Nằm trên chiếc giường rộng lớn , cảm nhận ánh sáng nhàn nhạt của buổi sớm.
Đôi mắt tím của cô nhìn lên trần nhà , nhớ lại mọi chuyện vào ngày hôm qua.
Lật người qua cô cuốn mình vào chăn , gương mặt buồn phiền hiện rõ.
Cốc cốc cốc ...!
" Ai vậy ? "
" Tiểu thư , ông chủ đang ở thư phòng đợi người "
" Được rồi ! Tôi sẽ qua liền "
_______________
Khoảng sau cô đứng trước cửa phòng của ba mình ...!
Cốc cốc cốc !
" Vào đi "
Tiếng nói uy nghiêm của ông vang lên , cô mở cửa bước vào thì thấy ông đang ngồi trên ghế chủ vị , gương mặt nghiêm nghị uống trà.
Khi hoàn toàn vào phòng cô mới thấy sự hiện diện của một người con trai khác.
Đó là Lâm Hoàng Phong , người đàn ông này sao lại ở đây ?
" Ba "
" Ừ ! Con ngồi xuống đi "
Cô ngồi xuống bên cạnh hắn , ánh mắt đỏ như máu của hắn xẹt qua người cô.
Gương mặt cô giờ rất bình thản , giống như chuyện hôm qua chưa hề có vậy.
Nhưng có ai biết lòng cô giờ đang đánh trống ầm lên hay không chứ ...!
" Ta có chuyện muốn nói với con " Ba cô nhìn thẳng vào cô , ánh mắt ông như phân vân điều gì
" Ba cứ nói thẳng "
" Thì ...ờ ...!Về chuyện của Y Nhu "
" Hở ? "
" Ta sẽ cho con bé kết hôn với Hoàng Phong vào năm tới ...!con ....!"
Dù hơi kinh ngạc nhưng cô vẫn nhanh chóng bình tĩnh , có lẽ vì sự thay đổi của cô nên chuyện này mới xảy ra.
Và ...!người đề nghị không chừng là ba mẹ của cô ...!
" Vâng ! "
Cô bình thản trả lời khiến ông kinh ngạc , còn người đàn ông bên cạnh thì nhìn cô quan sát
" Con ...!con không có ý kiến gì sao ? "
" Không ạ ! Dù sao thì Phong ca và tiểu Nhu rất hợp nhau , con tuyệt đối ủng hộ "
" Ơ ....!Vậy ...!" Ông bối rối ấp úng , vốn ông đã sẵn sàng tiếp nhận sự tức giận và nháo nhào của con gái.
Nhưng kết quả này nằm ngoài dự liệu của ông nha ...!
" Ba yên tâm , con tin Phong ca sẽ đối xử tốt với con bé mà.
Với lại Y Nhu và Phong ca lại có tình cảm với nhau , con không nên ngăn cản họ.
Phải không ? "
Cô quay qua mỉm cười nhẹ với hắn , còn ba cô xúc động vì con gái hiểu chuyện.
Ông bỗng nhao lên khóc lóc
" Tội nghiệp con gái ta quá , Hu hu ....!"
" A ! " Cô xấu hổ với hình tượng của ba mình , nhưng cả hai điều không để ý gương mặt âm trầm của hắn
" Bác trai à ! " Hắn bỗng lên tiếng nhắc nhỡ
" À ...!à ! Ta xin lỗi , chúng ta tiếp tục.
Tuyết Tuyết con thật sự chấp nhận hôn sự này ? " Ông muốn khẳng định lại một lần nữa
" Vâng ! Dù gì thì sắp tới con cũng sẽ qua Trung với ông bà mà.
Y Nhu phiền mọi người chăm sóc , khi đám cưới con sẽ trở về dự.
"
" Con định ở bển một thời gian sao ? "
" Vâng , con muốn dành thời gian cho ông bà "
" Được rồi ! Ta tin con , tiểu Hạo nhờ con chăm sóc "
" Con biết rồi "
" Và ta muốn hỏi con một điều ...!"
Không khí phút chốc căng thẳng , gương mặt ông cũng nghiêm nghị nhìn vào cô dò xét.
Không hiểu sao cô lại có cảm giác không lành
" Ba cứ hỏi "
" Con tốt nghiệp học viện loại bình thường , học lực cũng bình thường.
Vậy ...!thì tại sao trong cuộc thi với Trịnh gia tiểu thư và Lưu gia tiểu thư kia con lại có thể phá vỡ chương trình mạng lưới của hoàng gia trong vòng ? "
Gương mặt cô bỗng chốc biến sắc , kinh ngạc nhìn ông
" Ý ...ý ba là sao ? "
" Ta đã cho người điều tra và tổng hợp điểm số của con , thì tất cả số điểm ta đều cảm thấy kì lạ "
Ông quăng lên bàn hơn tờ giấy kiểm tra , đó chính là tất cả những bài thi trong những năm học của cô ...!
" Ta vốn không bao giờ tò mò về điểm số của con vì ta không muốn con bị ràng buộc , nhưng từ lúc ta thấy con phá vỡ chương trình đó thì liền dâng lên cảm giác kì lạ.
Nên ta mới cho người làm việc này , và ta biết được một điều trùng hợp quá mức ...!Đó là , tất cả bài thi hay kiểm tra của con từ năm tuổi đến khi tốt nghiệp đều dừng ở con số .
Làm sao con có thể làm tất cả cho tròn trong những năm học đó.
