Trọng Sinh Sau Bạch Nguyệt Quang Hôn Ta

kiếp trước

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gió xuân se lạnh, khi cơn gió lạnh đánh vào mặt, Tô Duyệt Cẩn một mình đi trên đường, khăn quàng cổ to rộng che khuất non nửa khuôn mặt, mặt mày buông xuống, nhìn xinh đẹp lại sạch sẽ, vô cùng dịu ngoan, giống như con thú nhỏ xù xù. Bởi vì khác xa so với hình tượng trên màn ảnh, lại bị che nửa khuôn mặt, rất ít người nhận ra được cô, nhưng cũng không ai tiến lại chỉ nhiều nhất là quay đầu lại ngắm nhìn.

Không bao lâu, điện thoại của Tô Duyệt Cẩn vang lên, trong nháy mắt khi nhận điện thoại, cô nghiêng người né một người đi đường, giọng nói thanh lãnh mà mở miệng: "Đang đợi tôi sao? Ở đâu?" Giọng nói từ phúc hậu và vô hại biến thành lãnh diễm thanh tuyệt.

Mà ở phía sau Tô Duyệt Cẩn, Tần Liễm Vi ngoái đầu nhìn lại, ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm bóng người thoáng qua, nhất thời có vài phần bừng tỉnh.

"Tần tổng?" Tiểu trợ lý bên cạnh mở miệng, biểu tình có vài phần chần chờ.

Tầm mắt Tần Liễm Vi vẫn không dời đi, nhìn phía bên kia đường có người đang vẫy vẫy tay với Tô Duyệt Cẩn, Tô Duyệt Cẩn liền chạy chậm qua đường, vạt áo gió bay lên. Cô nhìn hai người kia bước vào một khu nhà, rồi sau đó mới nhẹ mím môi, lông mi thật dài che khuất cảm xúc trong mắt, trầm giọng mở miệng hỏi: "Ở đó, đang làm cái gì?"

"A, hình như là một buổi họp mặt?" Tiểu trợ lý trả lời.

Tần Liễm Vi trầm giọng lên tiếng, ngừng một lát, lại mở miệng hỏi: "Ai?"

"Diệp Tử Ninh." Tiểu trợ lý trả lời.

Mày Tần Liễm Vi nháy mắt nhăn lại, môi mím lại căng thẳng, sắc mặt trầm lãnh, "Đã biết."

"Chị cảm thấy hứng thú sao? Nếu không......" Tiểu trợ lý còn chưa nói xong, đã bị Tần Liễm Vi ngắt lời.

"Không có hứng thú." Tần Liễm Vi nói xong, trực tiếp cất bước đi vào cửa xoay, vạt áo mang theo gió lạnh, làm tiểu trợ lý không dám lên tiếng.

Một bên khác, Tô Duyệt Cẩn đi theo nhân viên công tác vào phòng nghỉ, nhìn thấy Diệp Tử Ninh không có hình tượng mà ghé vào trên bàn chơi điện thoại, vừa thấy Tô Duyệt Cẩn, liền nở một nụ cười tươi, "Tô Tô, cậu làm gì mà lâu vậy, tớ chán muốn chết."

"Khi nào bắt đầu buổi họp fans?" Tô Duyệt Cẩn trực tiếp mở miệng hỏi.

Diệp Tử Ninh bĩu môi, sau đó tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, "Tại sao cậu lại lãnh đạm với mình thế? Tâm trạng không tốt à?"

"Không có." Tô Duyệt Cẩn tự mình kéo ghế dựa ngồi xuống, sau đó giơ tay nhéo nhéo giữa mày, có vài phần mỏi mệt.

Diệp Tử Ninh hồ nghi mà nhìn Tô Duyệt Cẩn, "Không phải gần đây cậu không có lịch trình nào sao? Tại sao mình lại cảm thấy cậu mệt thế? Làm gì thế?"

"Mình nhàn đến mệt, không được sao?" Tô Duyệt Cẩn sâu kín mở miệng.

Diệp Tử Ninh nhướng mày, "Hoắc, ăn trúng cái gì thế? Chiến sĩ thi đua giờ lại gặp phải tình trạng oẻ oải vậy. Nếu mình nhớ không lầm, ngày nghỉ của cậu hợp lại cũng không quá ba ngày."

