Tác giả: Luna Huang
Diệp Cẩn Huyên vận trung y ngồi bên trong giường chọc ghẹo Vô Sự đang nằm trên đùi mình. Nàng muốn cùng Vô Sự nói chút chuyện lại không sợ đau không dám cử động cơ mặt. Cả cười dáng vẻ lười biếng của Vô Sự nàng cũng không dám nữa.
Lúc này nghe được giọng của Triệu quản gia đến truyền báo Đoan Mộc Chiến Khôi đến bảo Hải Dụ giúp Diệp Cẩn Huyên chải tóc, vận y phục nghênh đón.
Hải Dụ ứng tiến liền vào truyền báo lại với nàng. Diệp Cẩn Huyên không dám biểu lộ bất kỳ biểu tình gì động đến cơ mặt. Nàng nhìn Hải Dụ rất lâu cố gắng nói: "Giấy, bút, nghiên mực."
Hải Dụ lập tức mang đến những thứ nàng yêu cầu để lên giường. Nàng phất tay đuổi người rồi hạ sa trướng trắng tinh xuống.
Hải Dụ lúng túng nói: "Tiểu thư chút nữa thái tử điện hạ đến, người nên chỉnh tề y phục mới không thất lễ a."
Diệp Cẩn Huyên vẫn chuyên tâm chơi cùng Vô Sự mặc kệ Hải Dụ bên cạnh giường lải nhải.
Lúc này Diệp Cẩn Ninh mang bộ mặt lo lắng cùng Mẫu Đơn bước đến: "Tứ muội muội cảm thấy thế nào?"
"Nô tỳ gặp qua tam tiểu thư." Hải Dụ lập tức thi lễ.
Diệp Cẩn Ninh cau mày nhẹ giọng trách: "Vì sao không giúp tứ muội muội hoán y phục, thái tử điện hạ sắp đến rồi."
Bên ngoài nghe được bước chân truyền đến, Diệp Cẩn Ninh nhanh chóng ngồi vào ghế tròn bên gường hoa lê đái vũ: "Tứ muội muội đừng quá đau buồn, phụ thân nhất định tìm người chữa hết cho muội muội a."
Lúc này đám người Diệp Nghêu đến cửa rồi nhưng không lên tiếng. Diệp Cẩn Ninh cũng biết nhưng vẫn là giả vờ như không biết tiếp tục nói: "Tứ muội muội đã dùng qua bữa sáng chưa? Muốn ăn gì để ta bảo người làm."
Mẫu Đơn cùng Hải Dụ hiểu chuyện lập tức phúc thân hành lễ: "Nô tỳ tham kiến thái tử điện hạ, gặp qua lão gia, Khương công tử, Hình công tử."
Lúc này Diệp Cẩn Ninh đưa bộ mặt tuyệt sắc đầy lệ lên nhìn Đoan Mộc Chiến Khôi rồi đứng dậy vờ đưa tay lau nước mắt hành lễ: "Thần nữ tham kiến thái tử điện hạ, gặp qua phụ thân, Khương công tử, Hình công tử."
"Miễn lễ." Đoan Mộc Chiến Khôi bước vào phun một câu rồi bước đến bên giường: "Bổn cung phụng chỉ phụ hoàng đến hỏi thăm thương thế của Diệp tứ tiểu thư, không biết hiện tứ tiểu thư đã tốt?"
Đây là lần đầu hắn bước vào ngọa thất của một khuê nữ a. Hình Trùng Xuyên cùng Khương Văn cũng nào có khác gì hắn đâu. Chỉ là giờ đây bọn họ đều là lo lắng cho Diệp Cẩn Huyên nên không chú ý đến điểm này.
Diệp Cẩn Huyên bên trong giường cầm bút lên viết vào chữ lên giấy rồi truyền ra ngoài. Diệp Cẩn Ninh đón lấy đưa cho Đoan Mộc Chiến Khôi. Trên giấy chính là thỉnh an chào hỏimọi người.
