“Khụ khụ” Song Kinh Bá giờ mới lên tiếng, đưa li rượu trước mặt nàng rồi nói: “Muội muội, ca mời muội một ly”
Song Phi Yến cũng rất cung kính vị ca ca này, không biết tình cảm của hai người có còn dành cho Song Phi Yến như lúc xưa nữa không, nhưng giờ kính trên nhường dưới mới là điều quan trọng nhất, nàng mỉm cười đưa ly rượu lên: “Hảo”
Nhìn thấy nàng uống rất sảng khoái, không hiểu sao ánh nhìn của Song Kinh Bá với nàng chính là một loại ánh nhìn danh cho một nam tử hán, thấy nàng như thế làm hắn rất thoải mái, đưa thêm li rượu nói: “Ly này chính là vì khoảng thời gian ta không gặp muôi”
“tốt” – Song Phi Yến mỉm cười đưa ly rượu nhẹ lên môi. Nhìn tháy hai đứa con bà uống rượu rát thoải mái, dù không câu nệ tiểu tiết nhưng mà nàng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng liền lên tiếng trách mắng: “ Kinh Bá, dù sao muội muội con cũng là nữu nhi, ai lại mời rượu như thế”
“Mẫu thân, dù sao con với đại ca cũng rất lâu rồi không gặp, lần này nhất định phải thoải mái” – Song Phi Yến chạm tay vào Mẫu Đình Như, năn nỉ cũng như giải thích cho bà hiểu.
Song Kinh Vũ thấy thế, chưa kịp để ai nói hắn liền nhanh chan lên tiếng: “Đúng vậy a mẫu thân, nếu lần này không tranh thủ thì lần sau lỡ hẹn phải chờ trămm năm a”- Có lẽ hắn cố ý nối thế để giải vây cho hắn ban nãy.
Nhưng vừa dứt câu, Song Phi Yến nhìn hắn một cách quái dị, Mẫu Đình Như cũng như thế, chỉ có hai nam nhân lạnh lùng là Song Vương Nam và Song Kinh Bá giật giật khóe miệng. Song Kinh Bá dù là khúc gỗ nhưng hắn vẫn biết, khẽ ho một chút, rồi nhẹ ngành ngồi tránh xa Song Kinh Vũ một chút, kiểu sợ ngồi gần là bị lây nhiễm bệnh dịch nào đó.
“Đệ nói ít một chút cũng không chết người đâu”
Song Kinh Vũ giờ mới đành ngậm miệng, cô đơn ngồi thói lui trong một góc. Mẫu Đình Như bỗng khẽ cười, gật đầu tỏ vẻ an tâm. Bản thân nàng cứ lo sợ ba đứa con của nàng sẽ lại khắc khẩu, dù nàng dung túng, có vuong gia che chở nhưng nàng cũng lo lắng cho tụi nó, nếu sau này nàng và vương gia không còn thì chúng nó tự bao bọc bảo vệ lẫn nhau như thế nàng cũng an tâm.
“Nào, uống rượu đi” Song Vương Nam vốn dĩ ít nói, mỗi lần hắn mở miệng một là quá vui hoặc là quá buồn và lo lắng, trong tình cảnh này chắc chắn hắn đang rất vui.
Song Phi Yến lâu lắm rồi mới được thoải mái như vậy, lúc ở Liễu gia, nàng dù là con cả nhưng chưa bao giờ được ngồi vào nâm cơm của gia dia đình, cùng bố mẹ và ca ca trò chuyện thân mật và vui vẻ như vậy. Nàng cũng sẽ không có được những lời quan tâm và thân mật với mẫu thân, cũng sẽ không có được ánh nhìn quan tâm và chú ý của phụ thân, gia đình thì luôn ganh ghét lẫn nhau, nói một hai câu là lại đánh chủ ý lên nhau mỗi người mỗ tâm tư, nàng quả thật không có cách nào để giải thoát cho chính bản than nàng. Nhưng giờ thì khác, thích gì thì nói nấy, không câu nệ tiểu tiết cũng chẳng có ẩn ý. Có một gia dình như vậy thực là tốt.
