Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân

chương 57: lừa gạt qua mắt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tô Nguyễn hít sâu một hơi, dẫn Hạnh Vũ theo tiểu nhị vào trong.

"Tiểu.. Công tử, người muốn tham gia thi đấu thật à?" Hạnh Vũ nhỏ giọng nói.

"Đã bỏ ra năm mươi đồng tiền rồi, sao có thể không uống." Tô Nguyễn nói: "Em đừng nghe mấy lời hù dọa của họ, cái gì mà rượu mạnh vô cùng, có thể khiến người ta say ba ngày ba đêm, em xem, bây giờ ta có chuyện gì không?"

Hạnh Vũ lắc đầu một cái, thấy dáng vẻ của Tô Nguyễn hệt như vừa rồi chỉ uống bát nước.

"Rượu kia giống như nước vậy." Tô Nguyễn thấp giọng nói: "Đợi lát nữa nếu ta cảm thấy uống không nổi nữa ta sẽ dừng, ta không đem mình ra làm trò đùa đâu."

Hai người vừa nói vừa đi đến nơi thi đấu, Hạnh Vũ không đến tham gia thi đấu nên không có tư cách vào, bị ngăn bên ngoài.

"Công tử, người đừng miễn cưỡng đó!"

"Biết rồi, em ngoan ngoãn chờ ta ở ngoài đi."

Nơi thi đấu có tám chiếc bàn và ghế dài khoảng chục mét, lúc này đã có hơn trăm người ngồi sẵn.

---

Tô Nguyễn tìm một bàn có ít người nhất ngồi xuống, gần như là ở vị trí trong cùng, nàng cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.

Nhưng, những người đến tham gia thi đấu đều là người vô cùng khỏe mạnh, độ tuổi trung bình ở đây đều là hai mươi, ba mươi tuổi. Nàng là một thiếu niên gầy yếu như tiểu hài tử, tất nhiên vừa đến đã gây nên không ít người chú ý.

Những ánh mắt kia khi nhìn vào nàng đều như nhìn thấy trò cười mà thôi.

Một tiểu tử chưa dứt sữa, chắc chắn là công tử của nhà nào lén lút chạy đến đây uống rượu, nhiều nhất là hai bát đã say ngất ngây.

Mọi người nhìn nàng vài lần rồi cũng dời mắt đi.

Sau khi Tô Nguyễn ngồi một lát thì lại có thêm vài chục người lần lượt đến.

Người quản trò của cuộc thi uống rượu liếc nhìn đồng hồ cát ở bên cạnh, sau đó nói với tiểu nhị đứng gần mình hai câu

Xem ra thời gian đã gần đến, sắp bắt đầu rồi.

Quả nhiên, tiểu nhị kia lớn giọng nói: "Còn một khắc nữa cuộc thi đấu sẽ bắt đầu, bây giờ không nhận báo danh nữa."

Dứt lời không cao lâu thì một tiểu nhi khác trong cửa hàng dẫn đến một người, đó chính là thiếu niên bán thuốc giải rượu khi nãy.

Trong này có không ít người bỏ tiền ra mua thuốc của hắn ta, thấy hắn ta đi vào thì đều đen mặt: "Tên bán thuốc, sao ngươi vào đây!?"

Thiếu niên kia cười hì hì: "Mấy vị đại ca đại thúc, ta chỉ đến tham gia náo nhiệt thôi, không cần để ý đến ta."

Lúc hắn ta nói chuyện thì đôi mắt linh hoạt kia không ngừng đảo khắp nơi.

Tô Nguyễn vô thức cúi đầu, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn ta nhìn thấy.

"Tiểu huynh đệ, ngươi cũng vào được à? Giỏi đấy!" Thiếu niên đổi xưng hô từ công tử sang tiểu huynh đệ như thân nhau lắm, sau đó đặt ʍôиɠ xuống bên cạnh nàng.

Thấy có người đến gần nên Tô Nguyễn hơi xê vào trong, thiếu niên thấy động tác của nàng thì hơi ngẩn ra, sau đó thức thời nhích ra ngoài một chút, duy trì khoảng cách nửa vai với Tô Nguyễn.

Mặc dù thiếu niên này có hơi phiền, nhưng rất thức thời, Tô Nguyễn nghĩ thầm.

Thiếu niên nhỏ giọng nói: "Tiểu huynh đệ, đã từng tham gia đấu rượu chưa?"

"Đây là lần đầu tham gia."

"Vậy ngươi đã hiểu hết những đối thủ kia chưa?"

Tô Nguyễn cũng không giấu giếm: "Nhà ta vừa chuyển đến huyện Phượng Hoàng được vài ngày."

"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, những người này ta rất quen, để ta giới thiệu cho ngươi."

Thiếu niên nói xong thì tự mình đáp: "Người có da dẻ như cây quýt bên kia tên là Lưu Đại Lực, là quán quân của cuộc thi uống rượu vào năm ngoái, theo như ghi chép thì hắn ta đã uống được một trăm ba mươi tám bát rượu mà không ngã. Nghe nói năm nay tửu lượng đã tiến bộ, là ứng cử viên sáng giá cho chức quán quân."

"Còn người có gương mặt dài như ngựa ngồi ở hàng thứ nhất tên là Chu Phúc, là quán quân của năm trước nữa, năm ngoái thua, tuyên bố rằng năm nay sẽ đoạt lại chức quán quân."

