Tác giả: Luna Huang
Có lẽ lão thiên gia cũng là thích Khất Xảo tiết nên sắp đến giữa trưa nhưng ánh nắng vẫn nhạt nhòa, gió khẽ thổi không ngừng trong ngự hoa viên.
Sau phần thêu vá chính là vũ nghệ hoặc cầm nghệ. Phần này đám nữ quyến được đưa đến một hành cung để chuẩn bị. Hoàng thượng thấy Diệp Cẩn Huyên đứng ở một bên không hề có ý định cùng rời đi liền hỏi.
"Quận chúa đây là vì chuyện gì vẫn chưa rời gót?"
Hoàng hậu mỉm cười giải thích: "Hoàng thượng, quận chúa ở Trúc Huyền am từ nhỏ làm sao biết đến những thú vui tao nhã này được, người đừng làm khó quận chúa nữa."
Diệp Cẩn Huyên chỉ cúi đầu không hề xác định hoặc phủ nhận. Cũng tốt, nàng không muốn nói dối liền để hoàng hậu giúp nàng đi.
Hoàng thượng gật gù vuốt râu: "Ngươi nay đã được Trẫm phong làm quận chúa sẽ không ngại Trẫm gọi ra khuê danh của ngươi chứ?"
"Hoàng thượng đã có lời Cẩn Huyên cung kính không bằng tuân mệnh." Diệp Cẩn Huyên điềm đạm đáp. Đời trước nàng là nhi tức của hắn, hắn cũng là gọi ra tên nàng cơ mà.
Hoàng thượng bật cười hài lòng: "Người đến, ban ghế cho quận chúa." Sau khi nghe thái y thông báo thương thế của nàng hắn cũng không dám hỏi về chuyện đó nữa.
"Tạ ơn hoàng thượng." Diệp Cẩn Huyên phúc thân xong liền thấy có người mang ghế thái sư được khắc gỗ tỉ mỉ đến bên mình. Nàng không hề cố kỵ liền đặt mông ngồi xuống, cung nữ mang đến một bàn nhỏ cùng một tách trà cùng ít trái cây.
Hoàng thượng quan sát thái độ của Diệp Cẩn Huyên rồi lại hỏi: "Không biết từ khi trở về Diệp phủ, Cẩn Huyên ở trong phủ làm gì? Diệp thượng thư không để ngươi học những thứ kia?"
Đôi mắt của Diệp Cẩn Huyên bỗng vụt sáng lên, dưới mạn che là một nụ cười rực rỡ: "Hồi hoàng thượng, khi Cẩn Huyên hồi phủ đại ca có tặng cho Cẩn Huyên một con chó nhỏ tên là Vô Sự. Mỗi ngày không cùng đại ca xuất phủ chính là cùng Vô Sự chơi đùa. Phụ thân sợ Cẩn Huyên không thích bị bó buộc nên mới không miễn cưỡng phải học."
Đoan Mộc Chiến Lẫm thấy ngạc nhiên liền hỏi: "Vậy nữ tử cùng ở sương phòng cùng La công tử đấu dế cũng là quận chúa sao?" Hôm đó hắn ở phòng kế bên lâu lâu lại nghe được tiếng chó sủa, lại còn thấy Diệp Cẩn Huy từng tiến vào căn phòng kia nữa.
"Đúng vậy." Diệp Cẩn Huyên chậm rãi xác nhận: "Thật không ngờ Cẩn Vương gia cũng có mặt."
Đoan Mộc Chiến Khôi bị nàng đưa từ kinh hỉ này đến kinh hỉ khác kiềm chế không được mở miệng hỏi: "Quận chúa còn biết trò chơi kia?"
Diệp Cẩn Huyên nhấp một ngụm trà, đáp: "Thần nữ ở Trúc Huyền am lâu năm nên đã được thấy qua, hôm đó hiếu kỳ liền mở miệng ứng chiến." Nàng là mở miệng khiêu chiến không phải ứng chiến đâu.
Đoan Mộc Chiến Phàm vẫn một mực im lặng không nói gì. Hắn chậm rãi dùng trái cây bên cạnh đợi tiết mục tiếp theo.
