Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ, tử lao không một bóng người, duy nhất chỉ có một mình Tạ Trản.
Trong tù lạnh lẽo, ngoại trừ hàn khí bên ngoài còn có một cỗ âm khí dày đặc, quẩn quanh hòa trộn cùng hàn khí. Thân thể Tạ Trản vốn hư nhược, một thân đơn bào mỏng manh, bị nhốt vào đây liền không thể động đậy.
Thế nhưng y tính tình quật cường, cho dù trong lao chỉ có hai thủ vệ, y cũng không muốn bất kỳ ai thấy được bộ dáng chật vật của mình. Y ngồi bất động trong góc, cả ngày nhìn vào bốn bức tường. Trên tường vết khắc chi chít, Tạ Trản nhìn nửa ngày, rốt cục thấu hiểu cố sự bên trong.
Vết khắc này là của một nữ tử, có lẽ thuật lại những gì mà nàng từng trải qua. Nàng bị giam nơi đây, trượng phu của nàng luôn miệng nói rằng sẽ cứu nàng ra ngoài, thế nhưng đã mấy mùa xuân thu trôi qua, mãi tới lúc nàng sắp bị tử hình cũng không thấy hắn ta quay lại, thậm chí còn không thèm tới thăm nàng. Từng chữ từng câu, đều tựa như khắc trong nước mắt. Tạ Trản cơ hồ có thể mường tượng được nữ tử này bị âm hàn trong tù dày vò như thế nào, từ kỳ vọng đến tuyệt vọng, từ yêu thương trở thành thù hận trong suốt những năm tháng đó.
Đây vốn dĩ chỉ là một cố sự thay lòng đổi dạ bình thường, nam tử vốn dĩ bạc tình, mà nữ tử lại tin tưởng hắn. Thế nhưng, Tạ Trản lại có chút ao ước giống như nàng. Nàng ít nhất còn có thể trách cứ và thù hận người nàng yêu, mà y, thậm chí còn không có ai.
Tạ Trản ngồi ngay ngắn bên trong tử lao, nháy mắt y cảm thấy trở nên mơ hồ.
Y hao hết gần nửa sinh lực, lại không đổi lấy được cái liếc mắt của Hoàn Lẫm, hết thảy chờ đợi và hy vọng đều trở nên diệu vợi, đến bây giờ có lẽ nên kết thúc rồi. Có nhiều chuyện đều do y tự nguyện, không thể oán trách ai. Hoàn Lẫm cũng chưa từng hứa hẹn với y điều gì, cho nên khi hắn bước lên ngôi vị Hoàng đế, còn y thì bị tống giam, người cực kỳ vinh quang, kẻ khó bảo toàn mạng, y cũng không có bất cứ oán hận nào.
Gần ba mươi năm cuộc đời, Tạ Trản cũng không phải là sống uống phí. Từ lúc mười lăm đến năm hai mươi tám tuổi, Tạ Trản rốt cục hiểu rõ được đạo lý, đừng nên hy vọng xa vời đối với những gì không thuộc về mình.
Không tranh, không cướp, không nghĩ, không niệm, mới có thể đao thương bất nhập.
Qua nhiều năm như vậy, y lẽ ra nên sớm nhìn thấu. Tại sao đến lúc thánh chỉ hạ xuống, y ngồi trong tử lao mới có thể hiểu rõ đạo lý này.
Y không có thân nhân, ái tình cũng đã buông tay, cho nên không còn gì để y lưu luyến trên nhân thế này, cái chết bỗng nhiên không còn đáng sợ, trái lại y mơ hồ có chút mong đợi.
Tạ Trản đã quên chính mình đến tột cùng ngồi bao lâu, chân hoàn toàn tê liệt, thân thể không còn thấy lạnh nữa. Đôi khi, y cảm giác như linh hồn mình đã xuất ra khỏi thân thể, mà ngồi nơi đây chỉ còn là cái xác không hồn.
“Phượng hề phượng hề về cố hương, ngao du tứ hải cầu phượng hoàng”. Không có đàn trong tay, nhưng trong tâm lại có đàn, y khép mắt lại, âm điệu quẩn quanh bên tai.
Y cứ thế ở trong tử lao ngày này qua ngày nọ.
Đôi khi, hai thủ vệ đứng gác cảm thấy bên trong tử lao kia không giống như người sắp chết, thần sắc của y quá mức bình tĩnh, cơ hồ phảng phất như đi dự yến hội vậy.
Chỉ là sắc mặt của y ngày càng tái nhợt, thân thể ngày càng đơn bạc, sinh khí trên người cũng dần dần tiêu tán.
Bộ dáng của y thoạt nhìn vô cùng đáng thương, thế nhưng hai tên thủ vệ vẫn không hề có ý định tiếp cận y nửa bước. Danh tự Ninh Hạnh Tạ Trản làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi. Trong mắt họ, Tạ Trản chính là một tên hồ ly tinh, không cẩn thận liền bị y đoạt đi hồn phách.
Thế nhưng, có những thời điểm vẫn phải tiếp cận.
