Phân cảnh đã hoàn thành nhưng Quách Thành Húc vẫn không lên tiếng, phim trường vô cùng yên tĩnh, cho đến khi Tần Liễm Vi chạy đến bên cạnh Tô Duyệt Cẩn, đem người ôm đến vào trong lồ ng ngực, duỗi tay đem mấy sợi tóc rối tên mặt Tô Duyệt Cẩn vén ra sau tai, trên mặt toàn là đau lòng.
Lúc này nhân viên công tác mới giật mình, chạy nhanh đi đến mở xiềng xích trên người Tô Duyệt Cẩn ra.
Tần Liễm Vi nhìn vết đỏ trên cổ tay Tô Duyệt Cẩn, trên cánh tay trắng nõn thoạt nhìn có chút ghê người.
Tô Duyệt Cẩn ngước mắt nhìn về phía Tần Liễm Vi, hai mắt đỏ bừng, tầm mắt vừa tiếp xúc với Tần Liễm Vi, nước mắt liền bắt đầu ngăn không được mà chảy xuống, cô nắm chặt góc áo Tần Liễm Vi, sau một lúc lâu, thấp giọng mở miệng: "Tần tổng?"
"Là chị." Sức lực trên tay ôm chặt Tần Liễm Vi thêm vài phần, mày nhăn lại đến gắt gao.
Có nhân viên mang khăn giấy đến, Tần Liễm Vi đưa tay nhận lấy, rũ mắt thay Tô Duyệt Cẩn lau nước mắt trên mặt, khẽ hôn lên mặt cô, nhất cử nhất động đều lộ sự cẩn thận dụng tâm ra, giống như sợ dùng nhiều sức hơn một chút sẽ làm vỡ nát người trước mắt.
Tô Duyệt Cẩn nắm lấy tay Tần Liễm Vi, chống người đứng lên, rồi sau đó nhẹ giọng nói: "Em không sao."
Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Cô bạn nhỏ, nhìn chị."
Tô Duyệt Cẩn nghiêng mắt, mắt đối diện mắt Tần Liễm Vi, ánh mắt hơi lóe một chút, khóe mắt còn phiếm đỏ, có chút nhu nhược yếu mềm, làm người ta nhìn vào liền cảm thấy đau lòng.
Không chờ Tần Liễm Vi mở miệng, Tô Duyệt Cẩn nhẹ ôm lấy Tần Liễm Vi, ở điểm khuất không ai thấy cô hôn nhẹ lên sườn cổ của chị.
Một cái ôm ngắn ngủi, Tô Duyệt Cẩn đem người buông ra, cất bước đi vào góc, tìm ghế dựa ngồi xuống, hơi cuối đầu, sau một lúc lâu, cô nhắm chặt hai mắt, giữa mày toát ra một chút mỏi mệt.
Tần Liễm Vi ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, cảm xúc trong mắt có vài phần phức tạp, đen tối tích tụ, nặng trĩu mà áp xuống, làm người th ở dốc.
Quách Thành Húc mở miệng gọi Tần Liễm Vi, Tần Liễm Vi dời đi tầm mắt qua nhìn Quách Thành Húc đứng yên bên cạnh, ngữ điệu hơi trầm xuống, "Đạo diễn Quách."
"Tạm thời không đề cập tới việc cô tự tiện thêm cảnh hôn." Quách Thành Húc mở miệng nói, ngừng một lát mới nói tiếp, "Diễn không tồi, cô lý giải về kịch bản như thế nào mà lại thêm lời thoại?"
"Cô ấy chỉ là.... nghĩ một đằng nói một nẻo mà thôi." Tần Liễm Vi thấp giọng mở miệng, lông mi khẽ run. Đại khái thật sự cũng chỉ có câu "Đừng quên ta" kia.
Quách Thành Húc liếc mắt nhìn Tần Liễm Vi một cái, tiếp theo chậm rãi mở miệng: "Trước khi quay, nếu phải so sánh với Tiểu Tô,thì tôi kỳ thật tôi càng lo lắng về cô hơn, nhưng thật là người tính không bằng trời tính, hình như cô đã hoà làm một với nhân vật."
"......" Tần Liễm Vi đối lời này cũng nói gì, trong lòng vẫn có chút trầm xuống.
