Chung ma ma vội vàng xung phong nhận việc nói: “Nương nương rước đừng gấp, nô tì đi xem.”
Bà dẫn theo Kim Lan đi ra ngoài.
Chung ma ma muốn xác nhận lại cho nên đầu tiên là đến chỗ Tôn Tú, Tôn Tú nghe nói Chung ma ma đến liền nhanh chóng mởi vào, ân cần hỏi han: “Nương nương của các ngươi thế nào rồi? Bảo nàng phải bình tĩnh, Bạch Lan dù sao cũng là một nô tì, chớ đừng xúc động.”
Chung ma ma thở dài: “Đúng là vậy đó, có điều nương nương thiện tâm, lúc này đang lo lắng Bạch Lan kia.” Bà ngừng một chút: “Nương nương ngài là tận mắt nhìn thấy Bạch Lan bị bắt?”
Tôn Tú nói: “Đúng vậy, ta thấy hôm nay thời tiết tốt nên muốn ra ngoài vườn đi dạo, vừa vặn gặp được mấy người Bạch Lan đã hái được một giỏ hoa, còn thỉnh an với ta, sau đó ta đi vào trong thì chợt nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, sai người đi nhìn thì nhìn thấy các nàng bị cấm vệ quân bắt, hoa kia rơi tan tác dưới đất. Ngay từ đầu cũng không biết chuyện gì, ta cảm thấy khó hiểu cho người đi theo liền phát hiện là bắt đến Khôn Ninh cung.”
Chung ma ma thầm nghĩ, vậy thì là sự thật rồi!
“Đa tạ nương nương báo cho biết, lão nô cũng phải đi đây.” Bà nói cảm tạ Tôn Tú rồi cáo từ rời đi.
Tôn Tú nhìn bóng lưng bà, trên mặt lộ ra lo lắng.
Tiểu Chung ma ma lại vui sướng khi người gặp họa.
Bà cùng Chung ma ma một nhóm lão cung nhân, năm đó cũng cùng nhau hầu hạ Thái tử quý nhân, kết quả đến cuối cùng một trời một vực. Phùng Quý nhân trở thành Phùng Quý phi, gần với Hoàng hậu, mà Tôn Tú vẫn chỉ là một tiệp dư, còn là một tiệp dư cho tới bây giờ chưa từng bị sủng hạnh.
Muốn nói trong lòng có bất bình không, đúng là rất bất bình!
Cho nên Tiểu Chung ma ma nhìn thấy Diên Kỳ cung xảy ra chuyện, trong lòng âm thầm cao hứng.
Tôn Tú liếc bà một cái, hơi tức giận nói: “Ma ma như vậy không tốt đâu, nếu Quý phi nương nương có chuyện gì, chúng ta lại có ưu việt gì?”
Tiểu Chung ma ma thu liễm thần sắc.
Tôn Tú lại nói: “Quý phi nương nương so với Hoàng hậu nương nương người tốt hơn nhiều, cùng ta cũng coi như có chút giao tình, nếu Quý phi nương nương ngã, Hoàng hậu nương nương lại chưởng quản hậu cung, ta vẫn là một tiệp dư, từng này tuổi, Hoàng thượng chẳng lẽ còn cất nhắc ta không bằng?”
Nàng đã không có mĩ mạo, cũng không có bao nhiêu tài ba, lùi một bước nói, cho dù có, trong những quý nhân kia cũng có người mạnh hơn nàng, nhưng vẫn như thường không được sủng hạnh.
Cho nên mấy năm nay Tôn Tú đã sớm vứt bỏ ý niệm đó, với nàng mà nói, ở trong cung an an ổn ổn không lo ăn không lo mặc, ngẫu nhiên còn có thể giúp đỡ người nhà, coi như thỏa mãn, nàng cũng không có tâm tư gì khác, một lòng làm tiệp dư.
Mà giữa Hoàng hậu và Phùng Liên Dung, nàng hiển nhiên là hướng về người sau.
Tiểu Chung ma ma trừ thở dài ra còn có thể như thế nào.
Đây cũng là số mạng thôi!
Lại nói Chung ma ma và Kim Lan ra ngoài một chuyến trở về, đang muốn đi bẩm báo Phùng Liên Dung, vừa đến cửa Diên Kỳ cung, mới cùng Tiểu Lý nói mấy câu thì đột nhiên bị cấm vệ quân đến bắt đi. Tiểu Lý sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm, hoảng loạn chạy vào kêu lên: “Nương nương, không xong, Chung ma ma và Kim Lan, bị, bị bắt.”
