Tác giả: Trang Mun
--------------------------------------------------------
Khi Hàn Phong bước vào phòng y tế của Đại học H, hình ảnh đập vào mắt anh khiến anh như rơi vào hầm băng đầy lạnh lẽo, ẩn trong mắt còn có sự khủng hoảng đầy bất an.
Lâm Vĩ Thiên ngồi ở bàn làm việc kiểm kê lại số thuốc vừa mới được đưa đến, thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn Diệp Vy đang an ổn ngủ ở trên giường, thấy cô không có việc gì lại mỉm cười dời mắt.
Như cảm nhận được có người, Lâm Vĩ Thiên ngẩng đầu, thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng ngoài cửa, vì anh đứng ngược sáng nên Lâm Vĩ Thiên không thấy rõ vẻ mặt của Hàn Phong.
Hàn Phong sẽ siết chặt nắm đấm, khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Vĩ Thiên, cơn khủng hoảng của anh dâng lên đến đỉnh điểm, Hàn Phong cố kìm nén cảm xúc, nhưng thân mình anh không khống chế được mà run rẩy.
Anh sợ hãi, sợ hãi mọi chuyện lại giống như kiếp trước, người cô yêu không phải là anh.
Lâm Vĩ Thiên thấy người đàn ông vẫn đứng ngoài cửa không lên tiếng hay đi vào thì có chút không hiểu ra sao, anh đứng dậy đi đến chỗ Hàn Phong, đi được nửa đường thì Diệp Vy đang ngủ trên giường khẽ cau mày lại, miệng nói mê, "Hàn Phong...."
Lâm Vĩ Thiên dừng bước chân, anh nhìn Diệp Vy, ngay cả trong mơ cô cũng gọi tên bạn trai mình sao?
Lâm Vĩ Thiên đang khó chịu thì cảm nhận được một người lướt qua anh, anh ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Hàn Phong đang ngồi bên cạnh giường của Diệp Vy, vẻ mặt dịu dàng khẽ vuốt tóc cô, "Anh đây, em khó chịu ở đâu?"
Diệp Vy trong cơn mơ màng nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô mở mắt ra, thấy Hàn Phong đang nhìn mình đầy lo lắng, cô mỉm cười, khuôn mặt nhỏ khẽ dụi vào bàn tay anh, làm nũng nói, "Chỗ nào cũng khó chịu....."
Hàn Phong thấy thế thì cười khẽ, "Chúng ta về nhà nhé!" Nói xong anh ôm cô đi ra ngoài.
Lâm Vĩ Thiên thấy thế giơ tay ngăn cản anh, "Anh là ai?" Mặc dù anh đoán được chín mươi phần trăm nhưng anh vẫn muốn xác nhận.
Cánh tay Hàn Phong đang ôm Diệp Vy khẽ siết chặt một chút, anh không nhìn Lâm Vĩ Thiên, "Tôi là bạn trai của cô ấy, cảm ơn anh đã chiếu cố.... Bạn gái tôi...."
Cánh tay đang giơ ra của Lâm Vĩ Thiên buông xuống, anh chua xót nói, "Đây là chức trách của tôi."
Hàn Phong không nói gì, anh ôm Diệp Vy đi thẳng ra ngoài.
......
Hàn Phong nhẹ nhàng đặt Diệp Vy vào ghế phụ, anh vòng ra bên kia rồi mở cửa bước vào, quay sang thắt dây an toàn cho Diệp Vy.
"Hàn Phong...." Diệp Vy vẫn nhắm mắt, cô mê man gọi.
Hàn Phong nghe vậy thì mỉm cười, anh đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ, "Anh đây!"
Thấy Diệp Vy an ổn chìm vào giấc ngủ, Hàn Phong ngồi thẳng dậy thắt dây an toàn cho mình.
Anh không lái xe mà ngồi im lặng một lúc lâu, từ đầu đến giờ anh cảm thấy cả người như không còn cảm giác, nhìn đôi tay vẫn còn đang run rẩy của mình, Hàn Phong nắm chặt lại.
Anh rất sợ!
Hàn Phong gục đầu xuống vô lăng, trong xe chìm vào trong yên lặng, không khí như bị đè nén lại, chỉ còn nghe thấy những âm thanh mơ hồ ở bên ngoài.
Một lúc sau Hàn Phong ngẩng đầu lên, khuôn mặt lại quay trở về vẻ dịu dàng vốn có, anh quay sang nhìn Diệp Vy, tay vươn ra sờ lên trán cô, thấy vẫn còn nóng thì cau mày lại, anh nổ máy rồi rời đi.
Hàn Phong ôm Diệp Vy vào phòng của anh, trước khi đi anh bảo với quản gia gọi bác sĩ tới.