Đoan Mộc Nhã quên cả thân phận công chúa nâng váy chạy xuống bên Diệp Cẩn Huyên: "Quận chúa tỷ tỷ có nuôi chó sao? Phụ hoàng không cho người ta nuôi, hôm nào tỷ tỷ mang nó tiến cung cho người ta cũng xem với được không?"
Diệp Cẩn Huyên mở to mắt nhìn Đoan Mộc Nhã hướng mình làm nũng. Nàng ta không sợ nàng sao? À cũng đúng thôi, lúc trước Đoan Mộc Chiến Phàm cũng có vết bớt mà nàng ta cũng có từng sợ đâu.
Nàng cười nói: "Công chúa thích Vô Sự thần nữ tự nhiên sẽ vui, nhưng là hoàng cung không thể tự ý mang sủng vật vào, thần nữ vô pháp." Là do nhân duyên đời trước chưa hết nên đời này nàng ta vẫn muốn cùng nàng thân cận sao?
Diêu Đức phi vội khẽ trách Đoan Mộc Nhã: "A Nhã không được làm phiền quận chúa, mau trở về đây."
"Người ta không chịu." Đoan Mộc Nhã ôm lấy cánh tay của Diệp Cẩn Huyên, bĩu môi hướng Diêu Dức phi nói: "Người ta muốn cùng quận chúa tỷ tỷ thân cận."
Đoan Mộc Chiến Phàm lúc này mới mở miệng không nhanh không chậm nói: "Mẫu phi, A Nhã là công chúa nhỏ nhất không ai chơi cùng, nay liền để quận chúa cùng muội muội thân cận một chút cũng tốt."
Hoàng thượng nghe vậy cũng cảm thấy có đạo lý: "Sau này Cẩn Huyên tiến cùng được phép mang sủng vật."
Diệp Cẩn Huyên vui vẻ đứng lên tạ ơn rồi lại ngồi xuống.
"Phụ hoàng vạn tuế." Đoan Mộc Nhã cười ngọt ngào hô to rồi nói nhỏ với Diệp Cẩn Huyên: "Sau này người ta gọi tỷ tỷ là tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng không được gọi người ta là công chúa nữa."
"Được." Diệp Cẩn Huyên cũng đáp ứng. Hy vọng đời này nàng không vô tình hại nàng ta.
Hoàng thượng ngưng mi, nhãn thần dừng trước mạn che mặt của Diệp Cẩn Huyên. Nếu là cứ như vậy mà hủy đi một nữ tử như vậy thì rất là đáng tiếc, liền mở miệng nói: "Cẩn Huyên, Trẫm ban cho ngươi một thánh chỉ tứ hôn, khi nào có người trong lòng để ngươi tự tay viết tên lên liền có hiệu lực. Cho dù ai cũng tuyệt không thể phản đối, thế nào?"
Đoan Mộc Chiến Phàm nghe được tim ngừng lại hai nhịp rồi lập tức đứng lên ôm quyền phản đối: "Phụ hoàng không thể được, thỉnh người thu hồi khẩu dụ."
Hoàng hậu cũng phản đối, nhỡ nàng ta chọn trúng Đoan Mộc Chiến Khôi thì phải làm sao: "Hoàng thượng, thỉnh người suy xét kỹ, làm vật há phải là khiến nam tử trong thiên hạ sợ hãi không dám ra đường sao?"
Đoan Mộc Chiến Khôi có chút không hiểu lời nói của hoàng thượng. Nhưng khẩu dụ này e là sẽ thiên hạ đại loạn mất. Hắn cũng quỳ xuống phản đối: "Thỉnh phụ hoàng tam tư."
Đoan Mộc Chiến Lẫm tuy thưởng thức Diệp Cẩn Huyên cũng là sợ nàng chọn phải mình: "Phụ hoàng, thỉnh người thu hồi khẩu dụ."
Đám nam tân trừ Diệp Cẩn Huy, Bách Lý Nghiêm cũng là sợ hãi quỳ xuống đồng thanh hô to: "Thỉnh hoàng thượng thu hồi khẩu dụ." Sao lại cho một xấu nữ có được tiện nghi như vậy? Nếu chiếu chỉ kia ban xuống họ thực không dám bước ra đường nữa.
Diệp Cẩn Huy nhìn muội muội mình đầy lo lắng. Đám nam nhân này làm như vậy sẽ không biết rằng muội muội hắn sẽ đau lòng sao? Bách Lý Nghiêm có lúng túng nhìn Diệp Cẩn Huyên, cách một lớp sa trướng hắn không thấy được sắc mặt của nàng a.
