Giang Diệp nhất thời cảm thấy lời này có hơi lạ.
Nhưng cô nghĩ nghĩ lại thấy khá hợp lý.
Hà Trú khẳng định rất chú tâm tới tác phẩm đầu tay.
Thật mà bán cho người khác cũng chưa chắc yên tâm.
Nhưng trình độ của cô Hà Trú hẳn là biết.
Hơn nữa, hai người họ còn cùng công ty, tục ngữ nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, trong phạm vi lựa chọn, cũng đúng là không có ai hợp hơn cô rồi.
Giang Diệp nghĩ thông suốt, lập tức cười rộ lên, "Cảm ơn".
Hà Trú cúi đầu thấp, như đang điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Giang Diệp: ?
Không tới mức như vậy chứ.
Chỉ là bán bản quyền ca khúc thôi mà.
Sao nhìn cứ như bán cả con ruột đi vậy.
Một lúc sau, Hà Trú bỗng hỏi, "Cậu thực sự thực sự thích bài hát này sao?".
"Thật mà", Giang Diệp sửng sốt, cười đáp, "Chẳng lẽ cậu cảm thấy tớ là người vì cậu là bạn tôi nên tôi mới muốn giúp cậu à? Tớ là người như vậy sao?".
Tuy rằng quen biết với Hà Trú cũng là một trong những nguyên nhân cô tham khảo nhưng nhiều hơn vẫn là suy xét cho sự nghiệp của mình.
Bài hát của Hà Trú rất tốt, sau khi chương trình lên sóng chắc chắn sẽ có độ hot, tới lúc ấy, theo như cô đoán thì không chừng còn nổi lên một phen.
Hơn nữa, trước đó cô chưa từng biểu diễn phong cách bài hát như vậy, fans hẳn là sẽ thích.
Giang Diệp lại một lần nữa khẳng định giá trị của hắn, "Nguyên nhân tớ nói vậy chỉ là vì bài hát này thực sự rất xuất sắc".
Lồng ngực Hà Trú tức thì bị lấp đầy bởi chua xót cùng vui mừng.
Vốn dĩ bài hát này muốn đưa cho Giang Diệp.
Hắn chỉ muốn cô nghe thôi, nếu cô thích thì tốt nhất.
Lại chẳng ngờ được rằng cô sẽ chọn bài hát này cho mình.
Cho dù cô không biết thực ra bài hát này viết cho cô.
Hà Trú vẫn cứ cảm thấy vậy là đủ rồi, không có chuyện gì tốt hơn nữa cả.
"Được", Hà Trú nói, "Nếu cậu thích phong cách như vậy, sau này tớ sẽ viết nhiều hơn".
Giọng của hắn lại bình tĩnh trở lại, chẳng để người khác nhìn ra chút manh mối nào.
"Đúng đó, chúng mình đều ở chung một công ty, tương lai còn rất nhiều cơ hội hợp tác".
Giang Diệp nghĩ nếu là Hà Trú sáng tác thì khá yên tâm.
Cô không phải người người chọn nhiều bài edm khó nghe rồi ép fans phải mua vì để gia tăng doanh số.
Bài hát cô muốn cho fans, dù có phải cô sáng tác hay không, ít nhất có một điểm cực kỳ quan trọng.
Đó chắc chắn phải là một bài hát dễ nghe, xứng đáng.
Nhất định là fans tự nguyện bằng lòng bỏ tiền ra mua, dù cho không đứng ở lập trường fans, cũng phải là bài hát được đưa vào playlist của bản thân.
Vốn dĩ cô còn đang do dự có phải yêu cầu hơi cao rồi không.
Bây giờ có người thay cô hoàn thành cái mục tiêu này.
Giang Diệp cảm thấy Thịnh Duệ ký với Hà Trú vào lúc này, chữ ký này quá xứng đáng.
....
Thời gian hai ngày Hà Trú nói tới rất mau.
Mấy đồng đội hận thì hận nhưng cũng có thực lực, trong hai ngày hoàn thành một khung xương bài hát cũng không phải nhiệm vụ khó như lên trời.
Vì thế, tới kỳ hạn, bọn họ tụ lại mở cuộc họp, trình bày tác phẩm của mình theo thứ tự.
Giang Diệp phụ trách bên thứ ba.
Sau khi nghe hết cá bài, Giang Diệp nói: "Vốn dĩ muốn nói để tránh tị hiềm thì tớ có nên tham gia bầu phiếu hay không", cô ngước mắt nói, "Nhưng tớ cảm thấy, kết quả hẳn đã rất rõ ràng".
Tuy rằng mỗi người đều đưa ra một bài nhưng chất lượng cao thấp ra sao nghe là biết.
