Mười hai giờ đêm, kéo theo hai con mèo say xỉn, Trần San cảm thấy huấn luyện mỗi ngày thật không uổng phí, tối thiểu trước kia nếu bạn bè say chỉ có thể tìm bảo vệ đến giúp thì nay đã mạnh hơn rất nhiều.
Ra cửa quán bar, khí lạnh trực diện mà thổi tới, may mắn đã mặc áo khoác cho hai cô gái nếu không sẽ cảm lạnh.
Lái xe đến khách sạn gần đó thuê phòng tiêu chuẩn, sau khi hầu hạ hai cô gái kia xong xuôi thì Trần San mới tắm rửa.
Ngâm mình trong bồn nước lớn, cô thoải mái thở dài, nhớ đến dáng vẻ ủy khuất khi Văn Lôi ôm cô thì không khỏi lắc đầu.
Vì đàn ông sao, Văn Lôi cùng Phương Ngôn đã ở chung hơn một năm, Trần San thấy hai cô cũng hợp ý với nhau.
Nhớ tới Văn Lôi nói thấy Phương Ngôn cùng Hàn Song Lăng thân mật với nhau, cả hai liền bất hòa.
Xem ra nha đầu kia thương tâm rồi, nhìn Văn Lôi thì có vẻ yểu điệu nhưng thật ra không hề yếu đuối, nếu không thì không phải qua một thời gian dài như vậy mới lộ ra.
Nhưng mà tình cảm không có ai đúng ai sai, lần trước nhìn thoáng qua, Phương Ngôn rõ ràng động tâm với Hàn Song Lăng.
Nhưng mà không ai phát hiện, cho dù là Văn Lôi gần gũi với cô ấy nhất cũng không đoán được.
Cho dù thế nào đi nữa, đây không phải là việc mà Trần San có thể tham gia.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Trần San nhìn hai nha đầu đang nằm trên giường ngủ vù vù, khóe miệng khẽ nhếch.
Pha chén trà, ngồi ở cửa sổ của phòng khách sạn, nhìn ánh đèn nơi thành phố, cô thở dài một tiếng.
Vuốt ve chén trà bằng gốm sứ trong tay, vô cùng thả lỏng cơ thể.
Nhớ lại thì có ích gì, quan trọng là phải nhìn về phía trước.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ, Trần San nghe được tiếng bước chân sau lưng, quay đầu lại: “Văn Lôi.”
“Uh, tỉnh rượu rồi, ngủ không được, đầu hơi đau.” Văn Lôi ngồi bên cạnh Trần San.
Trần San pha chén trà cho Văn Lôi: “Uống cho nóng.”
“Hô, tốt hơn nhiều, thật ra tửu lượng của mình rất tốt, nhưng mà chưa bao giờ uống nhiều như hôm nay.”
Lẳng lặng uống trà, nhìn ngoài cửa sổ, nhất thời yên tĩnh.
“Tam, cậu nói xem vì sao Phương Ngôn đối với mình như vậy.”
“Mình không rõ giữa các cậu có chuyện gì, nhưng vẫn là bạn bè mà.”
“Mình cũng không biết, nhìn thấy cậu ấy thân mật với Hàn Song Lăng mình đã muốn hỏi cậu ấy.
Muốn nói mình thích Hàn Song Lăng rất nhiều, mình cũng biết nhà mình quản giáo rất nghiêm trọng không cho mình tiếp xúc nhiều với nam sinh, nhưng với Hàn Song Lăng cũng là thích mà thôi, muốn cùng hắn kết bạn, tuy ràng không có cơ hội nhưng cũng muốn cố gắng một lần.”
Trần San nhìn ánh mắt Văn Lôi, có vẻ sáng ngời nhưng sau đó lập tức ảm đạm.
“Mình chỉ muốn hỏi rõ rốt cuộc là có chuyện gì giữa Phương Ngôn và Hàn Song Lăng, nhưng Phương Ngôn không quan tâm tới mình.
Mình cảm thấy dường như bản thân đã làm sai chuyện gì đó.”
Văn Lôi nói xong thì chảy nước mắt.
Thật ra Trần San không có năng khiếu an ủi người khác, nhìn cô khóc thì cũng không còn cách nào, chỉ biết lấy giấy trên bàn đưa cho cô.
“Tam, cậu nói xem, có phải Phương Ngôn kết giao với Hàn Song Lăng hay không, mình cảm thấy có thể như vậy, một thời gian gần đây cậu ấy không đi cùng chúng ta, thường xuyên ra ngoài.
Tuy mình thích Hàn Song Lăng, nhưng cậu ấy cũng không thể giấu diếm chúng ta như vậy a.”
“Cậu có tình cảm với Phương Ngôn nên khi xảy ra chuyện thế này mới thương tâm, hiện tại trước tiên đừng nhắc đến chuyện của hai người họ, mình thấy cậu nên tìm cơ hội tốt để nói chuyện với Phương Ngôn, dù sao chúng ta còn ở với nhau vài năm nữa, mọi vướng mắc nên tháo bỏ mới tốt.
Đợi thời gian rất lâu, Văn Lôi ngẩng đầu, xoa xoa mặt, ánh mắt còn có một tia sưng đỏ.
“Cậu nói đúng, thật ra cũng không có chuyện gì, nhưng cô ấy một bên ám chỉ mình và Hàn Song Lăng không có khả năng, một bên lại vội vàng đi làm quen với hắn, mình cảm thấy cậu ấy có tâm cơ quá sâu xa.”
“Con người là vậy, cụ thể có chuyện gì thì cậu nên hỏi cho rõ ràng, nếu hỏi không được thì coi như bỏ qua đi, cho dù là bạn học thì ai cũng có bí mật riêng.”
“Uh, Tam, mình biết, nhưng mà làm thì rất khó, cậu ấy là bạn thân nhất của mình.”
“Từ từ sẽ được.”
“Cảm ơn, Tam, nói ra trong lòng mình dễ chịu hơn.".