Phùng Liên Dung lập tức đứng lên.
“Làm sao có thể?” Nàng hỏi, “Làm sao ngươi biết bị bắt?”
Tiểu Lý nói: “Bắt ngay ngoài cửa, cũng không biết sao lại vậy, cấm quân đi qua bắt các nàng đi rồi, hình như Bạch Lan nói gì đó, muốn bắt Chung ma ma đến hỏi.” Hắn hỏi: “Nương nương, thế nhưng cần phái cấm vệ quân đến đây? Đều đang ở bên ngoài đợi lệnh kìa.”
Phùng Liên Dung mở to hai mắt nhìn.
Phương Yên thế nhưng phái người đến Diên Kỳ cung bắt người?
Bạch Lan rốt cục nói cái gì? Cái rễ cây kia căn bản không hề liên quan đến nàng, Bạch Lan có thể nói cái gì? Nhưng nàng một tiểu cô nương, lá gan lại không lớn, cười rộ lên rụt rụt rè rè, tự nhiên là bị dọa sợ. Nhưng người đều đã bắt, nàng thật phái cấm vệ quân đến, chẳng lẽ còn cùng cấm vệ quan của Phương Yên đánh nhau, như vậy sẽ xảy ra đại loạn, khẳng định không được.
Bảo Lan nghe nói Chung ma ma bị bắt, trong lòng cũng sợ hãi, hỏi: “Nương nương có muốn đi hỏi Hoàng thượng chút không?”
Tiểu Lý nói: “Vừa rồi Chung ma ma thuận đường đi qua, Nghiêm công công nói Hoàng thượng đang gặp đại thần, Chung ma ma cũng không dám nói gì.”
Phùng Liên Dung thầm nghĩ, dù là không gặp đại thần, cũng nhất định là bận phê duyệt tấu chương, nàng nào có thể đi qua quấy rầy? Triệu Hữu Đường từ trước đến nay lại coi mạng của cung nhân thành rơm rạ, lại nói, cho dù hắn biết, có thể thay một cung nhân xuất đầu? Rất không có khả năng.
Nàng cắn răng một cái, nói: “Bảo Lan Châu Lan, các ngươi đổi quần áo cho ta.”
Nàng vốn mặc quần áo bình thường, cũng không thích hợp ra ngoài, cần phải đi Khôn Ninh cung, lại là vì chuyện này, nàng cảm thấy không thể qua loa.
Phương Yên đang muốn tra khảo Chung ma ma, chợt nghe Phùng Liên Dung đến đây.
Nàng ta phất tay áo, nói: “Bản cung không quan tâm.”
Nàng ta muốn cho Phùng Liên Dung bị sập cửa vào mặt.
Nhưng lần này Phùng Liên Dung không đi, nói với hoàng môn kia: “Nương nương điều tra việc rễ cây, ta biết một hai cho nên mới đến cầu kiến, hiện tại nương nương không gặp, chẳng lẽ là không điều tra việc này? Vậy thì sao lại bắt người của Diên Kỳ cung ta, nhưng là có hiểu lầm gì đó?”
Hoàng môn vừa nghe, nguyên thoại báo cho Phương Yên biết.
Phương Yên cười lạnh: “Nàng đã tự đưa đến cửa, cũng thế, cho nàng tiến vào.”
Phùng Liên Dung ngẩng đầu đi vào.
Phương Yên xa xa chỉ thấy nàng dáng vẻ thong dong, đợi đến khi tiến vào trong điện thì thấy nàng nhưng lại mặc bộ thường phục màu xanh nước biển, trên thêu ám văn ánh kim, lúc bước đi không ngừng lấp lánh, nàng khó được mặc phục sức trang trọng như thế, nhưng lại cũng không cảm thấy đột ngột.
Phương Yên khẽ híp mắt, lạnh lùng nói: “Bạch Lan đã khai, có thể thấy được cùng ngươi không thoát được liên quan.”
Phùng Liên Dung sớm đã đoán được như thế, cho nên vẻ mặt cũng không kinh ngạc, thời khắc nàng làm ra quyết định muốn cùng Phương Yên gặp mặt liền biết mình quyết không thể dùng thái độ khẩn cầu. Xin Phương Yên thả người, đó là có tật giật mình, cho nên nàng hiện tại lấy Quý phi tư thái, cho dù không thể cùng Phương Yên cùng ngồi ăn, ít nhất còn có thể biện giải.