Ngày nọ cửa lao đột nhiên mở ra, một tên thủ vệ đem thức ăn vào, ném trước mặt Tạ Trản, ngữ khí ác liệt nói: “Ăn đi!”
Tạ Trản bên trong tử lao đã nhiều ngày, chỉ có ăn qua màn thầu nguội lạnh như băng, hiếm khi có được bữa ăn chân chính. Tạ Trản chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn tên thủ vệ kia một cái.
Tạ Trản như cũ toàn thân bạch y, tuy bị nhốt đã một thời gian nhưng y phục không hề vấy bẩn. Y vốn dĩ gầy yếu, mấy ngày liền trôi qua da thịt trên mặt hoàn toàn tiêu thất, thế nhưng không hề cảm thấy xấu xí. Ngược lại cằm của y mảnh đi rất nhiều, một đôi song mâu to hơn, cả người lộ ra khí chất suy nhược, khiến cho người khác cảm thấy kích động muốn đem y bảo hộ trong lòng.
Tâm thần tên thủ vệ rung động, nghĩ đến thủ đoạn của người này, vội vã hoàn hồn, biểu tình một lần nữa trở nên dữ tợn: “Hôm nay là ngày Hoàng thượng phong hậu, Đế Hậu tình thâm, bệ hạ thực vui vẻ, thế nên các tù nhân đều được ban lộc. Có khi đây là bữa ăn cuối cùng của ngươi cũng nên, ngươi cứ hảo hảo mà thưởng thức.”
Tên thủ vệ cơ hồ chạy trối chết. Tạ Trản trước sau vẫn ngồi im, ánh mắt bình thản không gợn sóng nhìn chằm chằm vào giỏ thức ăn, không hề động tới.
Lại qua mấy ngày, Tạ Trản tái ngộ người mà y quan tâm nhất trên thế gian này. Hài tử Sóc Phong này từ nhỏ liền bị bán vào Tạ gia, cùng y chịu qua nhiều đau khổ, rõ ràng đã nếm đủ đắng cay ngọt bùi trên nhân thế, nhưng khí tức ngây thơ vẫn luôn bộc lộ từ trong xương tủy, dễ dàng tin tưởng người khác. Giống như năm đó y hứa phần đời còn lại cho hắn hưởng vinh hoa, hắn liền không oán không thán mà theo hầu hạ y suốt mười ba năm, sau đó Hoàn Lẫm lại hứa phong quan cho hắn, hắn lại cũng ngây ngốc mà trông mong năm năm. Tạ Trản cảm thấy rằng nếu mình chết đi, người mà y không thể buông tay chỉ có hài tử này.
Nhưng mà mấy ngày không gặp, Sóc Phong dường như đột nhiên thay đổi trở thành người khác. Thiếu niên khoác lên người một kiện áo choàng đen, tóc buộc chặt, vóc người cường tráng, còn đâu hài tử ngây thơ thuần khiết trong ký ức y? Song mâu trong suốt tựa như bịt kín một tầng bóng tối, ngắn ngủi mấy ngày, Sóc Phong đột nhiên thành thục trầm ổn hơn rất nhiều.
Thủ vệ tử lao vô cùng nghiêm ngặt, Tạ Trản không biết Sóc Phong vào đây bằng cách nào. Hai người bị ngăn cách bởi cửa lao. Sóc Phong tựa vào cửa lao ngồi xuống, nhãn tình ôn nhuận nhìn chằm chằm Tạ Trản không chớp.
“Công tử, Hoàng thượng đã phong hậu.” Sóc Phong nói.
Tạ Trản nhìn bộ dáng tội nghiệp của Sóc Phong, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Y mới vừa cảm thấy Sóc Phong đã trưởng thành rồi.
“Ta đã nhìn thấy, Hoàng hậu không có đẹp bằng công tử ngài đâu.” Sóc Phong lẩm bẩm nói.
Cho dù trong lòng vô niệm, Tạ Trản lúc này cũng không muốn nghe bất cứ điều gì liên quan đến Hoàn Lẫm. Y đối với vị Hoàng hậu “không đẹp bằng y” kia càng không quan tâm, chỉ nói: “Khế ước mua bán của Đông Sơn biệt uyển và khế ước bán thân của ngươi ta đều đặt ở ngăn tủ đầu giường, chìa khóa nằm dưới gối. Ngươi nếu không thích ở lại Kiến Khang, liền tìm nơi khác để sinh sống, hảo hảo cưới vợ sinh con.”
Tạ Trản dặn dò hồi lâu, Sóc Phong cứ thế chăm chú lắng nghe, nhất nhất ghi tạc trong lòng.
Đến khi Sóc Phong ra khỏi tử lao, vừa đi được vài bước, thân thể hắn đột ngột cứng lại. Hắn quay đầu nhìn vào tử lao ảm đạm, khuôn mặt bỗng nhiên vặn vẹo, biểu tình cực độ bi thương, hắn phát ra tiếng khóc khàn khàn tựa như tiếng vải bị xé rách.
