Trọng Sinh Tại Đấu La Ta Có Ngũ Sinh Võ Hồn

chương 8: 8: song sinh võ hồn ngũ sinh võ hồn p1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi sáng, theo lệ là thời gian ngủ của Đường Hạo, tiệm rèn rất yên tĩnh.

"Đường Hạo, Đường Hạo." Lão Kiệt Khắc mặt kệ Đường Hạo có đang ngủ hay không, đối với tên thợ rèn lạp tháp này, hắn thật sự là rất không ưa.

Nếu không phải hắn chế tạo nông cụ với giá rất rẻ thì hắn đã mang Đường Hạo đá ra khỏi thôn rồi.

Một bên gọi Đường Hạo, ánh mắt lão Kiệt Khắc xẹt qua chung quanh, vốn muốn tìm cái ghế để ngồi xuống, nhưng nhìn mọi thứ rách rách nát nát, hắn thật sự không có dũng khí để kéo qua.

Tuổi hắn đã không còn nhỏ nữa, cũng không muốn ở chỗ này cân chiết cốt đoạn (gân đứt xương gãy) ."Ai đang hô to gọi nhỏ vậy?" Thanh âm của Đường Hạo thoáng mang theo chút tức giận, vén rèm cửa lên, chậm rãi đi ra.

Đầu tiên hắn thấy được nhi tử của mình, sau mới chuyển ánh mắt qua người lão Kiệt Khắc: "Lão Kiệt Khắc, làm gì?"

Kiệt Khắc không tức giận nói: "Hôm nay là ngày nhi tử của ngươi giác tỉnh võ hồn, ngươi không biết có bao nhiêu trọng yếu? Người khác đều là cha mẹ cùng nhau đưa đi, nhưng mà ngươi có thể đi không, hay vẫn là cái bộ dạng như cũ."

Đường Hạo phảng phất như không nghe được lão Kiệt Khắc châm chọc, ánh mắt lại nhìn về phía nhi tử: "Tiểu Phong, tiểu Tam, vũ hồn giác tỉnh của các ngươi thế nào? Là cái gì?"

Đường Tam nói: "Ba ba, là Lam ngân thảo."

Đường Phong cũng nói:"Của ta là Hạo Thiên Chùy."

"Lam ngân thảo?" Không biết tại sao, Đường Hạo luôn luôn không cảm thấy hứng thú gì với ngoại vật, nhưng trong khi nghe đến ba chữ này thì thân thể đột nhiên run lên một chút, trong mắt cũng toát ra một tia quang mang đặc thù.

Nhưng nghe đến chữ "Hạo Thiên Chùy" thì lúc này sắc mặt của Đường Hạo có chút thay đổi

Vẻ mặt của Đường Hạo biến hóa chỉ có Đường Tam chú ý tới, lão Kiệt Khắc tự nhiên sẽ không quản vẻ mặt của một lạp tháp thợ rèn, trực tiếp nói: "Mặc dù là Lam ngân thảo, nhưng Tiểu Tam chính là tiên thiên mãn hồn lực.

Đường Hạo, ta đã quyết định, thôn năm nay sẽ cấp cho Tiểu Phong và Tiểu Tam hai cái công độc sanh danh ngạch (cái này như kiểu là có xuất đi học ấy), lúc nãy ta cũng có nói với Tố Vân Đào để xin thêm xuất.

Để cho bọn hắn tới sơ cấp Hồn sư học viện tại Nặc Đinh Thành học tập.

Thôn sẽ bao cấp lộ phí."

"Lam ngân thảo, Lam ngân thảo." Đường Hạo thì thài hai câu, mạnh mẽ ngước đầu lên, trong mắt toát ra quang mang kiên định mà Đường Tam chưa bao giờ gặp, trầm giọng nói: "Không được."

"Ngươi nói cái gì? Ta không nghe lầm chứ?" Kiệt Khắc ngoáy ngoáy cái lỗ tai của mình, giật mình nhìn Đường Hạo: "Ngươi hẳn là biết cơ hội này quý giá như thế nào? Thánh Hồn thôn chúng ta sợ là đã từng xuất ra một Hồn Thánh, một năm cũng chỉ có một danh nghạch, các thôn khác, phải hai, ba thôn mới được hưởng một cái danh nghạch, ngươi có biết hay không? Đây chính là cơ hội tốt.

