Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh

chương 56: hồi kết 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bà Phượng cất tiếng ngăn cản , từ từ đi về phía Phi Ưng.

Mọi người kinh ngạc , Y Nhu sợ hãi kêu

" Mẹ ! Đừng qua đó mà "

Ông Phượng bước lên nắm lấy tay bà , bà quay đầu lại mỉm cười trấn an.

Gỡ tay chồng mình ra , đi tới bên Phi Ưng.

Khi khoảng cách hai người cần kề , bà vươn tay gỡ xuống chiếc mặt nạ quỷ dữ.

Bên vầng mắt trái của Phi Ưng có xăm hình con chim dữ tợn , gương mặt đã vào độ tuổi trung niên nhưng ngũ quan vẫn sắc sảo.

Có thể thấy khi trẻ là một mĩ nam tử khôi ngô , vầng mắt hiện lên vết thăm cho thấy sự mệt mỏi.

Nước mắt bà chảy xuống , run rẩy cất tiếng nói như không tin ...!

" Phi Ưng ...!? "

" Tố Yên ! Bà vẫn khỏe nhỉ "

Phi Ưng liếc qua bà cười khẩy , ông Phượng khi thấy gương mặt của Phi Ưng cũng lập tức biến sắc.

Nắm tay siết chặt lại

" Bạch Lý Phi Ưng ...!!!!!! Hóa ra là ông "

Ông Phượng gằng lên cái tên mang theo sự căm giận , Phi Ưng cười nhạt siết chặt cổ Thiên Hạo

" Phượng Kình ! Ông sống vẫn khỏe lắm đó.

Gặp lại cố nhân không vui sao ? "

" Ông ...!"

Ông Phượng tức giận không nói nên lời , Phi Ưng nhìn qua bà.

Bà lau đi nước mắt , nhìn đến Ngọc Dao đang ôm đứa con đứng cách đó không xa nhìn mọi chuyện

" Đó là con ông sao ? Minh Vũ ...!cũng là con ông ? "

" Phải "

" Sau ông lại làm vậy ? Cô gái đó còn trẻ ...!"

Bà Phượng nhìn Ngọc Dao và đứa bé , thương cảm dâng lên.

Đáy mắt Phi Ưng hiện lên ý cười lạnh

" Đó là chuyện của tôi , tôi có bao nhiêu đứa con.

Cũng liên quan gì tới bà ? "

Bà Phượng nhìn qua , cười khổ gật đầu.

" Phải ...!nhưng ...!xin ông tha cho Thiên Hạo.

Nó vô tội "

" Hừ ! Bà nên cút về chỗ chồng bà đi "

Phi Ưng nhìn về phía ông , lạnh lẽo cười.

Không quan tâm tới bà nữa , ông Phượng gằng từng chữ

" Phi Ưng ! Đó là con trai tôi.

Ông muốn trả thù , thì cứ tìm tôi đi "

" Hừ ! Phượng Kình , ông cướp Tố Yên khỏi tay tôi.

Nhưng lại ra ngoài ở với con đàn bà khác có con hoang , ông không xứng với bà ấy "

" ...!"

Phi Ưng nhìn ông Phượng im lặng liền cười khinh bỉ , Y Nhu cắn môi đi lên

" Ông không được xúc phạm cha tôi.

Chính ông đã giết ông bà ngoại , ông là đồ độc ác "

Bà nghe xong liền kinh hãi nhìn qua Phi Ưng , ông ta nhìn về phía Y Nhu.

Cười nhạt

" Ông bà đó đáng chết , cô gái.

Có biết vì sao ta hận Phượng gia không ? "

" ...!Ông ...!có ý gì ? "

" Ha ha ...!Năm xưa , ta và mẹ của nhóc là người yêu của nhau.

Nhưng vì gia thế của ta bần hàn , là một thằng xã hội đen đầu đường xó chợ.

Nên ông bà ngoại của nhóc đã ngăn cấm , còn cha nhóc là một doanh nhân tiếp nối gia tộc thân phận cao quý.

Đã yêu Tố Yên ngay từ cái nhìn đầu tiên , khi chúng ta bị chia cắt.

Ông ta đã nhân cơ hội đoạt lấy bà ấy , từ đó ta đã mang theo mối hận mà sống cho đến bây giờ.

Ta muốn có tất cả tiền bạc , muốn có quyền thế.

Ta gia nhập Hắc Đạo , giúp bang phái tiến lên đỉnh cao của sự hùng mạnh.

Ta đã tiến hành kế hoạch trả thù , chỉ muốn những kẻ từng xem thường ta chết không chỗ chôn thây "

Phi Ưng đôi mắt đỏ ngầu mang theo giận dữ , bà Phượng thục lùi một chân.