"Ân, mệt lòng." Tô Duyệt Cẩn liếc mắt nhìn Diệp Tử Ninh, nói, "Còn không bằng lúc vội đến chân không chạm đất."

"Lười nói với cậu, cậu dứt khoát đi du lịch giải sầu đi." Vẻ mặt Diệp Tử Ninh đầy ghét bỏ mà nhìn Tô Duyệt Cẩn, nói.

"Du lịch?" Tô Duyệt Cẩn hơi dừng một chút, "Thôi, không muốn đi đâu."

"Hôm nay tâm trạng của cậu rất không ổn nha, rốt cuộc làm sao vậy?" Diệp Tử Ninh vừa thấy Tô Duyệt Cẩn liền cảm thấy có gì không đúng.

Tô Duyệt Cẩn mím môi, "Không có gì."

"Còn giấu mình?" Diệp Tử Ninh trắng mắt liếc nhìn Tô Duyệt Cẩn, "Nhìn cậu thế này, mà còn bảo không có gì?"

Ánh mắt Tô Duyệt Cẩn hơi lóe một chút, "Mình..... mình hình như lúc nãy có gặp chị ấy."

"Cái gì?" Biểu cảm trên mặt Diệp Tử Ninh nhất thời biến đổi, phản ứng so với Tô Duyệt Cẩn càng thêm thái quá hơn, "Cậu gặp chị ta ở đâu?"

"Có thể là do mình suy nghĩ nhiều." Tô Duyệt Cẩn nhíu mày, nói.

"Không phải, sao lại nói vậy? Cậu không nhìn thấy mặt à?" Diệp Tử Ninh vội la lên.

Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu.

"Vậy sao cậu biết là chị ta?" Diệp Tử Ninh nói.

Tô Duyệt Cẩn nhấp môi, "Mình ngửi thấy mùi hương trên cơ thể chị ấy."

"......" Diệp Tử Ninh nhất thời không nói nên lời, "Rốt cuộc sao lại thế này?"

"Không có gì, ngoài ý muốn, gặp thoáng qua mà thôi." Tô Duyệt Cẩn nhàn nhạt nói.

Diệp Tử Ninh do dự một lát, mở miệng nói: "Có lẽ chỉ là người khác dùng cùng loại nước hoa thôi, cậu không cần nghi thần nghi quỷ cả ngày thế."

"Ừ." Tô Duyệt Cẩn nặng nề mà lên tiếng, rũ mắt chôn giấu cảm xúc trong đó.

Diệp Tử Ninh nghĩ thầm nơi này cũng không phải trụ sở công ty của Tần Liễm Vi công ty, cách vài con phố, hẳn là không phải, nghĩ như vậy xem như chỉ buông một nửa tâm tư, còn nửa còn lại vẫn không buông được, cái đồ ngốc Tô Duyệt Cẩn này...... thôi không nghĩ nữa, cũng không biết hai người này lúc còn nhỏ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để mà lưu luyến đến tận bây giờ.

Đại khái sau nửa tiếng, buổi họp fan của Diệp Tử Ninh chính thức bắt đầu. Fans đến tham gia rất nhiều, không khí lại không quá sôi động, bởi vì đây là ngày Diệp Tử Ninh tuyên bố giải nghệ cho nên hẳn là lần công khai lộ diện cuối cùng.

Đầu buổi họp fan là những thước phim điện ảnh về Diệp Tử Ninh mà fan làm, cuối cùng mới đến phần ký tặng, Tô Duyệt Cẩn lúc này mới lên sân khấu, chuyện này cũng không thông báo trước cho fans, xem như một ngạc nhiên nho nhỏ.

Chờ đến khi Tô Duyệt Cẩn xuất hiện, liền thấy hốc mắt Diệp Tử Ninh ửng đỏ, fans ở một bên cũng có chút khổ sở."Hôm nay vì ngừa trường hợp mọi người buồn rầu quá nhiều, cho nên chị đã gọi một người bạn đến đây tham gia cùng, đến đây đi Tô Tô, chào hỏi mọi người đi." Diệp Tử Ninh nở một nụ cười tươi.

"Chào mọi người." Ngữ điệu Tô Duyệt Cẩn nhu hòa mà mở miệng, "Chị cần nói trước một chút, chị ở đây để thu nạp những trái tim thiếu nữ sắp tan nát, hoan nghênh."

