Ba người đi cùng một xe của Diệp Nhất Minh, đi được phút thì anh dừng lại trước một nhà hàng Tây.
Diệp Vy xuống xe, cô nhìn cửa hàng mà bọn họ định vào, thật trùng hợp, đây là cửa hàng mà trước đây Hàn Phong dẫn cô đến, cô nhớ không nhầm thì cửa hàng này là của Hàn Lăng Vũ.
Diệp Vy đang phân vân xem có nên bảo hai người kia là chuyển chỗ không, nếu gặp người quen ở đây thì cô có cảm giác là lạ.
Không đợi cô bần thần ở ngoài lâu, Diệp Hàn đã kéo cô vào bên trong, "Đi thôi chị."
Diệp Vy thở dài, theo cậu đi vào.
Vừa đi đến cửa thì phục vụ săn sóc mở cửa giúp ba người, phục vụ nở nụ cười lịch sự, "Xin hỏi ba vị có đặt trước không ạ?"
Diệp Nhất Minh không phải là khách quen ở đây, anh đến đây một lần khi đi cùng đối tác, thấy thái độ phục vụ và thức ăn ở đây cũng được nên hôm nay mới kéo Diệp Vy và Diệp Hàn cùng đi.
Diệp Nhất Minh nghe phục vụ hỏi vậy thì lắc đâu, "Không có."
Phục vụ vẫn giữ nụ cười như lúc đầu, "Vậy mời ba vị đi phía này."
Phục vụ dẫn ba người vào một bàn trong cùng của quán, ngồi ở đây có thể nhìn ra khung cảnh tấp nập ngoài đường.
Diệp Vy đang đi bỗng cô ngừng lại, giữa hai không gian của quán ăn được ngăn cách với nhau bởi một tấm thuỷ tinh trong suốt, vì thế Diệp Vy có thể thấy được khung cảnh của gian bên kia.
Diệp Vy nhìn hai người một nam một nữ đang ngồi ăn với nhau kia, khẽ nhướng mày.
Diệp Hàn thấy cô ngừng lại thì khó hiểu quay đầu lại, cậu thấy chị đang chăm chú nhìn gì đó, theo tầm mắt của Diệp Vy, Diệp Hàn cũng thấy được một màn kia.
Cậu nhíu mày, kia không phải là bạn trai của chị sao?
Thật ra thì hai người cũng không phải là có hành động gì ái muội, hai người ngồi đối diện nhau, yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng người phụ nữ bắt chuyện với người đàn ông, anh cũng chỉ gật đầu rồi im lặng, nhưng mắt Diệp Hàn, Hàn Phong là người mà cậu không ưa ngay từ lần đầu nhìn gặp mặt, vì vậy khi bắt gặp cảnh này, cậu cho rằng tên này đang lén lút hẹn hò sau lưng chị gái cậu. (Tư duy thật kỳ lạ)
Diệp Hàn đang định lao đến hỏi tội thì Hàn Phong như cảm nhận được tầm mắt nhìn về phía này, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt anh đối diện với đôi mắt to tròn của Diệp Vy, hơi ngạc nhiên một chút rồi mỉm cười đứng dậy.
Người phụ nữ ngồi ăn cơm cùng anh thấy nụ cười đầu tiên xuất hiện trong suốt quá trình của anh thì có chút tò mò, thấy anh đứng dậy cô cũng quay đầu nhìn về phía sau.
Hàn Phong đi đến cạnh Diệp Vy, anh dịu dàng ôm lấy cô, "Nhớ em quá!" Hai người mới gặp nhau không lâu nhưng anh cảm giác như vậy vẫn không đủ, anh muốn cô thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh anh.
Diệp Vy mỉm cười bất đắc dĩ, dường như anh không có khái niệm nơi công cộng thì phải, cô thật sự có chút xấu hổ.
Diệp Vy như vô tình liếc về người phụ nữ đang đi về hướng này, "Anh đang có hẹn sao? Em không làm phiền anh nữa."
Nói xong cô nhìn người phụ nữ đã đến gần, mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi, nhưng cô cũng không có ý định rời đi.
Người phụ nữ toát lên vẻ thành thục đầy quyến rũ, trên người cô là bộ công sở bình thường, nhung khi người phụ nữ này mặc nói không nên lời có chút mị hoặc.