Phi Ưng nhìn qua ông , gào thét

" Chính ông ta , nếu đã cướp đoạt Tố Yên thì phải mang lại cho cô ấy hạnh phúc.

Tại sao còn có con hoang ? Ta tức giận , hận không thể tự tay xé nát từng miếng thịt trên người ông ta.

Khiến cho Tố Yên đau khổ , ông không đáng làm chồng cô ấy.

Nếu tôi có địa vị như ông , tôi sẽ cho người tôi yêu những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Cho cô ấy tất cả mọi thứ mà tôi có , chứ không phải là sự phản bội kia "

Ông Phượng cúi đầu , nắm chặt tay.

Đôi mắt mang theo hối hận

" Đó chỉ là ngoài ý muốn ...!"

" Hừ ! Ta không cần biết , hôm nay ta bắt ông phải trả giá "

" Phi Ưng ...!ông làm như vậy thì được gì ? "

Nước mắt bà chảy xuống gào lên , Phi Ưng nhìn qua sững sờ

" Tố Yên ...!? "

" Ông làm như vậy thì được cái gì ? Ông trả thù xong , ông sẽ nguôi ngoai mối hận trong lòng ông.

Nhưng thời gian không thể quay trở lại , chúng ta cũng sẽ chẳng còn hạnh phúc như trước.

Vậy ông làm điều này có nghĩa lý gì chứ ? "

Bà thống khổ nói , Phi Ưng sững người trầm mặt

" Tôi không quan tâm , chỉ cần báo được mối thù này.

Tôi sẽ có thể thảnh thơi "

Y Nhu nhìn thấy Phi Ưng lơ là cảnh giác , liền chạy lên muốn bắt lấy Thiên Hạo.

Nhưng cây súng chĩa về phía Y Nhu bắn ra một phát đạn ngay chân

" Ah ...!"

" Y Nhu ...!"

Evit sững sờ chạy lại , Phi Ưng lạnh lẽo nhìn qua

" Nhóc con , đừng manh động "

Máu chảy xuống , Y Nhu đau đớn ôm chân mình.

Nhìn qua Phi Ưng , yếu ớt nói

" Ô...ông ...!yêu ...!mẹ tôi ...!Vậy sao ông lại ...làm bà ấy đau khổ ? Ông nói cha tôi không đáng ...!làm chồng của mẹ.

Vậy chẳng lẽ ...!ông đáng sao ? Ông cũng đang khiến bà khóc ...!không phải sao ? "

Phi Ưng sững người , bà Phượng nhanh cơ hội đẩy Thiên Hạo ra.

Phi Ưng bừng tỉnh chĩa súng về phía nó đang chạy , bà kinh ngạc đẩy Phi Ưng ngã xuống.

Gào khóc

" Nếu ông muốn giết thì giết tôi đi , đừng làm hại tới tụi nhỏ.

Nó không có tội , ông giết tôi đi ...!giết chết tôi đi ...!"

" Bà tránh ra "

Bà vừa đánh vừa gào khóc , mọi người sợ hãi muốn tiến lên.

Nhưng nhìn khẩu sứng đang cầm trên tay của Phi Ưng mà không dám manh động.

Phi Ưng đỡ lấy mấy cái đánh của bà , muốn đẩy bà ra

" Ông giết đi , ông muốn trả thù thì giết tôi đi ...!Giết chết tôi đi ...! Sao ông lại làm hại họ , sao ông lại giết ba mẹ tôi ? Tại sao ...!đó là tình yêu của ông sao ? Con tôi , nó như tính mạng của tôi ...!Ông nhiều lần khiến tụi nó rơi vào nguy hiểm ...!Chính là đang gián tiếp đầy đọa tôi , ông có biết không ? ...!"

" Bà mau tránh ra , đừng tưởng tôi không dám bắn "

" Bắn đi ...!ông giỏi thì bắn đi "

Phi Ưng tay cầm súng đỡ lấy mấy cái đánh của bà , liền vô tình bóp cò

Bằng !

Tiếng súng vang lên khiến tim mọi người như đình trệ , cánh tay trái của bà chảy xuống vết máu.

" Mẹ !!!!! "

Y Nhu kinh hãi hét lên , ông chạy tới đỡ bà từ phía sau.

Phi Ưng cũng ngẩn người , nhìn vết máu nhỏ xuống nền đất mà bàn tay run rẩy.

Quăng khẩu súng xuống chạy tới

" Tố Yên , bà ...bà không sao ...!chứ ? "

Nước mắt bà chảy xuống , cười nhẹ ôm lấy cánh tay mình.

Nhìn Phi Ưng

" Ông còn yêu tôi không ...!? "

Phi Ưng gật gật đầu , đôi mắt đau khổ cùng thê lương mang theo sự tự trách.

