~~~~Chương ~~~~
Edit: Blanche
"Ai?" Hứa Chiêu hỏi.
"Tớ, Thôi Thanh Phong." Thanh âm Thôi Thanh Phong ngoài cửa vang lên.
"A, Thanh Phong à, chuyện gì thế?"
"Ba cậu nằm viện rồi!"
Ba cậu nằm viện rồi?
Ba cậu?
Ba?
Là Hứa phụ?
Hứa Chiêu chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng, lập tức nhảy xuống giường, mở cửa nhà tranh, nhìn thấy Thôi Thanh Phong đứng ngoài, vội vàng xác nhận lại một lần, hỏi: "Ba của tớ nằm viện?"
"Ừ." Thôi Thanh Phong đang thở gấp gật đầu.
Hứa Chiêu lại hỏi: "Làm sao cậu biết?"
Thôi Thanh Phong đáp: "Tớ gặp mẹ cậu trên đường cái, mẹ cậu nói với tớ."
"Chuyện khi nào?"
"Mười lăm phút trước, trên đường tớ gặp hai ca ca của cậu, đã nói cho bọn họ biết sự tình, bọn họ hiện tại cũng tới bệnh viện?"
"Bệnh viện ở đâu?" Hứa Chiêu vội vàng hỏi.
"Bệnh viện trung tâm thị trấn."
"Được, giờ tớ đi đây."
Lần thứ hai đi vào nhà tranh, Hứa Chiêu hai bá cái mặc quần áo tử tế, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, lôi cả Hứa Phàm từ giường ra, rất nhanh mặc cho bé bộ đồ mới, ôm khỏi nhà tranh, khoá cửa gỗ, ngồi lên xe đạp, cùng Thôi Thanh Phong đạp xe lên trấn.
Thôi Thanh Phong về nhà làm kem cây.
Hứa Chiêu mang theo Hứa Phàm đi vào bệnh viện trung tâm thị trấn, mới tới cửa bệnh viện, liền nhìn thấy Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành vội vàng đi ra, hai người bộ dáng thập phần không kiên nhẫn, dừng lại dưới tàng cây, tựa hồ không nhìn thấy Hứa Chiêu, lớn tiếng thảo luận bệnh tình của Hứa phụ, là trúng phong.
Trúng phong?
(Trúng phong và trúng gió là hai cái khác nhau nhé)
Hứa Chiêu lắp bắp kinh hãi, loại bệnh trung phong này, hay phát sinh ở người già, nặng không chết, nhưng chân tay tê liệt, nhẹ nhất thì cũng tay chân cứng ngắc, ngôn ngữ chướng ngại, nhưng không quản cái nào, Hứa phụ cả đời này sẽ không tách khỏi thuốc, đối với bất cứ gia đình phổ thông nào đều là không thể chấp nhận nổi, nhưng Hứa gia lao động nhiều, kỳ thật có thể gánh được, vậy mà Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành tựa hồ không nghĩ như vậy.
"Tao không nuôi ông ta!" Hứa Tả Thành nói.
"Ai nuôi?" Hứa Hữu Thành hỏi.
"Ai thích thì nuôi, dù sao chuyện này không quản."
"Tao cũng không quản."
Hứa Tả Thành dừng một chút, nói: "Hữu Thành, bệnh trung phong của ba là vì cắt lúa hộ cậu Hứa Chiêu nên mới trúng, theo lý thuyết có phải nên tìm cậu Hứa Chiêu phụ trách không? Chỉ là mẹ Hứa Chiêu không nguyện ý, lại nói nhưng năm trước hắn cứu nhà chúng ta một mạng, bà ta chính là không muốn cậu Hứa Chiêu xuất tiền xuất lương thực, như vậy dựa vào đâu mà bắt chúng ta chăm, hai gia đình chúng ta ăn còn không có, hiện tại chị dâu chú lại mang thai, dù sao anh cũng không nuôi."