Chỉ có tác phẩm của Hà Trú có độ hoàn thành cao nhất, liền mạch nhất, dù là lời bài hay giai điệu đều rất bắt tai.
Ba người còn lại buồn bực chớp mắt, cuối cùng vẫn tâm phục khẩu phục nói: "Được thôi".
Ớt cay nhỏ cũng nói: "Tớ thừa nhận, cậu đúng là rất giỏi".
Cô mếu máo nói, "Nhưng cậu có thể dịu dàng hơn với bọn tớ được không, lúc cậu làm việc mà dịu dàng như lúc viết bài thì tốt rồi!".
Đúng vậy, phong cách viết bài của Hà Trú khá nhẹ nhàng, có sức cuốn hút rất mạnh.
Bản tình ca hắn viết như đang tâm sự từng chuyện một với bạn vậy.
Mà bài hát viết về hồi ức thanh xuân này tựa như đưa bạn quay trở về mùa hè năm ấy.
Kinh nghiệm của hắn vẫn chưa đủ, dù là nhạc hay lời đều có cảm giác non nớt của thiếu niên, lại cũng đủ để khán giả vừa nghe liền động lòng.
Giang Diệp khá tò mò: "Cậu ấy không dịu dàng à?".
Cô rất tự nhiên buột miệng thốt ra, "Tớ cảm thấy Hà Trú rất dịu dàng".
Ớt cay nhỏ: ...
Xin đấy, cả người hắn chỗ nào có liên quan tới hai chữ dịu dàng nào?
Ớt cay nhỏ vừa định đáp lại, bèn nghe được Hà Trú mở lời trước, "Rất xin lỗi.
Tớ thừa nhận, tớ không biết nói chuyện, có thể trước đó cũng đã khiến mọi người thấy không thoải mái.
Nhưng sở dĩ tớ nói như vậy cũng là hy vọng, chúng ta có thể mau chóng làm ra một tác phẩm ưng ý.
Nếu đã quyết định, vậy tin rằng trong những ngày kế tiếp, chúng ta nhất định có thể bắt tay nhau, sau đó thắng trận đoàn chiến này".
Nói ra những lời này hình như khá khó với Hà Trú, chỉ là mấy câu nói mà nói còn lắp bắp.
Nhưng thắng ở biểu hiện chân thành khiến mọi người sửng sốt, sau đó nói không nên lời.
"Đúng mà, đoàn chiến, quan trọng nhất là gì? Là thắng chứ còn gì nữa!".
"Không sai, dù sao đội chúng ta một người cũng không được thiếu!".
"Với bài này, tớ cảm thấy đánh đội kia không có vấn đề gì!".
Giang Diệp cười cười phụ họa, "Này không phải tốt rồi à".
Những khúc mắc phía trước được hóa giải bởi những lời trúc trắc này của Hà Trú.
Trong phút chốc, bốn người họ như bện thành một sợi dây thừng.
Hà Trú nhìn Giang Diệp.
Giang Diệp nhướng mày với hắn.
Tớ dạy có ích chứ?
Dựa vào Hà Trú thì đương nhiên không thể nói ra mấy lời sến súa như vậy rồi.
Đó đều là lời cô viết, để Hà Trú ứng phó với các đồng đội.
Hết cách rồi, điều hòa bầu không khí, cuối cùng vẫn phải do bậc thầy cứu cánh cho không khí nhóm là Giang Diệp cô lên sàn mới được.
Nhưng Giang Diệp cũng khá buồn bực.
Trong mắt cô, tuy có đôi lúc Hà Trú có hơi lạnh nhạt nhưng đúng là rất dịu dàng mà.
Sao bọn họ lại cảm thấy Hà Trú không đủ dịu dàng nhỉ?
...
Tác phẩm của Hà Trú được chọn, vậy bài chính đã định rồi.
Sau đó là trau chuốt gọt đẽo kỹ hơn.
Sửa giai điệu càng thêm bắt tai, sửa lại lời càng thêm có ý.
Cùng lúc ấy, tập đầu tiên của 《Nhà soạn nhạc tài ba》được phát sóng.
Hà Trú đang chỉnh sửa trong phòng sáng tác.
Giang Diệp cắm tai nghe ngồi bên cạnh xem tập một.
Ban đầu, khu bình luận đều là fans Giang Diệp.
[Tới xem em gái Giang của chúng tôi!!!]
[Vô cùng chờ mong trợ giảng Giang Diệp!]
[Hu hu hu lúc ăn dưa nghe được em gái bị sốt, sao nhìn chẳng ra chút nào, trạng thái của con bé khá tốt]
[Chịu rồi, em gái tôi bị ốm còn đi quay chương trình, không quay qua nhiều chút sao được!!]
Ban biên tập có cắt nối trình tự một chút.
