Có tiền, chuyện đầu tiên Vân La làm chính là ăn một bữa no nê trước. Trước khi có tiền, mỗi ngày bụng Vân La đều đói khó chịu.
Sau khi ăn no, Vân La đi tìm người môi giới phòng ốc. Nàng đã sớm muốn dọn ra khỏi chỗ ở hiện tại, có một nơi thuộc về chính mình.
Đời trước bị nghẹn khuất qua mức, Vân La đời này một chút đều không muốn ủy khuất chính mình. Người môi giới phòng ốc giới thiệu với Vân La tới tiểu khu của phú hào. Biệt thự hai tầng ở khu Roppongi, có tầng hầm ngầm, giá trị một trăm triệu năm ngàn vạn yên Nhật.
Biệt thự không sai biệt lắm có hơn m vuông. Bên trong lấy phong cách giản lược của Châu Âu làm chủ. Trong xa hoa còn mang chút khiếm tốn, có thể ở liền, bên cạnh biệt thự có một tòa công viên nhỏ, hoàn cảnh thanh u, giao thông tiện lợi.
Nơi này cách cao trung Lan Linh cũng không phải rất xa. Ngồi xe chỉ cần hai mươi phút, phi thường tiện.
người môi giới phòng ốc là một tân sinh viên trẻ tuổi mới vừa tốt nghiệp. Một thân tây trang sạch sẽ màu đen, trông khá bình thường, vóc dáng cũng không cao, nhưng thái độ lại rất tốt. Mỗi lần nhìn về phía Vân La, trong mắt đều mang theo ái mộ không chút nào che giấu. Ánh mắt cực nóng làm Vân La có chút không thoải mái, nhưng xem giá trị fans hắn cống hiến tăng một chút. Vân La liền làm bộ nhìn không thấy.
“Vân La tiểu thư, đây là chìa khóa,” thanh niên môi giới đem chìa khóa giao cho Vân La. Ánh mắt nóng bỏng “Chúc mừng cô, nơi này về sau chính là của cô.”
“Ân, cảm ơn,” Vân La mặt vô biểu tình, chỉ là nhàn nhạt gật đầu, tỏ vẻ lòng biết ơn.
Thanh niên môi giới vẻ mặt bi thương ủy khuất nhìn Vân La. Vân La khóe miệng kéo kéo, vội vàng quay đầu, làm như không thấy.
Thấy Vân La không nhìn chính mình, thanh niên môi giới có chút không cam lòng từ túi móc ra một tấm danh thiếp “Đây là danh thiếp của tôi, hân hạnh Vân La tiểu thư gọi điện thoại cho tôi.”
“Nga,” Vân La tiếp nhận, tùy ý đặt trên bàn ở phòng khách.
Vân La thái độ quạnh quẽ, làm thanh niên môi giới uể oải, có thể thấy được Vân La rõ ràng một bộ dáng không nghĩ để ý đến hắn
Thanh niên môi giới chỉ có thể lưu luyến không rời cáo biệt “ Vậy Vân La tiểu thư, tạm biệt!”
“ Tạm biệt!”
Chờ thanh niên môi giới đi rồi, Vân La mới nhẹ nhàng thở ra. Cũng có tâm tình xem xét phòng ở của mình.
Biệt thự có năm cái phòng ngủ, máy tính, TV, đầy đủ mọi thứ, chỉ là khăn trải giường có chút mùi vị lạ. Vân La tâm tình cực hảo lấy bút ra, sắp sửa đồ đạc.
Khăn tắm, vật dụng hàng ngày, dép lê......
Vân La không kiên nhẫn gọi người chuyển đồ sắp sửa thêm đồ vật. tâm tình trước sau thực tốt, loại cảm tình thực phức tạp. Làm Vân La có một cảm giác thỏa mãn kì dị.