Hứa Hữu Thành nói tiếp: "Tôi cũng không chăm, bà già kia không phải là mẹ của Hứa Chiêu à, không phải mẹ của chúng ta, mẹ chúng ta chết lâu rồi!"
Mẹ chúng ta chết lâu rồi –
Hứa Chiêu hít sâu vào một hơi lạnh, thì ra là thế.
Hoá ra Hứa Chiêu cùng Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành là cùng cha khác mẹ, trách không được hai anh em kia nhìn Hứa Chiêu không vừa mắt, nguyên Hứa Chiêu đáng thương lại không biết, phỏng chừng Hứa phụ Hứa mẫu muốn Hứa Chiêu coi Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành như anh ruột, nhưng Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành lại không nghĩ như vậy, bọn họ vẫn luôn xem Hứa Chiêu như người ngoài, khắt khe với Hứa Chiêu, ngay cả Hứa mẫu đối tốt với họ, họ cũng làm như không thấy.
Cho nên lần này Hứa phụ trung phong, hai người nhanh chóng vứt chuyện này đi không còn một mảnh.
Sau khi thảo luận xong, Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành vẫn không phát hiện ra Hứa Chiêu, mà là hạ quyết tâm, không tới bệnh viện nữa, xoay người rời đi, cứ thế mà đi rồi.
"Hứa Chiêu." Lúc này có người gọi Hứa Chiêu một tiếng.
Hứa Chiêu quay đầu lại xem, nhìn thấy có một người phụ nữ trung niên đứng ở cửa, cậu nhận ra đấy là Hứa mẫu.
Hứa mẫu là một người phụ nữ gầy yếu, không cao cũng không thấp, giống với nữ nhân khác ở nông thôn, làn da hơi đen, trên mặt là từng lớp nếp nhân không giấu được, mặc dù vậy, vẫn có thể thấy được Hứa mẫu lúc còn trẻ chính là một đại mỹ nhân, hiện tại chỉ là sắc mặt tiều tuỵ, vả lại mang theo bi thống (bi thương thống khổ).
"Bà ơi." Hứa Phàm nồi ở trước xe đạp vui vẻ mà gọi.
Trên mặt Hứa mẫu miễn cưỡng mỉm cười: "Tam oa tử."
"Bà ơi!"
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm xuống xe.
Hứa Phàm lập tức chạy bạch bạch về phía Hứa mẫu.
Hứa mẫu bế Hứa Phàm một chút, rồi nắm lấy tay nhỏ của Hứa Phàm, nhìn về phía Hứa Chiêu hỏi: "Đại ca, nhị ca con về rồi à?"
Hứa Chiêu nói: "Đi rồi ạ."
Thần sắc Hứa mẫu ảm đạm.
Hứa Chiêu hỏi: "Mẹ, ba sao vậy?"
Hứa mẫu cúi đầu nói: "Đến phòng bệnh nói đi."
Hứa Chiêu để xe trong bệnh viện, khoá kỹ, đi theo Hứa mẫu, Hứa Phàm vào phòng bệnh, nhìn thấy Hứa phụ nằm trên giường, hẳn là đang ngủ, nhưng mắt nhắm miệng há, Hứa mẫu nói là lúc đang cắt lúa mạch, đột nhiên ngã trên mặt đất, lúc ấy chính là mắt nhắm miệng lại há ra, hơi nữa nói chuyện cũng không rõ ràng lắm, đưa tới viện người ta bảo là trúng phong.
"Bác sĩ còn nói gì ạ?" Hứa Chiêu hỏi.
Hứa mẫu dừng một chút, nói: "Nói, nói ba con tỉnh lại rồi, có khả năng lớn bị liệt."
Hứa Chiêu trong lòng sợ hãi, tê liệt, liệt – trách không được Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành tránh như tránh tà, trừ phi giống với gia đình Thôi Thanh Phong, có một tiểu thúc có kinh tế hậu thuẫn, cho nên Thôi phụ ốm đau liệt giường cũng không có áp lực sinh hoạt, nhưng Thôi phụ chỉ là tạm thời, phẫu thuật xong có thể sinh hoạt bình thường.