Nàng hơi hơi nâng cằm lên nói: “Nương nương nói Bạch Lan đã khai, vậy có thể cho phép thiếp thân gặp nàng một lần không?”
Phương Yên nói: “Lời khai tại đây, ngươi tự xem đi!”
Tri Xuân lập tức đưa lời khai qua.
Phùng Liên Dung cầm lấy vừa xem thì thấy bên trên viết Bạch Lan thừa nhận chuyện bỏ rễ cây vào trong vườn, lại là bị người sai sử, người sai sử là ai bên trên không viết, nhưng dấu ngón tay đỏ tươi vô cùng rõ ràng in phía trên.
Không nghĩ tới thời gian ngắn như vậy Bạch Lan đã khuất phục, có thể thấy được phải hứng chịu nổi sợ hãi ghê gớm.
Phùng Liên Dung dò hỏi: “Vậy vì sao nương nương lại bắt Chung ma ma?”
“Bạch Lan khai ra bà ta, nói tất cả đều nghe lời Chung ma ma.” Phương Yên nhìn chằm chằm nàng nói, “Ngươi còn có gì để nói?”
Phùng Liên Dung nói: “Ngày ấy Bạch Lan là đi hái hoa cho thiếp thân, thiếp thân không biết nàng có thể khai ra những lời này, hiện thời thiếp thân chỉ mong gặp nàng một lần, dù sao cho dù là đag ở trong nha môn cũng phải cần nhân chứng vật chứng đầy đủ. Xin hỏi nương nương, Bạch Lan hiện đang ở đâu?”
Nàng không nhanh không chậm, mặt không có thần sắc e sợ.
Bảo Lan Châu Lan ở phía sau âm thầm khen ngợi, phải biết dĩ vàng Phùng Liên Dung chưa bao giờ to gan như vậy.
Phương Yên biến sắc: “Bạch Lan ở đâu dính dáng gì tới ngươi? Lời nói của bản cung còn có thể là giả hay sao?”
Phùng Liên Dung hít sâu một hơi: “Nương nương, thiếp thân không đồng ý, cũng vô pháp thừa nhận lời khai này của Bạch Lan!”
Phương Yên tròng mắt hơi híp: “Ấn dấu tay, thiên chân vạn xác! Hiện thời tuy là ngươi quản sự, nhưng bản cung vẫn là Hoàng hậu, Bạch Lan kia cũng là người trong cung của ngươi, lại xưng có tội, hiện thời chỉ thẩm Chung ma ma, tất cả tự sẽ được phơi bày!”
Phùng Liên Dung thấy nàng ta khư khư cố chấp, thế nào cũng phải chụp tội danh lên đầu nàng, nàng cũng tức giận, cười lạnh nói: “Nương nương đã không chịu để thiếp thân gặp Bạch Lan chứng thực thật giả, lại bắt Chung ma ma, chỉ sợ tiếp tục thẩm tra nhất định phải đến phiên thiếp thân thôi? Chỉ là Chung ma ma lớn tuổi, không chịu nổi, thiếp thân tại đây, nương nương không ngại trực tiếp hỏi thiếp thân!”
Phương Yên giận dữ: “Ngươi cho là bản cung không dám?”
“Nương nương đứng đầu một cung, làm sao không dám?” Phùng Liên Dung nói, “Thiếp thân đến đây, đó là vì để nương nương giải nỗi nghi hoặc, nương nương, xin hỏi.”
Phương Yên tay nắm chặt, nàng ta vốn muốn bắt Chung ma ma để hỏi ra chân tướng, ai nghĩ tới Phùng Liên Dung ăn gan hùm mật báo cũng dám tự mình đến cửa, khắp nơi nhằm vào, nàng ta thiếu chút nữa thì thật sự thẩm vấn Phùng Liên Dung.
Nhưng lời đến khóe miệng cuối cùng vẫn là nuốt trở vào.
Trần Tố Hoa nói không sai, nàng ta bây giờ không có chứng cứ, cùng Phùng Liê Dung chống lại không chiếm được tiên cơ. Dù sao Phùng Liên Dung là quý phi, nàng ta còn có thể bắt nàng tra hỏi sao? Đến lúc đó Triệu Hữu Đường biết, nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Nhưng những nô tì này thì khác!
