Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh

chương 10: lễ hội 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cô quay đầu lại liền kinh ngạc , trước mắt bọn cô là một nhóm nữ.

Đi đầu là hai người con gái đang nhìn bọn cô , điều khiến cô kinh ngạc chính là hai nữ nhân này ...!Họ chính là người của hai gia tộc đã đưa cô vào tù và muốn giết chết cô khi Phượng gia sụp đổ.

( Ai không nhớ thì xem lại chap nha ) Trịnh gia và Lưu gia

" Các cô là ai ? " Y Nhu nhẹ giọng hỏi họ

" Phượng nhị tiểu thư làm sao biết được kia chứ , dù sao thì chúng tôi chỉ là kẻ thấp hèn thôi mà "

" Tôi tên là Lưu Diệc Phi còn cô ấy là Trịnh Thanh Thanh , không biết cô đã nghe qua chưa nhỉ " Lưu Diệc Phi khinh miệt nói

" Nè có thái độ gì vậy " Gia Tuệ khó chịu liền đứng lên mắng

" Ái chà , đây là Trương tiểu thư đây mà , hân hạnh được gặp " Trịnh Thanh Thanh mỉm cười nói

" Thì ra là người của Trịnh và Lưu gia , không biết hai vị đến đây có việc gì ? " Y Nhu mỉm cười lên tiếng chỉ mong không gây sự

" Cũng không có gì quan trọng , chỉ là chúng tôi nghe danh Phượng nhị tiểu thư từng là Nữ thần của trường nên muốn đến thỉnh giáo " Lưu Diệc Phi châm chọc nhìn Y Nhu

" Hai vị nói quá , tôi không tài như vậy "

" Phượng nhị tiểu thư khiêm tốn rồi , cô thông minh tài giỏi , xinh đẹp ngọt ngào.

Cả trường và giới truyền thông ai mà chẳng biết , chỉ là Phượng đại tiểu thư lại hoàn toàn khác nga~ , chỉ có nhan sắc là khuynh thành thôi.

Còn tài năng thì không có " Trịnh Thanh Thanh chuyển ánh mắt qua cô khinh thường nói

Cô tất nhiên hiểu được cái trò ly gián này của họ , chỉ là từng hình ảnh nhục nhã của quá khứ khiến lòng cô khó chịu vô cùng.

Dẫu biết kiếp trước là cô sai nhưng cô cũng chỉ là hù dọa họ , chứ chưa bao giờ ảnh hưởng đến điều gì cả.

Nhưng họ lại bỉ ỏi đâm sao lưng cô khi cô bị mất thế thì thật là tiểu nhân.

Kiếp này cô sẽ không vô cớ làm gì họ , nhưng e rằng họ sẽ chẳng buông tha cho cô ...!

Khóe môi cô vươn lên nụ cười dịu dàng nhìn họ

" Không biết hai vị đến đây có mục đích gì ? Cứ nói thẳng đi "

" Hừ ! Giả tạo ...!Chúng tôi muốn xem tài năng của Phượng tiểu thư đây ...!Không biết có tiện không nhỉ ? " Lưu Diệc Phi khinh thường nhìn cô

Đôi mài cô hơi nheo lại , bọn họ nhằm biết học lực hay bất cứ thứ gì cô cũng đều đạt trung bình.

Kể cả bằng đại học cũng là bình thường nhưng Y Nhu thì lại khác.

Em ấy vô cùng tài giỏi , học lực lúc nào cũng xuất sắc ...!Nên họ ghen tị mà gây sự còn cố tình đem cô ra làm trò cười nữa.

" Hai vị nói quá rồi , tôi không tài giỏi như vậy.

Nên ...!" Y Nhu khéo léo từ chối nhưng lại bị cắt ngang lời nói

" Chẳng lẽ Phượng tiểu thư sợ hãi rồi sao ? Nếu vậy thì cũng chỉ là một con rùa rút đầu mà thôi "

Lời nói của Trịnh Thanh Thanh khiến bọn cô tức giận , Gia Tuệ liền đứng lên quát

" Các người đang nói bậy bạ gì vậy , Phượng gia là một đại gia tộc đâu phải là nơi có thể để cho các người khinh bỉ "

" Chúng tôi chưa nói gì đến Phượng gia cả , chúng tôi chỉ muốn nói đến việc Phượng nhị tiểu thư sợ hãi mà thôi.