Nói không chừng, sau này Tiểu Tam có thể trở thành người thượng nhân (cái này bạn không hiểu lắm, tiếng anh là leading – người lãnh đạo, có lẽ là người ở tầng lớp trên)."

Đường Hạo lạnh lùng nhìn lão Kiệt Khắc một cái: "Người ở tầng lớp trên có tác dụng gì? Ta chỉ biết là, nếu nó đi, sẽ không có ai nấu cơm cho ta ăn.

Lam ngân thảo, ngươi cho rằng Lam ngân thảo võ hồn có thể tu luyện thành cái gì? Nó chỉ là một cái phế vũ hồn.

Còn Tiểu Phong thì lại chuyện khác hắn có thể tùy ý đi dù sao so về võ hồn hắn vẫn tốt hơn so với Tiểu Tam"

Lão Kiệt Khắc tức giận nói: "Nhưng hắn là tiên thiên mãn hồn lực, chỉ cần có được một cái Hồn hoàn, kể cả một cái Hồn hoàn kém cỏi nhất, cũng lập tức trở thành một gã Hồn sư.

Hồn sư, ngươi biết không? Thôn chúng ta đã rất nhiều năm chưa xuất hiện một cái Hồn sư rồi."

Đường Hạo lạnh nhạt nói: "Đây mới là mục đích chính thức của ngươi.

Nói không được là không được.

Ngươi có thể đi rồi."

"Đường…Hạo…" Lửa giận trong lồng ngực lão Kiệt Khắc đã thiêu đốt tới cực hạn.

Đường Hạo vẫn một bộ dáng biếng nhác như trước: "Không cần lớn tiếng như vậy, ta không có điếc.

Ta nói rồi, ngươi có thể đi."

"Kiệt Khắc gia gia, ngài đừng nóng giận.

Ta không đi học tập năng lực của Hồn sư nữa.

Ba ba nói đúng, Lam ngân thảo chỉ là phế vũ hồn, cảm ơn ý tốt của ngài."

Kiệt Khắc mặc dù chán ghét Đường Hạo cực độ, nhưng phi thường thích sự hiểu chuyện của Đường Tam, lửa giận dần dần bình phục, thở dài một tiếng: "Hảo hài tử, gia gia không tức giận.

Được rồi, gia gia phải đi rồi." Nói xong xoay người hướng ra phía ngoài mà đi.

Đường Tam ra tiễn.

Ba ba có thể không để ý tới, nhưng Kiệt Khắc là thôn trưởng, hắn lại rất tốt, lễ số (kiểu như là chào hỏi ấy) hắn tuyệt đối không thể thiếu.

Kiệt Khắc đi tới cửa tiệm rèn dừng chân lại, xoay người nhìn về phía Đường Hạo, ngữ khí trầm trọng nói: "Đường Hạo, ngươi khi còn sống cứ như vậy là xong, nhưng Tiểu Tam còn nhỏ, chẳng lẽ ngươi không nghĩ cấp cho nó một loại nghề mưu sinh ư? Không nên làm chậm trễ hắn trở thành Hồn sư, ít nhất sau này cũng sẽ không lạc phách giống ngươi.

Nếu ngươi thay đổi chủ ý hãy tới tìm ta.

Thời gian báo danh của Nặc Đinh hồn sư sơ cấp học viện còn có ba tháng."

"Kiệt Khắc gia gia cứ yên tâm, phụ thân ta sẽ thay đổi chủ ý thôi dù sao thiên phú của Tiểu Tam không chỉ có võ hồn Lam Ngân Thảo thôi đâu." Nghe vậy Kiệt Khắc dù không hiểu hết ý mà Đường Phong nói nhưng cũng hạ nhiệt mà rời đi, còn Đường Hạo thì hiểu rất rõ câu đó bởi vì nó ám chỉ Đường Tam có song sinh võ hồn, điều này làm cho Đường Hạo hết sức kinh ngạc.

Hít sâu một hơi, sự kích động của Đường Hạo tới cũng nhanh mà lui cũng nhanh, nhàn nhạt nói: "Mang võ hồn của ngươi phóng thích ra cho ta nhìn xem."