Bà mỉm cười gạt đi giọt nước mắt đang lăn xuống trên má Phi Ưng

" Ông tiều tụy lắm ...!ông mệt mỏi lắm phải không ? "

Phi Ưng nắm lấy tay bà , thống khổ gật đầu.

" Có đau không ? "

Phi Ưng lại tiếp tục gật đầu , bà cười nhẹ

" Là do ông ...!ông cứ ôm lấy nỗi hận thù đó ...!mãi ...!Hãy buông xuống ...!như vậy ...!ông sẽ không mệt mỏi nữa ...!sẽ không thống khổ ...!cũng sẽ không đau đớn nữa ...!Thời gian ...!đã qua rồi ...!không thể ...! quay trở lại nữa "

" ...!T...tôi ...!tôi xin lỗi ...!bà ...!bà ...!"

Nhìn vết thương của bà , đôi mắt Phi Ưng tràn ngập đau đớn cùng ân hận.

" Bà đi xử lý vết thương ...!máu ...!ra nhiều lắm rồi ...!"

Bà mỉm cười gật đầu , ông Phượng đỡ bà vào trong.

Gia Huy cũng đi theo ...!Phi Ưng đứng lên nhìn theo bóng dáng họ , đôi mắt tràn ngập thống hận cùng bi ai.

Sau đó nhìn qua hắn

" Hoàng Phong ! Cậu thắng rồi , xin lỗi vì những chuyện đã gây ra.

Tôi sẽ đi đầu thú ...!"

Phi Ưng bước từng bước tới chỗ Ngọc Dao , đưa ra một cái chìa khóa và một cái thẻ

" Đây là một nữa gia sản , hãy giữ lấy.

Sống thật tốt "

Phi Ưng quay đi , Ngọc Dao nhìn thứ trong tay mà ngơ ngẩn.

Đáy lòng trào ra cảm giác thương xót ...!

Hắn nhìn theo bóng lưng đơn độc đó , lòng không khỏi dao động.

Phi Ưng , ông ta đáng giận nhưng cũng thật đáng thương , ông ta làm hết thảy mọi chuyện đều chỉ muốn trả thù ? Nhưng lại chỉ vì người con gái mình yêu mà chấp nhận từ bỏ bao khổ lực suốt mấy mươi năm.

Có lẽ , điều ông ta làm không đơn giản chỉ muốn trả thù , mà là muốn cướp lại người ông ta yêu.

Nhục nhã , đau đớn , khổ sở , cực lực , hận thù ...!tất cả đều tan biến chỉ bởi một nụ cười ...! Ông ta ...!là một kẻ si tình ...!Tội lỗi của ông ta ...!có lẽ ...!chỉ mình ông ta hiểu ...!

Phi Ưng bước đi vô định , bàn tay nâng lên một cái đồng hồ đã cũ nhưng vẫn được giữ rất sạch sẽ.

Mở ra , bên trong là bức ảnh nhỏ có hình người con gái xinh đẹp đang mỉm cười tựa ánh ban mai.

Ngón tay vuốt ve

" Bà vẫn đẹp như ngày nào ...!xin lỗi ...!Chỉ những khi vô lực như thế này ...!chỉ có nụ cười của bà mới là liều thuốc tốt nhất ...!Hạnh phúc nhé ...!yêu em ...!"

Nước mắt rơi xuống bàn tay , bầu trời trong xanh với ánh nắng nhàn nhạt.

Mây đen ùn ùn kéo tới , hắn quay lại lạnh lẽo nhìn Ngọc Dao.

Cô ta trong lòng run sợ , nhưng vẫn đứng vững

" Anh cứ giết em , nhưng hãy tha cho đứa bé "

Hắn nâng súng lên , tuyệt tình muốn bóp cò súng thì một bóng dáng nhỏ nhắn chạy tới.

Dang tay che chở cho Ngọc Dao

" Anh họ , anh không được giết "

Ngọc Dao kinh ngạc nhìn thân ảnh bé nhỏ của Thùy Liên , hắn nheo mày.

" Tránh "

" Không !!!! Chị ấy còn có đứa con , chị ấy là chị của em.

Chị ấy không thể chết "

Thùy Liên kiên định nói , đôi mắt sợ hãi giữ vững kiên định.

Ngọc Dao sững sờ , nước mắt chảy xuống hạnh phúc.

Tại sao cô ta không phát hiện ra ...!những người yêu thương cô ta đang ở ngay bên cạnh ...!

" Tránh ra "

Hắn tức giận âm hàn quát , Rezin sợ hãi đi tới

" Phong ! Cậu xin con , hãy tha thứ cho ...!"

" Không ! Chính cô ta đã gián tiếp hại chết Tuyết nhi , Phi Ưng đã trả giá.