Hay cái tài giỏi của cô cũng chỉ là mua lại " Lưu Diệc Phi tỏ vẻ vô tội nói , nhưng lời nói của cô ta lại khiến cho những học sinh xung quanh bàn tán

- Chẳng lẽ là mua chuộc sao ?

- Tôi đã từng ngưỡng mộ cô ấy , vậy mà ...!

- Không chừng lắm , dù gì Phượng gia cũng dư sức mua điểm kia mà

......!

Từng lời bàn tán càng ngày càng lớn , gương mặt Y Nhu trở nên mất kiên nhẫn nói

" Hai vị đừng ở đây nói bậy , chúng tôi chỉ cần một cuộc gọi là Trinh và Lưu gia e rằng khó chống đỡ "

" Mày ...!" Trịnh Thanh Thanh tức giận định xông lên tán Y Nhu liền bị Lưu Diệc Phi ngăn lại

" Tại sao nhị tiểu thư phải làm lớn chuyện , các người cũng chỉ dựa vào gia tộc.

Hay là đúng như chúng tôi nói , các người chẳng tài giỏi gì mà chỉ đi cửa sau ( Ý nói mua bằng và điểm thi ấy ) "

" Này này , đừng ở đây ăn nói bậy bạ " Bạch Dương nhịn không được nữa liền lên tiếng

" Ôi ! Chúng tôi nói không đúng sao ? Rõ ràng là đang sợ hãi , xem ra cũng chỉ là kẻ hèn hạ mà thôi.

Bây giờ rốt cục mọi người cũng đã biết được bộ mặt thật của Phượng gia rồi nhỉ " Lưu Diệc Phi càng lấn tới khiến cho ai cũng phải xem thường chỉ trỏ bọn cô

Cô đứng dậy đi đến trước mặt họ , mỉm cười nhẹ nhàng

" Hai vị đây thật là giỏi , hai vị nghĩ rằng em gái tôi mua bằng và điểm số ? "

" Đúng vậy ! " Cả hai cùng đồng thanh xem thường

" Vậy có nghĩa là các vị đang nói ngôi trường này thấp hẹn đến mức phải ăn hối lộ ? Hay là ngôi trường này không đủ uy tín để mọi người tin ? Đường đường là một ngôi trường quý tộc đứng đầu thế giới được chính phủ công nhận , giáo viên cũng là những người tài giỏi nhất được lựa chọn kĩ càng vậy mà lại bị cho là ăn hối lộ.

Vậy cho tôi hỏi hai vị đây ngay cả ngôi trường đứng đầu như thế này còn bị ô nhục thì đâu mới là ngôi trường tốt đây ? "

Từng lời nói của cô khiến ai cũng bàng hoàng , những lời bàn tán cũng đang dần lấn xuống.

Còn Trịnh Thanh Thanh và Lưu Diệc Phi lại cứng họng sợ hãi , họ nhìn nhau không nói nên lời

" Sao vậy , sao không nói tiếp đi " Gia Tuệ hả hê trêu chọc

" T...thì ...!"

" Thì như thế nào ? " Bạch Dương cũng hùa theo nói

" Được ! Xem như là chúng tôi sai , nhưng vẫn chưa chứng minh được thực lực của Phượng nhị tiểu thư.

Không bằng chúng ta thách đấu , nếu như các người thắng thì chúng tôi sẽ quỳ trước mặt các người và giới truyền thông xin lỗi " Lưu Diệc Phi kiêu ngạo lên tiếng khiến ai cũng phải bất ngờ

Còn cô lại cảm thấy không vui , cho dù thế nào thì cô cũng phải công nhận là họ rất giỏi.

Cả hai đều đã từng đại diện cho trường đi thi toàn quốc và đạt giả ba.

Còn Y Nhu nói thế nào trong việc học dù giỏi nhưng trong một số ngành vẫn chưa thể hơn họ.

Như vậy chẳng phải Y Nhu đang thất thế ?

" C ...!Chuyện này ...!" Y Nhu ấp úng nhìn vào cô

Đôi mắt cô hơi híp lại nhìn vào những con người trước mặt , đáy mắt ánh lên một tia khó chịu đầy nguy hiểm.