"Cậu lại còn chuẩn bị đào góc tường nhà mình?" Diệp Tử Ninh trừng mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn.

Tô Duyệt Cẩn liếc mắt nhìn Diệp Tử Ninh một cái, nói: "Mình đang quan tâm mọi người thôi."

"Vậy còn fan nam thì sao?" Bên dưới có người nói to.

Tầm mắt Tô Duyệt Cẩn đảo qua đám người, cười đến vô cùng khéo léo, "Fan nam thì tự lực tự cường đi."

Diệp Tử Ninh trắng mắt liếc Tô Duyệt Cẩn một cái, duỗi tay ôm vai Tô Duyệt Cẩn, cầm microphone mở miệng: "Cậu không muốn nói gì với người bạn thân yêu của mình à?"

"Chúc cậu khỏe mạnh." Tô Duyệt Cẩn có lệ mà mở miệng.

Diệp Tử Ninh nhíu mày, "Tại sao mình cảm thấy cậu không quá thật lòng vậy?"

"Khỏe mạnh không tốt sao?" Tô Duyệt Cẩn sâu kín mở miệng.

Diệp Tử Ninh buông vai Tô Duyệt Cẩn, ánh mắt có chút đen tối, "Được, được rồi, không nhiều lời nữa, mọi người bắt đầu xếp hàng lần lượt đến ký tên nào, không cần chen lấn, không muốn được ký tên thì mọi người có thể ngồi yên tại chỗ, cần phải chú ý an toàn, không được gấp gáp."

Mọi người rất nghe lời, rất nhanh đã xếp thành một hàng dài.

Tô Duyệt Cẩn cùng Diệp Tử Ninh ngồi cùng nhau, nghĩ hẳn sẽ không có ai đến tìm mình cho nên tâm trạng rất nhẹ nhàng. Nhưng mà không đến năm phút, ý cười nơi khóe miệng của Tô Duyệt Cẩn liền có chút cứng lại, không phải đều là fans của Diệp Tử Ninh sao? Không cần nhân tiện xin chữ ký của mình chứ? Bán cũng không được mấy đồng, thật sự.

Không đến nửa tiếng sau, Tô Duyệt Cẩn liền cảm thấy tay mình mỏi đến không hoạt động nổi, dừng lại chút nhẹ nhàng xoay cổ tay, dư quang khóe mắt liền thoáng nhìn thấy có người đặt một chiếc áo thun trắng trên bàn trước mặt, cô ngước mắt, tầm mắt người nọ liền trốn tránh. Nhưng Tô Duyệt Cẩn vẫn thấy rõ người đứng trước mặt, người đó mang khẩu trang màu đen, mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu che hết nửa khuôn mặt.

Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm người trước mắt, có chút sững sờ, khuôn mặt người này, giống như......

Ngồi bên cạnh, Diệp Tử Ninh nhẹ nhàng lén nắm lấy góc áo của Tô Duyệt Cẩn dưới gầm bàn, sau đó ho nhẹ một tiếng.

Người kia vì thế đưa tấm poster đến trước mặt Diệp Tử Ninh, rồi sau đó đem màn hình điện thoại đưa đến trước mặt Tô Duyệt Cẩn.

Trên màn hình là một ghi chú, bên trên viết: "Giọng nói bị khàn, ngại quá, mong viết giúp mình. For my love."

"Tôi muốn tặng cho bạn, cảm ơn."

Tô Duyệt Cẩn rũ mắt nhìn chằm chằm những dòng chữ trong vài giây, cũng không nhìn lại người kia mà chỉ mở miệng hỏi: "Tặng cho ai vậy? Có cần viết tên không?"

"Không cần, cảm ơn."

Tầm mắt Tô Duyệt Cẩn ngừng trên đầu ngón tay cầm điện thoại của người trước mặt, dời mắt đi, trên áo thun viết xuống một dòng tiếng Anh, viết xong liền thu bút, lại thấy người nọ đưa điện thoại tới.

"Còn ký tên nữa."

Tô Duyệt Cẩn khẽ cắ n môi dưới, ở góc viết xuống tên mình, một tay đưa cho cô ấy, một tay khác nhận lấy vở, toàn bộ quá trình chưa từng giao tiếp nhau qua ánh mắt, cô thậm chí không nhìn người ấy.

