“Thịnh Ninh mày……” Tần Thúy Phân hận không thể ăn tươi nuốt sống Thịnh Ninh, muốn lao xuống sân khấu ngay lập tức xé nát gương mặt kỹ nữ của Thịnh Ninh.“A…… Tại sao lại như vậy?” Đám người đoàn văn công kinh ngạc nhìn một màn sảy ra trước mắt, trong lúc nhất thời hoảng loạn tay chân luống cuống.“Thúy Phân, nhanh quay trở lại.” Lục Tiểu Song làm đội trưởng, là người đầu tiên kịp tỉnh táo.
Cũng may mắn có cô ấy ngăn cản, bằng không Tần Thúy Phân lý trí bị phá hủy thật sự sẽ không màng tất cả lao xuống đánh Thịnh dĩ mọi người còn đang bị sự việc diễn ra bất ngờ làm cho ngây ngốc, khi tất cả lấy lại tinh thần thì cả hội trường lập tức nổ tung lên.
Tần Thúy Phân đầu óc trống rỗng, thậm chí còn không nghĩ tới phải trốn về sau sân đời, lần này cô hoàn toàn xong đời.
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, chỉ mặc một cái quần lót.
Bất luận vì lý do gì đều sẽ bị chụp mũ tác phong có vấn, hơn nữa cô bị nhiều người nhìn thấy hết như vậy, sau này bảo cô làm thế nào sống được ở trong quân đội?Tần Thúy Phân trước mắt tối sầm lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
May mắn lúc này Dương Văn Dĩnh đã chạy kịp đến đây, đôi nhìn nhìn về phía Thịnh Ninh mang theo sự bất mãn rõ ràng, sau đó tự mình giúp Tần Thúy Phân đắp quần áo gọi người đưa đi bệnh ánh mắt Dương Văn Dĩnh nhìn làm cho Thịnh Ninh hãi hùng khiếp vía, nhưng cô không hối hận vì đã làm như vậy.
Là Tần Thúy Phân muốn hại cô trước.
Đời này, cô tuyệt đối không làm một người không biết suy nghĩ, bị người khác lợi dụng hãm hại ngu ngốc còn nghe lúc nhất thời, mọi người đều vội vàng đi chiếu cố Tần Thúy Phân bị ngất xỉu ,còn Thịnh Ninh ngã ở dưới sân khấu nửa ngày không đứng dậy được lại không có người nào quan ôm lấy bản thân mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Những lúc như thế này bị chú ý càng nhiều, khả năng bị loại bỏ càng lớn.
Sự kiện này có thể làm Tần Thúy Phân về sau không thể ở đoàn văn công được nữa, chỉ sợ chính bản thân cô cũng nhận được trừng phạt từ tổ chức .“Cô không sao chứ?” Một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.“Tôi……” Thịnh Ninh vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của Từ Khải Cương.
Vốn dĩ cô đang định nói không có việc nhưng lời nói đến bên môi liền biến thành: “Đau quá……” Ánh mắt đáng thương hề hề, giống động vật nhỏ mềm mại đáng Khải Cương ngồi xổm xuống, vươn bàn tay to nâng cổ chân của cô lên xem xét, quả nhiên chỗ bị ngã sưng đỏ to như bánh màn thầu.
Không biết vì sao mày kiếm của anh nhíu dùng tay chạm nhẹ vào vết thương Thịnh Ninh bị đau kêu nhẹ một tiếng, làm cho một người quân nhân cứng rắn từng trải qua gió tanh mưa máu như Từ Khải Cương toát một lớp mồ hôi mỏng trên Kiến Quốc cũng đã đi tới: “Đồng chí Thịnh Ninh cô có sao không?”Thịnh Ninh nhận ra được đó là giọng nói của Thẩm Kiến Quốc, ngẩng khuôn mặt nhỏ đang khóc hoa lê đái vũ lên nhưng không nói một tiếng lại gục đầu Ninh ngồi dưới đất giật nhẹ tay áo Từ Khải Cương, làm bộ đáng thương hề hề nói: “Anh đưa tôi đi bệnh viện được không? Cổ chân của tôi giống như bị gãy rồi.”Từ Khải Cương nhìn cổ chân của cô gái tinh tế trắng nõn còn không to bằng cổ tay mình, sưng đỏ như to như củ cải, khuôn mặt hiện lên sát khí.“Cô có thể tự đi được không?” Từ Khải Cương mặt không cảm xúc Ninh liếc trộm anh một cái, nhỏ giọng nói: “Không thể, rất đau đi không được.”Từ Khải Cương đỡ cô đứng dậy, mày kiếm nhăn lại, trong mắt hiện lên một tia sát khí.
Anh là lão binh đã trải qua chiến trường, sống sót đi ra từ trong sơn thây biển máu.
Cho dù là một biểu hiện không kiên nhẫn rất nhỏ, cũng đủ để đem người khác dọa Ninh nói không sợ hãi là giả, nhưng lại nghĩ đến những chuyện đã sảy ra ở kiếp trước, cô không muốn giống đời trước bởi vì ngu ngốc tin người, ích kỷ yếu đuối, bỏ lỡ người đàn ông này.“Cô có phải là người lính hay không? ” Rõ ràng Từ Khải Cương đây là đang ghét bỏ thể lực của cô.“Đúng, tôi đây là lính văn nghệ.” Thịnh Ninh quật cường cắn môi, vốn dĩ cô có thể kiên trì đứng lên, nhưng hiện tại cô không muốn làm thế.“Anh ôm tôi đi." Tính tình người đàn ông này tại sao lại cứng ngắc như tảng đá vậy?.