Tác giả: Trang Mun
------------------------------------------------
Hân Nhi đẩy rỏ thức ăn với vẻ mặt chán chường. Từ khi đi học đại học cô phải xa nhà đã đành, bây giờ mới nhận ra là mình phải tự lo bữa ăn. Lúc ở nhà còn có một đầu bếp đại tài là mẹ cô, cô cũng chỉ biết nấu mấy món luộc thôi, bây giờ cô ở một mình mà nấu mấy món đấy thì nuốt sao được.
Trước khi nhập học ba cô đã mua cho cô một căn hộ nhỏ gần trường, hai vợ chồng cũng định thuê người giúp việc cho cô, họ cũng biết khả năng nấu nướng cũng như tự lo cho bản thân mình của con gái bằng không, nhưng Hân Nhi kiên quyết từ chối, cô muốn mình sớm tự lập hơn.
Vì thế mới có cảnh một cô gái đẩy chiếc xe đựng thức ăn mà không biết nên mua gì.
Hân Nhi vừa đẩy vừa lên mạng tìm hướng dẫn nấu ăn, vì không để ý nên rỏ hàng của cô đâm vào một người khác.
Hân Nhi vội rời mắt khỏi điện thoại, cuống quýt nói, "Xin lỗi, tôi không cố ý."
Hân Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt cô mở to, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, "Là anh sao."
Lâm Vĩ Thiên nghe vậy thì ngước nhìn cô gái đâm vào mình, anh nhíu mày, nhìn vẻ mặt cô thì hình như cô quen anh, nhưng anh không nhớ ra là mình đã gặp cô gái này ở đâu.
Hân Nhi nhìn đôi mắt ngơ ngác không nhận ra mình của anh thì có chút buồn, thì ra cũng chỉ có một mình cô nhớ đến anh, người ta căn bản cũng không để ý đến cô. Hân Nhi cứ nghĩ cô đã tỏ tình với anh rồi thì anh sẽ có ấn tượng với cô một chút, nhưng xem ra.... Dù sao hai người cũng chỉ gặp nhau có một lần, anh không nhớ cô cũng không phải là không hợp lý, Hân Nhi nghĩ như vậy thì tự lên tinh thần cho mình.
Cô nhìn anh, nở một nụ cười mà cô cho là đẹp nhất, "Chào anh, mấy hôm trước anh có khám cho mẹ em đấy, anh có nhớ không?" Hân Nhi nhìn anh, vẻ mặt đầy mong chờ.
Lâm Vĩ Thiên nghĩ lại, anh khám cho bao nhiêu bệnh nhân thì làm sao có thể nhớ được mẹ cô gái này là ai, nếu không có ấn tượng gì anh cũng không có để trong lòng.
Hân Nhi thấy thế cũng biết anh không thể nào nhớ ra, cô thở dài, "Em là người mà đã tỏ tình với anh vào tối hôm trước."
Nói đến đây thì Lâm Vĩ Thiên rốt cuộc nhớ ra, anh nhìn cô hơi có chút ngượng ngùng, "Xin lỗi cô, tôi khám cho nhiều người nên cũng không nhớ rõ, còn về chuyện tỏ tình... Khụ..." Anh để tay lên miệng ho nhẹ, "Tôi đã nói là tôi có người trong lòng rồi."
Hân Nhi mỉm cười, "Không sao, em sẽ cố gắng, người đó cũng chỉ là người trong lòng anh thôi, em theo đuổi anh cũng không có gì là sai phải không?" Hân Nhi nháy mắt trêu đùa.
Lâm Vĩ Thiên cảm thấy rối rắm không biết làm sao, anh cũng không nghĩ ra mình đã làm gì khiến cho cô bé này nhất định phải theo đuổi mình, hai người cũng không có gặp nhau mấy mà, anh nói ra suy nghĩ của mình cho cô biết.
Hân Nhi cúi đầu, dù sao cô cũng là con gái, đứng trước người mình thích cũng có chút ngượng ngùng, bây giờ anh còn hỏi vì sao cô thích anh, đến chính cô cũng không ngờ rằng có ngày mình sẽ thích một người nhanh đến như vậy, một người mà cô còn không hiểu một chút gì về anh, cô chỉ biết là nghe theo trái tim mình, khi nhìn thấy anh dường như có một giọng nói xuất hiện trong đầu cô, nói rằng đây chính là người mà cô cần tìm, người mà cô muốn đi đến hết cuộc đời này.
Hân Nhi ngẩng đầu lên, cô nhìn vào mắt anh, khuôn mặt xuất hiện một chút hồng nhạt, "Thích một người cũng không cần phải có nhiều lý do như vậy, có người ở chung với nhau vài năm cũng không thể nào thích nhau, nhưng có người chỉ cần liếc nhìn một cái cũng khiến mình rung động, đối với anh thì là người thứ hai."
Lâm Vĩ Thiên nghe vậy thì hoảng hốt, anh bỗng nhớ đến Diệp Vy, anh cũng không hiểu vì sao mình thích cô, có lẽ cô ấy nói đúng, yêu một người cũng không cần nhiều lý do như vậy.