Tiếp nhận áo thun xong, người kia liền mất, mà Diệp Tử Ninh nhìn chằm chằm người trước mặt đứng chờ nhận poster, như suy tư gì. Thời gian tự hỏi cũng không dài, bởi vì một người khác đã đến, Diệp Tử Ninh đơn giản đem poster đưa cho người đó.

Kế tiếp, Tô Duyệt Cẩn có chút thất thần, Tần Liễm Vi nghĩ mình thật sự ngụy trang thành công sao? Lừa mấy đứa ngốc thì còn có thể, rốt cuộc đang tính làm gì đây? Tặng bạn? Chẳng lẽ Tần Liễm Vi có người yêu rồi?

Suy đoán này làm lòng Tô Duyệt Cẩn trầm xuống, sắc mặt có vài phần tái nhợt.

Diệp Tử Ninh liếc mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Mệt mỏi sao? Nếu không thì cậu về phòng nghỉ trước đi."

"Không cần." Tô Duyệt Cẩn trả lời.

Chờ buổi họp fan kết thúc, Tô Duyệt Cẩn mới ghé vào trên bàn trong phòng nghỉ thở ra một hơi, tâm tư không biết bay tới nơi nào.

"Tô Tô, mua trà sữa cho cậu nhé." Diệp Tử Ninh từ bên ngoài đi vào phòng nghỉ, không được Tô Duyệt Cẩn đáp lại, liền nghi hoặc mà đi vòng qua, kết quả nhìn thấy hốc mắt Tô Duyệt Cẩn phiếm hồng, ngẩn người, "Cậu làm sao vậy?"

Tô Duyệt Cẩn ngồi thẳng người, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có gì."

"Thật sự?" Diệp Tử Ninh rõ ràng không tin, nhíu chặt mày.

Tô Duyệt Cẩn cong cong lên khóe miệng, "Không có gì, chỉ là mình đột nhiên suy nghĩ nhiều thôi, cậu giải nghệ rồi một mình mình ở trong giới giải trí này thật sự rất cô đơn đó."

Diệp Tử Ninh duỗi tay búng vào trán Tô Duyệt Cẩn, mở miệng nói: "Cậu đừng làm việc điên cuồng như vậy nữa, cũng tích cực giao tiếp vào, kết giao thật nhiều bạn bè, đến khi đó mình sẽ lì lợm la li3m bám dính theo cậu, cậu đẹp như vậy, xứng đáng."

Tô Duyệt Cẩn không để ý lắm mà cong cong môi, "Mình vẫn nên hưởng thụ cô độc thôi."

Diệp Tử Ninh dùng một ánh mặt nhìn kiểu cậu vô phương cứu chữa rồi nhìn Tô Duyệt Cẩn một lúc lâu, đem trà sữa trong tay đưa cho cô, "Này nhanh uống đi vẫn còn ấm đó, đừng để lâu lát nữa lạnh sẽ không ngon nữa."

Tô Duyệt Cẩn nhận lấy rũ mắt nhìn chằm chằm trà sữa trong tay, có chút thất thần.

"Ai mình đột nhiên nhớ tới, cậu có cảm thấy bạn fans hôm nay rất lạ đúng không, còn bảo giọng nói bị khàn, có chút kỳ quái?" Diệp Tử Ninh uống trà sữa của mình, đột nhiên nói.

Bàn tay cầm trà sữa của Tô Duyệt Cẩn có chút cứng đờ, "Sao lại kỳ lạ?"

"Fan của mình, đến đây gặp mình mà chỉ nhìn cậu, kích động đến đọ poster có chữ ký của mình cũng quên lấy, không kỳ lạ sao?" Diệp Tử Ninh nhướng mày, trêu chọc mở miệng, "Tô Tô của mình mị lực thật là lớn nha."

Tô Duyệt Cẩn rũ mắt hơi suy tư, mở miệng hỏi: "Mình muốn hỏi chuyện này, cậu đã nói qua với những người khác chưa?"

"Sao có thể chứ, mình đâu có nhiều chuyện thế, nhưng làm sao vậy? Sao lại hỏi chuyện này?" Diệp Tử Ninh lộ ra vài phần nghi hoặc.

