Trọng Sinh Tầm An

chương 72: cẩn liên chi tình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mọi người clickhoặc ủng hộ mình nha. Chỉ cần bấm "tôi không phải robot" -> chờ ba giây -> get link là xong. Cám ơn mọi người

Tác giả: Luna Huang

Lại nói về lúc Diệp Cẩn Liên bị người ôm vào lòng, nàng dùng hết lý trí còn sót lại để kháng cự: "Mau buông ta, di nương mau gọi người đến cứu ta." Lúc này nàng vẫn còn nghĩ bản thân đã trở về viện.

Trong lúc nàng mở miệng cố sức hét to trong hơi thở gấp thì miệng đã bị thả một viên dược vào. Trong lúc không để ý liền nuốt luôn xuống bụng.

"Ngươi, ngươi cho ta ăn thứ gì?" Nàng thở gấp cố mở mắt nhìn nam tử trước mặt: "Ngươi giết ta đi, ta không muốn sống nữa." Nếu thanh danh của nàng bị hủy mẫu nữ nàng sẽ không thể sống yên ổn ở Diệp phủ nữa. Nếu là liên lụy đến mẫu thân nàng thà chọn con đường chết. Nước mắt nàng trào ra không ngừng lăn dài trên khuôn mặt.

Nam tử kia chậm rãi đưa tay giúp nàng lau nước mắt không hề đáp lời. Lúc này Khương Văn từ trên tường nhảy xuống, tay tóm lấy cổ áo của Trương ma ma đang bất tỉnh ném xuống bên cạnh nam nhân dưới đất.

Nam tử chậm rãi gật đầu tạ qua Khương Văn rồi nhìu mày nhìn hai thân thể đang bất tỉnh dưới chân hừ lạnh. Cả chuyện tồi bại thế này cũng dám làm Diệp phủ xem ra là cực kỳ hắc ám.

Diệp Cẩn Liên vẫn khóc không ngừng đến khi nàng cảm thấy nhiệt lượng trong thân thể đột nhiên trở lại bình thường, đầu óc thanh tỉnh, cảnh vật trước mắt cũng rõ ràng hơn. Nàng vội tránh ra khỏi vòng ôm ấp của nam tử, e ngại phúc thân nói:

"Tạ qua công tử giúp đỡ, lúc nãy không biết ý tốt của công tử nên có lời mạo phạm, thỉnh công tử thứ lỗi."

"Đại tiểu thư." Âm thanh nhàn nhạt của Khương Văn ở phía sau Diệp Cẩn Liên truyền đến.

Diệp Cẩn Liên hoảng hồn quay lại, thấy được Khương Văn lòng an ổn không ít: "Khương công tử." Nàng vội chạy đến bên Khương Văn, dù gì đây cũng là học trò của Diệp Nghêu ít nhất sẽ không hại nàng. Lại nói đứng bên người quen cũng tốt hơn đứng bên cạnh người lạ mặt mới cứu mình kia.

Nàng nhìn xung quanh mới phát hiện đây không phải viện của mình. Đây là một viện phía nam bị bỏ trống nơi Vô Sự từng bị Diệp Cẩn Ninh đến hành hình.

Đường nhìn của nàng đổ xuống dưới đất thấy được hai thân thể đang bất tỉnh, cả thân người đều chấn kinh: "Đây là..." Là Tả thị hại nàng. Nàng tự hỏi bản thân đã làm ra chuyện gì quá phận để bị đối xử như vậy? Nàng vẫn luôn an phận thủ thường chuyên tâm với Bách Lý Nghiêm cơ mà.

Nam tử vận cả người thúy đạm lục sắc phất tay áo, Khương Văn hiểu ý gật đầu, khom người một mình ôm hai thân thể dưới đất lên vai. Sau khi thẳng thắt lưng liền hướng Diệp Cẩn Liên nói: "Đại tiểu thư, tại hạ đưa họ ra ngoài đợi." dứt lời liền xoay người bước ra viện môn.

Diệp Cẩn Liên thấy vậy cũng hướng nam tử một thân đạm lục sắc hành lễ cáo lui: "Tiểu nữ cáo lui trước, công tử cũng nên trở về tiền thính." Nàng vốn muốn nhắc nhở hắn trong phủ người khác không nên đi lại lung tung. Nhưng nghĩ hắn không đi lại lung tung sẽ không cứu được nàng liền nuốt câu kia xuống.