Nàng lại đưa tiếp một tờ giấy ra ngoài. Lần này Đoan Mộc Chiến Khôi trực tiếp nhận lấy. Trên giấy viết "Thần nữ không thể nói chuyện nên chỉ có thể viết giấy, thỉnh điện hạ chớ trách phạt."
Diệp Nghêu bước đến bên giường nhìn đến Diệp Cẩn Huyên vẫn không có ý định bước ra ngoài liền không vui: "Huyên nhi vì sao vẫn ngồi bên trong, mau ra ngoài thỉnh an điện hạ."
Nếu không phải vì thấy Đoan Mộc Chiến Khôi tay cầm thánh chỉ hắn cũng không để người tiến vào ngọa thất của nữ nhi mình. Nhưng giờ nữ nhi này của hắn bị hủy rồi a, cho dù có ai tiến vào cũng sẽ gả không đi được, vậy thì còn lo lắng gì nữa. Lúc này hắn chỉ sợ Đoan Mộc Chiến Khôi trách phạt, lại nói chuyện này bất kính truyền đến tai hoàng thượng...tội sợ là Diệp gia gánh không nỗi a.
Nghĩ đến đây mắt hắn không tự chủ lén lút quan sát sắc mặt của Đoan Mộc Chiến Khôi. Thấy được trên mặt hắn(ĐMCK) không có biểu gì khác biệt mới yên tâm thở phào.
Diệp Cẩn Huyên nhanh chóng viết một tờ giấy đưa ra ngoài "Thương thế của thần nữ không tốt sợ bẩn mắt thái tử."
Đoan Mộc Chiến Khôi nhìn thấy nét chữ gọn gàng uyển chuyển trên giấy liền gật gù. Hôm qua nàng ở Tước Tuyết điện vì thứ nữ biện giải khiến hắn vô cùng tán thưởng. Hiện lại còn nét chữ đẹp như vậy, nếu cứ như vậy mà bị hủy đi thì thật là đáng tiếc.
Mắt hắn nhìn vào trong giường chỉ thấy cái bóng ảnh mờ ảo không rõ của Diệp Cẩn Huyên, ngẫm. Diệp gia thực sự không phân biệt thứ đích sao? Hôm qua trong Tước Tuyến điện nghe được lời nói của Diệp Cẩn Huyên, sau đó lại thấy nàng vì Diệp Cẩn Ninh cản đao, thực sự cực kỳ thán phục. Phẩm hạnh của nàng quả rất tốt a.
Nguyên lai là Diệp Nghêu giải thích cho sự tình trên chính là Diệp Cẩn Huyên vì Diệp Cẩn Ninh cản đao. Hoàng thượng nghe được tỷ muội tình thâm liền trọng thượng.
"Bổn cung không trách tứ tiểu thư." Hắn lớn giọng hô to: "Tiểu Phúc tử mau mang thánh chỉ đến tuyên. Diệp tứ tiểu thư thương thế chưa bình phục cho phép không cần bước ra tiếp chỉ."
Tiểu Phúc tử bước đến cầm thánh chỉ đến trước giường đọc to. Hóa ra hoàng thượng phong nàng làm quận chúa còn ban không ít đồ trân quý nữa. Dù sao nàng cũng là bị thương ở trong cung lại không thể chữa tặng nàng làm quận chúa xem như là bồi thường.
Bên ngoài có một số tiểu thái giám mỗi người mang một khay lễ vật hoàng thượng ban mang vào phòng. Tiểu thái giám đứng gần đó, tiểu Phúc tử đọc đến lễ vật nào thì tiểu thái giám cầm lễ vật đó sẽ bước đến trước giường cung kính dâng khay. Tiểu thái giám sẽ mở khăn che để Diệp Cẩn Huyên qua mục.
Diệp Cẩn Huyên cười lạnh trong lòng. Nàng cần những thứ đó sao? Không nàng không cần. Đã qua hai kiếp người, ngoại trừ tình thân nàng không cần gì nữa. Nàng vẫn ngồi bất động trên giường không thèm nhìn đến dù chỉ một mắt.
Đoan Mộc Chiến Khôi cũng biết dung mạo đối với nữ tử là quan trọng thế nào nên hắn cũng không trách hành động đó của nàng. Chỉ là hắn nhìn thấy một bên trên gương mặt của nàng băng kín chỉ chừa trán, mắt, miệng, cằm ra...
Diệp Cẩn Ninh thấy bản thân không được Đoan Mộc Chiên Khôi để ý liền không cam tâm. Hai chữ "Khâm thử" vừa bay ra khỏi miệng của tiểu Phúc tử nàng liền nói: "Thần nữ thay tứ muội muội tiếp chỉ, tạ chủ long ân."
Tiểu Phúc tử hai tay dâng thánh chỉ cho Diệp Cẩn Ninh lại hành lễ với Diệp Cẩn Huyên: "Chúc mừng quận chúa." Hắn cung kính hai tay lại dâng một cuộn vải gấm lam cho Diệp Cẩn Huyên: "Thỉnh quận chúa xem qua lễ đan."
Diệp Cẩn Huyên đưa tay ra ngoài sa trướng nhận lấy tiện thể đưa cho hắn một tờ giấy có viết mấy chữ "đa tạ công công".
"Vậy tứ tiểu thư dưỡng thương cho tốt." Đoan Mộc Chiến Khôi nho nhã nhếch môi: "Chuyện đã hoàn thành, bổn cung sớm trở về phục mệnh." Nói xong hắn cũng xoay người rời đi.
Một đám người líu ríu tiễn hắn. Diệp Cẩn Ninh trước khi rời theo Đoan Mộc Chiến Khôi còn luyền tiếc nhìn đống đồ trân quý bằng đôi mắt khao khát hận thù. Mẫu Đơn chạy theo chủ tử.
Hải Dụ đứng bên giường hơi cúi đầu. Khương Văn cau mày nhìn Hải Dụ lộ chút chán ghét rồi nhanh chóng bước đến trước giường, mất luôn dáng vẻ điềm đạm mà trước nay vẫn thấy mà thay vào đó đáy mắt hiện khẩn trương cùng lo lắng.
"Tứ tiểu thư cảm thấy thế nào?"
Diệp Cẩn Huyên không nhìn người đến mà ném một tờ giấy ra ngoài "ổn". Chỉ một từ được viết ra, mà lại còn keo kiệt không dám viết to nữa.
Hình Trùng Xuyên bên cạnh nhìn thấy khóe miệng nhịn không được liên tục co rút. Hắn đã sớm nhìn ra được Diệp Cẩn Huyên ghét bỏ Khương Văn nhưng không nghĩ đến độ này.
"Tứ tiểu thư, tại hạ có một chút dược là cống phẩm của Vân Nam có thể giúp ít được chút gì đó."
Diệp Cẩn Huyên lại hý hoáy ném thêm một tờ giấy ra ngoài "không cần phiền Hình công tử phức như vậy, ta không sao."
Khương Văn nhìn giấy xong đôi mày cau lại thêm một phần.
Lúc này Diệp Cẩn Huy bước vào lại mang một chén cháo nhỏ, khẩu khí lại cực thịnh nộ: "Muội muội không gả được thì có Diệp phủ nuôi một đời, dù gì cũng có đại ca này ở phía sau làm chỗ dựa."
Lúc nãy Khương Văn từ chối hôn sự trên dưới Diệp phủ không ai không biết. Chẳng trách Diệp Cẩn Huyên lại có cách nhìn tiêu cực về nam nhân như vậy. Đám hạ nhân còn công khai vũ nhục Diệp Cẩn Huyên nữa. Vô tình truyền đến tai của hắn khiến hắn không thể không phẫn nộ mang đám người đó ra đánh cho vài chục trượng cảnh cáo.