Quản gia thấy Hàn Phong trở về, trong lòng còn ôm một cô gái, đến gần mới nhận ra là cô Diệp, ông hoảng sợ cho là cô Diệp đã xảy ra chuyện gì, nghe cậu chủ nói chỉ bị sốt nhẹ thì yên tâm, vội vàng gọi cho bác sĩ gia đình.
Hàn Phong đặt Diệp Vy lên giường, kéo chăn đắp ngang người cô, anh với tay chỉnh điều hòa cao lên một chút, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Một lúc sau thì bác sĩ đến, ông kiểm tra cho Diệp Vy, thấy chỉ là bị sốt nhẹ, không có gì nguy hiểm, ông dặn quản gia nấu chút thức ăn nhạt và dễ ăn cho người bệnh, buổi tối uống thêm một liều thuốc hạ sốt nữa là không có việc gì.
Quản gia cảm ơn bác sĩ rồi dẫn ông ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn Hàn Phong, thấy cô vẫn ngủ không có dấu hiệu tỉnh lại, anh cởi áo khoác ngoài, vén chăn ra nằm bên cạnh Diệp Vy.
Hàn Phong ôm cô vào lòng, thấy cả người cô vẫn còn nóng thì có chút đau lòng, anh hôn nhẹ lên trán cô, cái hôn chứa đựng đầy sự yêu thương và nâng niu, xung quanh anh lúc này tràn ngập hơi thở và mùi hương của cô, Hàn Phong nở nụ cười thỏa mãn nhắm mắt lại.
..........
Diệp Vy mở mắt ra, cô cảm giác mình ngủ rất lâu, cô nhìn xung quanh, thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ lẫm, rèm cửa che kín nên xung quanh có chút tối. Diệp Vy cúi người nhìn xuống, thấy một cánh tay đang đặt lên eo cô, lưng cô dựa vào một thân hình ấm áp, không cần quay người lại cô cũng biết là ai.
Diệp Vy khẽ mỉm cười, cô quay lại nhìn Hàn Phong, thấy anh đang nhắm mắt ngủ. Diệp Vy nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của anh, không nhịn được áp môi mình lên môi Hàn Phong.
Cả người Diệp Vy mặc dù đã hạ sốt nhưng vẫn còn hơi nóng, môi cô chạm vào đôi môi mát lạnh của Diệp Phong có chút thoải mái, không nhịn được khẽ vươn đầu lưỡi ra liếm một chút.
Diệp Vy dời khỏi môi Hàn Phong, mở mắt ra thấy anh đang nở nụ cười, đôi mắt vẫn nhắm lại, Diệp Vy thấy thế thì có chút xấu hổ, cô nhào vào lòng anh, khuôn mặt đỏ bừng vùi vào ngực anh không chịu ra.
Hàn Phong ôm cô gái chủ động nhào tới, anh mở mắt ra, đưa mắt xuống cũng chỉ nhìn thấy cái đầu nhỏ của cô, anh không nhịn được cúi xuống hôn lên mái tóc cô.
Diệp Vy vẫn ôm chặt lấy anh, cô rầu rĩ lên tiếng, "Sao em lại ở đây?"
Cô nhớ mình trong người không thoải mái nên Hà Như và Bảo Nghi đưa cô xuống phòng y tế, sao anh biết cô bị ốm mà đưa về vậy?
Hàn Phong khẽ đẩy cô ra để tránh cô bị ngạt thở, anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, dịu dàng nói, "Anh gọi cho em, có người nhận, nói em đang bị ốm...." Nói đến đây, giọng nói của anh trở nên có chút lạnh lùng, nếu không để ý sẽ không nhận ra, Diệp Vy không chăm chú nên cũng không nhận thấy sự thay đổi của anh.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Diệp Vy nghịch áo anh, Hàn Phong đang mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, phía trên cổ áo được tháo ra hai cúc, lộ ra xương quai xanh đầy gợi cảm, Diệp Vy nhìn khẽ nuốt nước bọt.
" giờ tối rồi, đêm nay em ở lại đây đi, về trường anh sẽ không yên tâm." Giọng nói của anh kiên định, không có ý muốn hỏi ý kiến của cô, chỉ là muốn thông báo cho cô biết, còn mọi việc anh đã có quyết định.
Diệp Vy bĩu môi, anh thật bá đạo.
Vì Diệp Vy đang gối đầu lên tay anh, Hàn Phong nhẹ nhàng rút tay ra, để đầu cô vào gối, anh vén chăn lên xuống giường.
"Em khó chịu thì cứ nằm đi, không thì dậy đi lại cho đỡ mệt, anh xuống nấu bữa tối cho em." Hàn Phong như dỗ đứa trẻ mà dỗ dành cô.
Diệp Vy ôm chăn nằm trên giường nhìn Hàn Phong, đến khi anh mở cửa đi ra ngoài, trên môi cô nở nụ cười hạnh phúc.
Được người khác cưng chiều.... Thật tốt.