"Quay cảnh khóc rất mệt, cô và Tiểu Tô đều nên nghỉ ngơi tốt một chút đi, đợi lát nữa qua phân cảnh tiếp theo, ít nhất hốc mắt của cô ấy không được hồng như thế." Quách Thành Húc tiếp tục nói, lại nhìn nhìn Tần Liễm Vi, hơi hơi lắc đầu, "Cô...... đừng quá nhập vai, sẽ dễ xảy ra vấn đề, còn có, có thời gian rồi nói, bằng không nhìn xem cảnh diễn tiếp theo, quên chuyện hôm nay đi."
"Tôi biết, cảm ơn đạo diễn Quách." Tần Liễm Vi lên tiếng, vẫn nhìn Tô Duyệt Cẩn.
Quách Thành Húc gật gật đầu, lòng vẫn còn phảng phất chút sợ hãi mà nói tiếp: "Cô mang cô ấy về phòng nghỉ đi."
"......" Tần Liễm Vi nhất thời không biết nên nói gì, ngừng trong chốc lát, rồi đi về phía Tô Duyệt Cẩn.
Tần Liễm Vi ngồi xổm xuống trước mặt Tô Duyệt Cẩn, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay cô, mặt mày nhu hòa vài phần.Tô Duyệt Cẩn mở to mắt, tầm mắt chạm vào đáy mắt Tần Liễm Vi, liền ngây ngốc trong giây lát, rồi liền nở một nụ cười nhẹ nhàng.
"Chị muốn chiếm dụng chút thời gian của Tô lão sư, không biết Tô lão sư có chịu nể mặt chị hay không?" Tần Liễm Vi nhẹ giọng mở miệng, mang theo vài phần cẩn thận, đáy mắt ôn nhu phảng phất nhẹ nhàng một chạm vào liền sẽ vỡ vụn, lộ ra bi thương.
Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi, sau một lúc lâu, Tô Duyệt Cẩn mới bừng tỉnh, bắt lấy tay Tần Liễm Vi, đứng dậy đem người kéo vào phòng nghỉ.
Trong phòng Tô Duyệt Cẩn gắt gao nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi, "Tần Liễm Vi, kết thúc, chị nên tránh xa em ra, ở cạnh em chỉ là ác mộng mà thôi."
Tần Liễm Vi không lên tiếng, chỉ ôm Tô Duyệt Cẩ vào trong lồ ng ngực, giữa mày lộ ra chút ẩn nhẫn thống khổ, cô đã làm, nhưng sau khi nói thích Tô Duyệt Cẩn, cô đã mất khống chế không thể vãn hồi nữa rồi.
Tô Duyệt Cẩn có chút ngây ra, thật lâu sau, mới thấp giọng mở miệng, thanh âm có vài phần sai lệch: "Chị khóc."
Tần Liễm Vi đem người ôm chặt hơn chút nữa, vẫn không mở miệng.
Tô Duyệt Cẩn khẽ vuốt sống lưng Tần Liễm Vi, ôn nhu mở miệng: "Tần Liễm Vi, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, em thích chị, ngốc không?"
"Em rất ngốc." Tần Liễm Vi trầm giọng mở miệng, lời nói đè nặng mang theo âm thanh nức nở khó phân biệt.
Tô Duyệt Cẩn chớp chớp mắt, đem cái ôm nới lỏng, ngưng mắt nhìn về phía Tần Liễm Vi, đuôi mắt Tần Liễm Vi còn vương giọt nước mắt.
Tô Duyệt Cẩn ôm eo Tần Liễm Vi, nhìn thật sâu vào mắt cô, rồi sau đó từ từ mà mở miệng: "Em ngốc như vậy mà chị cũng có thể nhìn trúng em, cho nên chị cũng không thông minh hơn em đâu, bảo bối à."
Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn một lúc lâu, nghiêng đầu nở một nụ cười, rồi sau đó giơ tay xoa xoa đầu Tô Duyệt Cẩn, "Em nghĩ sao cũng được nha, không cần lo lắng, em mệt mỏi không? Nghỉ ngơi một lát đi."
Tô Duyệt Cẩn gật đầu, dắt tay Tần Liễm Vi, đem người kéo sang ngồi cùng nhau.
Tần Liễm Vi rũ mắt nhìn chằm chằm vệt đỏ trên cổ tay Tô Duyệt Cẩn, đầu ngón tay nhẹ nhàng m ơn trớn, đáy mắt toát ra vài phần đau lòng.
Tô Duyệt Cẩn nhìn mắt Tần Liễm Vi, kéo cổ tay áo đem vệt đỏ trên cổ tay che đi, mở miệng nói: "Không đau, em không sao cả, rất nhanh thôi sẽ khỏi mà."