Còn cô ta , là nỗi nhục cần phải trừ khử "

Đôi mắt hắn hằng lên những tia máu , Rezin bị tiếng quát rét căm đó làm cho sững người.

Mọi người đều sợ hãi nhìn hắn , lúc này hắn cứ như một con dã thú điên cuồng bất chấp tất cả.

Chỉ có sự khát máu đang chiếm lĩnh lý trí ...!

Thùy Liên run sợ , cắn chặt môi.

Nước mắt chảy xuống , quát lớn

" ANH HỌ LÀ ĐỒ NGỐC !!! ANH GIẾT CHỊ NGỌC DAO RỒI THÌ NGƯỜI ANH YÊU CÓ THỂ SỐNG LẠI SAO ? ANH SẼ HẠNH PHÚC BÊN CẠNH CHỊ ẤY ĐƯỢC SAO ? CHỊ NGỌC DAO CÒN CÓ CON , CÒN CÓ EM VÀ BA.

CÒN ANH ...!ANH KHÔNG CÒN GÌ CẢ !!!! "

Hắn sững người , đôi đồng tử co rút lại.

Đôi chân hắn thục lùi về phía sau , buông tay xuống.

" Ha ...!ha ha ha haaaa ...!Phải ...!phải rồi ...!ta chẳng còn gì cả ...! người con gái duy nhất ta yêu cũng đi rồi ...!ha ha haaa ...!mất hết rồi ...!tất cả ...!"

Hắn điên cuồng cười lớn khiến người xung quanh kinh hãi , đôi mắt thống khổ bi ai nhìn lên mây đen đang rện vang những tia sét dữ tợn.

Nước mắt bất giác chảy xuống lăn dài trên gương mặt anh tuấn , lòng nhói đau thống khổ đến mức khó thở.

Hắn chạy đi , Thùy Liên kinh hãi

" Anh họ ...!"

_________________

Mưa trút xuống nặng hạt , âm thanh tiếng mưa xào xạc tí tách lấn áp mọi âm thanh xung quanh.

Hắn lao xe đi , dòng người tấp nập thưa thớt chạy trốn tìm nơi trú ẩn.

Hắn dừng lại trước cánh đồng bia mộ cô , bước xuống mặc cho từng hạt mưa như kim nhọn đâm vào da thịt.

Cơ thể ướt sũng , hắn chạy tới bên mộ cô.

Khi gần tới nơi liền dừng lại , lững thững bước tới.

Bàn tay vươn ra run rẩy , nụ cười vươn lên

" Ha ...!vợ à ...!xong rồi ...!Như lời đã hứa , anh lập tức đến bên em ...!"

Bàn tay cầm súng đưa lên đầu , đôi mắt thê lương nhìn tấm ảnh trên mộ đá đang mỉn cười.

Hôn nhẹ vào bức ảnh đó , sau nhắm mắt lại.

Thân thể vững trãi quỳ dưới nền đất , cây súng chuẩn bị bóp cò thì bị một bàn tay ngăn lại.

Hắn mở mắt nhìn qua , dưới cây dù đó.

Thân ảnh trở nên mờ nhạt , mưa trắng như thổi bay đi mọi thứ.

Một trận đau đớn khôn cùng đập vào đại não và lòng ngực , đôi mắt mông lung không nhìn rõ mọi thứ.

Hắn khốn khổ ôm lấy bụng mình , gương mặt tuấn mĩ nhăn nhó.

Bóng dáng lo lắng ngồi xuống đỡ hắn , hắn không còn thấy rõ thứ gì.

Chỉ còn có thể ngửi thấy một mùi hương quen thuộc , hắn muốn mở to mắt nhìn rõ đó là ai ...!hắn muốn ...!nhưng ...!tất cả đã lâm vào bóng tối

_________________

Tít tít títtttt ...!

- Mau lên ...!

- Đưa đến phòng cấp cứu

- Mau gọi bác sĩ lại đây

.........!

Mọi người nhốn nháo đẩy chiếc giường hắn đang nằm đi , Lưu Nhân và quản gia một bên lo lắng.

Lâm gia gia cũng ngồi trên ghế chờ đợi ....!Gia Huy chạy tới , nhìn thấy Lâm gia gia liền cúi đầu

" Ông ...!"

" Ừm ! Thằng bé đang cấp cứu "

" Cái tên đó , đã nói là bệnh tình rất nghiêm trọng.

Sao lại ...!"

Mọi người lo lắng đứng ngồi không yên , thời gian trôi qua trong phút chốc ...! tiếng chờ đợi rốt cuộc cửa phòng cũng mở.

Lưu Nhân lo lắng

" Bác sĩ ! Thiếu gia thế nào ? "

- Haizz ...!bệnh viêm dạ dày của Lâm thiếu đã nặng.