Nhưng vẫn mỉm cười nói

" Được , thi tại đây.

Chủ đề tùy hai vị chọn "

Lời nói của cô khiến cho cả bốn người kia đều sửng sốt , còn cả trường th

Cô quay đầu lại liền kinh ngạc , trước mắt bọn cô là một nhóm nữ.

Đi đầu là hai người con gái đang nhìn bọn cô , điều khiến cô kinh ngạc chính là hai nữ nhân này ...!Họ chính là người của hai gia tộc đã đưa cô vào tù và muốn giết chết cô khi Phượng gia sụp đổ.

( Ai không nhớ thì xem lại chap nha ) Trịnh gia và Lưu gia

" Các cô là ai ? " Y Nhu nhẹ giọng hỏi họ

" Phượng nhị tiểu thư làm sao biết được kia chứ , dù sao thì chúng tôi chỉ là kẻ thấp hèn thôi mà "

" Tôi tên là Lưu Diệc Phi còn cô ấy là Trịnh Thanh Thanh , không biết cô đã nghe qua chưa nhỉ " Lưu Diệc Phi khinh miệt nói

" Nè có thái độ gì vậy " Gia Tuệ khó chịu liền đứng lên mắng

" Ái chà , đây là Trương tiểu thư đây mà , hân hạnh được gặp " Trịnh Thanh Thanh mỉm cười nói

" Thì ra là người của Trịnh và Lưu gia , không biết hai vị đến đây có việc gì ? " Y Nhu mỉm cười lên tiếng chỉ mong không gây sự

" Cũng không có gì quan trọng , chỉ là chúng tôi nghe danh Phượng nhị tiểu thư từng là Nữ thần của trường nên muốn đến thỉnh giáo " Lưu Diệc Phi châm chọc nhìn Y Nhu

" Hai vị nói quá , tôi không tài như vậy "

" Phượng nhị tiểu thư khiêm tốn rồi , cô thông minh tài giỏi , xinh đẹp ngọt ngào.

Cả trường và giới truyền thông ai mà chẳng biết , chỉ là Phượng đại tiểu thư lại hoàn toàn khác nga~ , chỉ có nhan sắc là khuynh thành thôi.

Còn tài năng thì không có " Trịnh Thanh Thanh chuyển ánh mắt qua cô khinh thường nói

Cô tất nhiên hiểu được cái trò ly gián này của họ , chỉ là từng hình ảnh nhục nhã của quá khứ khiến lòng cô khó chịu vô cùng.

Dẫu biết kiếp trước là cô sai nhưng cô cũng chỉ là hù dọa họ , chứ chưa bao giờ ảnh hưởng đến điều gì cả.

Nhưng họ lại bỉ ỏi đâm sao lưng cô khi cô bị mất thế thì thật là tiểu nhân.

Kiếp này cô sẽ không vô cớ làm gì họ , nhưng e rằng họ sẽ chẳng buôn tha cho cô ...!

Khó môi cô vươn lên nụ cười dịu dàng nhìn họ

" Không biết hai vị đến đây có mục đích gì ? Cứ nói thẳng đi "

" Hừ ! Giả tạo ...!Chúng tôi muốn xem tài năng của Phượng tiểu thư đây ...!Không biết có tiện không nhỉ ? " Lưu Diệc Phi khinh thường nhìn cô

Đôi mài cô hơi nheo lại , bọn họ nhằm biết học lực hay bất cứ thứ gì cô cũng đều đạt trung bình.

Kể cả bằng đại học cũng là bình thường nhưng Y Nhu thì lại khác.

Em ấy vô cùng tài giỏi , học lực lúc nào cũng xuất sắc ...!Nên họ ghen tị mà gây sự còn cố tình đem cô ra làm trò cười nữa.

" Hai vị nói quá rồi , tôi không tài giỏi như vậy.

Nên ...!" Y Nhu khéo léo từ chối nhưng lại bị cắt ngang lời nói

" Chẳng lẽ Phượng tiểu thư sợ hãi rồi sao ? Nếu vậy thì cũng chỉ là một con rùa rút đầu mà thôi "

Lời nói của Trịnh Thanh Thanh khiến bọn cô tức giận , Gia Tuệ liền đứng lên quát

" Các người đang nói bậy bạ gì vậy , Phượng gia là một đại gia tộc đâu phải là nơi có thể để cho các người khinh bỉ "

" Chúng tôi chưa nói gì đến Phượng gia cả , chúng tôi chỉ muốn nói đến việc Phượng nhị tiểu thư sợ hãi mà thôi.