Tần Liễm Vi mím môi không nói, sau một lúc lâu liền cúi đầu hôn lên đốt ngón tay Tô Duyệt Cẩn, khuôn mặt lộ ra chút ôn nhu và chút u ám không dễ phát hiện.
Tầm mắt Tô Duyệt Cẩn dừng trên người Tần Liễm Vi, tinh tế miêu tả ngũ quan của người yêu, một lát sau cô rướng người đặt một nụ hôn trên môi Tần Liễm Vi, đáy mắt lộ ra chút ánh sáng như mặt trời, dường như muốn đem toàn bộ tình yêu của cuộc đời mình biểu lộ thông qua nụ hôn kia.
Tần Liễm Vi nhẫn nại nhẹ nhàng đáp lại, đôi môi của người trong lồ ng ngực thật mềm, hơi lạnh, nhưng làm người ta mê luyến.
Nụ hôn có chút ngắn ngủi, Tô Duyệt Cẩn không để chính mình trầm mê quá lâu, chỉ giơ tay vén vài sợi tóc rơi loạng trên vai Tần Liễm Vi, trên mặt toàn là ôn nhu.
Tần Liễm Vi nhìn Tô Duyệt Cẩn, dời đi tầm mắt ho nhẹ một tiếng, giơ tay đặt lên môi, khẽ cắn vào.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng nghỉ bị gõ hai tiếng, Tần Liễm Vi nhìn người đang nằm ngủ trên đùi mình, đang do dự xe có nên lên tiếng gọi hay không thì liền nhìn thấy Tô Duyệt Cẩn mở to mắt, đứng dậy, đi đến mở cửa.
"Tô lão sư, đạo diễn Quách bảo chị qua đó xe lại phân cảnh." Nhân viên công tác đi thẳng vào vấn đề.
"Được." Tô Duyệt Cẩn trả lời, lại ngoái đầu liếc mắt nhìn Tần Liễm Vi, nói, "Tần tổng, chị cứ ở đâu nghỉ ngơi một lát đi, đừng đi đâu đó, ở đây chờ em, xem lại cảnh quay xong thì công việc hẳn sẽ kết thúc."
Ánh mắt Tần Liễm Vi nhẹ nhàng sáng lên, sau đó gật đầu, nhẹ giọng nói: "Được."
Tô Duyệt Cẩn đem cửa phòng nghỉ đóng lại, nhẹ thở ra, sau đó đi về phía đạo diễn.
"Thế nào?" Quách Thành Húc mở miệng hỏi.
Tô Duyệt Cẩn nhấp môi, "Khá tốt."
Quách Thành Húc nghiêng mắt cẩn thận đánh giá Tô Duyệt Cẩn hai lần, xác nhận Tô Duyệt Cẩn không giống như đang bị ảnh hưởng đến cảm xúc bởi cảnh diễn, liền mở miệng nói: "Người trẻ tuổi rất dễ bị từ diễn thành thật, đến cuối cùng tỉ lệ chân chính có thể bên nhau cả đời rất thấp, sau khi diễn xong tốt nhất đừng gặp mặt, cứ bình tĩnh một thời gian đã, ai biết được người cô thích là người đó hay là nhân vật người đó đóng cơ chứ?"
"Đạo diễn Quách......" Tô Duyệt Cẩn có vài phần dở khóc dở cười, từ chỗ nào nhìn ra cô thích Tần Liễm Vi?
Quách Thành Húc liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn, "Đừng có đứng đó nữa, ngồi xuống đây xem với tôi đi, tôi hỏi qua nhiều người rồi, nhưng cũng không giúp được gì?"
"Đã biết." Tô Duyệt Cẩn chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời.
"Được rồi, nhìn vào cảnh này đi....." Quách Thành Húc chỉ vào màn hình trước mặt nói, dừng một chút, lại hồ nghi mà nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, "Tay của cô không sao chứ? Vốn dĩ phân cảnh này được dùng để biên tập cắt nối, nhưng cô diễn quá hăng nên tôi cũng không nỡ đánh gãy cảm xúc."
"Không sao." Tô Duyệt Cẩn trả lời.
Quách Thành Húc nặng nề lên tiếng, "Không được đùa giỡn với thân thể của mình, được chứ?"
Tô Duyệt Cẩn gật đầu.
