Phóng tầm mắt nhìn xuống đại điện, Bạch Khả Y âm thầm đánh giá. Một lão giả chừng hơn năm mươi tuổi, vận trường bào màu xám, đôi mắt hồ ly xếch lên không kiêng dè nhìn thẳng vào nàng, hoàn toàn là dáng vẻ không để ai vào trong mắt.
Nàng có nghe Phấn Ngọc nói qua, Trường Vân Điện có vị trưởng lão, cai quản cung hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau. cung này trải đều khắp tứ quốc, thu thập thông tin tình báo và dị động của tứ quốc cùng nhân sĩ giang hồ.
Đến đời sư phụ nàng, mặc dù phát quang tài năng đến cực hạn, nhưng cũng không tránh khỏi bị người đố kị. Khắc Tịnh trưởng lão lúc bấy giờ là đệ tử tâm đắc nhất của tiền Điện chủ, những tưởng ngôi vị kế nhiệm này thoát không khỏi tay hắn, nhưng cuối cùng, máu của hắn không đủ thuần tính, huyết tinh tà niệm, tiền Điện chủ mới chọn sư phụ nàng. Sư phụ nàng chỉ mới bái sư năm, nhưng tài năng lấn át đồng lứa sư huynh đệ, kế nhiệm Điện chủ Trường Vân đời thứ tư, phong quang người mang lại không ai dám khinh thường.
Lúc Bạch Khả Y đánh giá Khắc Tịnh, hắn cũng âm thầm dò xét nàng. Hừ! Cũng chỉ là một đứa trẻ ranh miệng còn hôi sữa, thế nhưng tưởng cưỡi đầu cưỡi cổ hắn đi? Đàm Tuệ hắn không làm được gì, chẳng lẽ lại còn giáo huấn nữ nhân này không đặng?
Bạch Khả Y nhẹ tiếu, ngón tay thon dài gõ từng nhịp nhịp nhàng xuống thành ghế. Đôi phượng mâu phi dương tà tứ hơi nheo lại, như có như không xẹt qua vài đạo sát khí.
- Khắc trưởng lão đây là bất mãn với lời bổn tôn nói sao?
- Không dám! Ta đây là sợ tôn chủ nhất thời không nhớ tổ huấn của tổ tiên thôi!
- Haha... Hay cho một câu không nhớ!
Tiếng cười trong trẻo vang vọng đại điện. Lục Yên đứng đằng sau bất giác rùng mình. Chủ tử lúc cười, tuyệt đối là nguy hiểm nhất! Khắc trưởng lão lần này chết chắc rồi!
- Vậy bổn tôn bảo, ta không hề quên thì sao? Ngươi vẫn muốn cãi lệnh ta?
- Xin tôn chủ suy nghĩ lại, tổ huấn không thể làm trái!
Thấy Khắc Tịnh trưởng lão quỳ xuống, vài vị trưởng lão ủng hộ hắn lần lượt quỳ theo, rồi toàn bộ người trong đại điện đều quỳ, nhất tề hô vang:
- Xin tôn chủ suy nghĩ lại!
Ý cười bên khóe môi Bạch Khả Y ngày càng đậm. Nàng liếc nhìn toàn bộ đại điện, ánh mắt có chút ngoài ý muốn rơi trên người một hắc y nam tử đứng hàng cuối cùng. Hắn dáng người thon dài cao lớn, thẳng tắp đứng như không hề thấy cảnh trước mặt. Nàng không nhìn rõ mặt hắn, chỉ thấy sau chiếc mặt nạ màu đen kia là đôi mắt lạnh lẽo vô cảm, như không hề có dấu hiệu sinh mệnh, có chăng cũng chỉ là quyết tuyệt cùng sắt đá.
- Tại sao không quỳ?
- Tôn chủ là chủ, người chưa bảo quỳ thuộc hạ không quỳ.
- Nói hay lắm! Vậy từ nay ngươi thay Khắc trưởng lão tiếp quản thất cung đi!
Vừa dứt lời, không chỉ có sự kinh ngạc trong mắt hắc y nam tử, toàn điện điều ngây ngẩn cả người. Khắc Tịnh là người phản ứng nhanh nhất. Hắn vùng dậy, một chút cung kính cuối cùng cũng mất sạch, nhìn thẳng vào nàng, cao giọng chất vấn:
- Trường Vân điện chúng ta trước giờ nào có sự vô lý như vậy? Nếu tôn chủ có gì bất mãn với lão phu, cứ nói thẳng, việc gì phải đảo loạn quy củ tổ tông như thế? Tôn chủ ngồi đó không thấy hổ thẹn với tổ huấn sao? Ta thấy Đàm Tuệ thật sự điên rồi, giao Trường Vân điện vào tay một nhãi con miệng chưa dứt sữa...
Chưa dứt lời, một thanh chủy thủ lướt gió mà đến, nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng, rạch qua má hắn một đường dài, huyết nhục mơ hồ...
Chỉ nghe Khắc Tuệ trưởng lão hét lên một tiếng, ôm mặt ngã uống mặt đất.
- aaaaa... mặt của ta, ta phải giết ngươi.... yêu nữ... ta phải giết ngươi...
Chưa đợi hắn kịp vùng vẫy đứng dậy, Hoàng y cùng Bạch y đã xẹt trước mặt hắn, một tay giữ trụ làm hắn vô sức phản kháng được.
Thấy vậy, trưởng lão cửu cung không nhịn được nữa:
- Hoàng hộ pháp, Bạch hộ pháp, này hai người định làm gì?
- Bất kính chủ tử, giết không tha!
- Tôn chủ xin hạ thủ lưu tình, Khắc Tịnh trưởng lão chỉ là nhất thời hồ đồ mới mạo phạm tôn chủ, xin người xem xét công lao của hắn suốt thời gian qua mà tha cho hắn một mạng.
- Tha? Haha...
Bạch Khả Y phóng tầm mắt nhìn xuống, hàn ý lạnh thấu xương cùng uy nghiêm phong thái tản ra. Nàng chậm rãi đứng dậy, rút một túi gấm treo bên hông ra, từ từ mở...
Khi nhìn rõ vật trong tay nàng, nhất loạt thủ hạ đều quỳ xuống.
- Tôn chủ thiên uy! Trường Vân trường tồn!
Bạch Khả Y nhẹ nhàng cầm lấy chủy thủ do Lục Yên đưa tới, rạch một đường trên ngón tay thon dài. Máu của nàng từ từ chảy xuống nhỏ vào Huyết Vân lệnh. Huyết Vân lệnh tắm huyết tinh, chợt rực đỏ chói sáng, trên bàn tay trắng nõn của nàng thập phần bắt mắt.