Trong đầu Diệp Vy vang lên hồi chuông cảnh báo, người đàn ông của cô thường tiếp xúc với những người đẹp như vậy sao? Hừ!
Hà Mai Lan đứng trước mặt Diệp Vy, cô đánh giá một chút cô gái này, khuôn mặt trái xoan xinh xắn được trang điểm nhạt, đôi mắt to tròn, quan trọng là cô gái này còn quá trẻ, dường như vẫn còn đang đi học.
Hà Mai Lan quay sang nhìn Hàn Phong, "Tổng giám đốc Hàn không giới thiệu vị này một chút sao?"
Hàn Phong từ nãy đến giờ vẫn luôn chăm chú nhìn cô, anh sợ cô hiểu lầm anh, thấy cô không tỏ thái độ gì thì hơi buông lỏng, anh khẽ vuốt tóc cô, như chỗ không người mà đặt một nụ hôn lên mái tóc cô.
"Đây là bạn gái tôi, Diệp Vy." Nói xong anh nhìn Diệp Vy, "Còn đây là đối tác của anh, tổng giám đốc Hà."
Diệp Vy nghe anh giới thiệu thì mỉm cười chào Hà Mai Lan, "Xin chào!"
Hà Mai Lan cũng mỉm cười chào lại.
Diệp Hàn đứng bên cạnh Diệp Vy từ nãy đến giờ như người vô hình không lên tiếng, cậu nhìn Hàn Phong đầy vẻ khó chịu, sao anh ta có thể thân mật với chị giữa nới công cộng như vậy, thật là bất lịch sự.
Diệp Nhất Minh lúc này cũng đi đến gần nhóm người này, anh đang đi ở phía trước, khi quay đầu lại thì không thấy chị em Diệp Hàn đâu, ngó nghiêng xung quanh mới thấy đang đứng ở đây nói chuyện với ai đó, không còn cách nào khác anh đành đi đến gần.
"Ai vậy?" Diệp Nhất Minh hỏi Diệp Hàn.
"Bạn trai của chị." Diệp Hàn trả lời với giọng bực bội.
Diệp Nhất Minh nghe vậy ngạc nhiên nhìn Hàn Phong, đây là lần đầu tiên anh nghe nói Diệp Vy có người yêu, anh đánh giá Hàn Phong một hồi, nhíu mày lại, anh nhận ra thân phận của Hàn Phong.
Lúc này Hàn Phong mới để ý hai người đàn ông bên cạnh Diệp Vy, ánh mắt anh có chút trầm xuống, anh không muốn cô tiếp xúc với người đàn ông khác, cho dù là người của Diệp gia.
Hà Mai Lan thấy Diệp Nhất Minh đến, cô tiến đến chào hỏi, "Tổng giám đốc Diệp anh cũng ở đâu sao? Thì ra toàn người quen cả, không bằng cùng ngồi một bàn đi." Nói xong cô nhìn Hàn Phong muốn xem ý kiến của anh.
Hàn Phong cũng không tỏ thái độ gì, anh chỉ muốn hai người ở cùng nhau, không muốn người khác làm phiền, nhưng hiển anh biết cô chưa ăn trưa nên mới đến đây, bây giờ mà rời đi sẽ khiến cô chết đói mất, vì thế mà anh cũng không phản đối ý kiến của Hà Mai Lan.
Diệp Nhất Minh thì cũng không có ý kiến gì, dù sao quan hệ tốt với hai người này anh cũng không thiệt gì, nhất là Hàn Phong....
Diệp Hàn là người đầu tiên từ chối, "Không cần."
Diệp Nhất Minh nhìn về phía cậu, khẽ quát, "Diệp Hàn!"
Diệp Hàn khó chịu bĩu môi, cậu có chút uỷ khuất nhìn về phía Diệp Vy.
Diệp Vy bắt gặp ánh mắt của cậu, có chuý buồn cười không biết nói sao, còn Hàn Phong thì ánh mắt như có như không nhìn cậu, đầy ý cảnh cáo.
Diệp Hàn thấy vậy cũng trừng lại, trong lòng nghĩ thầm: Anh nghĩ tôi sợ anh chắc.
Nghĩ vậy thôi chứ Diệp Hàn cũng không có quyền phản đối, vì vậy năm người cứ như vậy cùng ngồi chung một bàn.