Lâm Vĩ Thiên nhìn thẳng vào mắt cô, "Cảm ơn cô đã thích tôi, nhưng tôi đã có người mình thích, có lẽ cô cũng hiểu cảm giác thích một người là như thế nào, cho dù xảy ra chuyện gì cũng luôn muốn chờ đợi, cho dù người ấy... không thích mình...."
Nói xong Lâm Vĩ Thiên khẽ gật đầu chào cô rồi rời đi.
Hân Nhi nhìn theo bóng lưng anh, khóe mắt khẽ ướt, ngay giờ phút này cô cũng hiểu cảm giác đó, cô thật sự không muốn buông tay.
Khẽ lau nước mắt, Hân Nhi hít sâu một hơi để tự lên tinh thần cho mình, cô mỉm cười rồi tiếp tục chọn thức ăn, coi như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.
Hân Nhi vừa đi vừa suy nghĩ, cô có nên gạ gẫm Diệp Vy qua ở với mình không, chứ cứ ở một mình như vậy cô nghĩ mình không trụ được bao lâu mất.
-----------------
Diệp Vy nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa xe, lúc này đường phố đã lên đèn, những tòa nhà chọc trời như đang đắm mình trong ánh sáng, bắt đầu một cuộc sống về đêm đầy xa hoa và trụy lạc.
Đèn đỏ, Hàn Phong dừng xe lại, anh quay sang nhìn Diệp Vy, thấy cô yên tĩnh nhìn ra bên ngoài, anh bỗng nhớ về kiếp trước, hai người rất hiếm khi có khoảng thời gian yên bình ở cạnh nhau, nếu cô không mắng anh thì cũng là dùng ánh mắt chán ghét không thèm nói chuyện với anh, lúc đó anh chỉ biết tức giận mà giam cầm cô, cách ly cô với tất cả người mà cô yêu, lúc đó chắc cô chỉ ước gì anh chết đi.
Hàn Phong cảm thấy hốt hoảng, mỗi lần anh nhớ lại kiếp trước anh lại không kiềm chế được cảm xúc của mình, anh nhìn cô, thốt lên, "Diệp Vy!"
Diệp Vy nghe anh gọi thì quay lại, thấy khuôn mặt đầy vẻ bất an của anh thì sửng sốt, tự dưng xảy ra chuyện gì vậy? Cô cũng đâu làm gì.
Đang mải suy nghĩ thì có một bàn tay mát lạnh áp lên má cô, cô nhìn Hàn Phong đang chăm chú nhìn mình, cô có cảm giác dường như anh muốn khắc sâu hình bóng của cô vào mắt vậy.
Trong xe truyền đến một trận im lặng, hai người không nói gì, Hàn phong vuốt nhẹ gò má cô, anh sẽ không để mọi chuyện xảy ra như kiếp trước, nhất định không, vì thế anh đã cố gắng áp chế con thú đang sắp gào thét trong lòng mình, kiếp này anh sẽ kiên nhẫn, kiên nhân trở thành người mà cô thích, khiến cô cam tâm tình nguyện yêu anh.
Tiếng còi xe vang lên phía sau đánh thức hai người khỏi dòng suy nghĩ, Hàn Phong nhìn cô mỉm cười, anh ngồi thẳng người dậy, khởi động xe rời đi.
Bên trong xe vẫn rơi vào im lặng, Diệp Vy cũng không biết nói gì, cô cảm thấy mình nên cẩn thận suy nghĩ cô đã làm ra hàng động gì mà khiến Hàn Phong thỉnh thoảng lại có cảm giác không an toàn.
Dường như Hàn Phong không chịu nổi không khí im lặng đầy bức bối trong xe, anh kiếm chuyện để nói.
"Thằng nhóc vừa rồi là con chú anh, nhà hàng đó là của nó." Có vẻ nhớ ra điều gì, anh bổ sung thêm, "Nó học cùng trường với em."
Diệp Vy nghe vậy thì cũng quên luôn chuyện mà mình đang suy nghĩ, ngạc nhiên nhìn anh, "Cùng trường với em sao? Nhìn cậu ấy em nghĩ cũng chỉ mười lăm hay mười sáu tuổi thôi chứ." Nghĩ lại cậu ấy vừa bước vào đã luôn miệng gọi mình là chị dâu, không ngờ lại học cùng trường với cô, đừng nói với cô là học trên cô nhé.
Dường như đọc được suy nghĩ của cô, Hàn Phong mỉm cười, "Nó cũng chỉ vừa mới nhập học thôi, học quản trị kinh doanh ở Đại học H."
Diệp Vy thở phào, may mà không nhiều tuổi hơn cô, nếu không mỗi lần cậu ta gọi mình là chị dâu cô cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Hàn Phong dừng lại trước cổng trường cô, có lẽ hôm nay có buổi tiệc tiếp đón tân sinh viên nên có ít học sinh đi lại ở cổng trường, Diệp Vy cảm thấy may mắn, cô cũng không muốn mọi người bàn tán nhiều, nhất là ngồi trên một chiếc xe sang trọng như này mà đi đến tối muốn mới về.
Sau khi Hàn Phong mặt dày đòi cô cho một nụ hôn tạm biệt, Diệp Vy mới có chút bất đắc dĩ mở cửa rồi đi vào trường.