Phòng bếp sạch sẽ sáng ngời, cũng muốn mua một ít nguyên liệu nấu ăn. Vân La rốt cuộc đem đồ vật yêu cầu đều viết lại trên giấy, sau đó ra cửa,
Biệt thự không xa, liền có mấy siêu thị gia đình lớn. Vân La ở trong siêu thị bốn phía mua sắm, ước chừng chạy hơn hai vòng, mới đem đồ vật cần mua hết
Đem khăn trải giường thay đổi, đồ vật bài trí tốt. Lại lau một lần, nhìn phòng sạch sẽ sáng ngời, Vân La rốt cuộc có cảm giác chân thật.
Nhìn nhìn đồng hồ, đã ba giờ, ước định thời gian hẹn với Miyazaki sắp đến rồi. Vân La vội vàng thay đổi một bộ đồ thể dục màu trắng mới mua ra cửa.
Chờ Vân La tới rồi điểm hẹn, Miyazaki đã chờ ở nơi đó.
Miyazaki mặt vô biểu tình, ngồi ở trên ghế, nhìn không ra trong lòng hắn suy nghĩ cái gì. Nghe được tiếng vang phía sau, quay đầu lại nhìn thấy Vân La. Miyazaki trong mắt rõ ràng có một tia kinh ngạc, “ Tôi còn cho rằng cô không trở lại.”
Có cái ước định kia, Miyazaki theo bản năng bắt đầu chú ý Vân La. Biết Vân La hôm nay không có đi học, hắn cho rằng nàng đang trốn tránh.
Không nghĩ tới nàng thế nhưng thật sự tới.
“Vì sao không tới?” Vân La ngồi bên cạnh Miyazaki, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt nhẽo. Giống như thanh phong tễ nguyệt, nhợt nhạt nhàn nhạt, lại làm người không rời được mắt.
“Ha hả...” Miyazaki hừ cười, lắc lắc đầu, không nói gì.
Vân La từ trong túi móc thẻ ngân hàng ra :“Cho.”
“Cái gì?” Nhìn thẻ ngân hàng trong tay Vân La. Miyazaki sắc mặt rốt cuộc ngưng trọng lên, không có nhận. Biểu tình không dám tin tưởng :“Này trong thẻ thực sự có nhiều tiền như vậy? Cô từ nơi nào có được?”
“ Anh yên tâm, tiền tiền không có bất luận vấn đề gì, lai lịch quang minh chính đại,” Vân La đứng lên “Đi thôi, mời anh ăn cơm, thuận tiện thương lượng một chút vấn đề rót vốn cho công ty.”
Miyazaki không hỏi lại, nhưng vẫn là không tin. Cầm thẻ ngân hàng của Vân La đi ngân hàng tra xét số dư một chút. Nhìn đến một dãy số không, Miyazaki hít hà một hơi đồng thời, trong lòng thế nhưng cũng có ẩn ẩn hưng phấn.
Vân La nói mời khách, Miyazaki cũng không khách khí, trực tiếp chọn một cửa hàng thức ăn nhanh không tồi.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, thuận tiện đem tên công ty định ra tới.
Tên công ty là Tập Hiền Xã, mà Tập Hiền Xã còn lại là công ty xuất bản.
Miyazaki nuốt xuống đồ ăn trong miệng, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Vân La “Nữ nhân, dã tâm của cô không nhỏ a!”
Vân La cười cười, không có trả lời, viên ngọc rồng, Naruto, hải tặc truyện tranh đều là gà đẻ trứng vàng. Nếu nàng là chỉ ra truyện tranh, mới là thật sự ngốc tử.
Tiểu Bạch chính là cùng nàng nói qua, tác giả của《 One Piece 》 mỗi năm phí bản quyền liền có một trăm nhiều trăm triệu yên Nhật.
Một tác giả thu được có một trăm nhiều trăm triệu thu, như vậy công ty này đem thu được bao nhiêu? Không thể nghĩ tới...
Chẳng những là truyện tranh, còn muốn ra phim hoạt hình, trò chơi, sản phẩm.