Nhưng, Hứa phụ không như vậy, Hứa phụ bị liệt như thế, là cả đời phải nằm trên giường, gia đình bình thường đều không chấp nhận nổi.
"Hứa Chiêu." Hứa mẫu thấy Hứa Chiêu không hé răng, lại gọi một câu: "Hứa Chiêu."
Hứa Chiêu nhìn về phía Hứa mẫu.
Hứa mẫu ngồi ghế bên cạnh giường bệnh, ôm Hứa Phàm, ngừng chốc lát, nói: "Có phải con cũng giống đại ca nhị ca con, cảm thấy chúng ta là gánh nặng, tính ném chúng ta ở chỗ này phải không."
"Không, mẹ - "
"Con yên tâm, mẹ sẽ không để ba thành gánh nặng của con." Hứa mẫu đánh gãy lời nói của Hứa Chiêu, bà đã bị hai đứa con trai kia làm lạnh tâm, thật sợ con trai ruột của chính mình cũng sẽ nói rằng bắt cậu nó phụ trách hoặc còn có gia đình phải chăm, bà khẳng định sẽ không chịu nổi, bà khổ sở mà nói: "Mẹ trong tay còn có ít tiền, vốn là để con đi học, nhưng con không đi, đủ cho ba con nằm viện hai ngày, sau khi ra viện, ba con cần thuốc, mẹ sẽ lo, có tiền thì mua thuốc uống, không có thì thôi, được ngày nào hay ngày đấy, chỉ là, chỉ là, sau này mẹ không có cách nào giúp con chăm tam oa tử, con phải tự mình vất vả một chút."
Nghe đến những lời này, Hứa Chiêu trong lòng không rõ tư vị, mở miệng gọi: "Mẹ - "
"Được rồi, đừng nói nữa, con đi về trước đi, ở chỗ này không có việc gì, mẹ trong ba là đủ rồi."
"Mẹ - "
"Trở về đi, mang theo tam oa tử nữa, mẹ nhìn thằng bé đều mọc rôm cả rồi, đừng làm nó nóng." Hứa mẫu vuốt đầu Hứa Phàm nói: "Tam oa tử, mau cùng ba con về nhà đi."
"Bà khi nào về nhà ạ?" Hứa Phàm nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.
Hứa mẫu miễn cưỡng cười cười nói: "Hai ngày nữa bà về nhà, tam oa tử về nhà trước đi."
"Con ở nhà chờ ông bà về."
"Tam oa tử thật ngoan."
Hứa Phàm lúc này mới vươn tay nhỏ, kéo tay to của Hứa Chiêu, nói: "Ba ba, đi thôi."
Hứa Chiêu trong lòng loạn thành một đoàn, đi theo Hứa Phàm ra khỏi bệnh viện, nháy mắt cảm nhận không khí cực nóng từ bốn phương tám hướng.
"Thật nóng quá." Hứa Phàm nói.
Hứa Chiêu nháy mắt nghĩ tới Hứa Phàm trên người đầy rôm, lập tức kéo Hứa Phàm vào dưới tán cây, ngồi trên tảng đá ven đường, nhìn người đi tới đi lui, trong lòng có chút mờ mịt, cậu đời trước là cô nhi, không biết cũng không hiểu thân tình, nhưng vừa rồi cậu hiểu Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành coi Hứa phụ như gánh nặng mà ném đi.
Như vậy còn cậu?
Cậu cũng muốn vứt bỏ Hứa phụ Hứa mẫu sao?
Cậu nên làm gì bây giờ?
"Ba ba!" Hứa Phàm gọi một tiếng.
Hứa Chiêu nhìn về phía Hứa Phàm gọi: "Hứa Phàm."
"Ba ba, chuyện gì thế?"
Hứa Chiêu hỏi: "Con thích ông bà không?"
Hứa Phàm đáp: "Thích."
"Có muốn từ giờ trở đi sống cùng ông bà không?"