Hay cái tài giỏi của cô cũng chỉ là mua lại " Lưu Diệc Phi tỏ vẻ vô tội nói , nhưng lời nói của cô ta là khiến cho những học sinh xung quanh bàn tán

- Chẳng lẽ là mua chuộc sao ?

- Tôi đã từng ngưỡng mộ cô ấy , vậy mà ...!

- Không chừng lắm , dù gì Phượng gia cũng dư sức mua điểm kia mà

......!

Từng lời bàn tán càng ngày càng lớn , gương mặt Y Nhu trở nên mất kiên nhẫn nói

" Hai vị đừng ở đây nói bậy , chúng tôi chỉ cần một cuộc gọi là Trinh và Lưu gia e rằng khó chống đỡ "

" Mày ...!" Trịnh Thanh Thanh tức giận định xông lên tán Y Nhu liền bị Lưu Diệc Phi ngăn lại

" Tại sao nhị tiểu thư phải làm lớn chuyện , các người cũng chỉ dựa vào gia tộc.

Hay là đúng như chúng tôi nói , các người chẳng tài giỏi gì mà chỉ đi cửa sau ( Ý nói mua bằng và điểm thi ấy ) "

" Này này , đừng ở đây ăn nói bậy bạ " Bạch Dương nhịn không được nữa liền lên tiếng

" Ôi ! Chúng tôi nói không đúng sao ? Rõ ràng là đang sợ hãi , xem ra cũng chỉ là kẻ hèn hạ mà thôi.

Bây giờ rốt cục mọi người cũng đã biết được bộ mặt thật của Phượng gia rồi nhỉ " Lưu Diệc Phi càng lấn tới khiến cho ai cũng phải xem thường chỉ trỏ

Cô đứng dậy đi đến trước mặt họ , mỉm cười nhẹ nhàng

" Hai vị đây thật là giỏi , hai vị nghĩ rằng em gái tôi mua bằng và điểm số ? "

" Đúng vậy ! " Cả hai cùng đồng thanh xem thường

" Vậy có nghĩa là các vị đang nói ngôi trường này thấp hẹn đến mức phải ăn hối lộ ? Hay là ngôi trường này không đủ uy tín để mọi người tin ? Đường đường là một ngôi trường quý tộc đứng đầu thế giới được chính phủ công nhận , giáo viên cũng là những người tài giỏi nhất được lựa chọn kĩ càng vậy mà lại bị cho là ăn hối lộ.

Vậy cho tôi hỏi hai vị đây ngay cả ngôi trường đứng đầu như thế này còn bị ô nhục thì đâu mới là ngôi trường tốt đây ? "

Từng lời nói của cô khiến ai cũng bàng hoàng , những lời bàn tán cũng đang dần lấn xuống.

Còn Trịnh Thanh Thanh và Lưu Diệc Phi lại cứng họng sợ hãi , họ nhìn nhau không nói nên lời

" Sao vậy , sao không nói tiếp đi " Gia Tuệ hả hơi trêu chọc

" T...thì ...!"

" Thì như thế nào ? " Bạch Dương cũng hùa theo nói

" Được ! Xem như là chúng tôi sai , nhưng vẫn chưa chứng minh được thực lực của Phượng nhị tiểu thư.

Không bằng chúng ta thách đấu , nếu như các người thắng thì chúng tôi sẽ quỳ trước mặt các người và giới truyền thông xin lỗi " Lưu Diệc Phi kiêu ngạo lên tiếng khiến ai cũng phải bất ngờ

Còn cô lại cảm thấy không vui , cho dù thế nào thì cô cũng phải công nhận là họ rất giỏi.

Cả hai đều đã từng đại diện cho trường đi thi toàn quốc và đạt giả ba.

Còn Y Nhu nói thế nào trong việc học dù giỏi nhưng trong một số ngành vẫn chưa thể hơn họ.

Như vậy chẳng phải Y Nhu đang thất thế ?