Mà mục tiêu của nàng còn là trở thành siêu sao nổi tiếng nhất thế giới. Tất nhiên muốn gia nhập một công ty vì nàng cầu tiến. Mà nàng lại không cam lòng gia nhập công ty khác, chịu người khác kìm hãm. Vậy chính mình mở một công ty vì mình mà phục vụ thôi.
Chỉ cần có tiền, nàng có thể chính mình chi tiền đóng phim điện ảnh, ra đĩa nhạc, đều không phải vấn đề.
Vân La đem đã bản thảo vẽ tốt 《 viên ngọc rồng 》 đưa cho Miyazaki “Công ty chúng ta sắp xuất bản bộ truyện tranh đầu tiên rồi.”
Miyazaki hoài nghi nhìn Vân La liếc mắt một cái, tiếp nhận, chậm rãi lật xem lên;
Theo thời gian trôi đi, Miyazaki trong mắt hoài nghi dần dần biến thành kinh ngạc, rồi sau đó lại biến thành khiếp sợ;
Miyazaki đọc xong tờ phác thảo cuối cùng, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Vân La “ Cô vẽ?”
“Đúng vậy,” Vân La đáp đúng lý hợp tình, thật là nàng vẽ!
Miyazaki hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân La, ngực kịch liệt phập phồng vài cái, cuối cùng mới biểu tình trịnh trọng nói: “ Vẽ không tồi.”
Đương nhiên không tồi, đây sẽ là viên ngọc rồng thịnh hành nhất thế giới a!
Vân La khóe miệng nổi lên một điệu cười khẽ, “ Tôi sẽ mau chóng vẽ xong chương còn lại, anh mau chóng đem việc công ty làm đi.”
“ Được!”
Nếu nói trước kia Miyazaki đáp ứng Vân La, trong lòng chỉ là ôm vài phần may mắn, chính là hiện tại khi hắn xem xong phác thảo của Vân La, hắn đối với Vân La lại thêm vài phần tin tưởng.
Tạm biệt Miyazaki, Vân La bước chậm ở trên đường cái, nghĩ biện pháp có thể nhanh chóng gia tăng giá trị fans, giá trị fans vẫn là quá ít, căn bản không đủ đổi bộ viên ngọc rồng đầu tiên.
Lúc Vân La cảm thấy đau đầu, đột nhiên nghe được phía trước cách đó không xa truyền đến tiếng nhạc ồn ào.
Vân La tò mò nhìn lại, chỉ thấy phía trước cách đó không xa một quảng trường nhỏ, đang có hai cô gái ca hát ở đầu đường. Người dừng chân tuy rằng không nhiều lắm. Sử dụng nhạc cụ cũng không phải thực tốt, tạp âm rất nhiều, nhưng các nàng xướng lên lại phi thường ăn nhập.
Đôi mắt Vân La đột nhiên sáng ngời, có biện pháp!
Vân La nhìn nhìn đồng hồ, đã sắp giờ không sai biệt lắm, trời sắp tối.
Vân La móc di động ra, ấn một một dãy số. Mới vừa điện qua đi, bên trong truyền ra một giọng nam ngả ngớn dễ nghe: “Như thế nào? Mới vừa tách ra liền nhớ tôi rồi?”
Vân La trợn trắng mắt, “ Tôi đang tản bộ ở quảng trường.”
“ Được, chờ tôi một chút,” Miyazaki cũng không hỏi Vân La muốn làm cái gì, mà là dứt khoát đáp ứng.
Vân La cúp điện thoại, đi về quảng trường cách đó không xa, dò hỏi Tiểu Bạch một lần: “Tiểu Bạch, ta muốn ca khúc của thiên hậu.”
“Không thành vấn đề,” Tiểu Bạch nói chém đinh chặt sắt, “Bất quá, La La, một ca khúc của thiên hậu trị giá một vạn giá trị khí vận .”
Bước chân của Vân La đình chỉ, thiếu chút nữa té ngã!