Đáng lẽ nàng nên hỏi quý danh của hắn để trả ơn nhưng chỗ thanh vắng thế này, cô nam quả nữ rất không thích hợp. Nàng vẫn là tự đến tiền thính đợi hắn rồi muốn nói gì thì nói.

Khi nàng lướt qua hắn để bước ra viện môn nam tử kia nắm lấy cổ tay nàng kéo vào lòng khẽ cười: "Diệp đại tiểu thư không phải là chỉ dùng lời nói để cảm tạ ta chứ?"

Diệp Cẩn Liên cau mày hất tay hắn ra lùi về sau: "Công tử muốn ta đền ơn thế nào?" Nếu không phải hắn cứu nàng, nàng đã không cần khách sáo như vậy mà trực tiếp ném cho hắn một cái tát.

"Gả cho ta." Nam tử kia nhàn nhạt phun ra ba chữ, đáy mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Liên.

Sắc mặt của Diệp Cẩn Liên đen lại không ít. Rất nhiều hài tử của bằng hữu Diệp Nghêu cũng nói như vậy với nàng còn kèm theo phần sau "làm thiếp". Nàng khinh bỉ những tên nam nhân thế này.

Không hề ngẩng ngại, nàng mạnh ngẩng đầu dùng ánh mắt kiên nghị nhìn hắn: "Thứ lỗi cho ta không thể đáp ứng, ta đã sớm có người trong lòng, thỉnh công tử chọn thứ khác." Lúc này vì chán ghét nên đến khiêm ngữ nàng cũng không sử dụng nữa.

Một khuôn mặt tuấn tú lọt vào tầm mắt nàng. Sống mũi cao vút, mâu quang tự tin hiện rõ kiên nghị. Thân hình cao to vạm vỡ. Nhưng là nàng đã có ngươi trong lòng nên sẽ đối với hắn tuyệt không động tâm. Có đẹp hơn nữa cũng chỉ là một vỏ bọc đẹp đẽ bên trong thối nát.

Đáy mắt của nam tử đó khẽ run một cái. Có người trong lòng là thế nào? Chẳng phải nàng được nuôi dưỡng trong sương phòng sao, lý nào quen biết được nam nhân khác. Hắn lại tiếp tục tỏ ra như không để ý, khẽ cười nói: "Đáng tiếc ta lại chỉ muốn như thế, biết phải làm sao?"

Diệp Cẩn Liên nắm chặt nắm tay nén nộ khí, lại dùng khiêm ngữ nói: "Thứ lỗi cho tiểu nữ thực sự không thể đáp ứng." Trong đầu nàng giờ đây nhớ lại từng câu từng chữ trong thư của Bách Lý Nghiêm, câu từ không hề văn hoa nhưng lại mãnh mẽ tác động đến được tâm nàng. Cho dù thân hình hắn không tốt, đầu óc không tốt, hắn là hoa tâm, nhưng nàng đối với hắn động tâm tuyệt không hối hận.

"Diệp đại tiểu thư kiên quyết như vậy ta lại không cam lòng." Nam tử lại lắc đầu chép miệng: "Không biết ta có vinh hạnh được biết người trong lòng của đại tiểu thư không? Nếu như hắn thực sự hơn ta, ta liền cam tâm tình nguyện từ bỏ." Đến cùng là nàng đã động tâm tên chết tiệt nào? Để hắn biết được, hắn nhất định lột da tên đó.

Đáy mắt của Diệp Cẩn Liên nhu hòa đi không ít. Nàng nhớ lại lá thư cuối cùng nàng nhận được từ Bách Lý Nghiêm, nở một nụ cười nhu tình, đáp: "Thế tử hầu gia."

Nam tử lập tức nhếch môi chê bai không đáng một phân đồng tiền: "Hừ! Hóa ra là tên ngốc Bách Lý Nghiêm đó, luận dung mạo luận tài hoa hắn đều không bằng ta, đã vậy còn lắm tật xấu thanh danh hư bại có gì đáng để nàng gửi gắm." Trong giọng thể hiện sự không cam lòng.

Diệp Cẩn Liên nghe được người trong lòng bị chê bai liền tức giận bỏ luôn dáng vẻ thục nữ mắng: "Công tử thỉnh chú trọng lời nói, người công tử đang nhắc đến chính là thế tử hầu gia, là người trong lòng của ta. Dù hắn không bằng công tử nhưng trong mắt ta hắn là tốt nhất."

"Vậy cho dù Diệp thượng thư không đồng ý nàng vẫn muốn gả cho tên ngốc Bách Lý Nghiêm đó?" Trong giọng nói của nam tử kia đầy kích động, hai tay nắm chặt thành quyền.

