Đôi mắt Thịnh Ninh nhìn cô ta chằm chằm, phảng phất như muốn ở trên mặt cô ta nhìn ra cái gì đó."Lão yêu bà Dương Văn Dĩnh kia cũng thật là, chắc chắn bà ta không ưa cậu lớn lên xinh đẹp nên cố ý tìm cách chèn ép cậu đó!"Thịnh Ninh cười lạnh, kiếp trước cô làm sao lại không có đầu óc như vậy, đi tin lời Tần Thúy Phân nói?Trước tiên không nói Dương Văn Dĩnh lớn hơn cô gần hai mươi tuổi, chỉ nói đến thân phận cùng bối cảnh của người ta, đó là người cô không thể trêu Thuý Phân đẩy cô trên sân khấu chỉ khiến cô mất mặt còn chưa tính, bây giờ còn muốn hại chết cô!Cô không nháo có lẽ còn có cơ hội ở lại, nếu thật sự náo loạn lên thì có thể ngay lập tức cuốn gói ra về quê."Thúy Phân, cậu nói mình nên làm thế nào đây?" Thịnh Ninh buồn rầu nói."Đương nhiên là tìm lão yêu bà kia lấy lại công đạo nha!" Trong mắt Tần Thúy Phân lộ vẻ khinh thường càng ngày càng rõ ràng.
Trước kia cô ta còn ở trước mặt Thịnh Ninh che giấu một chút, hiện tại đến che giấu cũng lười làm.
Hoàn toàn coi cô là một đứa thiểu năng mà đối nhân này chính là một con heo ngu ngốc, bị cô chơi chết cũng không biết chết như thế nào đâu."Hôm nay mình mệt mỏi quá rồi, hôm sau lại nói tiếp!"Tần Thúy Phân thấy Thịnh Ninh giống như bị lời nói của mình đả động, đắc ý rời đi.
Vừa đi trong lòng vừa mắng cái loại trơ trẽn không biết xấu hổ, ngày thường không phải huấn luyện gì hết còn kêu không biết xấu hổ, còn cho rằng chính mình là người thành phố thân kiều thịt quý chắc hơi tý là kêu mệt! Một đứa nhà ghi lỗi xử phạt, Thịnh Ninh không phải là không thương tâm.
Hơn nữa ngay cả huấn luyện và cơ hội biểu diễn cũng bỏ qua, sau này Tần Thúy Phân chính là người nổi trội nhất đổi lại là kiếp trước, cô chắc chắn không thể nhịn nổi ấm ức này, thế nào cũng phải tranh cao thấp với Tần Thúy Phân một phen.
Nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy đã dạy cô rất nhiều bài học, cô sẽ không bao giờ ngu xuẩn giống trước kia người ta nói khích bác một câu, lập tức không biết sống chết nháo nàng truy cập vào trang: để ủng hộ bản dịch của mình nhé---Sáng sớm ngày hôm sau, Thịnh Ninh bị đánh thức bởi chuông báo, trong phòng đã sớm không thấy bóng dáng Trương Hồng ấy vẫn luôn cần mẫn chăm chỉ vì sợ không thể lưu lại đoàn văn công.
Ngày nào cũng là người dậy sớm nhất quét tước vệ sinh, dọn dẹp sân, lau phòng luyện múa sạch sẽ không dính một hạt bụi.
Như một chú ong chăm chỉ nhưng những cố gắng ấy ở trong mắt người khác không đáng Ninh không có việc gì liền thu dọn đồ đạc một chút.
Dựa vào địa chỉ ngày hôm qua hỏi thăm được ở phòng thường trực, đi tìm Từ Khải muốn trực tiếp hỏi anh một chút, vì cái gì không muốn cưới cô.
Trên người mang theo năm đồng tiền cuối cùng còn sót lại, qua ba lần đổi chuyến xe.
Cuối cùng ở bến xe Thịnh Ninh nhìn thấy một chiến sĩ trẻ đang mở cửa xe chọn mua vật phẩm cho quân đội, liền tiến đến hỏi thăm."Chiến sĩ, xin hỏi Từ Khải Cương ở cùng đơn vị với các anh phải không?"Tiểu chiến sĩ khoảng tầm mười sáu bảy tuổi, nhìn gương mặt Thịnh Ninh như đoá hoa, ngượng ngùng đến đầu không ngẩng lên nổi.
Chỉ là vừa nghe đến ba chữ" Từ Khải Cương" giống như được tiêm máu gà, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên."Cô...cô tìm đoàn trưởng của chúng tôi?" Má ơi! Đoàn trưởng " Diêm vương sống" đó mà lại có con gái đến tìm? Lại còn là cô gái xinh đẹp lung linh như vậy?Lưu Xuân chớp chớp đôi mắt phát sáng, nhìn Thịnh Ninh mặc bộ quần áo sợi bông giản dị, tuy rằng hơi cũ nhưng rất sạch sẽ.
Đoán chừng là người đến từ nông thôn cùng quê với đoàn trưởng đi, vội vàng ân cần nói: "Cô gái, cô là em gái của đoàn trưởng chúng tôi sao?" Nhất định là em gái, nếu không sao lại có đại cô nương tìm đoàn trưởng mặt Thịnh Ninh kiểu 囧: "Tôi là đồng hương của đoàn trưởng các anh."Thật ra cô muốn nói mình là vị hôn thê của anh, chỉ là trên thư cha đã viết rất rõ ràng Từ Khải Cương không đồng ý hôn sự nên không dám nói vậy."Không phải em gái đoàn trưởng ư?" Lưu Xuân lắc đầu tiếc nuối, ngay sau đó lại trừng mắt khiếp sợ."Vậy cô không phải là vợ đoàn trưởng chúng tôi đó chứ?"Hai má Thịnh Ninh bỗng nhiên nóng lên, màu hồng hết sức đẹp mắt: "Vẫn...vẫn chưa phải!""Vậy chính là chị dâu tương lai rồi.".