Nay lại bị một cơn sốt cao mê mang ý thức.

Chúng tôi đã cố gắng hết sức , xin gia đình chuẩn bị

Bác sĩ bất đắc dĩ nói , Gia Huy nắm lấy cổ áo ông

" Nói bậy , rõ ràng vẫn có thể cứu.

Sao lại chết chứ ? "

" Quả thật có thể , nhưng ý chí muốn sống của bệnh nhân không còn.

Chúng tôi cũng đành bất lực "

Gia Huy ngẩn ngơ buông bác sĩ ra , Thiên Bảo từ ngoài chạy vào.

Đúng lúc nghe thấy ...!Lâm gia gia cùng mọi người đi vào , nhìn gương mặt trắng bệch của hắn.

Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi , cái máy đo nhịp tim yếu ớt lên xuống.

Gia Huy tức giận

" Cái tên này , có còn xem tôi là bạn không ? Anh chết rồi nghĩ rằng Tinh Tuyết sẽ tha thứ cho anh à ? "

Vẫn không một tiếng trả lời , không khí trầm lắng xuống

Cạch !

Cánh cửa mở ra , một bóng dáng đi vào.

Mọi người quay lại kinh ngạc , ngoài Lâm gia gia và quản gia ra thì những người còn lại ai nấy đều sững sờ.

Mái tóc đen mượt dài được tết lại , đôi đồng tử tím than dịu dàng nhìn vào người đang nằm trên giường kia ...!Thiên Bảo khóe miệng run rẩy

" Tuyết ...!nhi ...!? "

Cô mỉm cười nhẹ dịu dàng như gió , bước tới bên giường bệnh.

Đưa tay chạm vào mặt hắn , ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng ...!

" Phong ...!"

Giọng nói trầm thấp êm tai , xúc cảm ấm áp từ bàn tay cô truyền qua gương mặt đang lạnh dần của hắn.

Đôi mắt cô mang theo sương nước ...!Ngón tay trên giường khẽ động , máy đo nhịp tim cũng bỗng bất giác nhảy lên ...!

" Thiếu gia ...!"

" Tôi đi gọi bác sĩ "

Mọi người mỉm cười , Gia Huy xoay đi.

Cô nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán hắn ...!

Đợi bác sĩ đi vào khám lại

- Thật tốt ! Lâm thiếu đang đấu tranh với căn bệnh.

Đã qua khỏi tình trạng nguy hiểm

Mọi người hạnh phúc mỉm cười , cô xoay người bước đi rời khỏi phòng.

Đi ra khuôn viên rộng lớn , hưởng thụ gió mát tự do lung lay mái tóc.

Thiên Bảo phía sau đứng nhìn bóng lưng cô

" Tuyết nhi ...!em đã không chết ...!"

Cô quay lại mỉm cười , nhìn gương mặt Thiên Bảo

" Phải ! Trong lúc đó , Lâm gia gia đã cho máy bay xuống kịp thời cứu em "

" Vậy có nghĩa là ...!Lâm gia gia chỉ đóng kịch để Ngọc Dao rơi vào bẫy ? Đúng là rừng càng già càng cay ...!"

Thiên Bảo cười lắc đầu , cô cũng dịu dàng vén đi lọn tóc nhìn lên bầu trời đã sớm tạnh mưa.

" Vậy em ...!định sẽ làm gì ? "

" Đi đến một nơi an bình mà sống "

" Còn Lâm thiếu ? "

" ...!Hãy xem như em đã chết rồi đi ...!"

" Em thật sự ...!không thể tha thứ cho hắn ? "

Thiên Bảo nhìn gương mặt cô , hỏi.

Cô hạ mi mắt , cười nhẹ

" Em không giận anh ấy ...!"

" ...!"

Cơn gió lướt qua , mọi thứ như ngừng lại.

Dòng thời gian đã đưa đi những buồn vui ...!Tất cả tạo thành một bức tranh tuyệt sắc ...!

_________________

tháng sau ...!:

Khi hắn hoàn toàn hồi phục , liền đi tới trước nhà cô quỳ xuống.

Mọi người ai nấy đều bị hành động của hắn dọa sợ ...!Lưu Nhân bên cạnh cất tiếng

" Thiếu gia ...!người làm gì vậy ? "

" ...!"

Hắn không trả lời , vẫn quỳ trước cổng nhà cô.

Bà Phượng đi ra , sững sờ hỏi

" Phong ! Con làm vậy thì được gì kia chứ ? Tuyết nhi ...!nó ...!cũng đâu thể thấy "

" ...!"

" Phong à ! Con mau đứng lên "

Ông Phượng bất đắc dĩ nói , Y Nhu và Evit bên cạnh nhìn nhau.