"Làm càn." Hoàng thượng vỗ tay vịnh của long ỹ, quát: "Trẫm ban cho nàng không phải các ngươi, lập tức đứng dậy hết cho Trẫm."
Đoan Mộc Nhã hừ một tiếng thật khinh bỉ. Chỉ là dung mạo bị hủy có cần phải sợ như vậy không? Mắt nàng dừng trên mặt Đoan Mộc Chiến Phàm càng khinh bỉ nhiều hơn hai phần. Hắn cũng đã từng bị hủy dung lại cư nhiên là người đầu tiên mở miệng phản đối.
Đám nam nhân đoàng loạt nhìn về phía Diệp Cẩn Huyên như cầu nàng ban cho một con đường sống. Nàng sinh trưởng trong am ni cô có lẽ cũng biết thương yêu chúng sinh, tâm địa bồ tát đi.
Diệp Cẩn Huyên cười lạnh, khóe môi kéo cao đến cực điểm. Các ngươi sợ xấu nữ như ta sao? Lúc nãy các ngươi nghị luận ta, ta liền để các ngươi mỗi ngày sống trong lo sợ. Nàng đứng lên hướng hoàng thượng hành lễ, cũng không quên hô to: "Tạ chủ long ân."
Đám nam nhân ngơ ngẩng nửa ngày trời, họ không ngờ nàng lại có thể không biết xấu hổ mà đáp ứng a. Đến khi nghe hoàng thượng cười ha ha bọn họ mới hồi qua thần đứng dậy trở về chỗ của mình. Trong long ai cũng thầm nguyền rủa Diệp Cẩn Huyên mau mau chết sớm tránh làm thiên hạ đại loạn.
Lúc này đám nữ quyến cũng chuẩn bị xong. Người hiến vũ, kẻ hiến khúc lần lượt bước đến biểu diễn. Đoan Mộc Nhã nhìn thấy không hề có chút hứng thú chỉ cùng Diệp Cẩn Huyên cười nói khúc khích dùng trái cây nói chuyện về Vô Sự.
Đến lượt của Diệp Cẩn Ninh hiến vũ, đám vương tử nhìn trân trối không rời được mắt. Bao nhiêu rực rỡ xuân sắc của ngự hoa viên cũng không bằng được vũ khúc của nàng. Mỗi một dáng cười, mỗi một cái vung tay đều khiến người say mê.
Đám nam tân thầm tán thán bởi họ biết Diệp Cẩn Ninh sớm được định sẵn của thái tử rồi. Diệp Cẩn Huyên cũng là nhìn đến ngây ngốc, nàng là nữ tử còn bị mê hoặc huống hồ là nam nhân loại động vật yêu bằng mắt. Nàng cũng không thể trách Đoan Mộc Chiến Phàm vì Diệp Cẩn Ninh đối xử với mình như vậy.
Đoan Mộc Nhã lại nghĩ Diệp Cẩn Huyên buồn bã liền an ủi: "Tỷ tỷ đừng buồn, đám nam nhân kia không có mắt nhìn người. A Nhã vẫn luôn thấy tỷ tỷ ngươi là đẹp nhất a."
Diệp Cẩn Huyên mỉm cười xúc động, hốc mắt lại ngập lệ: "Đa tạ A Nhã." Đời trước nàng cũng gọi nàng ta thân mật như vậy. Tình thân như vậy nàng không muốn bỏ.
Sau khi kết thúc, hoàng thượng ban hôn Đỗ Nhiên Nhiên vi Cẩn vương phi khiến Đoan Mộc Chiến Lãm khó chịu không thể tả. Hắn là muốn Diệp Cẩn Ninh, tài nữ kinh thành Diệp Cẩn Ninh không phải nữ nhi của thái sư Đỗ Nhiên Nhiên.
Diệp Cẩn Huyên theo hoàng thượng đến thư phòng lấy chiếu chỉ tứ hôn rồi cùng Diệp Cẩn Huy trở về phủ. Trước đó còn phải hứa hẹn có thời gian sẽ tiến cung thăm Đoan Mộc Nhã nàng ta mới chịu thả người.