Thiếu niên trì độn rốt cục ý thức được, những lời vừa rồi của Tạ Trản giống như lời nói cuối cùng trước khi sinh ly tử biệt.
Nhiều người nhiều chuyện đều sẽ thay đổi. Thế sự đảo quanh, người mà y tâm tâm niệm niệm muốn gặp giờ đây liếc nhìn đều cảm thấy cực độ chói mắt. Đối với Tạ Trản thời khắc này mà nói, y không còn muốn nhìn thấy Hoàn Lẫm cùng những người liên can tới hắn nữa.
Nhưng mà y lại không ngờ tới, trước lúc chết còn có thể nhìn thấy vị Hoàng hậu kia.
Y ngồi dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy bên ngoài tử lao là một nữ tử. Nữ tử váy đỏ lụa là, bên ngoài khoác một kiện áo choàng đen, khuôn mặt tươi như mận đào, xinh đẹp lộng lẫy mà không tầm thường, tựa như hoa mai nở rộ vào mùa đông, có một loại kinh diễm khó tả. Trên người nàng tự nhiên tỏa ra một cỗ quý khí, nhìn Tạ Trản tựa như nhìn vào một kẻ thấp kém đầy bụi trần.
Tạ Trản đột nhiên cảm thấy nàng có chút quen mắt. Hình ảnh vụn vặt lóe lên trong đầu làm y chợt bừng tỉnh nhớ lại nhiều năm về trước, ngồi bên cạnh Hoàn Lẫm chính là nữ tử này, y cho dù nhìn thoáng qua nhưng vẫn nhớ rõ.
Tạ Trản lấy tay che mặt, tiếng cười khẽ gian nan phát ra từ cổ họng.
Y không nghĩ tới, Hoàng hậu cư nhiên không phải xuất thân từ hai nhà Vương Tạ! Chỉ có người xuất thân từ hai thế gia Vương Tạ trở thành Hoàng hậu mới có thể củng cố địa vị của tân đế. Làm sao khả năng này có thể xảy ra?
Nhưng sự thật bày ra trước mắt khiến y không thể không tin. Ngày đó, Hoàn Lẫm nói nữ tử này bất quá chỉ là một người bình thường, đối với ngôi vị của hắn cũng không đem lại lợi ích gì. Thế mà Hoàn Lẫm vừa mới đăng cơ liền phong nàng làm Hoàng hậu.
Năm năm, xem ra Hoàn Lẫm đã tỉ mỉ từng bước tính kế, chỉ lựa chọn những kẻ hữu dụng với hắn, chứ không hẳn là người bạc tình, chỉ có điều phải xem đối phương là người nào thôi.
Tiếng cười Tạ Trản tựa bi tựa hỉ, lại tựa như vô hỉ vô bi, nữ tử kia nghe được, đôi lông mày không khỏi nhíu lại.
Đột nhiên Tạ Trản ngừng cười, khuôn mặt bất động thanh sắc trở nên vô cảm. Y nhìn qua tựa hồ có chút điên rồ.
Những ngày thường trong tù vô cùng tẻ nhạt, thủ vệ sớm đã không thấy bóng dáng. Trong tử lao phảng phất chỉ còn lại Hoàng hậu cùng với Tạ Trản hai người. Hàn phong từ các khe hở tràn vào, Tạ Trản đột nhiên cảm thấy hơi lạnh. Xương cốt triệt để nguội lạnh, phảng phất như đang biểu thị chút ý tứ nào đó.
“Bổn cung theo bên cạnh bệ hạ đã được bảy năm, cùng ngài vào sinh ra tử, nhìn bệ hạ đẫm máu leo lên ngôi vị Hoàng đế.” Giọng nói của nữ tử trở nên xa vời, “Bệ hạ là người trọng tình trọng nghĩa, ngươi mặc dù tội đáng muôn chết, nhưng bệ hạ lại niệm tình ngươi là cố nhân nên vẫn chưa xử tử ngươi. Thế nhưng nếu ngươi không chết, khó có thể an ổn lòng dân, đế vị của người cũng không vững vàng, cho nên hôm nay bổn cung nguyện ý thay bệ hạ gánh vác hết thảy danh tiếng bất nghĩa.”
Ngày xưa, Lữ Hậu tru diệt Hàn Tín, giữ vững giang sơn. Ngày nay, nữ tử này liền muốn học hỏi Lữ Hậu.
Tạ Trản tự nhiên rõ ràng ý tứ trong lời nói của nàng. Đối với y lúc này, sinh có gì vui tử có gì buồn?
Cho nên, thời điểm chén rượu độc được đưa đến trước mặt, y cũng không có bất kỳ giãy giụa, khuôn mặt bất động thanh sắc uống cạn. Y thấy được trong mắt nữ tử kia ánh lên vẻ ngạc nhiên, nàng hiển nhiên không nghĩ tới y cứ thống khoái như vậy mà chết.
Một khắc kia, cơn đau đớn dữ dội ập đến, Tạ Trản trong đầu một mảnh trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không niệm.