"Cái người xấu xí ngồi ở hàng ghế thứ ba từ dưới đếm lên là Tôn Quý, hàng năm đều lọt vào ba vị trí đầu bảng, cũng là người từng đoạt giải quán quân."

"Người ở giữa hàng thứ sáu kia..."

Thiếu niên này thuộc làu làu những tuyển thủ đến thi đấu như lòng bàn tay, Tô Nguyễn vốn muốn đoạt được năm mươi lượng bạc thưởng kia, cho nên nàng rất chú tâm nghe những tin tức này,

Thiếu niên nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, hắn ta bưng tách trà trêи bàn lên uống ực một hơi, lại chuyển đề tài: "Tiểu huynh đệ, ngươi có biết thứ bí mật khiến họ đoạt giải là gì không?"

"Là gì?" Tô Nguyễn tò mò.

Thiếu niên hơi nghiêng người sang Tô Nguyễn, cố gắng hạ giọng đến mức thấp nhất, nói với vẻ thần bí: "Bí mật chính là... Ai mua thuốc giải rượu của ta nhiều hơn thì người đó là quán quân."

Khóe môi Tô Nguyễn khẽ giật.

"Tiểu huynh đệ, ngươi đừng không tin nhé. Năm trước đó Chu Phúc mua năm mươi viên, Lưu Đại Lực mua bốn mươi viên, Lưu Đại Lục thua."

"Năm ngoái Chu Phúc mua sáu mươi viên, Chu Đại Lực mua tám mươi viên, Chu Phúc thua."

"Năm nay Lưu Đại Lục mua của ta một trăm viên thuốc giải rượu, Chu Phúc mua chín mươi viên! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vậy năm nay quá nửa là Lưu Đại Lực thắng!"

"Tiểu huynh đệ, nếu ngươi muốn thắng thì mua một trăm mười viên là được, ta thấy chúng ta khá hợp ý nhau, ta sẽ bán nửa giá cho ngươi!"

Tô Nguyễn nói: "Không phải ta không muốn mua, vừa nãy ngươi cũng thấy đó, ta không có tiền."

"Xí, lừa ai thì lừa chứ đừng lừa ta! Tuy y phục này của ngươi không mới, nhưng chất vải là tơ lụa, lại còn dẫn theo một gã sai vặt da mỏng như thế, nhìn thế nào cũng thấy là con cháu là có của cải, làm gì đến mấy trăm đồng tiền cũng không có!"

Tô Thụy An thân là Huyện lệnh, tuy không thể so được với những người có tiền khác, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với người dân bình thường.

Tất nhiên có thể tùy tiện móc ra vài trăm đồng tiền, nhưng quan trọng là, Tô Nguyễn nàng không có thật.

Tô Thịnh và Tô Thanh Nam đọc sách ở trường học tại huyện Phượng Hoàng, thân là công tử nhà huyện lệnh, cũng không thể ăn mặc quá bần cùng được.

Vì mặt mũi, cho nên Liễu Minh Khanh đều đặt may y phục của cả hai bằng tơ lụa.

Hôm nay Tô Nguyễn mặc y phục cũ của Tô Thanh Nam, chẳng trách thiếu niên này vừa gặp đã bám lấy nàng.

---

"Không gạt gì ngươi, kế mẫu của ta quản rất nghiêm, không cho phép ta tiêu bạc lung tung, vì thế ta không có tiền thật." Tô Nguyễn nói.

"Có kế mẫu thì có con ghẻ, tiểu huynh đệ ngươi thật đáng thương." Thiếu niên cảm thán hai câu rồi lại nói: "Hay là thế này đi, ta cho ngươi nợ đấy, mấy ngày nữa trả cho ta cũng được."

Tô Nguyễn:...

Nàng sáng mắt lên, vui vẻ nói: "Thật không?"

Nàng nói xong thì hai bả vai hơi rũ xuống, nàng gục đầu, đưa mắt nhìn xuống mặt đất, buồn bã nói: "Bỏ đi, phụ thân ta biết sẽ đánh ta, hôm trước ông ta vừa mới đánh ta một trận."

Tuy rằng nàng đã mặc y phục nam nhân nhưng gương mặt nàng vẫn có tính lừa gạt như cũ, thiếu niên thấy nàng như thế thì mềm lòng, suýt nữa đã nói mấy lời kiểu "Bỏ đi, không cần tiền của ngươi nữa, ta tặng không cho ngươi" rồi.

May mà lúc này quản trò lên tiếng, bấy giờ mới khiến suy nghĩ trong đầu hắn ta tan đi.

"Quy tắc thi đấu rất đơn giản, ai uống được nhiều nhất, ngã xuống cuối cùng là người chiến thắng!"

"Bắt đầu!"

Những tiểu nhị trong cửa hàng lục tục bưng rượu lên.

Thiếu niên thoáng liếc mắt nhìn Tô Nguyễn, thấy vẻ mặt của nàng vẫn như thường, nào còn dáng vẻ rưng rưng muốn khóc, đáng thương yếu ớt như ban nãy nữa?

Thiếu niên vuốt cằm, bắt đầu suy nghĩ một vấn đề.

Tiểu huynh đệ này, vừa nãy còn bày ra vẻ phụ thân không đau lòng, mẫu thân không yêu thương, mới đảo mắt một cái lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Là do tâm tính quá mạnh, hay là vốn chỉ đang diễn trò?

Từ trước đến nay chỉ có hắn ta lừa gạt qua mắt người khác, không ngờ hôm nay lại suýt bị nàng lừa gạt lại, thật thú vị!

Truyện Chữ Hay