Ánh mắt Tô Duyệt Cẩn tức khắc lộ ra vài phần thâm thúy, "Không có gì, tùy tiện hỏi thôi." Cho nên, người lúc nãy cô gặp thoáng qua trên đường thật sự là Tần Liễm Vi. Giờ còn đóng giả fan vào để lấy chữ chứ của cô, đến cùng làm muốn làm gì đây?

"Ha." Diệp Tử Ninh không nghi ngờ, đem trà sữa uống hết, nói tiếp, "Cậu mau uống đi, uống xong mình làm tài xế đưa cậu trở về."

"Được." Tô Duyệt Cẩn lên tiếng, không nói gì nữa.

Sau khi kết thúc kỳ nghỉ, Tô Duyệt Cẩn rất nhanh bắt đầu bước vào guồng quay của công việc, chen vào sinh hoạt riêng, cũng là chút nhạc đệm làm Tô Duyệt Cẩn quên chuyện này ra sau đầu, dù sao cô và Tần Liễm Vi về sau cũng sẽ không có giao thoa, cùng trốn tránh đối phương, bất tương kiến, không còn có bất luận liên lạc nào.

Lâm Không Thanh đã có kinh nghiệm đối phó với phong ba dư luận, cho nên rất nhanh liền thu hút được sự chú ý trên internet và thái độ của công chúng, bây giờ đi đến đâu cô cũng mang theo laptop, bàn tay gõ phím rất nhanh, làm cho Tô Duyệt Cẩn nhịn không được hoài nghi cô có phải lén nhận thêm công việc ngoài hay không.

"Em nói này chị Lâm, ngày nào chị cũng gõ phím laptop, rốt cuộc là chị làm gì vậy?" Tô Duyệt Cẩn mở miệng hỏi.

Lâm Không Thanh ngước mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn, "Còn không phải bởi vì công việc của em sao, chị không nỗ lực nhiều thêm một chút cũng là đương nhiên."

"Vậy chị nỗ lực làm gì thế?" Tô Duyệt Cẩn mở miệng hỏi.

Lâm Không Thanh dừng một chút, sau đó mở miệng: "Giao thiệp."

Trên đầu Tô Duyệt Cẩn toàn là dấu chấm hỏi, "Sao em lại nghe không hiểu vậy?"

"Ngoại trừ chuyện liên lạc tất yếu trong công việc, cũng muốn xác lập mạng lưới quan hệ, mở rộng nhân mạch, dẫn dắt một nghệ sĩ tự bế như em thật sự tốn rất nhiều tế bào. Ngoại trừ đóng phim thì không thèm quan tâm gì khác, chị lo đến muốn trọc đầu rồi đây." Lâm Không Thanh mở miệng nói.

Tô Duyệt Cẩn cười cười, nói: "Chị có chuyện gì muốn nói với em không?"

"Nói với em thì có ích lợi gì, em nên tiếp tục ngoan ngoãn làm nữ thần không dính khói lửa phàm tục đi, những việc khác em không cần lo." Lâm Không Thanh cười nói, "Huống chi chuyện này vốn dĩ là công việc của chị."

"Chuyện không gia hạn hợp đồng, chị đã đề cập với công ty chưa?" Tô Duyệt Cẩn tiếp theo mở miệng.

Lâm Không Thanh dừng một chút, nhíu mày, "Đã nói qua, nhưng thái độ của họ không phải thật sự nguyện ý thả người, nói là có thể cho em đãi ngộ cao hơn."

"Đãi ngộ cao hơn?" Tô Duyệt Cẩn nhướng mày, "Còn cao thế nào được nữa? Không phải hiện giờ đãi ngộ của em là cao nhất rồi à?"

"Công ty nói có thể sẽ chia cho em cổ phần." Lâm Không Thanh nói ra lời này có chút chần chờ.

Tô Duyệt Cẩn nháy mắt liền nhíu mày, "Cổ phần? Cần thiết sao? Giờ em không tái ký, rời đi rồi chúng ta tự mở phòng làm việc của riêng mình, cũng có thể quay lại cùng công ty hợp tác không phải sao?"

"Chuyện này chị cũng không biết, tóm lại, thái độ của công ty là không muốn thả người, chị sẽ tiếp tục theo dõi, em cứ tuỳ ý nói ra điều kiện, chỉ cần không quá đáng là được." Lâm Không Thanh nhún nhún vai, nói.