" C ...!Chuyện này ...!" Y Nhu ấp úng nhìn vào cô

Đôi mắt cô hơi híp lại nhìn vào những con người trước mặt , đáy mắt ánh lên một tia khó chịu đầy nguy hiểm.

Nhưng vẫn mỉm cười nói

" Được , thi tại đây.

Chủ đề tùy hai vị chọn "

Lời nói của cô khiến cho cả bốn người kia đều sửng sốt , còn cả trường thì háo hức mong chờ.

" Chị Tinh Tuyết ...!" Gia Tuệ lên tiếng nhìn vào hai ả kia đang mỉm cười đắc ý

" Cậu chắc chứ ? " Bạch Dương cũng lại gần hỏi cô

" Chị hai ...!"

" Chị tin em "

Cô mỉm cười trấn an tất cả ...!Đôi mắt nhìn vào bầu trời trong xanh mà tâm trạng thật khó hiểu.

_________

Tại sân trường ai nấy cũng đều tập trung đầy đủ xem náo nhiệt , những máy ghi hình khắp mọi nơi , xem ra đây sẽ là một cuộc chiến không đơn giản.

Nó liên quan đến danh dự của Phượng gia và cả ngành giáo dục lớn nhất nước này.

Tuyệt đối không thể thua ...!

Bây giờ chắc tất cả mọi người đều đang xem trực tiếp , giới truyền thông cũng đang rạo rực đây ...!Liệu cô làm như vậy là đúng hay sai ?

" Được rồi ! Đầu tiên sẽ là môn hóa học , môn này khá quan trọng trong ngành quốc tế.

Phượng nhị tiểu thư sẽ đấu với Trịnh Thanh Thanh bạn tôi " Lưu Diệc Phi mỉm cười nói

" Chị hai ...!" Y Nhu lo lắng nhìn vào cô và liếc về những chiếc máy vệ tinh đang lơ lửng trên không

" Không sao đâu , em hãy cố gắng.

Và cho họ biết Phượng gia ta không phải dễ châm trọc "

" V...vâng "

" Luật chơi như sau : Cả hai sẽ cùng chế tạo ra chất hóa học mà bản thân cho là tuyệt nhất để chế vào thanh sắt dài m đó khiến nó tan chảy hoàn toàn.

Những cộng sự sẽ được quyền nhắc nhở lần khi thật sự cần thiết.

Và nếu như ai có chất hóa học làm tan chảy thanh sắt đó thành công thì sẽ chiến thắng.

Tùy theo những chất hóa học mà hai bạn tạo ra là đúng hay sai , nếu như một người có chất hóa học làm tan chảy thanh sắt nhiều hơn người kia thì chiến thắng.

Các bạn đã nắm rõ chưa ? "

Luật chơi này khiến ai cũng phải căng thẳng , rõ ràng đây là dựa vào tất cả kiến thức để chế tạo kia mà , nếu như ai giỏi hơn thì người đó chiến thắng rồi ...!

" Nếu đã hiểu rõ thì mời cả hai cùng đeo thiết bị này vào , để cho cộng sự có thể nhắc nhở các bạn mà không ảnh hưởng đến đối phương.

Hiệp một , bắt đầu "

Y Nhu tiến lên đi về phía chiếc bàn đã được đặt sẵn các loại chất hóa học , đôi tay hơi run bắt đầu chế tạo ra.

Trịnh Thanh Thanh xem ra rất tự tin , cô ta vẫn đang làm dang dở

Đôi mài cô hơi nheo lại nhìn về Y Nhu , đôi mắt cô chăm chú nhìn vào loại chất mà em ấy đang tạo.

Để tránh cho đối phương nhìn lén nên giữa họ đã có một chiếc màn đen ngăn cách.

Nhìn lên những chiếc vệ tinh camara đó cô cảm thấy ngao ngán , xem ra tất cả phải phụ thuộc vào Y Nhu ...!

Khoảng rốt cuộc cũng đã làm xong một chất , trọng tài cầm cả hai bình chế vào hai thanh sắt dài.

Từ thanh sắt dần bóc lên một làn khói nhẹ rồi từ từ co rút lại và tan chảy hoàn toàn.

Khi kiểm tra xong thì tiếng nói của trọng tài vang lên

" Hiệp : HÒA "

Ai nấy đều hít vào một ngụm khí lạnh , tiếp tục nhìn đến hiệp .

