Trọng Sinh Sau Debut Thành Center

chương 134: 134: pn trú diệp chẳng rời

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Câu này nếu đọc lai lái đi theo tiếng Trung sẽ là ngày đêm chẳng rời, mãi mãi bên nhau ý vậy đó.

Bản gốc bị chếch rồi nên có gì tui chỉnh lại sau nghen.

Dòng người nườm nượp tất bật ở sân bay.

Giang Diệp kéo hành lý ra ngoài, mở nhóm năm người ra, bông đùa gửi một chiếc voice mess.

[Tớ đến LA.

Có muốn tớ mua hộ thì nhanh tay, không thì mất lượt]

Người đầu tiên seen là Đàm Mộng.

Cô lời ít ý nhiều để một loạt [.....] tỏ vẻ bản thân cạn lời.

Sau đó Thẩm Tri Ý gửi một chiếc icon mèo hâm mộ.

Tiếp là Trình Chân với mấy cái tin nhắn liền một lúc.

[!!!]

[Wow! Cậu đi LA hả nhưng mua dùm thì không được mang đồ ăn QAQ nên thôi vậy.

Nếu không thì qua mấy hôm nữa tớ bay qua tìm cậu, khéo là tớ rành LA lắm, tớ đưa cậu đi dạo!]

Giang Diệp: ...

Cuối cùng là Lâm Tối ung dung tới sau cùng, hỏi vào vấn đề chính.

[Em không có chuyện gì sao lại tới đó? Công tác?]

Giang Diệp chỉ chờ người hỏi câu này, nhanh chóng gõ một hàng chữ.

[Đương nhiên là đi nghỉ phép nha ]

Lâm Tối: [.....]

Lâm Tối: [Chị đúng là chẳng nên mở điện thoại lúc đang làm việc mà]

Giang Diệp đang định tìm mấy cái meme có ý cười nhạo để đáp lại thì điện thoại bỗng rung lên.

Cô nhìn thoáng qua, là người đại diện Từ Lân.

Giang Diệp: ???

Giang Diệp lo lắng đề phòng nhấc máy: "Alo?".

Từ Lân: "Em tới đâu rồi?".

"Vừa mới xuống máy bay, chuẩn bị tới khách sạn", Giang Diệp dừng một chút, dè dặt hỏi, "Anh Từ, anh đừng nói với em là bây giờ phải về chạy lịch trình ngay nhé?".

Từ Lân: "Không có! Nào sẽ có chuyện ấy! Anh ở trong mắt em là kiểu người như vậy sao?".

Giang Diệp nghiêm túc tự hỏi: "Đúng vậy".

Từ Lân: ....

Từ Lân; "Trước kia là trước kia, lần này đã nói là cho em đi nghỉ rồi.

Anh đây không phải là lo em một mình ở nơi đất khách có chuyện gì hay sao, bây giờ hạ cạnh an toàn, chuẩn bị tới khách sạn đúng không, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, nghỉ phép vui nhé!".

"...".

Giang Diệp tuy chẳng hiểu tại sao Từ Lân gọi một cuộc quốc tế để hỏi cô hạ cánh an toàn chưa nhưng vẫn thở hắt ra một hơi, cười nói: "Yên tâm, chỉ cần anh không giục em về làm chế độ thì em nhất định sẽ rất vui mừng".

Từ Lân: ...

Giang Diệp chào tạm biệt xong, vội cúp máy, sợ giây tiếp theo Từ Lân có thể nhảy ra khỏi màn hình điện thoại tóm cô chạy về.

Bây giờ đang là tháng cuối mùa thu.

Giang Diệp kéo chặt khóa áo gió của mình, kéo hành lý lên một chiếc xe taxi.

Không sai.

Chiến sĩ thi đua Giang Diệp cuối cùng cũng có được một kỳ nghỉ dài hạn vào năm hai mươi tám tuổi.

Ngoài cửa sổ, cảnh sắc xa lạ vội lướt qua.

Giang Diệp dựa lưng vào ghế, bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra trong mấy năm này.

Bây giờ nghĩ lại, cứ như đang nằm mơ vậy.

tars thực sự đã được lập lại sau khi giải tán.

Giang Diệp vốn dĩ cho rằng lần tái hợp này sẽ có áp lực rất lớn, khả năng cao chỉ là bọn họ đơn phương tình nguyện.

Không ngờ là vì họ giải tán, đại chúng khắp nơi tỏ vẻ tiếc nuối, hơn nữa, khi còn làm một nhóm, họ thực sự đã đẩy lợi ích của nhóm lên cao nhất vì thế sau khi nghe được đề nghị tái hợp của họ, ban quản trị của các công ty thực sự tụ lại họp bàn.

Xét về độ hot, chỉ có một mình Giang Diệp còn nổi hơn cả nhóm.

Nói cách khác là ngoài Giang Diệp, những người khác đều là ở trong nhóm sẽ phát triển tốt hơn.

Nhưng vì Giang Diệp và Đàm Mộng cùng một công ty, bên Thịnh Duệ tính toán, dù cho đưa cả Giang Diệp vào họ vẫn lời nên cũng đồng ý với kế hoạch tái hợp.