Vì hiệu quả của chương trình, đẩy các tuyển thủ có biểu hiện không tốt lên trước, còn Hà Trú được đặt ở cuối, muốn chê trước khen sau.
Cho nên khu bình luận không có ý tốt mấy.
[?Mà này, đây cũng coi là bài tự sáng tác à]
[My ears! Hy vọng người sáng tác trên mạng hãy hiểu rằng không phải cứ hát bừa hai câu đã gọi là sáng tác đâu]
[Nếu không phải vì em gái tôi khẳng định sẽ không kiên trì tới bây giờ]
Tuy vậy, chờ tới khi Hà Trú lên sân khấu, bình luận lại đổi hướng gió.
[Xem vì con gái của tôi nhưng anh trai này đẹp trai quá]
[Ồ vậy mà là Giải trí Thịnh Duệ, cái công ty quần què này còn giấu bao nhiều báu vật nữa]
[Vốn muốn mắng công ty để hậu bối ké nhiệt con gái mà cuối cùng lại phát hiện anh trai giỏi phết nha]
[Oa nghe hay lắm!! Sau khi nghe xong bài này, cảm giác tai tôi được chữa khỏi sau dư chấn của mấy bài trước hu hu hu]
[Trước khi anh ấy biểu diễn và sau khi biểu diễn cảm giác như hai người hoàn toàn khác nhau a ha ha ha ha, là âm nhạc mở phong ấn cho anh ấy à]
Giang Diệp khá vừa lòng với phản ứng của quần chúng.
Không hổ là fans của cô, thẩm mỹ khá tốt.
Cô xem xong rồi lại đi xem đoạn cut.
Đầu tiên là lướt qua quảng trường nhà mình một chút.
Mặt ổn, tạo hình ổn, không cắt ghép linh tinh, cái cần có đều có cho nên fans không bắt bẻ cái gì.
Chỉ là bởi vì biết hôm ấy cô bị ốm còn ghi hình nên lại đau lòng trên diện rộng.
Giang Diệp xem xong phản hồi của fans nhà mình, lại tò mò đi search Hà Trú.
Quảng trường của Hà Trú đâu đâu cũng là fans lọt hố rẽ ngang.
Tuy rằng Hà Trú chưa mở Weibo nhưng đã có một lượng lớn người lập siêu thoại cho hắn.
Giang Diệp đưa điện thoại cho hắn nhìn thoáng qua, chọc ghẹo nói, "Cậu xem, cậu có fans rồi".
Hà Trú không để ý lắm gật đầu, "Ừm".
"Vậy sau này cậu có ý tưởng gì về phát triển ở giới giải trí sau này chưa", Giang Diệp tò mò hỏi, "Diện mạo hay khí chất của cậu đều rất hợp".
"Không đâu.
Tớ không thích bầu không khí như vậy", Hà Trú nghĩ nghĩ nói, "Hơn nữa, chờ sau khi kết thúc thi đấu, tớ còn phải về đi học".
Giang Diệp mới nhớ ra hắn còn phải học nghiên cứu sinh.
"Xong đời", cô dùng điện thoại che ngực, nói đùa, "Tớ và cậu hình như có hơi khác rồi".
Hà Trú nhìn cô, cười rộ lên, "Chờ tớ thi xong sẽ về công ty.
Nhưng sau này nếu cậu rời khỏi giới giải trí thật, fans của cậu sẽ đau lòng lắm".
Hà Trú nghĩ xong bèn nói, "Trước khi tớ rời đi, tớ có thể nói người thích tớ xin hãy đi thích Giang Diệp không?".
Giang Diệp: ?
Nét mặt của Hà Trú khá nghiêm túc.
"Công ty của tớ và Giang Diệp là một.
Bài tớ viết sẽ để Giang Diệp hát.
Hơn nữa, Giang Diệp đẹp hơn tớ, xuất sắc hơn tớ, biết hát biết nhảy hơn tớ, chiều fans hơn tớ, thích hợp với giới giải trí hơn tớ cho nên các bạn thích mình không bằng đi thích Giang Diệp".
Giang Diệp: ...
Tuy rằng Hà Trú hẳn chỉ là nói giỡn nhưng sao vừa nghe lời này, cô giống như còn được ké nhiệt của Hà Trú vậy.
Dẫu không được là bao nhưng máu của muỗi cũng là máu, cô không chê.
Giang Diệp lại lướt xuống dưới.
Bỗng nhìn thấy một cái, [Cứu với tôi vậy mà ghép Hà Trú với Giang///Diệp rồi! Có ai tới đánh tôi tỉnh không]
Có người đáp lời cô.
[Chị em à bạn không cô đơn đâu! Tuy rằng tính tới nay độ tương tác đếm trên đầu ngón tay nhưng lúc hai người họ bốn mắt nhìn nhau tôi đã ship rồi, quá xứng quá xứng.