"Đúng, không phải hắn ta không gả." Diệp Cẩn Liên mở to mắt vững vàng tuyên bố. Diệp Nghêu cũng biết chuyện nàng sớm cùng Bách Lý Nghiêm thư từ qua lại nhưng không phản đối nghĩa là ngầm đồng ý, nàng làm sao sẽ bị tên chết tiệt trước mắt này uy hiếp.

Lại nói, nàng đã từng có suy nghĩ ngược lại. Cho dù nam tử trên đời này chết hết nàng cũng sẽ không gả cho Bách Lý Nghiêm. Nhưng giờ đây nàng cũng có chút cảm thấy buồn cười với suy nghĩ trái ngược của hiện tại.

Chỉ là nàng không biết, Diệp Nghiêu không phản đối chỉ vì bức không được Diệp Cẩn Huyên mà thôi. Bởi hắn nghĩ có thể kết thông gia nói Bách Lý Hạ chính là vinh dự lại còn mang về cho hắn không ít lợi nhuận nha.

Đột nhiên nam tử đối diện lại ngửa mặt lên trời bật cười khiến Diệp Cẩn Liên không thể hiểu nổi, bởi phản ứng của hắn hoàn toàn khác với suy nghĩ của nàng a. Nàng sợ lòng tự tôn của hắn bị chà đạp nghiêm trọng nên phát điên liền lén lút rời đi. Không ngờ ngay lúc nàng nhấc một chân đến cửa viện lại bị hắn kéo lại ôm vào lòng.

Nàng dùng hết sức lực của bản thân vùng vẫy kêu la: "Công tử mau buông ta ra, ngươi luôn miệng chê bai thế tử gia không đáng nửa phân tiền mà bản thân đến câu "nam nữ thụ thụ bất thân" cũng không biết sao?"

Âm thanh cáo hứng của nam tử kia lại khàn khàn truyền đến bên tai Diệp Cẩn Liên: "Vậy là đúng rồi gả cho hắn chính là thê tử của ta."

Diệp Cẩn Liên nghe được toàn bộ cử động đều bị đình trệ, nàng không tin được những gì bản thân vừa nghe được. Nàng trợn to mắt quay mặt lại nhìn nam tử trước mặt. Hắn nói vậy có ý tứ gì?

"Công tử, ngươi vừa nói cái gì?"

Nhưng là Bách Lý Nghiêm sẽ không có hình dáng như vậy đâu. Nàng là biết hắn đậu thám hoa đã là rất bất ngờ rồi nhưng không nghĩ đến hắn thay đổi nhiều như vậy. Sẽ không phải chứ? Lão thiên gia là đang trêu đùa nàng đi?

Bách Lý Nghiêm nhìn Diệp Cẩn Liên không rời mắt, ánh mắt mang theo tiếu ý nhẹ nhàng đáp phi sở vấn: "Hồng diệp đề thi truyền hậu ý."

Diệp Cẩn Liên buộc miệng đọc ra câu: "Xích thừng hệ túc kết lương duyên." Đây là câu thơ trong lá thư cuối cùng Bách Lý Nghiêm viết cho nàng, hắn làm sao sẽ biết?

Nàng bất khả tư nghị đưa tay lên che cái miệng đang há to không biết ngậm lại của mình. Làm sao sẽ thành như thế? Trong một năm kia hắn đã làm gì mà đem bản thân biến hóa đến cực đại, khiến người kinh hãi như vậy?

Bách Lý Nghiêm nở nụ cười buông lỏng tay ra: "Làm sao? Không nhận ra bổn thế tử?" Hắn lại bày ra bộ dạng hoa hoa công tử như trước xấu xa nắm tay Diệp Cẩn Liên kéo xuống, một tay giữ lấy cằm của nàng trêu.

Thấy được thái độ không đàng hoàng quen thuộc Diệp Cẩn Liên lập tức hồi thần lập tức đẩy hắn ra xa bản thân lùi về phía sau. Đáng chết, hắn đùa giỡn nàng.

Bách Lý Nghiêm nhìn được dáng vẻ thẹn thùng của Diệp Cẩn Liên lại tiếp tục một tràng cười to: "Đây là thế nào, lúc nãy vừa cao giọng tuyên bố không phải bổn thể thế tử thì không gả, giờ lại giữ khoảng cách là thế nào?"