"Đại...á" Diệp Cẩn Huyên nghe tiếng Diệp Cẩn Huyên lại nhịn không được gọi lên một tiếng. Vừa mở miệng phun được một chữ thì cơn đâu truyền đến để nàng kêu lên một tiếng.
Đầu quả tim của Khương Văn lại nhói lên một cái, lo lắng mở miệng hỏi: "Tứ tiểu thư không sao chứ?" Tay hắn nhấc lên định sẽ là vén màn xem nàng.
Hình Trùng Xuyên thấy vẻ mặt không tốt của Diệp Cẩn Huy liền đưa tay giữ lại tay của Khương Văn khẽ lắc đầu. Cho dù Diệp Cẩn Huy không có ở đây cũng không thể tùy tiện xốc trướng mạn lên được. Giờ đây không nên chọc cho huynh muội Diệp gia tức giận. Lại nói hiện bọn họ đều là đứng trong ngọa thất của khêu nữ a. Trong đầu hắn lúc này chỉ có mỗi một câu tua đi tua lại "Khương Văn thật khó hiểu".
Diệp Cẩn Huy bước đến bên giường vén rèm ngồi xuống rồi lại hạ rèm. Còn chưa kịp làm gì đã thấy Diệp Cẩn Huyên đưa cho tờ giấy "muội vừa ăn cháo sao giờ lại ăn nữa."
"Cháo chỉ có nước sợ muội muội dùng không no." Diệp Cẩn Huy nhìn giấy xong đáp rồi lại hướng ra ngoài nói: "Muội muội cần nghỉ ngơi, phiền nhị vị công tử ra ngoài."
Thấy Diệp Cẩn Huy không hề có chút khách sáo mà trực tiếp đuổi người. Hình Trùng Xuyên thức thời vội ôm quyền cáo lui rồi tiện tay kéo luôn Khương Văn đi. Khương Văn vốn muốn cùng Diệp Cẩn Huyên nói thêm vài câu cũng không thể được. Hắn chỉ có thể cao giọng nhắn nhủ lại một lời.
"Tứ tiểu thư dưỡng thương cho tốt, có thời gian tại hạ lên đến thăm."
Hải Dụ bị ánh mắt của Diệp Cẩn Huy đuổi liền bước ra khép cửa rồi đứng bên ngoài canh gác. Lúc này trong lòng Diệp Cẩn Huy chính là mắng rủa Khương Văn không hề lưu tình.
Từ chối không chịu thú muội muội hắn còn bày ra thái độ giả nhân giả nghĩa này. Hắn mới không cho hắn lại còn có cơ hội gặp Diệp Cẩn Huyên lần nữa.
Diệp Cẩn Huy chính tay bưng cháo đến cho Diệp Cẩn Huyên dụ dỗ nàng dùng: "Đây là ta đích thân đứng trù phòng trông chừng bọn hạ nhân là rồi chính tay mang đến đấy, không được phụ tâm ý của đại ca."
Hắn là sợ mẫu nữ Tả thị động tay động chân vào thức ăn nên đích thân làm hết thảy. Cứ cố gắng hết sức trước nếu không chữa được thì thôi, trước khi có kết quả hắn không hy vọng xảy ra chuyện gì.
Diệp Cẩn Huyên nhìn chén cháo muốn bĩu môi cũng không được chỉ có thể dùng sức lắc đầu biểu thị thái độ không muốn ăn. Nàng biết Diệp Cẩn Huy cẩn thận là vì phòng người nào nên cũng không hỏi nhiều.
Diệp Cẩn Huy lại đưa ra đề nghị: "Ngoan ngoãn dùng xong, sau này thân thể tốt hơn mỗi lần ta xuất môn đều mang muội muội theo có chịu không?"
Mắt của Diệp Cẩn Huyên sáng lên, gật mạnh đầu hai tay nhận lấy chén cháo chậm rãi dùng. Diệp Cẩn Huy giúp nàng buộc gọn sa trướng bên giường.