Chờ Tô Duyệt Cẩn xem xong, vừa bước đến bên sân liền thấy Tần Liễm Vi đã đổi xong diễn phục, lẳng lặng đứng ở đó, nửa mình ẩn trong bóng tối, giống một gốc cây ưu đàm lặng yên nở rộ, đẹp đến không một mỹ từ nào tả nổi.
Tô Duyệt Cẩn triều nàng đi qua đi, ở khoảng cách đại khái hai mét thời điểm dừng bước chân.
Tần Liễm Vi như cảm nhận được có ai đó đang nhìn chằm chằm mình liền xoay người qua, khóe miệng chậm rãi cong lên nở ra một nụ cười tươi, sau đó cất bước đi tới, dừng lại trước mặt Tô Duyệt Cẩn, tuy hành động có thể khắc chế được nhưng đôi mắt không chút che giấu tình yêu nồng đậm bên trong, "Tô lão sư, có thể cho người theo đuổi em một cơ hội để được cùng ăn một bữa tối được không?"
"Người theo đuổi? Ai vậy?" Tô Duyệt Cẩn ra vẻ nghi hoặc mà nhìn nhìn bốn phía, khi ngước mắt nhìn về phía Tần Liễm Vi lộ ra vài phần hồ nghi.
Tần Liễm Vi đưa mặt tiến sát lại, cắn răng thấp giọng nói, "Em thành thật nói cho chị biết, còn người nào nữa?"
"Không có không có, một mình chị thôi đã làm em tiêu hao hết vận đào hoa của mình rồi." Tô Duyệt Cẩn bởi vì mạng sống của mình liền vội vàng nói.
Tần Liễm Vi liếc mắt nhìn một cái Tô Duyệt Cẩn, giơ tay nhẹ nhàng nhéo nhéo chóp mũi cô, "Đi thôi, cô bạn nhỏ của tôi."
Tô Duyệt Cẩn cười vui vẻ, đuổi kịp bước chân Tần Liễm Vi, "Em đi thay quần áo trước đã."
"Được, chị chờ em." Tần Liễm Vi lên tiếng.
Trong lúc chờ Tô Duyệt Cẩn thay quần áo, Tần Liễm Vi tùy ý mà nghịch di động, đột nhiên đầu ngón tay ngừng lại, ngay sau đó khóe miệng chậm rãi cong lên.
Thời điểm Tô Duyệt Cẩn từ phòng thay đồ đi ra, đối diện ánh mắt như phát sáng của Tần Liễm Vi, cười cười, "Em nói này Tần tổng, chị dùng ánh mắt đó nhìn em như vậy, người ta sẽ dễ hiểu lầm đó."
"Hiểu lầm cái gì?" Tần Liễm Vi nhướng mày, cười như không cười mà mở miệng.
Tô Duyệt Cẩn nghiêm tức mà nói tiếp: "Hiểu lầm chị yêu em vô cùng sâu đậm, liếc mắt đưa tình."
"Vậy em không hiểu lầm." Tần Liễm Vi cười khẽ một tiếng, nói, "Chị có một tin tức xem như tốt cần nói cho em biết."
"Tin tức gì?" Trên mặt Tô Duyệt Cẩn lộ ra vài phần nghi hoặc.
Tần Liễm Vi nói tiếp: "Giải thưởng Kim Tùng lần có tên em."
Tô Duyệt Cẩn cẩn thận nghĩ nghĩ, "Uất Trì Giác?" Còn tưởng rằng 《 Vương quyền 》 sẽ không kịp đợt bình chọn cho giải thưởng lần này.
"Hình như em không vui vẻ cho lắm nhỉ?" Tần Liễm Vi nói.
Tô Duyệt Cẩn buông tay, "Vui, bất quá cũng bình thường thôi, không vui bằng việc ăn cơm tối cùng chị, đi thôi, em đói bụng rồi."
Tần Liễm Vi cười lắc đầu, "Tô lão sư, em muốn đem chị phủng lên trời sao?"
"Sao trời nên ở trên trời." Tô Duyệt Cẩn nhìn Tần Liễm Vi, nói.
Tần Liễm Vi nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, không lên tiếng, chỉ yên lặng nắm lấy tay Tô Duyệt Cẩn, ánh mắt lưu luyến.
========================
Editor muốn nói: Sao cái miệng chị Cẩn dẻo vậy chời, gặp tui là tui đổ 10 đời rồi á.
40 vote sẽ update chap mới nha
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
15/04/2023