Tô Duyệt Cẩn nhấp môi, "Chị nói như thế nào?"

"Chị chỉ có thể nói sẽ suy xét lại. Bất quá cẩn thận ngẫm lại thì chị thấy một cây rụng tiền lại chịu thương chịu khó như em rất khó để tìm người thứ hai, công ty muốn giữ em lại cũng không có gì kỳ lạ?" Lâm Không Thanh trầm ngâm một lát, nói.

"Là không kỳ lạ, chỉ là cảm giác có gì đó vượt mức bình thường." Tô Duyệt Cẩn không chút để ý mà nói.

Ngừng một lát, Tô Duyệt Cẩn lại nói tiếp, "Sau này rồi nói tiếp, dù sao từ giờ đến khi hết hạn hợp đồng vẫn còn một đoạn thời gian."

Lâm Không Thanh gật đầu, "A đúng rồi, phim《 Lạc hướng 》sắp khai máy rồi, em học bơi thế nào rồi?"

"Qua loa đại khái, bơi thì có thể bơi, nhưng em lại không lấy hơi được đủ dài, cho nên thời gian lặn không được lâu." Tô Duyệt Cẩn nói.

Lâm Không Thanh gật đầu, "Đủ dùng là được, chủ yếu mục đích là muốn em khắc phục sợ hãi đối với việc chết đuối, rốt cuộc vẫn là có cảnh diễn trên biển, lúc đó sẽ có cảnh bơi lội nên em học được rồi thì áp lực tâm lý sẽ nhỏ một chút, an toàn thì đoàn phim sẽ bảo đảm."

"Em hiểu rồi." Tô Duyệt Cẩn nói.

Thời gian trôi đi rất nhanh, thời điểm Tô Duyệt Cẩn mặc một bộ váy xanh biển dài đứng bên bờ biển, Tần Liễm Vi đang đứng bên cửa sổ trong văn phòng, tầm mắt dừng trên hàng sắt thép trước mắt, một mảnh thâm thúy đông lạnh.

"Đã biết, cứ gửi cho tôi là được." Tần Liễm Vi nhàn nhạt mở miệng, nói với người ở đầu dây bên kia.

"Còn có một việc muốn báo với ngài, Tô lão sư rất có thể sẽ không gia hạn hợp đồng với công ty, bởi vậy, sau này có thể ngài sẽ không lấy được lịch trình của cô ấy nữa."

Tần Liễm Vi ngừng hai giây, mới mở miệng hỏi: "Đã xác nhận rồi?"

"Vẫn chưa nhưng thái độ của Tô lão sư hình như có chút kiên quyết, công ty đã cố gắng hết sức có thể, chúng ta cũng hy vọng có thể giữ Tô lão sư ở lại, ngài nếu có biện pháp gì thì mong đề xuất giúp đỡ chúng tôi."

"Tôi không giúp được, cứ như vậy đi." Tần Liễm Vi giọng nói lành lạnh, lộ ra vài phần kiên quyết.

"Vâng...... Tần tổng tạm biệt."

Tần Liễm Vi cúp điện thoại, vẫn tiếp tục đứng bên cửa sổ thất thần. Cũng tốt, diều bay xa, vốn không nên tồn tại bất cứ thứ gì cản trở, không chút vướng bận, đây không phải điều cô muốn sao? Không thể quá lòng tham, cho nên không thể thấy được, sau này, cũng không biết nên đi đâu để gặp em ấy, khá tốt, vừa vặn như ý nguyện của em ấy.

Bên kia, Tô Duyệt Cẩn đứng trong gió biển, mở rộng hai tay đem gió biển ôm hết vào trong cõi lòng, làn váy tự do tung bay trong gió, như là sẽ có thể bị cuốn bay theo gió bất cứ lúc nào.

"Duyệt Cẩn, đừng đùa, mau đến đây, sắp bắt bắt đầu cảnh quay rồi." Lâm Không Thanh gọi Tô Duyệt Cẩn.

Tô Duyệt Cẩn ngoái đầu nhìn lại, nở một nụ cười tươi, cùng vạt áo dây dưa, tươi đẹp mỹ lệ, đẹp đến không chân thật.