Thiên Hạo tay cầm quyển sách liếc qua , lạnh lùng

" Anh có cần quỳ trên sầu riêng không ? Như vậy thành tâm hơn nhiều "

Bốp !

Thùy Liên từ trong đi ra lấy sách đánh vào đầu Thiên Hạo

" Kiếm chuyện với anh họ tôi hả "

Thiên Hạo quay qua trừng Thùy Liên , Lăng Triệt và Duy Khánh từ xe bước ra.

Nhìn thấy cảnh này liền kinh ngạc.

Duy Khánh nheo mày

" Anh ta lại làm gì ? "

" Kệ hắn đi , chúng ta vào trong.

Hắn đang kiếm vợ ấy mà "

Lăng Triệt cười ngả ngớn bồng Duy Khánh vào ...!Hắn cứ quỳ ở đó mặc cho ai có khuyên can vẫn không nói một lời.

Phóng viên ký giả cũng vì chuyện này mà một lần nữa chấn động , Lưu Nhân bên cạnh đưa đồ ăn cho hắn.

Hắn vẫn ăn nhưng không có ý định đứng dậy ...!

Cứ thế ngày liên tiếp không ngủ nghĩ , các phóng viên hằng ngày đều không hỏi được gì.

Nhưng vẫn bu quanh như ong vỡ tổ ...!Chuyện này lan truyền khắp cả nước , thậm chí là các đất nước khác cũng xôn xao ...!

Tiêu đề : Lâm thiếu của tập đoàn đứng đầu Lâm thị lại lần nữa quỳ trước cổng nhà Phượng gia cầu hôn thê tha thứ ...!Nhưng không thấy Phượng tiểu thư đâu ...!

Chuyện cô chết vốn bên ngoài không biết được , nên các bài báo cứ thế bày ra.

Chuyện này kinh động không nhỏ đến Lâm gia gia , ông bắt xe đi tới.

Nhìn hắn , giọng nói uy nghiêm

" Cháu đang làm gì ? "

" ...!"

" Nếu không nói thì ta cho người lập tức kéo cháu về "

Ông uy nghiêm nện cây gậy xuống đất , hắn vẫn nhìn về phía ngôi nhà.

Cất tiếng trầm khàn

" Đợi Tuyết nhi "

" Hử ? Cháu làm vậy có nghĩa lý gì ? "

" Đừng gạt cháu , cháu biết mọi người đã giấu cô ấy đi ...!"

Mọi người nghe xong nhìn nhau không nói gì , Lâm gia gia chán ngán lắc đầu

" Không có , mọi người làm sao gạt cháu chứ "

" Đang gạt đó thôi "

••••• ...!•••••

Mọi người nhìn nhau chột dạ , Y Nhu nhẹ nhàng lên tiếng

" Phong ca ...!thật sự chúng ta không che dấu gì anh cả "

Hắn liếc qua phía Y Nhu lạnh lùng , Y Nhu cúi đầu không nói rụt vào lòng Evit.

Đôi mắt thâm quần vì mấy ngày không ngủ , nhưng đôi đồng tử kia vẫn kiên định không gục ngã.

Tựa như bây giờ có dùng búa lớn nện vào người hắn thì cũng chẳng si nhê gì ...!

Bà Phượng nhìn hắn như vậy đau lòng , bước lên muốn nói gì đó thì bị ông ngăn lại.

Lâm gia gia nhìn qua hắn

" Cháu lần này đều ăn uống đầy đủ , nhưng lại nhất quyết quỳ ở đây ...!"

" Tuyết nhi muốn cháu sống thật tốt , cháu đương nhiên phải ăn "

" Hừ ! Vậy thiếu ngủ cũng có khác gì ? Thân thể cháu mới khỏe lại , mau trở về "

" Cháu không đi đâu cả , khi mọi người chưa nói cho cháu biết Tuyết nhi ở đâu "

Hắn nói xong liền im lặng không nói gì nữa , Lâm gia gia thở dài trở về ...!Trước khi vào xe chỉ để lại một câu

" Có khí thái nam nhi ...!"

Cứ thế hắn quỳ ở đó đã ngày , nắng mưa đều chịu đủ.

Ngoài việc ăn uống và thay đồ ra , thì hắn vẫn không ngủ một ngày nào.

Quần mắt đã thâm đen , nhưng đôi con ngươi vẫn kiên định như núi cao.

Không có ý định từ bỏ ...!Gương mặt đã dần nhợt nhạt , khóe môi trắng bệch ...!Bà Phượng trong nhà không đành lòng đi ra ...!Phóng viên vẫn bu quanh chụp ảnh ...!

" Được rồi , con vào nhà đi "

" ...!"

Hắn vẫn không nhúc nhích , bà bất đắc dĩ

" Ta sẽ nói cho con "

Khóe môi hắn yếu ớt cong lên , đôi mắt tràn ngập vui sướng cùng hi vọng.