Xét từ góc độ khác, fans only của Giang Diệp cũng không bài xích lần tái hợp này.

So với các nhóm hạn định đánh nhau đầu rơi máu chảy, fans tars và fans only tuy cũng ba ngày cãi trận nhỏ năm ngày cãi trận lớn nhưng càng thiên về thương cho roi cho vọt, cũng chẳng tới mức thù sâu biển hận.

Vì thế tars thành công hoàn thành màn tái hợp của một nhóm hạn định.

Tuy rằng mỗi người đều có tài nguyên cá nhân nhưng phần lớn thời gian của họ vẫn sẽ theo hình thức nhóm, ra album, đi quảng bá, tham gia gameshow, quay show nhóm, tham gia hoạt động.

Các năm sau lại có một lớp idol mới, biến đổi cực nhanh.

Nhưng tars mãi là ánh trăng sáng trong lòng các fans.

Rồi khi qua được mấy năm sau, họ phải bắt đầu suy xét tới vấn đề chuyển hình.

Thần tượng là một nghề nghiệp đổi lấy ước mơ và năng lượng nhưng tàn nhẫn ở chỗ, đây cũng là một nghề chỉ dành cho thanh xuân.

Người cần suy xét tới vấn đề này đầu tiên là người lớn nhất trong nhóm Lâm Tối.

Dù cho Lâm Tối tuổi rồi vẫn thích uống sữa vị dâu hay chơi xếp gỗ và cá sấu cắn nhưng năng lực lại chẳng giống như trước nữa.

Vì thế sau khi cô qua , là người chuyển hình đầu tiên, phát triển thiên về hướng gameshow.

Trình Chân tới giới giải trí cũng là tới chơi.

Thực hiện ước mơ cùng với các đồng đội đương nhiên rất vui vẻ nhưng nhìn vào hiện thực, cũng bắt đầu suy nghĩ các phương hướng phát triển khác.

Vì có bố đạo diễn và mẹ ảnh hậu ở đây nên cô thử tiếp xúc ở phương diện này, nỗ lực là idol biết diễn xuất nhất, biết diễn sẽ biết viết bài, biết viết bài còn biết hát nhảy.

Thẩm Tri Ý cuối cùng cũng giải trừ với công ty cũ.

Công ty mới quy hoạch con đường phát triển mới và tài nguyên đều rất hợp với khí chất của cô, sắp tới cô chuẩn bị nhận một gameshow về quốc phong, tới làm khách quý.

Đàm Mộng cũng là một cây rụng ra tiền khác của Thịnh Duệ ngoài Giang Diệp, hầu như là Giang Diệp có tài nguyên thì bên cô cũng chẳng ít.

Lúc không bận, cô sẽ tới hướng dẫn các thực tập sinh mới ký của công ty.

Mặc dù chẳng dùng thân phận thần tượng để làm việc nhưng bọn họ đều đang bận rộn ở các lĩnh vực khác nhau trong giới giải trí, cũng vẫn tỏa sáng như vậy.

Giang Diệp là người nhỏ nhất trong nhóm, độ hot cao nhất, việc chuyển hình sẽ chậm hơn những người khác một chút.

Cô vẫn hát nhảy trên sân khấu của mình mấy năm liền, hai năm trước mới bắt đầu phát triển theo hướng ca sĩ chuyên nghiệp.

Hơn nữa, thiên phú của Giang Diệp ở mảng này là chẳng thể nghi ngờ gì, huống hồ chính bản thân cô có một năng lực hấp dẫn tự nhiên, vì thế sau khi độ quảng bá của bài hát rộng lên, tiền bản quyền thu vào nhiều khiến cô hoàn toàn không cần ỷ lại vào số tiền fans chi nữa.

Đại ngôn của cô nhiều không đếm xuể, lên tạp chí không cần fans cày doanh số, ra bài hát cũng là miễn phí được thì miễn.

Tuy rằng đã có thể gỡ xuống thân phận là idol rồi nhưng thái độ của Giang Diệp với fans vẫn y như trước đó, vẫn nhiệt tình, gần gũi như vậy.

Nhưng lần này Giang Diệp đi du lịch cũng là vì đã xảy ra một chút chuyện.

Đầu năm nay cô có tham gia chế tác một album, thời gian trù bị cũng gần nửa năm.

Album lần này cô đánh liều thử thách bản thân, phong cách bài hát cũng chẳng giống với trước kia.

Với lần thay đổi này, bản thân cô rất thích, trước khi album phát hành đã đưa cho rất nhiều người làm âm nhạc chuyên nghiệp xem qua, đánh giá rất khá.

Nhưng chờ tới khi chính thức phát hành, độ hưởng ứng lại chẳng như trước.

Fans của cô đương nhiên vẫn ủng hộ hết mình nhưng ngoài fans ra, album này tựa như chẳng có khuếch đại trên thị trường như trước.

Thậm chí còn ít hơn so với một bài hát cô quảng cáo.

