ tôi thấy cậu liên tục toát mồ hôi lạnh. Vừa nãy, tôi còn gặp trợ lý của Phương Đình Ngọc, họ vẫn chưa rời đi, có vẻ đang toan tính điều gì. Nhưng ngoài kia có rất nhiều người đang chờ cậu, ai cũng khen cậu hết lời!"
Giản Thời Ngọ im lặng một lúc, ánh mắt sâu thẳm. Cuối cùng, dưới ánh nhìn chờ đợi của chuyên viên trang điểm, cậu mở lời: "Tôi sẽ đi."
"Vì sao lại không đi? Như Phương Đình Ngọc nói, tôi vốn chẳng có fan. Giờ ngoài kia đã có người đang đợi tôi, chẳng lẽ tôi lại làm họ thất vọng?"
Cậu ngẩng mặt, nhìn chuyên viên trang điểm bằng ánh mắt kiên định. Ánh sáng trong phòng hắt lên người cậu, khiến cậu như được bao phủ bởi một lớp sương mù mờ ảo.
Cậu nhìn mình trong gương, nụ cười nhẹ nhàng nhưng cả người lại toát lên sự tự tin mãnh liệt: "Nếu họ đã đang chờ, tôi càng phải đi."
Trong khoảnh khắc đó, chuyên viên trang điểm bất giác cảm thấy như mình đã thấy được Tả Khâu Hỏi trong hình ảnh của Giản Thời Ngọ.
Một người kiêu ngạo, cốt cách ngạo mạn, không sợ gì, chính là vị sư tôn khai sơn của phái Tiêu Dao. Khi môn phái bị Ma tộc bao vây, mặc dù sức lực gần như cạn kiệt, nhưng nàng không hề tỏ ra sợ hãi.
Nàng đứng trên đỉnh núi Tiêu Dao, quay lại mỉm cười với các đệ tử đang hoang mang bên trong, nói: "Nếu cả thiên hạ đều muốn ta trả lời, ta càng phải đi."
Dù thời gian khác biệt, con người khác biệt, nhưng thân ảnh hai người lại giao thoa trong một khoảnh khắc.
Chuyên viên trang điểm bỗng thấy mũi cay cay, cô nhẹ nhàng nói: "Ai nói cậu không có fan, nhiều lắm đấy."
Giản Thời Ngọ bật cười vì câu nói của cô.
Giản Thời Ngọ chỉnh lại trang phục một cách đơn giản rồi đi ra ngoài tham gia buổi gặp gỡ người hâm mộ.
Trước khi ra cửa, cậu có uống một viên thuốc hạ sốt nhưng dường như nó không có tác dụng.
Ban đầu cậu chỉ bị sốt nhẹ, nhưng dần dần, có lẽ do mặc trang phục kín hoặc do đứng trên sân khấu tương tác với người hâm mộ liên tục, mà mồ hôi lạnh đã thấm ướt phần lớn áo cậu, vết thương trên cánh tay cũng bắt đầu đau nhói.
Liên tục có các fan với nụ cười mãn nguyện tiến lại gần:
"Cảm ơn thầy Giản."
"Sẽ luôn thích sư tôn tỷ tỷ."
"Sư tôn đẹp quá, sẽ ủng hộ sư tôn!"
"Cố lên, sư tôn hôm nay thật tuyệt vời."
Có lẽ nhờ vào nghị lực, cậu mới có thể tiếp tục kiên trì. Nhìn thấy nụ cười vui vẻ của người hâm mộ, dường như nỗi đau từ vết thương và cơn sốt không còn quá nghiêm trọng.
Đến khi buổi gặp mặt kết thúc, Giản Thời Ngọ vẫn giữ được hình ảnh tốt nhất, khiến Phương Đình Ngọc, người đứng ở góc tối âm u, cảm thấy tức tối. Cô không ngờ rằng, cơ hội đáng lẽ thuộc về mình lại rơi vào tay một người mới.
Giản Thời Ngọ sau khi thay đồ xong, nghe được thông báo từ người tổ chức: "Cậu có thể ra từ cửa nhỏ phía sau, có xe đang đợi."
"Cảm ơn."
Buổi gặp mặt vừa kết thúc, cậu nhanh chóng đi dọc theo lối đi nhỏ để rời khỏi, tránh bị các fan nhận ra.
Không ngờ rằng phía bên ngoài cửa nhỏ cũng có không ít người chờ đợi, có lẽ họ đến để xin chữ ký. Đầu óc Giản Thời Ngọ nặng trĩu, không còn đủ sức quan tâm, chỉ mong bước nhanh sang đường, nơi cậu thấy chiếc xe đang đợi.
Phía sau có người gọi tên cậu: "Giản Thời Ngọ!"
Cậu không quay lại, tiếp tục bước nhanh. Nhưng sự thờ ơ này lại làm người kia tức giận, tiếng bước chân nhanh chóng tiếp cận.
Bất ngờ, một xô nước lạnh từ trên trời đổ xuống người cậu, kèm theo những lời chửi rủa: "Cái thứ ăn cắp vai diễn của Ngọc tỷ!"
Bị tấn công đột ngột, Giản Thời Ngọ choáng váng, khiến nhân viên phụ trách đi cùng cậu cũng bất ngờ. Các fan khác vốn dĩ đang đợi cũng trở nên sững sờ.