Run rẫy đứng dậy

Phịch ...!!

Hắn ngã xuống , đầu gối nện xuống nền đất đau đớn.

Lưu Nhân bước tới muốn đỡ hắn nhưng hắn lại gạt ra.

Chống tay cố gắng đứng lên , hai chân đã đứng không vững , nhấc từng bước nặng nề tựa như chống chọi với vũ bão vào trong.

Mọi người đều cảm động không thôi ...!

Hắn ngồi xuống ghế chờ câu trả lời , bà Phượng rót trà cho hắn lo lắng quan tâm.

Ông Phượng ngồi đọc báo lâu lâu liếc qua , còn Thiên Hạo đã sớm đi chơi với Duy Khánh ...!

" Hoàng Phong ...!hay con về nghĩ trước ...!ặc ...!"

Bà chưa nói hết câu đã nhìn thấy ánh mắt như lang như sói của hắn mà nghẹn lời.

Hắn nhìn bà như tội nhân thiên cổ , lừa gạt trẻ con bắt cóc bán qua biên giới không bằng ...!

" Haizz ...!"

_________________

Cô mặc áo ấm dày bông , đôi găn tay bao phủ lấy bàn tay thon dài mịn màng của cô.

Gương mắt bị những vải bông trắng mịn của áo khoác đôi khi che đi một phần dung nhan ...!Cô bước đi trên đường tấp nập , cầm lấy ly nước và bánh ăn uống.

Lại nhìn lên bảng tin to lớn , hình ảnh hắn quỳ trước cửa nhà cô.

Mọi người đi ngang qua , ai nấy đều cảm động bàn tán xôn xao ...!

Tin tức và hình ảnh về hắn đều đứng đầu các bảng xếp hạng tin hot nhất trên khắp thế giới

- Nhìn kìa ...!một nam nhân tuấn mĩ tài giỏi như vậy , lại còn chung tình nữa chứ.

- Phải đó , ai được ngài ấy yêu thì đúng là phước trăm kiếp

- Nhưng cô gái đó sao không thấy đâu nhỉ

- Ừ ! Bộ cô ấy không cảm động hay sao ?

- Phải đó ...!nếu là tôi thì tôi sẽ đồng ý ngay

- Ối giời ! Mơ đi

..........!

Từng lời bàn tán vang lên , hai má cô ửng hồng.

Thở ra hơi lạnh của mùa đông , tuyết dày dưới chân in lại dấu , bây giờ đã là mùa đông tuyết dày của Trung Quốc ...!Lạnh đến âm độ ...!Cô ngước nhìn những bông tuyết trắng , đưa tay đón lấy nhưng khi nó chạm vào tay cô liền tan biến ...!

Cô bước đi , không quan tâm những lời bàn tán.

Cô không biết rằng có người đang lặng lẽ dõi theo cô , cô đi vào một quán bán bánh.

Cô đã tự mở một cửa hàng bánh nhỏ để giết thời gian , cô chính là đầu bếp ...!Một cô gái mặc váy phục vụ mỉm cười với cô

" Chị về rồi ? "

" Ừ ! Sury , sao rồi ? Ổn chứ ? "

" Ổn ạ "

" Ừ ! Chị vào trong trước ...!"

Cô đi vào , nhìn thấy một bó hoa oải hương liền nheo mày khó hiểu.

Định cầm lên hỏi là của ai thì Sury cất tiếng

- Bàn số và ...!Lấy năm cái bánh cookie ...!

Cô bỏ hoa xuống không quan tâm nữa , quán cô mở rất đông khách.

Hàng ngày phải làm tất bật ...!

__________ __________

Thời gian trôi qua , chớp nhoáng đã qua tháng.

Cô đứng trong bếp làm bánh , bàn tay xinh đẹp nhẹ nhàng tạo hình bánh.

Sury từ ngoài đi vào

" Chị ! Bàn số làm một cái bánh kem "

" Hử ? Từ sáng tới giờ bàn này đã ăn rất nhiều rồi.

Giờ cũng đã : giờ , vẫn còn chưa về ? "

Cô nhìn lên đồng hồ , rồi lại nhìn qua tấm kính trong suốt xuyên đến bàn số có một nam nhân mặc đồ kín mít.

Tay cầm báo đọc , sáng giờ bận rộn nên cô chưa nhìn kĩ nên không để ý.

Người này rất quen thuộc ...! Mặt luôn bị tờ báo che đi ...!Cô đang thẩn thờ suy nghĩ thì tiếng nói Sury cất lên

" Chị à ! Một tháng qua ngày nào người này cũng tới.