Phương Yên khẽ mỉm cười nói: “Chung ma ma lớn tuổi bản cung cũng sẽ không làm gì bà ta, chỉ cần bà ta đàng hoàng tử tế nói vì sao phải sai phiến Bạch Lan đi đặt rễ cây, bản cung tự nhiên sẽ xử lý nhẹ, Phùng quý phi, ngươi vẫn là trở về đi.”
Nhưng Phùng Liên Dung nào sẽ trở về, vốn đến đây là vì Chung ma ma.
Mấy năm nay Chung ma ma đều hầu ở bên người nàng, nàng đã coi bà như người nhà, năm nay tuổi lại cao, vốn nên an hưởng tuổi già, như thế nào lại bị tai bay vạ gió bực này?
Giả sử nàng bỏ mặc không quan tâm, sau đó Phương Yên nặng tay, không biết Chung ma ma sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ, lại có ai làm chủ cho bà?
Phùng Liên Dung quả quyết nói: “Chung ma ma không có phạm sai lầm, dù là nương nương cũng không thể chỉ bằng lời của một mình Bạch Lan liền lung tung định tội bà! Huống chi, Bạch Lan nói là thật là giả còn chưa được chứng thực đâu, xin nương nương thả Chung ma ma!”
Phương Yên cười lạnh nói: “Bản cung không thả thì sao? Trong cung Khôn Ninh, ngươi dám làm càn?”
Phùng Liên Dung đó ánh mắt nàng nói: “Làm càn, thiếp thân không dám, chỉ là Chung ma ma là người của thiếp thân, nương nương muốn thẩm vấn, chi bằng cho thiếp thân một lý do thiết thực. Lý do hiện giờ thiếp thân không phục.”
Hai người nhìn nhau, trong vô hình không khí cũng bắt đầu trở nên ngưng trọng, nhất thời giương cung bạt kiếm.
Lúc này chợt nghe bên ngoài có tiếng cung nhân nhắc nhở Phương Yên: “Nương nương, thái hậu nương nương đến đây.
Phương Yên lập tức thu liễm thần sắc.
Phùng Liên Dung cũng hơi hơi cúi đầu.
Do chuyện cái rễ cây thực tại không nhỏ, hoàng thái hậu tự nhiên là biết, cho nên dù bà không nhúng tay vào cũng không thể ngồi yên mặc kệ, vẫn phái người nhìn chằm chằm. Chỉ nghe Phương Yên mới bắt người, trong lúc bà còn đang do dự thì nghe nói Phùng Liên Dung đăng môn Khôn Ninh cung, Hoàng thái hậu rốt cục ngồi không yên.
Hai người kia tuy rằng ở trong cung không được hòa thuận, nhưng đến cùng cũng không có gây ra khúc chiết gì, hiện nay chống lại, nhất định sẽ xảy ra sai lầm.
Hoàng thái hậu cảm thấy mình cần ngăn cản, cho nên một khắc không ngừng đến cung Khôn Ninh.
Hai người tiến lên hành lễ.
Hoàng thái hậu ngồi trên cao nói: “Lời đồn hiện nay Hoàng thượng đã phái cẩm y vệ điều tra, loại chuyện này chắc chắn sẽ không điều tra qua loa, A Yên ngươi đừng quan tâm.” Bà nói nhẹ nhàng bâng quơ, “Bắt ai thì thả ra hết đi.”
Phương Yên biến sắc, không nghĩ tới Hoàng thái hậu dĩ nhiên là đến giúp Phùng Liên Dung.
Nàng ta cắn răng nói: “Thiếp thân đang tra được một ít manh mối rồi.”
Hoàng thái hậu cau mày, cảm thấy đau đầu vì sự hồ đồ ngu xuẩn của Phương Yên.
Bà rõ ràng là đến giúp nàng giải khốn cục, đỡ phải đến lúc xuống đài không được, bởi vì Hoàng thái hậu tin tưởng chuyện này không phải xuất từ tay Phùng Liên Dung. Dù sao mấy năm nay Phùng Liên Dung biểu hiện một chút dã tâm cũng không có, dạy dỗ con cái cũng thân thiết, sao có thể đột nhiên có biến hóa lớn như vậy.
Bà cảm thấy nhất định là có người từ giữa làm khó dễ.
Bởi vì Hoàng thái hậu cũng hiểu rõ cách làm người của Phương Yên, nàng còn không có ác độc như vậy.
Kế sách như này nếu như thật sự là nàng làm, chỉ sợ cugx sẽ không đi đến một bước này.