Và ta đã nghĩ ra một giả thuyết duy nhất ...!CON CỐ TÌNH "
Từng lời nói của ông khiến cô sững sờ , vốn ông và bà sẽ không bao giờ xem điểm của con cái.
Nên cô luôn bình thản mà làm mọi điều , và cô lại thích con số nên ...!Nhưng không ngờ lại có một ngày cô bị phát hiện , xem ra ông đã nghi ngờ cô từ lúc đó ...!Cô phải làm sao đây ?
" Ba đang nói gì vậy ? Thì tại con thi đại thôi , con cố gắng lắm mới đạt được như vậy đó " Cô mỉm cười bình thản với ông , nhưng liệu có con cái nào qua mặt được ba mẹ mình chứ
" Tất cả các môn , tất cả các bài kiểm tra từ lúc tuổi đến khi tốt nghiệp điều tròn .
Con nghĩ ta là con nít để chấp nhận sự trùng hợp quá mức này ? Và con đã thật sự giải được chương trình mạng lưới ...!" Đôi mắt ông nhìn thẳng vào cô , nhìn đến sự nghiêm nghị của ông cô lại nhớ về quá khứ.
Sự hèn nhát của bản thân trong năm ...!gương mặt cô âm trầm thốt ra từng lời vô cảm
" Ông bà ngoại ...!"
Câu nói không rõ ý nghĩa của cô khiến ông kinh ngạc , cô từ từ đứng dậy nhìn ông
" Con xin lỗi vì sự hèn nhát của bản thân trong năm qua ...!Con sẽ nói với ba mẹ sự thật vào một ngày nào đó ...!Nếu như ...!"
Cô từ từ quay người đi , khi cánh cửa sắp đóng lại thì cô thốt ra từ khiến hắn và ông sững sốt
" Con còn sống ...!"
Cô dựa vào cánh cửa nhìn vào khoảng không vô định , không phải cô hèn nhát năm mà là hai kiếp người rồi.
Thật xấu hổ khi nói ra điều đó ...!
Cô vô định bước đi trên dãy hành lang , nhìn sự tĩnh lặng đang bao trùm.
Cô đi xuống một tầng hầm cổ kính , cô bất ngờ khi thấy cánh cửa đang hé mở.
Bước lại gần cô vươn mắt nhìn vào trong ...!thì lại khiến cô sững sốt
Bên trong là mẹ cô và Thiên Hạo ...!
" Tiểu Hạo , con biết đây là gì không ? "
" Một chiếc hộp nhạc "
" Phải ! Nó chính là kỉ vật của ba mẹ ta.
Và đây là căn phong với những kỉ niệm còn sót lại ...!"
" Ba mẹ ? "
" Phải ! Chính là ông bà ngoại của con " Bà hiền từ mỉm cười
" ...!"
" Con không thích điều đó sao ? Bây giờ con là con ta , thì họ cũng chính là ông bà ngoại của con "
" ...!" Thiên Hạo vẫn im lặng
Bà mỉm cười vuốt ve đầu thằng bé
" Con biết không , ông bà đã mất từ năm trước rồi.
Cả hai người điều rất yêu thương hai chị của con.
Lúc đó chị của con chỉ mới , tuổi , lúc nào cũng quấn quýt lấy ông bà.
Những nụ cười khi đó thật hạnh phúc ...!nhưng tất cả chỉ còn lại là hồi ức đẹp đẽ ...!"
Lời nói bà bắt đầu nghẹn ngào , tiểu Hạo đưa tay lên lao đi giọt nước mắt của bà
" Lúc đầu ta đã rất buồn khi con xuất hiện , nhưng Tuyết Tuyết đã khiến ta nhận ra mình sai với suy nghĩ ấy.
Câu nói của con bé khiến ta thức tĩnh : Con tin mẹ của con là một người thấu tình đạt lý , con chờ mẹ .
Lúc đó ta như thấy lại hình ảnh của mẹ ta hiền dịu vuốt ve ta và nói : Con gái ta sẽ là một người con gái hiểu chuyện và vị tha .
Ta đã suy nghĩ rất nhiều để chấp nhận tất cả , và ta đã thành công khi nhìn đến con.
Ta thấy trong trái tim ta dâng lên cảm giác yêu thương dành cho con như con ruột của mình.
Nên ta mong con cũng sẽ chấp nhận ta vào một ngày nào đó ...!"
Bà ôm Thiên Hạo vào lòng , nụ cười dịu dàng hạnh phúc nhưng nước mắt cứ tuôn rơi ...!Thiên Hạo cũng vòng tay qua ôm lấy bà
" Mẹ ...!"
Câu nói của thằng bé khiến bà kinh ngạc , đôi mắt nhìn vào nó hạnh phúc ôm chặt hơn.
" Cảm ơn con "
Cô đứng ngoài cửa nhìn thấy cảnh tượng này mà mỉm cười , chắc ông bà trên trời đang rất vui khi thấy mẹ hạnh phúc như vậy.
Cô quay người bước đi
" Xin lỗi mẹ , con yêu người ...!"
Cô sẽ không để bà thất vọng , một ngày nào đó cô sẽ nói ra sự thật cho bà.
Chỉ mong bà sẽ tiếp nhận được nỗi đau đó , và cô sẽ khiến cho người đàn ông độc ác kia hối hận.
Thời gian ...!sẽ là chìa khóa giải mã mọi bí mật ...!