"Muốn."
"Muốn ăn thật nhiều thịt thịt, hay cùng sống với ông bà?"
"Sống cùng với ông bà ạ."
"Vì sao?"
"Bởi vì ông bà không ăn thịt, ông bà đều đem rất nhiều thịt thịt cho con ăn."
Bởi vì ông bà không ăn thịt –
Ông bà đều đem rất nhiều thịt thịt cho con ăn –
Đạo lý dễ hiểu như vậy ngay cả Hứa Phàm cũng biết, Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành lại không hiểu, Hứa Chiêu lập tức quyết định, quyết định này tuy sẽ khiến cậu càng thêm vất vả, nhưng lại khiến tâm cậu thoải mái ấp áp, nhưng trước hết, phải xử lý chuyện của Thôi Thanh Phong.
Cậu chở Hứa Phàm tới nhà Thôi Thanh Phong, giúp Thôi Thanh Phong làm xong kem cây, trực tiếp hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"
Thôi Thanh Phong bị hỏi không hiểu ra sao, hỏi lại: "Gì?"
Hứa Chiêu hỏi: "Vì sao buổi sáng cậu lại ở trên đường tới thôn Nam Loan gặp mẹ của tớ?"
"Tình cờ đó."
"Ý của tớ là, cậu ở thôn Nam Loan làm gì?"
"Tớ, tớ - " Sắc mặt Thôi Thanh Phong nháy mắt mất tự nhiên.
"Cậu có việc gì giấu tớ?" Hứa Chiêu hỏi.
"Không có."
"Nói thật."
Thôi Thanh Phong thật sự là phục Hứa Chiêu, dấu vết ấy để lại một chút mà cũng nhìn ra, Thôi Thanh Phong cũng không giấu nữa, khó xử mà nói: "Công an địa phương không cho chúng ta bán kem cây ở đường cái nữa, nói là ảnh hưởng không tốt, bán tiếp nữa sẽ phạt tiền."
Sáng sớm biết được tin này, phản ứng đầu tiên của hắn là nói cho Hứa Chiêu, cùng Hứa Chiêu thương lượng một chút, vì thế mượn xe đạp đi tới thôn Nam Loan, vừa lúc gặp được Hứa mẫu, biết được tình huống của Hứa mẫu, nghĩ Hứa Chiêu khẳng định sẽ lo, cho nên quyết định tự mình giải quyết, tuy rằng không có biện pháp, nhưng có thể từ từ nghĩ.
"Bị báo cáo?" Hứa Chiêu nhíu mày hỏi.
"Ừ, có người thấy chúng ta kiếm được tiền thì đỏ mắt."
"Đây cũng là lẽ thường, cậu đừng vội, chờ tớ xử lý xong chuyện của ba tớ, tớ sẽ giải quyết chuyện này, chúng ta chắc chắn còn có thể tiếp tục bán kem ở đường cái." Hứa Chiêu là đang trấn an Thôi Thanh Phong, kỳ thực trong lòng cũng lo lắng.
"Được, cậu đừng vội, cứ làm việc của mình." Kỳ thật Thôi Thanh Phong một điểm nắm chắc cũng không có.
"Được."
Khi nói chuyện, kem đã làm xong, Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong nhanh chóng đóng gói hoàn tất, sau đó đưa năm trăm căn tới cương xưởng, Thôi Thanh Phong mượn xe đạp hàng xóm đi bán kem cây.
Hứa Chiêu lại mượn mũ rơm của Thôi Thanh Phong, đội lên đầu Hứa Phàm, sau đó lại xe đạp, dưới trời nắng nóng, quay lại thôn Nam Loan, quyết định làm việc của chính mình, kéo theo Hứa Phàm vào Hứa gia, lần đầu tiên đi thẳng vào nhà ngói chính của nhà họ Hứa, nhìn thấy ở giữa bàn có một cái đồng hồ không to không nhỏ, nhìn không chớp mắt mà cất cao thanh âm, nói: "Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành, đi ra!"