Y Nhu căng thẳng chế hai loại hóa học dung hợp vào nhau.

Khi Y Nhu cầm chiếc bình lên cô đã thấy điều bất ổn , liền hô to nhưng giọt chất màu xanh đã cho vào bình

" Cẩn thận "

Từ chuếc bình tỏa ra làn khói , Y Nhu kinh ngạc nhìn vào cô.

Chưa kịp hiểu gì đã nghe một tiếng Bùm !

Làn khói nghi ngút lan tỏa khắp nơi , thấy vậy cô liền chạy lại đỡ Y Nhu thoát ra.

Ai cũng kinh ngạc không thôi , còn hai ả ta thì cười chế nhạo

" Hiệp : Lưu Diệc Phi thắng "

Lời nói của trọng tài khiến ai cũng bàng hoàng , vậy là đã - rồi

" ...Khụ ...khụ "

" Em không sao chứ ? " Cô lo lắng lau mặt cho con bé

" Em không sao , em xin lỗi "

" Không sao , còn tới hiệp nữa mà.

Nào uống nước đi "

Cô lấy chai nước trên tay Bạch Dương đưa cho Y Nhu uống lấy sức , đôi mắt cô nhìn về Trịnh Thanh Thanh đang mỉm cười đắc ý

" Cô ta chắc chắn làm ra được chất hóa học thành công "

" Chị Tinh Tuyết , ý chị là sao ? " Gia Tuệ nghe vậy liền sững sốt hỏi

" Vậy phải làm sao đây chị hai ? " Y Nhu hoảng hốt hỏi cô

" Còn tới trận đấu nữa , nhưng không biết hai ả ta sẽ ra đề gì.

Chắc chắn sẽ là những môn hai ả giỏi nhất ...!"

" Vậy bất lợi cho Y Nhu rồi , em ấy ít nhất chỉ chế được loại thành công " Bạch Dương lo lắng nói

" Vậy chỉ còn cách cho trận này hòa , hai lần nhắc nhỡ đâu phải để trang trí " Khóe môi cô nở một nụ cười dịu dàng

Tất cả nhìn nhau không hiểu gì cả , sau khi nghĩ ngơi một lúc thì trận đấu lại bắt đầu.

Y Nhu đi lại bàn tiếp tục chế tạo , hai ả ta nhìn đến khinh miệt đầy chán ghét

Thời gian cứ thế trôi qua dần , bây giờ trận đấu đã được - rồi.

chỉ còn một trận duy nhất nữa.

Lần này Y Nhu phải thắng

" Hiệp bắt đầu "

Cô nhìn từng động tác của Y Nhu rấy kĩ càng , Y Nhu lại đầy lo lắng nhìn vào cô.

Cô liếc nhẹ về phía hai kẻ đó vẫn đang loay hoay bối rối.

Cô biết rất rõ họ sẽ không thắng được trận này ...!

Nhìn đến Y Nhu đang chuẩn bị cho chất màu vàng vào chiếc bình xanh dương thì ngăn lại

" Không được , lấy chiếc bình xanh lá ...!"

Nghe theo lời cô Y Nhu đã dừng lại , cầm lấy bình axit màu xanh lá trộn dần vào.

Không khí căng thẳng đầy hồi hộp , chỉ cần bất cẩn thì có thể nổ bất cứ lúc nào.

Y Nhu nhắm mắt lại sợ hãi

BÙM !

Tiếng nổ khiến ai cũng phải chấn kinh , đôi mắt Y Nhu từ từ hé ra nhìn đến chiếc bình vẫn còn nguyên vẹn mà mỉm cười.

Vậy là ...!

Đôi môi cô vươn lên một nụ cười dịu dàng , nghe tiếng trọng tài hô

" Trận đấu : Hòa "

Y Nhu vui mừng chạy lại ôm chầm lấy cô nói

" May quá , cảm ơn chị "

" Ừ ! "

Còn hai ả ta thì tức giận nhìn bọn cô , lại gần nói

" Chỉ là trận đầu , còn hai trận khác nữa mà.

Đừng vui mừng quá sơm "

" Hừ ! Chờ xem , Y Nhu của chúng ta sẽ thắng cho xem " Gia Tuệ kiêu ngạo nói khiến hai ả bỏ đi

Cô lấy tay xoa đầu Y Nhu , mỉm cười nói

" Chị tự hào về em "

" Ôi ! Em thật giỏi nha " Bạch Dương đi lại tươi rối khen ngợi

" Thôi được rồi , không biết trận tiếp theo là môn gì.

Chúng ta đi nghỉ một lát " Cô lên tiếng đề nghị

___________

Cô đi ra khuôn viên trường nhìn lên bầu trời xanh thẳm kia , đôi mắt cô ánh lên tia sợ hãi , từng lời nói lạnh lẽo uy nghiêm như một thứ phép thuật đi vào tâm trí cô

" Tài năng đó sẽ giết chết ngươi cô bé à ....!"

" Giết ...!! "

" Ha ha haaaa , ngươi là một thảm họa "

" ...!Đi chết đi "

Đôi tay cô ôm lấy đầu mình ngồi thụp xuống sân cỏ , đôi mắt vô hồn sợ hãi.

Môi cô cắn chặt không cho bản thân bật khóc.

Tại sao ? Tại sao lại nói với cô điều đó , ông là ai.

Là ai chứ ? Ông muốn gì ? Rốt cuộc mục đích của ông ta là gì ? Chỉ vì ông ta mà cô mới không bảo vệ được gia đình , chỉ vì ông ta đã gieo rắc nổi kinh hoàng cho cô.

Khiến cho cô bị ám ảnh bởi cái gọi là tài năng đến lúc chết đi.

Cô phải làm gì đây ...!?

Rốt cuộc vẫn không thể đứng dậy được nữa , cô ngồi đó bần thần nhìn ra phía xa.

Không gian vô hình cô không biết bản thân đang nhìn đi đâu nữa.

Chỉ vì nỗi sợ hãi mà cô không bảo vệ được những người đã vì cô mà chết.

Chỉ vì sự yếu đuối đó đã khiến cô trở nên vô dụng.

Ông bà ngoại , con có lỗi với hai người ...!

" Con xin lỗi , con có lỗi.

Con không xứng làm cháu của hai người.

Con không xứng để hai người chết vì con.

Con đã không trả thù cho ông bà mà lại lẫn trốn bao nhiêu năm qua , đã kiếp người rồi.

Có phải hai người đã cho con cơ hội không ? Phải không ...!" Cô lẩm bẩm một mình , xung quanh lại tỏa ra nỗi đau đầy tuyệt vọng.

Nhưng cô lại bị tiếng nói của trọng tài ngay sân trường làm cho thức tỉnh , đôi mắt cô ánh lên nỗi đau khôn cùng và tuyệt vọng.

Cô từ từ đứng dậy nở một nụ cười quỷ mị ...!Từng lời nói nhỏ nhẹ nhưng đầy hận ý

" Những kẻ nợ ta , ta sẽ bắt bọn chúng trả giá.

Những kẻ ta nợ , chính tay ta sẽ trả.

Con đã cố gắng quên đi nhưng có lẽ là không thể , vậy thì hãy để con nhớ lại tất cả.

Cho con hiểu được mục đích sống của bản thân một lần nữa ...!Được không , ông bà ngoại ? "

Cô quay đi để lại nỗi buồn kia tan biến , thay vào đó là sự dịu dàng , thanh lịch.

Cô sẽ bắt đầu từ bây giờ , dù sao cũng đã chết một lần thì cô cần gì phải sợ nữa.

Đúng không ?

___________

Cô quay lại sân trường thì đã thấy mọi người tập trung đông đủ đứng đó , cô liền bước lại gần Y Nhu

" Chị hai , chị đã đi đâu vậy ? "

" Không có gì , sắp đến trận đấu thứ hai rồi.

Em đã sẵn sàng hết chưa ? "

" Vâng ! "

" Và sau đây là trận đấu thứ hai ...!trận đấu này sẽ quyết định luôn ai là người thắng cuộc nên nó sẽ là trận cuối cùng ....!"

" Cái gì ? "

Lời nói của trọng tài khiến ai cũng hoảng hốt , còn Y Nhu và Gia Tuệ thì lo lắng không thôi.

Đôi mài thanh tú của cô cũng hơi nheo lại ...!Họ định giở trò gì đây ?

" ĐÓ LÀ .....!"

Truyện Chữ Hay