Lâm Không Thanh ngẩn ra trong chớp mắt, mắt thấy Tô Duyệt Cẩn đi vào khu vực quay phim, trong lòng không biết bởi vì lý do gì mà hoảng loạn, vì thế vội vàng đuổi theo, Lâm Không Thanh đi đến camera trước, nhìn người chậm rãi bước vào giữa khung hình, những người khác cũng giống cô, như muốn ngừng hô hấp.

Sóng biển gầm nhẹ, cuồng nộ hỗn tạp cùng gió lạnh.

"Em hỏi chị, lúc sóng biển vỗ vào cát đá, có từng hỏi xem cát đá đồng ý hay không chưa?"

"Vậy chị có biết, những vết sẹo đó, không phải em đồng ý nhận lấy đâu?"

"Từ khoảnh khắc chị đẩy em ra, liền cho rằng là tốt cho em, tước đoạt đi quyền lựa chọn của em, bây giờ, em muốn cho mình một lựa chọn, chị sớm đã không còn quyền can thiệp nữa."

"Như vậy, vĩnh biệt đi, em sẽ rời đi, ở nơi chị không nhìn thấy sống cuộc đời của riêng mình."

Thân ảnh màu lam lảo đảo đi về phía sau, chìm vào trong biển lớn, biến mất không còn dấu vết.

Bờ biển một mảnh tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng gió cùng tiếng sóng biển, như nói nhỏ, lại như trào phúng.

"Thất thần làm gì thế? Mau cứu người!" Đạo diễn cầm loa kinh hoảng hét to, trong nháy mắt tiếng hét ngay lập tức làm màng tai người khác chấn đến đánh mất năng lực.

Lâm Không Thanh ngơ ngác mà đứng ở đó, đại não trống rỗng, dường như trong nháy mắt mất đi hết năng lực phản ứng.

"Tần tổng, đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi."

Tần Liễm Vi nhíu mày, trầm giọng mở miệng: "Nói rõ đi."

"Tô lão sư xảy ra chuyện."

"Sao lại thế?" Trong lòng Tần Liễm Vi lộp bộp một chút, sắc mặt nháy mắt liền thay đổi.

"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi đóng phim."

"Rốt cuộc có chuyện gì?" Tần Liễm Vi không còn kiên nhẫn, hiếm khi thất thố, cái gì mà chuyện ngoài ý muốn chứ?

"Cô ấy...... cô ấy đã chết......"

Tay Tần Liễm Vi cầm điện thoại nắm chặt, làm đốt ngón tay trở nên trắng bệch, đáy mắt đọng lại huyết sắc, sau một lúc lâu, mới thốt ra ba chữ: "Không thể nào."

"Ngài xem tin tức đi."

Tần Liễm Vi mở máy tính, hot search chính là video về những hình ảnh cuối cùng của Tô Duyệt Cẩn lúc còn sống. Tần Liễm Vi cắ n môi dưới, đầu ngón tay khẽ run click mở video, không còn chút máu đẹp đến làm người ta phát run. Giống như những dòng chữ trong video, mọi người không thể tin tưởng cô sẽ ra đi mãi mãi nhưng sự thật là sẽ không còn ai có thể nhìn thấy cô lần nữa.

Lúc Tần Liễm Vi ngã ngồi trên mặt đất, ý thức vô cùng rõ ràng, cô có thể cảm giác được sinh khí từ trong thân thể mình không ngừng bị rút đi, cô chưa từng muốn chết như bây giờ, có lẽ là trong tiềm thức cô hy vọng như thế có thể đền bù chút gì đó, đây là cách duy nhất.

Cái chết kỳ thật cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là mất đi, nhưng đối với người không còn gì có thể đánh mất thì cái chết cũng thế, không đáng sợ.

Hai người các cô sẽ chết cùng ngày, cùng trọng sinh một ngày, theo dòng chảy của thời gian, trở về vẫn luôn yêu người kia.

- -------------------

Editor có lời muốn nói:

Tác giả có viết một phiên ngoại nữa nhưng không liên quan đến cốt truyện nên mình quyết định không edit. Mong các bạn thông cảm!!!

[Toàn văn hoàn]

========================

Tạm biệt mọi người.

Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây và cùng nhau chứng kiến tình yêu của hai cô gái này.

Mình xin phép đóng hố tại đây

12/07/2023

Truyện Chữ Hay