Giang Diệp lúc này có chút mông lung.

Thực ra cô biết đại chúng thích phong cách như nào, cũng biết nếu cứ làm theo một phong cách thì chẳng có vấn đề gì nhưng cô cảm thấy chẳng thể nào cứ mãi như vậy không thay đổi được.

Dẫu cho cô đã bỏ ra rất nhiều công sức nhưng khi thấy album chẳng được mọi người yêu thích mấy, thậm chí còn có fans theo cô lâu còn âm thầm nói rằng không thích phong cách này lắm, Giang Diệp bỗng chốc hoài nghi bản thân.

Đúng lúc hợp đồng của cô và Thịnh Duệ năm nay cũng tới hạn rồi.

Giang Diệp tăng tốc hoàn thành hết các lịch trình rồi xin một kỳ nghỉ dài hạn, muốn suy nghĩ cho kỹ trong khoảng thời gian này.

Nghĩ thực kỹ xem bản thân rốt cuộc muốn làm cái gì, sau này nên đi con đường nào.

Giang Diệp chọn tới nước ngoài là vì chỉ có ở đây, fans cuồng và cánh nhà báo mới không tới.

Ở nơi này, cô có thể làm người thường, có được một khoảng thời gian ngắn nghỉ dưỡng.

Giang Diệp nhìn màn hình quảng cáo lớn bên ngoài, chẳng nén nổi sự thổn thức.

Cô nhớ rõ lúc mới ra mắt, biến mất trong tầm mắt người xem một tập thôi cũng sợ bị mất fans.

Bây giờ xin nghỉ thẳng cẳng tới cuối năm, tâm trạng lại bình thường hơn nhiều.

Xe taxi đưa cô tới nơi chỉ định.

Giang Diệp để hành lý ở khách sạn xong, chuẩn bị đi ra ngoài.

Khách sạn cô chọn ở nơi phồn hoa nhất, ra tới ngoài là người xe nhung nhúc.

Người đi tới đi lui nhưng quả là chẳng có mấy ai chú ý tới người đeo khẩu trang là cô.

Giang Diệp cũng chẳng biết mình muốn đi đâu.

Cô đứng ở ngã tư đường, lang thang chẳng có đích tới, chờ đèn đỏ nhảy sang xanh, chờ đèn xanh quay về đỏ.

Gió lạnh tháng thổi buốt cả tai cô.

Giang Diệp có hơi hối hận khi chọn thắng địa phía Nam làm nơi nghỉ phép.

Cô chà chà tay, lại cảm thấy bản thân đã rồi mà còn sợ lạnh như đứa trẻ, có hơi buồn cười.

Giang Diệp bất tri bất giác nhớ tới, cô hình như đã sống tới cái tuổi mình chết ở đời trước rồi.

Lại nói, đời trước cô mất ngày bao nhiêu nhỉ?

Giang Diệp chẳng nhớ ra nổi.

Nhưng hình như cũng là mùa thu.

Đèn xanh lại sáng lên.

Giang Diệp tạm thời chặn ngang dòng suy nghĩ, vừa bước lên một bước, bỗng nghe được cách đó không xa có tiếng thất thanh vang lên.

Cô còn chưa kịp nhìn đã xảy ra chuyện gì, giây tiếp theo, cánh tay của cô được nắm chặt lấy, rơi vào trong lòng của một người.

Giang Diệp còn chưa ngẩng đầu, đã bị người nọ che đi đôi tai.

Tiếng gió gào, tiếng thét của người qua đường và tiếng va chạm chói tai hoàn toàn bị cản lại.

"Không sao rồi", hắn dịu dàng xoa xoa đầu Giang Diệp, giọng nói lại hơi nghẹn ngào, "Tớ tới kịp.

Bây giờ thì...!không sao rồi".

Tiếng nói rất quen.

Rất nhiều đêm, Giang Diệp đã nghe hắn nói rất nhiều lần về ước mơ, về sáng tác, về tương lai.

Giang Diệp mơ màng một lát, khẽ gọi, "...!Hà Trú?".

Giọng Hà Trú thực sự rất dịu dàng, "Là tớ".

Giang Diệp ngẩn ra hai giây, thậm chí còn chưa kịp hỏi sao hắn lại ở đây, bỗng ý thực được điều gì, nhanh chóng quay đầu lại.

Cách chỗ cô mới đứng không xa, một chiếc xe đâm vào vệ đường, đầu xe đang bốc khói.

Tai nạn xe cộ.

Lại là tai nạn xe cộ.

Giang Diệp tức thì đổ mồ hôi lạnh, bỗng nhớ tới.

Hôm nay hình như là ngày cô chết vì tai nạn xe cộ sau đó trọng sinh.

Nhưng bây giờ cô chưa chết.

Cô còn đang thở, có ý thức, mặt còn dán vào lồng ngực một người, có thể cảm nhận được nhịp tim và hơi ấm cơ thể hắn.

Mà cũng là người này đã giúp cô tránh khỏi nguy hiểm của kiếp này.

Truyện Chữ Hay