" Mang cùng lúc cả võ hồn của đệ cho phụ thân xem đi, còn vì sao ta biết thì lát ta giải thích nghi hoặc của đệ."

Nghe như vậy tuy Đường Hạo & Đường Tam có nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.

"Vâng." Đường Tam gật gật đầu, ngửa tay phải lên, Huyền Thiên Công trong cơ thể nặng lẽ thúc dục, trong ý thức cảm thụ cỗ nhiệt lưu đặc thù nọ cùng với Huyền Thiên Công dung hợp làm một, quang mang màu lam nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, trong khoảnh khắc, một nhánh màu lam tiểu thảo đã xuất hiện.

Kinh ngạc nhìn Lam ngân thảo trong tay Đường Tam, Đường Hạo thất thần một trận, một lúc lâu mới dần dần khôi phục lại, quang mang trong mắt thôn thổ (nuốt, phun) bất định, thì thào nói: "Lam ngân thảo, cũng quả nhiên là Lam ngân thảo.

Cùng nàng giống nhau."

Đường Tam không có mở miệng, nhưng không ngửa tay phải lên giống như lúc trước, chậm rãi ngửa tay trái của mình lên, lúc này đây, không phải lại là lam quang, màu đen quang mang nhàn nhạt từ trong lòng bàn tay hắn phun ra, quang hoa trong nháy mắt ngưng tụ, một cái gì đó kỳ dị xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Đó là cái búa màu đen, cán búa ước chừng dài nửa thước, đầu búa hình trụ, nhìn qua giống như là dạng thu nhỏ của cái búa rèn, nhưng là, tại mặt ngoài của cái búa đen có một cỗ quang mang đặc thù, trên đầu búa, một vòng hoa văn nhàn nhạt vây quanh.

Không biết tại sao, khi cái búa này vừa xuất hiện trong tay Đường Tam thì không khí bên trong phòng có vẻ có chút áp lực, mà Đường Tam tựa hồ cũng không cách nào thừa nhận được sức nặng của cái búa nhỏ (tiểu chụy, tiểu chuy tử …)này vậy, chỉ có thể cầm nó, cánh tay chậm rãi hạ xuống.

Sắc mặt hắn đã trở nên tái đi.

Cùng với Lam ngân thảo cơ hồ không cần tiêu hao Huyền Thiên Công bất đồng, cái thanh hắc sắc chuy tử này vừa hiện ra, tựu cơ hồ hấp thu tất cả nội lực của Đường Tam.

Hắn chỉ có thể miễn cưỡng khống chế chính mình nắm chặt chuy bính (cán búa).

Mặc dù nhìn qua cái chuy tử này rất nhỏ, nhưng trên thực tế, nó nặng hơn rất nhiều so với chú tạo chuy (búa rèn).

"Này, đây là…." Đường Hạo cơ hồ bước một bước đã đi tới trước mặt Đường Tam, tay hắn mạnh mẽ nắm cái chuy tử, đưa nó tới trước mặt mình, tay Đường Hạo rất có lực, ít nhất bây giờ Đường Tam không hề cảm giác được chuy tử đối với tay mình nặng nhiều nữa.

Khi tay Đường Hạo đang cầm tay hắn thì một loại cảm giác ấm áp của huyết mạch tương liên làm cho trong lòng Đường Tam cảm thấy hết sức thoải mái: "Ba ba, có cái gì không đúng sao?"

Nhìn hắc sắc tiểu chuy tử (cây búa màu đen), quang mang kích động trước biến mất nay lại xuất hiện trong mắt Đường Hạo: "Song sinh vũ hồn.

Cũng là song sinh vũ hồn.

Nhi tử, nhi tử của ta."

"Thế không có song sinh võ hồn thì không phải nhi tử của ngài à kkkk." Vừa nói Đường Phong bộc lộ hết hồn lực cùng võ hồn của mình, cái võ hồn linh động xoay xung quanh cậu theo thứ tự Hạo Thiên Chùy, Lâm Ngân Hoàng Vân Trượng, Hạo Thiên Ngân Hoàng Kiếm, Cửu Vĩ Hồ, Định Hải Thần Châm.

Thấy một màn như vậy cả Đường Hạo và Đường Tam mộng bức.

Truyện Chữ Hay