Một nhóm người nhanh chóng vây quanh cậu, hét lớn:
"Mày là ai mà đòi chiếm đoạt vai diễn của người khác."
"Mày là đứa xấu xa, Ngọc tỷ của chúng tao mới là người đáng thương!"
"Hắn chính là kẻ mưu mô, chiếm đoạt vai diễn của người khác."
"Đúng vậy, mày có biết Ngọc tỷ đã phải chịu đựng bao nhiêu không?"
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, nhân viên cố gắng ngăn đám đông không tiến lại gần, nhưng không thể kiểm soát nổi. Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, bỗng có tiếng hét lên: "Có người ngất xỉu rồi!"
Đám đông lập tức im lặng, nhìn về phía Giản Thời Ngọ đang dựa vào tường, ngất xỉu trên mặt đất. Người phát hiện đầu tiên chạm vào trán cậu, rồi hoảng hốt kêu lên: "Gọi xe cấp cứu đi, cậu ấy sốt cao rồi!"
Buổi giao lưu của game Phong Ngânsắp kết thúc, nhưng sự kiện bất ngờ tại cửa sau đã khiến ban tổ chức như bị một cú tát. Xe cấp cứu từ bệnh viện đến rất nhanh, nhưng cũng không thể ngăn cản sự việc lan truyền và bùng nổ.
"Xoảng!"
Cánh cửa xe bị đóng mạnh đến mức thư ký Vương giật mình. Từ khi nhận được tin, hắn lo lắng đến mức làm vỡ một món đồ pha lê quý giá trong văn phòng.
Thư ký Vương đã theo Thẩm Thành nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy người đàn ông này để lộ cảm xúc như vậy.
Lúc đẩy cửa vào, ánh hoàng hôn chiếu rọi qua khung cửa sổ, nhưng Thẩm Thành lại đứng trong bóng tối, khuôn mặt lạnh lùng hiện rõ sự giận dữ. Những mảnh pha lê vỡ nằm rải rác trên sàn như biểu hiện của cơn thịnh nộ bên trong hắn.
Khi hắn quay lại nhìn thư ký Vương, cô thề rằng mình đã thật sự cảm nhận được sát khí từ hắn.
Trong suốt chặng đường đến bệnh viện, thư ký Vương thực sự lo lắng Thẩm Thành sẽ làm gì đó ngoài vòng pháp luật, nhưng không, hắn vẫn giữ im lặng.
Chính sự im lặng này lại càng khiến cô càng lo sợ.
Cuối cùng, họ cũng đến bệnh viện. Hầu Tử đã ở đó và chào Thẩm Thành.
Bên trong phòng, Giản Thời Ngọ đang ngủ say, bác sĩ dặn dò cần nghỉ ngơi. Nhưng Thẩm Thành chỉ đứng đó, không nói gì, như một vị thần chết sống dậy, khiến không ai dám lại gần.
"Cọt kẹt."
Cửa phòng được mở ra rồi đóng nhẹ nhàng, phát ra âm thanh rất nhỏ, như sợ làm phiền người đang nghỉ ngơi.
Thư ký Vương thầm so sánh với tiếng đóng cửa xe thể thao đắt tiền vừa nãy, trong lòng không khỏi cảm thấy bất công vài giây, đây rõ ràng là sự đối đãi thật khác biệt!
Thẩm Thành chậm rãi bước đến bên giường, nhìn Giản Thời Ngọ đang truyền nước biển, vết thương trên tay đã được băng bó lại cẩn thận.
Khuôn mặt trắng bệch của cậu làm hắn cảm thấy mềm lòng. Có vài sợi tóc rơi trên trán cậu, hắn ngồi xuống bên giường, sự cuồng nộ trong lòng dần dần tan biến khi nhìn thấy cậu.
Tuy nhiên, khi hắn chuẩn bị rút tay lại, đôi mi của Giản Thời Ngọ khẽ rung động.
Thẩm Thành dừng động tác, chờ đợi. Trên giường, cậu từ từ mở mắt, đôi mắt to tròn, mơ màng, và ửng đỏ. Cơn sốt làm cậu mệt mỏi, từ khi trọng sinh, mỗi khi bị sốt, đầu óc cậu lại trở nên mơ hồ, những ký ức của kiếp trước và hiện tại lẫn lộn, không thể phân biệt rõ ràng.
"Thẩm Thành?"
Giọng nói có chút khàn khàn, mang theo sự không chắc chắn.
Tim Thẩm Thành thắt lại, hắn cố gắng kiểm soát cảm xúc, gật đầu: "Là anh."
Giản Thời Ngọ nhìn hắn, người đàn ông mặc vest sang trọng với khuôn mặt lạnh lùng, không khác gì kiếp trước.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ dường như chưa từng thay đổi, những ký ức về việc trọng sinh dần biến mất trong đầu cậu. Cậu chỉ thấy người đàn ông trước mặt như người bạn đời đã gắn bó từ lâu.
Hốc mắt Giản Thời Ngọ đỏ lên, trong cơn bệnh, cậu dễ dàng trở nên yếu đuối. Cậu nhẹ nhàng nhích lại gần Thẩm Thành, giọng nói khàn khàn vì sốt: "Chồng ơi, em muốn uống nước."