Chị em đừng lo, chỉ cần là một đội rồi sẽ có hy vọng, chương trình đừng nên ép tôi quỳ xuống xin mấy người thả đoạn cut phòng tập ra!!!]
Giang Diệp: ...
Giữa tên của cô còn để mấy cái gạch chéo phòng ngừa fans tới đánh nữa kìa.
Hà Trú thì không cần à? Có thể nể mặt người này chút không?
Hà Trú nghe tiếng cười của cô, tò mò hỏi, "Làm sao thế?".
Giang Diệp nhanh chóng thoát khỏi giao diện, điều chỉnh nét mặt, "Không có gì".
Chính cô không ngại có người ghép CP, chỉ cần không có ý xấu thì CP nào cũng có lưu lượng với cô.
Huống hồ mấy cô bé ship CP đó khá đáng yêu.
Nhưng cô sợ Hà Trú để ý.
Dù sao hắn cũng chẳng có tư tưởng gì với giới giải trí, chờ tham gia thi đấu xong sẽ về làm người thường, nếu bị ghép CP sẽ cảm thấy bối rối.
Tuy vậy may mà hắn không hiểu mấy cái phức tạp trong vòng fans, hẳn cũng không lên Weibo search tên của mình.
Giang Diệp nghĩ vậy khẽ thở ra một hơi, tiếp tục xem các nội dung khác.
...
Bởi vì trận đầu fans của Giang Diệp chiếm số đông cho nên trận thứ hai bên chương trình cố ý nhúng tay.
Một số vé tay trong sẽ cho bên truyền thông.
Còn một phần khác bán ra ngoài, trước khi mua còn phải làm quiz.
Đề bài sẽ có liên quan tới tập đầu tiên của chương trình, kiểm tra xem bạn là fans thật hay là chỉ tới xem thầy cô với trợ giảng thôi.
Nhưng fans của Giang Diệp cũng thuộc loại lõi đời, cùng lắm thì mình ôn bài trước, giành vé ra sao vẫn sẽ giành được cho nên Giang Diệp không quá lo lắng với kết quả mua phiếu.
Hôm nay cô đặc biệt chuẩn bị lightstick bảy màu, trước khi bắt đầu, khá dũng cảm bày ra bàn, "Thầy Trần, chọn một cái đi ạ, tới lúc ấy cùng cổ vũ cho đội mình".
Trần Nhất Minh: ...?
Ca sĩ tuổi lão làng Trần Nhất Minh, im lặng hồi lâu sau đó cầm một cái lightstick màu đỏ nhạt: "Thầy lấy cái này có hợp không?".
Nét mặt hắn hoang mang, tràn đầy dự cảm có phải bản thân không theo kịp thời đại rồi không.
Giang Diệp vẫn là bộ dáng nghiêm túc nói hươu nói vượn, "Hợp chứ, sao lại không hợp.
Lát nữa đội nhà mình biểu diễn xong, thầy đứng lên vẫy cái này, đảm bảo cả trường quay nhào tới bầu phiếu cho đội mình".
Các thầy cô và trợ giảng tổ khác ngồi cạnh nhóm họ.
Mục Tinh Trì nghe Giang Diệp nói vậy, nhịn không được cười rộ lên.
Giang Diệp quay đầu: "Có ý kiến?".
"Không có", nét mặt Mục Tinh Trì bình thản, "Chỉ là muốn nói, thủ đoạn kéo phiếu không chính đáng như vậy hình như không thực hiện được đâu nhỉ?".
Giang Diệp: ...
Giang Diệp thầm trợn mắt trong lòng, bên ngoài vẫn nhịn xuống, "Được thôi, dù sao không cần chiêu này nhóm em vẫn thắng".
"Tự tin như vậy sao?", Mục Tinh Trì rũ mi, "Nói thật, nếu là một mình em, thắng tôi đúng là không khó.
Nhưng đội các em thì chưa chắc.
Người mạnh nhất đội của em tên là Hà Trú phải không? Phong cách bài hát quá cố định, không thú vị".
Mục Tinh Trì chẳng nể mặt cười cười, "Chủ đề vòng này là hồi ức, hắn không phải muốn viết tình ca tiếp đó chứ?".
Giang Diệp: ..
Giang Diệp bất giác thấy khó chịu.
Cô bình tĩnh lại rồi đột nhiên cong khóe miệng, "Nhưng thầy Mục à, thầy không có quyền bầu phiếu, thầy thấy không thú vị cũng có tác dụng gì".
Mục Tinh Trì: ...
"Hơn nữa", Giang Diệp giương cằm, giọng chắc nịch, "Nếu em có thể thắng thầy, vậy em tin rằng đội của em đương nhiên có thể thắng.
Thầy cứ chờ mà xem".