“Ai gia bảo ngươi thả thì ngươi thả đi, ngày ấy trong vườn có bao nhiêu người đấy, hay là ngươi muốn điều tra hết tất cả?” Hoàng thái hậu nói, “Ngươi hiện giờ thân thể vẫn chưa khỏe hẳn, vẫn nên dưỡng thêm đi,“ Một bên liền phân phó Tri Xuân, “Ngươi đi thả người.”
Tri Xuân không dám không theo.
Mắt thấy nàng đi rồi, Phương Yên lại nhụt chí.
Nàng ta đến cùng vẫn không giáp mặt chống đối Hoàng thái hậu, chỉ cảm thấy trên mặt không có ánh sáng, đối Phùng Liên Dung lại hận thêm một tầng, nghĩ nàng hẳn là lúc quản sự lấy lòng hoàng thái hậu, hiện thời hoàng thái hậu thế nhưng cũng đứng ở phía bên nàng!
Rõ ràng chuyện lần này nhất định là Phùng Liên Dung làm, bằng không còn ai vào đây chứ?
Vì sao thế nhân đều bị nàng lừa gạt?
Hoàng thái hậu lại nhìn về phía Phùng Liên Dung: “Phùng quý phi, ngươi cũng đừng quên mất thân phận của ngươi.”
Phùng Liên Dung khom người nói: “Thiếp thân biết, hôm nay là thiếp thân sai, mạo phạm Hoàng hậu nương nương.”
Phương Yên ngầm xì một tiếng khinh miệt.
Phùng Liên Dung cáo lui.
Lúc này mấy người Chung ma ma và Bạch Lan bị mang ra ngoài, nhìn thấy Phùng Liên Dung liền đỏ mắt: “Là bọn nô tỳ liên lụy nương nương.”
Phùng Liên Dung nhìn Bạch Lan, thấy nàng sắc mặt trắng bệch, đầu tóc rối bù, đến bây giờ vẫn còn đang run, có thể thấy được là bị rất nhiều kinh sợ, lập tức nói: “Trở về đi.”
Vừa ra khỏi Khôn Ninh cung Chung ma ma liền nói nhỏ: “Lấy kim châm Bạch Lan, đáng thương, đều sợ đến choáng váng, cái gì cũng nhận.”
Phùng Liên Dung nhíu mày.
“Hoàng hậu nương nương thật sự là không từ thủ đoạn.”
Đang nói thì thấy Triệu Hữu Đường đến.
Mọi người hành lễ.
Triệu Hữu Dường vừa thấy cách ăn mặc của Phùng Liên Dung hôm nay liền hết sức kinh ngạc, nàng ra nàng thành thục hơn mấy phần, ung dung hào phóng, thật sự giống một Quý phi nương nương. Hắn tiến lên mấy bước nắm lấy tay nàng lại phát hiện tay nàng ướt nhẹp, mang theo ý lạnh.
Con ngươi hắn trầm xuống, “nàng ấy đã làm gì nàng mà khiến nàng sợ đến vậy?”
Phùng Liên Dung nói: “Không làm gì, nhưng thiếp thân đã làm việc không nên làm với nương nương.” Nàng chậm rãi thở ra một hơi, “Thiếp thân đi cứu mấy người Chung ma ma và Bạch Lan.
Triệu Hữu Đường không biết nên nói nàng cái gì mới tốt, vì một cung nhân cứng rắn xuất đầu, cần gì đâu!
“Nàng nói nàng...”
Thấy hắn muốn trách cứ, Phùng Liên Dung lòng tràn đầy ủy khuất còn chưa phát ra đâu.
“Chung ma ma lớn tuổi, thiếp thân sợ bà xảy ra ít chuyện, còn có Bạch Lan, vốn là đi hái hoa cho thiếp thân, đột nhiên bị bắt đi, thiếp thân làm sao có thể phục?”
Phương Yên áp chế nàng mấy năm nay nàng chưa từng phản kháng, chỉ là dù như vậy Phương Yên vẫn không buông tha nàng, hoài nghi nàng, vừa có chuyện liền lấy nàng ra trút giận, oan uổng nàng.
Dựa vào cái gì chứ?
Cũng bởi vì Triệu Hữu Đường sủng ái nàng, nàng phải gánh hết tất cả các thứ này sao?
Giờ khắc này, bất mãn chất chứa đã lâu trong lòng Phùng Liên Dung đột nhiên bạo phát ra.
“Thiếp thân không phục!”
Truyện convert hay : Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh