Bùi Thi nhìn Diệp Vy, bà không nhìn thấy sự bất thường của cô.
Bà dời ánh mắt, tiếp tục nói, "Khi biết được tin đó, cô đã mời rất nhiều bác sĩ tâm lý, nhưng dù thế nào thì vẫn không cải thiện được gì."
"Công việc của vợ chồng cô càng ngày càng bận rộn, không có thời gian chăm sóc cho hai đứa trẻ, vào đợt nghỉ hè cô chú quyết định đưa hai thằng bé về nông thôn chơi với bà nội của nó, nhưng Lăng Vũ nhất quyết kêu không muốn đi cùng với anh họ, vì thế lúc đó chỉ có một mình thằng Phong về sống với bà nội."
Bùi Thi nhớ lại, thằng bé không có biểu cảm gì, luôn ngoan ngoãn tiếp nhận những việc mà bà sắp đặt.
"Lúc đó cô vô cùng đau lòng, một con người không có tình cảm thì sẽ sống như nào? Cô cũng cảm thấy lo lắng, liệu thằng bé có trở thành người đối lập với xã hội này không?"
Những lời của Bùi Thi văng vẳng bên tai cô, Diệp Vy khẽ nhắm mắt, cô cảm thấy tim mình càng ngày càng nhói đau.
"Gần hai tháng sau cô nhận được cuộc gọi từ mẹ chồng cô, bà bảo cô mau đến, thằng Phong nó xảy ra chuyện."
Hôm đó Bùi Thi vội vàng gác mọi công việc, bà đi về quê một chuyến thì nhận được tin thằng bé đột ngột ngất đi, được đưa vào trạm y tế nhỏ gần đó.
Khi Bùi Thi đến thì Hàn Phong đã tỉnh lại, cậu ngồi trên giường, vẻ mặt ngơ ngác.
Nhìn thấy Bùi Thi cậu vội vàng hỏi, "Cô, em ấy đi đâu rồi?"
Bùi Thi ngờ vực hỏi lại, "Ai vậy?"
Hàn Phong trầm mặc không nói, cậu dời ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong miệng lẩm bẩm những câu không rõ, "Em ấy đã đi.... Em ấy bỏ lại cháu, em ấy đã đi...."
Bùi Thi lúc đó thấy tình trạng cậu không ổn, vội vàng đưa cậu về thành phố mời bác sĩ, lần này thì Hàn Phong luôn im lặng không nói, Hàn Chí Cường thấy tình trạng bệnh của Hàn Phong nặng thêm thì vô cùng lo lắng.
"Lúc đó luôn miệng gọi tên "em ấy", dù có hỏi nó thế nào nó cũng không nói cho người khác, cô có về hỏi thăm một chút, mấy thằng bé trong thôn nói thấy nó chơi cùng một cô bé không có bố, đang sống cùng mẹ, khi cô tìm đến nơi thì gia đình đó đã chuyển đi."
Bùi Thi thở dài, kể từ đó thằng bé luôn im lặng không nói chuyện, bác sĩ bảo nếu cứ tình trạng này sẽ dẫn đến bệnh trầm cảm.
Diệp Vy nghe bà kể đến đây thì ngẩng đầu nhìn, đôi mắt cô lúc này chứa đầy nước mắt, cô run giọng hỏi, "Thôn đó là thôn Diệp Lý sao?"
"Đúng vậy, sao cháu biết?" Bùi Thi có chút kinh ngạc.
Diệp Vy im lặng, cô ngước lên nhìn những ngôi sao đang sáng trên bầu trời, cố gắng khiến cho nước mắt không rơi ra.
Trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh, một anh trai xinh đẹp luôn đến chơi với cô mỗi buổi chiều, thỉnh thoảng anh hay hỏi cô tại sao những đứa trẻ trong thôn lại đánh cô, tại sao cô lại phải khóc, và khi đó cô cố gắng dạy anh cười, một nụ cười ngây ngô của đứa trẻ.
Thì ra, thật lâu trước đây, cô đã gặp anh và lãng quên anh như vậy. Diệp Vy khó chịu đặt tay lên ngực trái, là do lỗi của cô sao?
"Cháu không sao chứ?" Bùi Thi lo lắng hỏi.
Diệp Vy cố gắng bình ổn cảm xúc đang điên cuồng của mình, giọng nói nghẹn ngào, "Cháu không sao, cô kể tiếp đi."
Bùi Thi nhìn Diệp Vy, bà chỉ nghĩ là do cô đang đau lòng cho Hàn Phong, thấy tình cảm của hai đứa tốt như vậy, bà cũng cảm thấy vui mừng.
"Đến khi thằng bé tuổi thì nó dọn ra ở, dù cho chú có nói thế nào nó cũng chỉ trầm mặc không nói, không còn cách nào khác, chú đành mua cho thằng bé một căn hộ nhỏ, mỗi tháng gửi một ít tiền cho nó.
Đến khi thằng bé tuổi nó bắt đầu tiếp nhận công ty của ba mẹ, thằng bé thật sự có tài, năm đầu nó đã làm cho công ty lãi % so với ban đầu, khiến cho những cổ đông không còn dị nghị gì."
"Đến một ngày thằng gửi một số tiền lớn cho cô chú, lúc đó cô chú mới biết nó muốn trả lại những gì cô chú đã cho nó khi nó bắt đầu ra ngoài ở.
Công ty của cô chú xảy ra việc gì thì nó cũng nhúng tay giúp đỡ, nhưng kể từ khi đó nó cũng chưa về nhà một lần nào, kể cả những ngày tết."
Kể đến đây, mắt Bùi Thi đã cay xè, bà cầm chiếc khăn khẽ lau nước mắt.
"Cô cũng không có yêu cầu gì, chỉ mong cháu có thể chăm sóc nó thật tốt, khi nhìn thấy thằng bé dẫn cháu về, lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy thằng bé có vẻ mặt hạnh phúc và dịu dàng đến vậy, lúc đó cô biết, nó rất yêu cháu."
Bùi Thi nói đến đây thì im lặng, như muốn để cô tiêu hoá hết những lời mình nói.
Diệp Vy cúi đầu nhìn tách trà trên bàn, cô duỗi tay miết nhẹ miệng tách, đôi mắt long lạnh chăm chú nhìn hoa văn trên đó.
Không khí trong đình đột nhiên im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu xung quanh khu vườn.
"Vâng." Một lúc sau Diệp Vy lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng trong đó là sự kiên định và tình cảm.
Khi cô nghe bà nói Hàn Phong bị khuyết thiếu tình cảm, trong một khắc đó cô bỗng cảm thấy tự ti và sợ hãi, cô không tự tin về mình có thể làm cho anh có tình cảm với cô, sợ hãi đến một ngày nào đó đột nhiên anh không còn tình cảm với cô nữa.
Nhưng giờ phút này Diệp Vy chưa bao giờ kiên định như vậy, cô muốn vĩnh viễn được ở cùng anh, cho dù có một ngày Hàn Phong bỗng nhiên không còn tình cảm với cô, thì cô cũng không buông tay.
Bùi Thi nghe được quyết định không gì thay đổi được của Diệp Vy, bà cảm thấy hài lòng, Bùi Thi đang muốn nói thêm thì một giọng nam vang lên, "Hai người đang làm gì vậy?"
Cả Diệp Vy và Bùi Thi đều quay người lại, thân hình cao lớn của Hàn Phong như đi ra từ bóng đêm, đứng bên cạnh Diệp Vy.
Hàn Phong nhìn Diệp Vy mặc ít ỏi thì khẽ cau mày, anh cúi người xuống, khoác lên vai cô chiếc áo khoác mà anh cầm theo, miệng không khỏi trách cứ, "Mặc ít như vậy mà ra đây ngồi hóng gió, bị bệnh thì sao?" Hàn Phong vừa nói vừa chỉnh lại áo khoác cho cô.
Bùi Thi thấy cảnh này thì không khỏi xúc động, bà cũng không muốn ở lại làm phiền hai người, bà kiếm một cái cớ rồi rời đi.
Diệp Vy vẫn không rời mắt khỏi Hàn Phong, đến khi Bùi Thi đi cô cũng không phát hiện ra.
"Sao vậy?" Hàn Phong lo lắng áp tay lên má cô.
Tư thế lúc này của hai người là Hàn Phong đứng còn Diệp Vy đang ngồi, cô ngước lên nhìn anh, đến khi bàn tay có chút lạnh áp lên má cô, Diệp Vy mới bừng tỉnh, cô mỉm cười, "Không có gì, sao anh lại ra đây?"
"Thấy em đi lâu quá." Nói rồi anh vòng tay bế Diệp Vy lên, Hàn Phong ngồi xuống chỗ cô vừa ngồi, còn Diệp Vy ngồi trên đùi anh.
Diệp Vy theo bản năng vòng tay lên cổ anh, khuôn mặt cô áp vào lồng ngực ấm áp của Hàn Phong.
"Em khóc sao?" Hàn Phong nhìn đôi mắt vẫn còn dính nước của cô, lo lắng hỏi.
Diệp Vy im lặng không nói gì, tay cô ôm chặt lấy cô anh hơn, khuôn mặt của cô cũng vùi sâu hơn vào ngực anh.
Hàn Phong thấy cô không muốn nói thì cũng không ép, anh vòng tay ôm lấy cô vào lòng.
"Em xin lỗi!" Đột nhiên Diệp Vy lên tiếng.
"Về chuyện gì?" Hàn Phong khẽ vuốt tóc cô, lơ đãng hỏi.
Về chuyện em đã ra đi không một lời từ biệt, về chuyện em đã quên mất anh, khiến anh đau khổ.
Những lời này Diệp Vy chôn trong lòng, cô không nói ra.
"Anh biết không, em đã từng nghĩ đến, sau này chúng ta kết hôn, rồi sinh con, nếu chúng ta sinh con trai, em sẽ ném cho anh dạy nó, nếu em sinh con gái, em sẽ..... Ném cho anh dạy nốt...."
Đột nhiên một tiếng cười khẽ vang lên cắt đứt lời nói của cô, Diệp Vy trừng mắt lên nhìn anh, "Anh cười cái gì? Anh không muốn dạy con sao?"
Hàn Phong nghe những lời đó thì nụ cười anh càng đậm, "Anh có thể coi đây như là một lời cầu hôn không?"
"Hừ, đương nhiên là không, làm sao em có thể cầu hôn anh." Nói rồi cô lại vùi mặt trong ngực anh.
"Ngay cả căn nhà của chúng ta em cũng đã tưởng tượng ra rồi, em không cần rộng lớn, vì nó sẽ khiến em cảm thấy trống trải, em thấy căn hộ hiện giờ của anh rất tốt, đến lúc đó em sẽ thay đổi theo ý thích của mình, em muốn rèm cửa màu hồng nhạt chứ không phải màu xám, em muốn một ban công thật rộng lớn, có thể đặt một bộ bàn ghế và những chậu hoa nhỏ ở đó, em còn muốn nuôi một chú mèo xinh đẹp...." Giọng nói của cô ngày càng nhỏ dần.
Hàn Phong đợi một lúc sau không thấy cô lên tiếng, anh cúi xuống nhìn, thấy Diệp Vy đã nhắm mắt ngủ.
Đôi mắt Hàn Phong dịu dàng như muốn tràn ra, anh yêu thương hôn lên đôi mắt đang nhắm chặt kia, lần đầu tiên anh cảm thấy trái tim mình được lấp đầy như bây giờ.
Hàn Phong ôm Diệp Vy ngồi đó, ánh mắt anh luôn không dời khỏi cô gái trong lòng ngực, đằng sau anh cho dù là bóng đêm vô hạn, nhưng anh cũng chỉ cần cô, duy nhất một mình cô!