Mặt của Diệp Cẩn Liên đỏ đến tận mang tai, chôn luôn xuống đất không dám nhìn Bách Lý Nghiêm. Nếu nàng biết tên trước mặt là hắn nàng sẽ không nói ra những lời kia. Nàng vội phúc thân hành lễ: "Tiểu nữ tử gặp qua thế tử gia."

"Chúng ta cũng sắp thành thân không cần đa lễ như vậy." Bách Lý Nghiêm bước đến hai tay đỡ lấy Diệp Cẩn Liên, âm thanh vẫn còn mang theo chút ý tứ xấu xa.

Diệp Cẩn Liên tránh xa hắn ra rồi lại lùi về thêm vài bước. Nàng thực muốn cắn đứt cái lưỡi của mình, tại sao lại nói ra những lời xấu hổ như vậy chứ. Nhất định trong lòng hắn sẽ xem nàng không khác gì nữ tử bên ngoài.

"Thế tử gia bận trăm công ngàn việc vẫn là nên rời khỏi nơi này đi thôi, tiểu nữ tử không dám làm kéo dài thời gian của thế tử gia."

Bách Lý Nghiêm biết nàng giận hắn không viết thư cho nàng liền giải thích: "Nguyên nhân thư ta gửi ít đi là vì bận rộn thi cử, sau đó liền biệt vô âm tín, cung yến lại không gặp nàng là vì ngày hôm nay. Ta muốn tận tai nghe được nàng nguyện ý gả cho ta." Hầu phủ tổ chức đại yến ba ngày ba đêm hắn cũng không xuất hiện cơ mà.

Tâm của Diệp Cẩn Liên có một cổ ấm áp dâng lên, ngọt ngào lấp đầy lòng. Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Thế tử gia là vì sao biết được tiểu nữ tử ở đây mà đến?" Lúc nãy rõ ràng nàng không thấy người của hầu phủ đến cơ mà.

Nhắc đến chuyện này Bách Lý Nghiêm lại ninh chặt mày lại, giọng nói cũng trở nên cứng rắn: "Lúc ta vừa mới đến thấy nàng được thị nữ đỡ ra ngoài, sắc mặt không được tốt. Sau khi tặng lễ vật cho Diệp thượng thư xong ta liền cùng Khương công tử đến tìm nàng." Hắn thường xuyên ra vào thanh lâu nên thập phần xác định nàng là bị gì. Chính vì vậy hắn mới gọi Khương Văn đi cùng.

Nếu không phải thấy được Trương ma ma thấp thỏm lén lút bên bụi cây thì không cứu được nàng rồi. Nghĩ đến đây cũng là cảm tạ trời đất, may là nàng không sao.

Diệp Cẩn Liên nghe được lại mỉm cười quên cả đáng sợ mới vừa rồi, lên tiếng đề nghị: "Thế tử gia người nên trở lại tiền thính thôi kẻo có người thấy được thì không hay." Vậy là đã bị Diệp Cẩn Huyên nói trúng rồi, hắn thực sự không có ý với nữ tử khác nha.

Bách Lý Nghiêm lại trở về bộ dạng ngày thường giảo hoạt cười: "Vậy thì có sao, bất quá chúng ta thành thân sớm một chút thôi."

Diệp Cẩn Liên xấu hổ cúi đầu lướt qua khỏi người hắn bước ra khỏi viện. Bách Lý Nghiêm thấy vậy liền đuổi theo bước bên cạnh, thở dài thán: "Nói ra chuyện này vẫn là phải cảm ơn Diệp tứ tiểu thư a."

Diệp Cẩn Liên không hiểu liền quay người hỏi: "Chuyện này liên quan gì đến tứ muội muội?"

"Là Diệp tứ tiểu thư giúp ta để nàng đối với nam tử khác không động lòng." Bách Lý Nghiêm nở một nụ cười thanh thoát nhẹ nhàng nói: "Ta phải chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh cảm tạ mới được."

Diệp Cẩn Liên thụ sủng nhược kinh, hóa ra chuyện này Diệp Cẩn Huyên cũng có phần. Được, được lắm, nàng xem nàng ta như hảo tỷ muội thế mà dám giấu diếm nàng, để xem nàng xử trí nàng ta thế nào.

Bóng dáng hai người cùng nhau bước đi trong màn đêm, ánh trăng soi rỡ mười ngón từ hai bàn tay đan chặt vào nhau thể hiện tình ý đôi bên.

Khương Văn theo sau đi cách họ một khoản để tránh bản thân trở thành người dư thừa.

Truyện Chữ Hay