Người này ở học viện có chút nổi bật, tuy rằng Trần San không quan tâm đến mấy nhân vật nhỏ thế này nhưng những lời nghị luận của mọi người ít nhiều cũng rơi vào lỗ tai của cô.
“Là tên kia.” Phương Ngôn nói.
“Nghe Dương Tuệ nói, đó là thái tử của thủ đô nha.” Văn Lôi cảm thấy hứng thú với đề tài này.
“Trong nhà có một thượng tướng vẫn còn sống, chơi bời lêu lổng cả đời cũng chẳng lo chứ đừng nói hắn vốn là người tài giỏi.” Tâm Á nói: “Người kia rất giỏi, đang học tiến sĩ.”
“Làm sao cậu biết thế Tâm Á.” Văn Lôi hỏi Tâm Á.
“Nghe được khi ba mình tán gẫu, lúc đó không rõ lắm, nhưng nghe đến những lời Dương Tuệ nói thì mình mới phát hiện ra, thật sự là thái tử a.”
Lúc này Trần San có chút mơ hồ, đã có thói quen làm dân chúng bình thường, lúc này nghe chuyện về người ta thì cảm thấy thật xa xôi.
Phương Ngôn không có phản ứng gì, nhưng lại nhìn chăm chú vào bóng dáng đang đi xa dần kia.
Văn Lôi hỏi: “Ba cậu làm gì sao có thể biết vậy?”
“Tham gia quân ngũ, cũng nhiều năm rồi.” Tâm Á tránh nặng tìm nhẹ nói: “Có chút hiểu biết thôi.”
Gia đình của Văn Lôi thì Trần San có chút hiểu biết, là dòng dõi thư hương, nhưng không giống với gia đình của cô, ba mẹ của Văn Lôi là giảng viên đại học, cho nên Văn Lôi luôn có chút phong cách văn nghệ.
Phương Ngôn cũng từng nói qua một hai câu rằng gia đình của mình là gia đình làm công vụ bình thường, cụ thể thì không nói rõ.
Mà Trần San có quan hệ tốt nhất với Tâm Á, từng oán giận bản thận cũng bị gia đình ép buộc tới đây giống Trần San, chưa nói chi tiết nhưng có nói qua cho Trần San rằng ba cô có cấp bậc chính ủy, mẹ tùy quân (đi theo vào ở trong quân đội).
Trần San không khỏi có chút bất ngờ, nhớ trước kia người cấp cao nhất mà cô từng gặp cùng lắm cũng chỉ là một giám đốc.
Có lẽ những người tài giỏi thường đi cùng với hoàn cảnh tốt, Trần San tràn đầy cảm xúc.
“Tâm Á, cậu nói xem, người như bọn họ thì tìm cô gái thế nào để kết hôn a.” Văn Lôi dựa vào ban công hỏi.
“Sẽ không tìm chúng ta.” Tâm Á nói tiếp, nhìn thoáng qua phương hướng mà Văn Lôi đang nhìn.
“Có lẽ sẽ tìm chúng ta yêu đương, nhưng không tìm chúng ta để kết hôn.” Trần San nhìn phương xa nhẹ nhàng nói.
Tâm Á đột nhiên quay đầu, nhìn Trần San: “Tam, mình phát hiện ra đôi lúc cậu cũng thật thông minh.”
Phương Ngôn nhìn Trần San, trên mặt thanh tú vẫn duy trì sự bình tĩnh.”
“Không may mắn như vậy đâu.” Văn Lôi hói.
“Có lẽ là thế, nhưng ai biết chuyện bất ngờ.” Phương Ngôn cười ngả ngớn.
Sau khi thảo luận, người thì đọc sách, người chơi máy tính, người nằm úp sấp trên giường.
Trần San đặt bút viết về những loại thuốc đang nghiên cứu, có lẽ chỉ có Trần San là bình tĩnh nhất, sau khi nói chuyện xong thì quên, dù sao sự dụ hoặc ở thế giới giàu sang kia Trần San cũng đã từng gặp qua, tầng lớp đó quá xa xôi với cô, tuy hiện tại điểm xuất phát của cô cao hơn xưa nhưng trong lòng Trần San vẫn cảm thấy có tiền thì chỉ cần đủ dùng là tốt rồi, quần áo thì chỉ cần mặc thoải mái.
Đây có lẽ mà một ý nghĩa khác của câu nói “không cầu mong mới là bền vững”.
Trần San trải qua mọi ngày rất bình thường, đi học ăn cơm rèn luyện, không có gì to tát.
Trong lòng Trần San cũng biết bản thân cô là mặt hàng nào, thân mình như cây nến, không có chút hấp dẫn, nếu trước đây cô cố gắng nhiều hơn thì cũng có thể vĩ đại hơn một chút, nhưng bản tính con người không phải nói đổi là có thể đổi, nghĩ trong lòng là một chuyện còn làm được hay không lại là chuyện khác.
Trần San có đôi khi cũng nghĩ, nếu cô có thể thông minh hơn thì cô cũng không cố gắng đọc sách như vậy, khi đọc sách cũng lười biếng, khi nghe giảng bài lại thất thần, dựa theo những tiêu chuẩn của Trần Thu Ngôn trước đây thì cô đã sớm vượt qua, nhưng xét về tiêu chuẩn của Trần San thì vẫn còn chưa đủ.
Phải cố gắng đạt được tiêu chuẩn trước kia, Trần San quay đầu nhìn bảng thành tích của mình trước kia, thấy đã oán hận nghĩ, phải chăm chỉ, phải cố gắng chăm chỉ, mỗi môn học đều phải học đến mù mắt.
Đến khi nghỉ hè nhận được phiếu điểm thì thấy bản thân vẫn còn có khoảng cách với thành tích trước kia, lúc đó Trần ba và Trần mẹ còn an ủi Trần San, nghĩ thầm rằng con gái vẫn không thích ứng, con gái a, không cần chống đối với nghề nghiệp mà ba mẹ đã chọn a, lúc đó Trần San không biết nói gì..