Nhưng tạo phản không phải chuyện đơn giản chỉ cần nói hai câu là được, may mà Hoài vương cũng không phải người chỉ biết nói suông, y trù tính mấy năm không uổng công, vừa nói tạo phản, vạn quân hưởng ứng.
Phủ Hoa Tân sáu vạn quân chờ đợi y sai phái.
Hoài vương người đầu tiên y muốn giết là Trương đại nhân và người đi theo hầu của hắn, như vậy tin tức sẽ không bị lộ ra ngoài.
Ai ngờ khi y phái người đến, Trương đại nhân đã biến mất!
Hoài vương phi thế mới biết là phu quân mình muốn tạo phản, hai người làm phu thê nhiều năm, bà há có thể không biết ý tưởng của phu quân mình, nhưng không khỏi lo lắng nói: “Tướng công, có phải nên suy nghĩ lại chút hay không?”
Nếu như thất bại, cả nhà bọn họ sẽ rơi đầu!
Hoài vương thở dài nói: “Đã không còn đường quay lại nữa rồi, có điều thắng ở cái chúng ta đã sớm chuẩn bị, có thể thử một trận.”
Hoài vương phi cắn môi: “Thiếp thân gả cho ngài thì đương nhiên sẽ cùng ngài đồng sinh cộng tử, nếu tướng công đã làm quyết định, thiếp thân thề sống chết theo ngài.”
Hoài vương có chút vui mừng, dặn dò mấy câu rồi lại đi đến doanh trướng.
“Việc cấp bách, theo ý bổn vương, lập tức cướp lấy thành Đồng!”
Thành Đồng nằm ở phía Tây phủ Hoa Tân, thành này không chỉ vật tư dồi dào mà còn là trọng địa quân sự, nếu như đoạt được thành này, cho dù Triệu Hữu Đường nghe tin tiến tới, y cũng có thể ngăn được.
Các tướng lĩnh cũng đều đồng ý.
Chỉ là, ngay lúc bọn họ chờ xuất phát thì quân đội Triệu Hữu Đường bày sẵn cũng đang trên đường đến phủ Hoa Tân. Đương nhiên, bọn họ đến nhanh như thế, tất nhiên là công lao của Trương đại nhân.
Trương đại nhân không chỉ là người của Bộ Lễ phái đến, mà còn là Triệu Hữu Đường tự mình sai khiến. Hắn vốn chỉ huy cấm quân, là người đương nhiệm tạm thời của Bộ Lễ, chỉ vì tra xét ý đồ của Hoài vương.
Cho nên khi được dẫn đi nghỉ ngơi, thật ra hắn không thật sự đi nghỉ ngơi mà là bắt lấy thời cơ chuồn êm, theo đuôi Hoài vương, nhìn thấy y trực tiếp đi quân doanh, hắn lập tức phát tin đi.
Cho nên đại quân mới đến nhanh như vậy.
Hai quân đối chọi, lập tức khai chiến.
Nhưng, một bên là tùy thời hành động, một bên là vừa khéo bị bắt, người sau khó tránh khỏi hoảng loạn. Dù sao ngay từ đầu còn tưởng nắm chắc được thắng lợi trong tay, tùy thời có thể chiến lĩnh Thành Đồng.
Ai ngờ đến nửa đường bị đánh bắt ngờ, chỉ trong chốc lát đã liên tiếp bại lui.
Hoài vương thấy thế, chỉ có thể hạ lệnh toàn quân lui lại.
Khi tin tức truyền đến Kinh thành thì đã qua mấy ngày, Thái hoàng thái hậu nghe chuyện, khi đó kém chút ngã xuống, chuyện này đối bà mà nói không khác gì sét đánh giữa trời quang.
Ngày đó khi Túc vương nói chuyện này, bà không hề tin một chút nào.
Kết quả nhi tử bà yêu thương nhất, tin tưởng nhất, vậy mà lại thật sự tạo phản!
Bà lập tức phái người mời Triệu Hữu Đường đến cung Thọ Khang.
Khi Triệu Hữu Đường đến nơi, Thái hoàng thái hậu đã không chống được nữa, lúc này đang nửa nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, bà vừa mới gọi Chu thái y đến xem, ăn đan dược hộ tâm. (bảo vệ trái tim – tương đương thuốc chống đột quỵ.)
“Hoàng thượng, việc này nhất định có trá.” Thái hoàng thái hậu nói, “Tam thúc ngươi tuyệt sẽ không tạo phản! Lệnh cho người đến đó điều tra, trong đó nhất định có ẩn tình.”
Triệu Hữu Đường ngồi xuống, ấm giọng nói: “Có người tận mắt nhìn thấy, không phải giả, có điều chỉ cần Tam thúc nguyện ý quy hàng, Trẫm có thể bỏ qua chuyện cũ.”
Thái hoàng thái hậu vẫn không tin: “Không chừng là có người kìm kẹp hắn, buộc hắn tạo phản!”
Triệu Hữu Đường nhìn bà, khẽ thở dài: “Tổ mẫu, Trẫm biết ngài thương tâm thất vọng, nhưng lần này Tam thúc thật sự khởi binh. Vốn ngài ấy muốn xâm chiếm Thành Đồng, còn đưa ra khẩu hiệu thanh quân, nói bên người Trẫm có nghịch thần tặc tử, muốn hãm hại Tam thúc, mới bảo ngài ấy hồi Kinh.”
Thái hậu ngây ngẩn cả người: “Vì sao? Hắn không muốn hồi Kinh à?”
Triệu Hữu Đường im lặng.
Giả sử là hắn, ở một phương làm vương, dã tâm bừng bừng, chỉ sợ muốn hắn hồi Kinh hắn cũng sẽ không muốn. Dù là Túc vương cũng không chịu, chứ đừng nói năm đó Hoài vương còn từng phái người ám sát hắn.
Y khó tránh khỏi cảm thấy lần này y hồi Kinh, Triệu Hữu Đường sẽ lấy mạng y.
Thái hoàng thái hậu thấy hắn không đáp lại, vội la lên: “Ngươi mau nói đi, Luân Nhi, hắn thật sự không muốn hồi Kinh?”
“Cũng không phải là không muốn.” Triệu Hữu Đường chọn từ, nói: “Có lẽ là Tam thúc luyến tiếc phủ Hoa Tân, chỉ là nếu ngài ấy chịu nói thật với Trẫm, Trẫm cũng sẽ không miễn cưỡng.”
Hắn vốn tưởng cho Hoài vương cơ hội lần này, chỉ cần Hoài vương hồi Kinh một chuyến như Túc vương, hắn sẽ không làm khó y, kết quả Hoài vương lại lựa chọn con đường này.
Thái hoàng thái hậu suy sụp nằm xuống.
Nói đi nói lại, vốn là Triệu Luân rất đa nghi, cuối cùng lại tự mình hại mình!
Người nhà, có gì mà không thể nói thẳng với nhau đây?
Triệu Hữu Đường thấy bà như thế, cũng không đành lòng, vội nói: “Nếu có thể, Trẫm cũng không muốn làm bị thương Tam thúc. Tổ mẫu ngài, ngài đừng quá đau lòng.”
Thái hoàng thái hậu khoát tay: “Ngươi đi ra đi.”
Triệu Hữu Đường đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.
Hắn đứng ngoài cửa một lát, chợt nghe bên trong có tiếng khóc truyền ra.
Tiếng khóc này rất xa lạ, cả đời này hắn cũng chưa từng nghe thấy.
Ấn tượng Thái hoàng thái hậu cho hắn vẫn luôn rất kiên cường, bà nâng đỡ tiên đế đăng cơ, thu thập cục diện rối rắm cho tiên đế, cũng nâng đỡ hắn đi lên Đế vị.
Hắn chưa bao giờ từng thấy bà khóc như vậy.
Triệu Hữu Đường đứng thêm một lát rồi mới rời đi.
Hắn lại phái người đi phủ Hoa Tân, chạy suốt đêm, đến báo cho Hoài vương biết, chỉ cần y nguyện ý quy hàng, hắn có thể giữ lại cho y một mạng.
Mà lúc này, Hoài vương đã bị buộc đến Thành Lâm.
Đây là thành trì nhỏ nhất của phủ Hoa Tân, chỉ lớn bằng / thành Đồng.
Bên ngoài đã có đại quân vây quanh, bọn họ kéo dài hơi tàn, mỗi khi lui một bước là có trăm ngàn binh sĩ chết trận, tình trạng như thế, càng ngày càng có nhiều binh sĩ phản bội.
Từ sáu vạn đại quân lúc đầu, lúc này chỉ còn lại quân.
Hoài vương cả người đầy máu, ở trong trận chiến này y tự mình ra trận, chém xuống không ít đầu người, nhưng giờ khắc này, hắn đã không còn khí lực.
Trận chiến này cũng sắp kết thúc.
Hoài vương phi che mặt nỉ non, bên cạnh bà là ba đứa nhỏ, hai đứa mới chỉ là thiếu niên, Triệu Thục thì càng nhỏ, sợ đến mức trốn trong lòng Hoài vương phi, khóc cũng không dám ra tiếng.
Hoài vương liếc bà một cái, nói với thi tùng: “Ngươi hộ tống phu nhân và đứa nhỏ đến quy hàng đi.”
Hoài vương phi cả kinh: “Vậy tướng công thì sao? Tướng công chàng không đi?”
“Bổn vương đã liên lụy nàng, lúc này nàng tội gì còn đi theo bổn vương?” Hoài vương thở dài, cười khổ nói: “Nàng đi đi, đừng nhớ bổn vương.”
“Điện hạ!” Hoài vương phi sao bỏ được, cảm tình hai mươi mấy năm, không nói keo sơn gắn bó, cũng là cử án tề mi, bà cầu xin nói, “Thiếp thân không muốn rời khỏi ngài, để con quy hàng là được, thiếp thân cùng ngài, bất kể như thế nào, thiếp thân cũng cùng ngài.”
Ba đứa nhỏ nghe vậy càng khóc to hơn.
Hoài vương giơ tay nhẹ vỗ lên bả vai bà: “Nương tử, nàng nghe bổn vương lần cuối cùng đi, nàng biết rõ hơn bổn vương, đứa nhỏ không thể không có mẫu thân, bổn vương sống hay chết không quan trọng, nhưng nàng và đứa nhỏ phải sống sót!”
Hoài vương phi bổ nhào vào người ông khóc lên.
Lúc này, có người ở ngoài thành hét lớn: “Phản tặc Triệu Luân nghe, Hoàng thượng hạ chỉ, nếu Triệu Luân quy hàng, giữ lại tính mạng, hoặc có binh lính quy hàng, cũng giống vậy!”
Hoài vương phi nghe xong, nín khóc mỉm cười: “Tướng công, tướng công, chàng không phải chết, Hoàng thượng nói, chỉ cần quy hàng sẽ không có việc gì.”
“Không có việc gì?” Hoài vương cười ha ha, bi thương nói không nên lời.
Không có việc gì là không có việc gì, nhưng cả đời này của y sẽ như phạm nhận, lúc nào cũng bị giám thị, sống còn có ý nghĩa gì? Nếu không phải vì cái này, y cần gì phải tạo phản!
Hoài vương mạnh đứng dậy, lệnh cho thị tùng: “Áp phu nhân và đứa nhỏ đi quy hàng!”
Thị tùng lập tức nhận lệnh.
Hoài vương phi choáng váng, hét to: “Tướng công, muốn đi chúng ta cùng đi, tướng công….”
Hoài vương xoay người không nhìn bà.
Ba đứa nhỏ cũng hô phụ thân.
Hoài vương rốt cuộc nhịn không được nước mắt rơi xuống.
Hoài vương phi và đứa nhỏ cách càng ngày càng xa, không lâu sau, cuối cùng không còn bất kỳ thanh âm gì, Hoài vương chậm rãi xoay người lại, đằng trước đã không còn bóng dáng ba người họ.
“Cứ như vậy đi.” Hoài vương thì thào tự nói, “Cuối cùng cũng có ngày này, chỉ là thiên tung kỳ tài như bổn vương lại không thể ngồi lên Đế vị, ông trời không có mắt!”
Y nhặt trường kiếm trên đất lên, mạnh mẽ xông ra ngoài.
Một mũi tên không biết từ đâu bay đến, vút bắn vào ngực y, Hoài vương chậm rãi ngã xuống đất, xem như cũng không cảm thấy bao nhiêu đau.
Y bình tĩnh nhìn không trung, cao xa như vậy, tựa như ngôi vị Hoàng đế, y vô pháp với tới.
Đúng rồi, đây chỉ là một giấc mộng.
Nhân sinh của y chính là một giấc mộng.
Có lẽ từ lúc bắt đầu, y đã không nên làm giấc mộng này.
Y chậm rãi nhắm mắt lại, nhìn thấy bản thân năm đó vụng trộm chạy đến điện Kim Loan, vuốt ve long ỷ, y ngồi lên trên, lập tức có vô hạn thoải mái.
Không có gì cao hứng hơn thời khắc đó.
Chỉ là vận mệnh trêu người.
Vì sao y lại là ấu tử đây?
Dần dần y không có suy nghĩ, quy về yên ả.
Hoài vương phi và ba đứa nhỏ khóc đến ruột gan đứt đoạn.
Triệu Hữu Đường biết tin Hoài vương đã chết, lập tức chỉ còn lại bi thương, hắn chưa từng cảm thấy cao hứng chút nào, hắn ngồi trên ghế một hồi lâu cũng không nói chuyện.
“Đợi qua một thời gian nữa rồi hãy để Thái hoàng thái hậu biết.”
Mấy ngày trước Thái hoàng thái hậu biết Hoài vương tạo phản, tối đó liền ngã bệnh, dù đã có thái y dốc toàn lực trị liệu, nhưng cũng vẫn không tốt lên được bao nhiêu.
Bà cả ngày đều hôn trầm, cơm cũng ăn được rất ít, không chỉ như vậy, bà còn không nói gì, luôn chỉ nhìn về một phương xuất thần.
Có thể thấy được đả kích của chuyện này với bà.
Như thế khiến Triệu Hữu Đường có chút giật mình, dù sao khi Tiên đế tạ thế cũng không thấy bà có phản ứng lớn như vậy, ý nghĩa của Triệu Luân đối bà đến cùng là không giống.
Như vậy, giả sử lại để bà biết Hoài vương đã chết, bà sẽ càng thêm không chịu được.
Triệu Hữu Đường nghĩ, vẫn là đợi đến sang năm rồi hãng nói, chỉ nói Hoài vương đang trốn.
Truyện convert hay : Đô Thị Siêu Cấp Tu Tiên Người