Hoa mà hằng ngày chị nhận được đều là của anh ta , anh ta từ sáng lúc chị vừa tới là liền vào , ngồi cho đến khi chị về nhà mới đi "

" Hử ? Người này ăn bánh từ sáng tới chiều sao ? Không có việc gì làm à ? "

" Không ! Hình như anh ấy mua nhiều rồi đem cho.

Chứ làm sao ăn hết "

Nói tới gương mặt nhỏ nhắn của Sury mỉm cười.

Cô nhìn qua , động tác tay dừng lại.

Cầm lấy một cái bánh đem ra ngoài , đặt trước bàn của người nam nhân.

" Bánh của quý khách ...!"

Cô nhìn người đó không cử động , bàn tay vươn ra kéo tờ báo xuống.

Nheo mày

" Thật sự là anh ? "

Hắn mỉm cười nhạt nhìn cô , đôi mắt vui vẻ.

Cô xoay đi , hắn liền ôm lấy cô không buông

" Vợ à ...!về với anh đi "

" Ai là vợ anh ? Ai nói anh biết là em ở đây ? "

" Con tim mách bảo "

Hắn dụi mặt vào vai cô , cô phì cười đẩy đầu hắn ra

" Anh là thần thánh à , đó giờ anh có bao giờ tin mấy cái đó.

Giờ lại nói lời không đâu "

" Vợ à ! Trước đó khác giờ khác , anh đang đi máy bay cái tự dưng rớt xuống đây.

Rồi gặp lại em , từ đó anh đã tin duyên trời định.

Đời này vợ định đã là bà xã của anh "

Hắn dùi đầu vào người cô , cô đẩy đầu hắn ra.

Không ngờ hắn lại bịa chuyện trắng trợn như vậy.

Cô chỉnh đốn tâm trạng , nghiêm túc

" Không ! Chúng ta đường ai nấy đi "

" Vợ ...!em vô tình như vậy sao ? Em không cảm động chút gì sao ? Em hết yêu anh rồi ? "

Hắn đau lòng nói , cô nhìn hắn

" Phong ...!em và anh ...!đã kết thúc ...!"

" Không ! Trong lòng anh yêu em , trong lòng em vẫn có anh thì làm sao gọi là kết thúc ? Tuyết nhi , nếu em không tha thứ cho anh.

Cả đời này anh liền bám theo em , trừ khi anh chết.

Nếu không anh sẽ không bao giờ buông tay "

Cô nhìn đôi mắt kiên định của hắn mà ngẩn người , lòng không khỏi rung động.

Hạ mi mắt ...!

" Anh mặt dày quá ...!"

" Tuyết nhi ...!"

Hắn ôm cô vào lòng hạnh phúc , bầu trời đêm xẹt qua vì sao băng.

Ánh sáng lấp lánh trên bầu trời đưa lòng người vào cõi bình yên ...!

_________________

Không lâu sau lễ cưới diễn ra , cô xinh đẹp trên chiếc váy trắng trãi dài.

Sảnh đường vui vẻ nhộn nhịp ...!Hắn đeo nhẫn vào tay cô , linh mục giọng nói già nua

- Hai con đã là vợ chồng

Bộp bộp bộp ...!

Tiếng vỗ tay vang lên vang vọng cả sảnh đường , bà hạnh phúc lau nước mắt.

Minh Vũ và Ngữ Tình ngồi trên ghế vỗ tay mỉm cười.

Minh Vũ nhìn vào cô , đôi mắt đầy sự chúc phúc ...!Ngữ Tình nhìn qua

" Anh hai ...!anh có nhận ra tình cảm của mình không ? "

" Ừ ...!"

" Anh có buồn không ? "

" Một chút ...!chỉ cần em ấy vui "

Ngữ Tình mỉm cười nhẹ , Minh Vũ vuốt tóc em gái.

" Chúng ta sẽ là một gia đình , sống hạnh phúc bên nhau cùng với đứa em nhỏ ...!"

" Vâng ...!"

Trong góc tối một thân ảnh đứng nhìn , nụ cười hiện trên môi nhìn nụ cười của cô.

Thiên Bảo cúi đầu , nụ cười ấm áp dịu dàng

" Hãy hạnh phúc nhé ...!"

Bầu trời sáng rực mang theo nỗi niềm hạnh phúc , tình yêu có thể là một thứ trọn vẹn.

Nhưng cũng là sự mất mát khôn nguôi , có vui vẻ ...!ắt cũng sẽ có người ngậm ngùi đau đớn.

Chấp nhận sự hi sinh cùng đau đớn trong lòng để mang lại hạnh phúc cho người mình xem trọng và trân quý.

Đó cũng là một loại hạnh phúc ...!Bầu trời phía xa ...!rốt cuộc đã có thể mỉm cười ...!

END ...!

Truyện Chữ Hay