“Phi Yến, nghĩ gì vậy, con cần ly rượu nãy giờ mà chưa uống a”
Mẫu Đình Như lên tiếng làm nàng mới choàng tỉnh. Thoát khỏi cái quá khứ kia, Song Phi Yến mỉm cười uống hết ly rượu rồi nhìn mọi người. Mỗi người mỗi lí do mỗi người mỗi li rượu, cứ như thế cho đến đêm, khi mọi người cũng mơ mơ màng màng. Chỉ có Song Vương Nam cùng Song Kinh Bá còn giư chút tỉnh táo thì ông mới lên tiếng:
“Phi Yến nhà ta càng trưởng thành càng thay đổi, nhưng đối với người trong nhà con nên mở lòng một chút”
Song Phi Yến thần sắc còn tỉnh táo, uống nhiều nhưng chỉ có mùi men rượu, quả thật nàng đã dùng tí dược khắc chế rượu trong cơ thể nàng, đổi lại nàng sẽ có một ngày nằm li bì trên giường không thể thức dậy. Song Vương Nam ít khi nói dòng, nhưng vì có rượu nên đầu ông cũng không thể tỉnh tào nữa. Nhưng những gì ông biết và ông cảm nhận đêù đúng.
Khi nghe xong nàng liền ngạc nhiên, thì ra là phụ thân này biết, những vì nàng cố tình giữ khoảng cách nên ông ấy cũng thế chứ thực ra ông ấy biết nàng nghĩ gì và đang tính làm gì. Bỗng nhiên nàng cảm thấy sống mũi mình cay cay, sống lại một lần nhưng rồi cuối cùng chỉ vì thù hận mà nó lơ đi những người xung quanh chỉ vì nàng sợ một chữ “tình”.
“Phụ thân…” – Câu nói nàng là nàng nói bằng tình yêu thương xuất phát từ sâu trong lòng nàng.
“Con có khó khăn gì cứ nói, dù đã già nhưng cũng không phải là không thể bảo vệ được “ Trong lòng ông luôn lo lắng cho nàng,, không phải là sợ nàng gặp nguy hiểm mà là sợ ông không thể đủ khả năng che chở cho nàng. Người phụ thân như vậy thật cao thượng biết bao.
Nàng không nói nhưng nàng biết trong lòng nàng luôn có một chấp niệm, mà cái chấp niệm này làm nàng sợ, làm nàn không dám nghĩ đến, không dám nói ra những cũng không dám mở lòng. Nhìn người phụ thân trước mắt này, ông có thể hay không làm nàng tin tưởng thêm lần nữa.
Bởi vì tình cảm ruột rà mà vẫn dám giết hại lẫn nhau thì trên đời này còn gì là không thể cơ chứ.
“Phụ thân yên tâm, còn có nhi tử nữa, con sẽ không để muội muội chịu thiệt thòi đâu” – Song Kinh Bá nói xong Nhìn Song Kinh Vũ đang say rượu nằm gục trên bàn cũng mẫu thân mà hắn lắc đầu.
“Kinh Bá, Phi Yến nó không còn giống như trước, trưởng thành hơn ta cũng có phần an tâm, còn con đó, đến khi nào con mới về phụ giúp ta a” – Ông ết lo lắng cho nàng rồi qua trách cứ đại ca. Một thân ông gánh vác cũng thực sự mệt mỏi, rút lui khỏi chuyện triều chính cũng không hẳn là không có sống gió, ông chỉ muốn cùng Mẫu Đình Như hưởng thọ tuổi già cùng nhau đi ngao du ngoạn thủy, nhưng việc trỏng gia không ổn thì làm sao ông dám rút lui cơ chứ.
“Chỉ cần việc ở Đài Bắc yên ổn, con sẽ trở về”
Đài Bắc là biên cương, là nơi tập kích của nhiều quân địch đồng thời là nơi phòng thủ, là địa bàn mấu chốt của Đại Hiên, nơi ấy quanh năm phải rèn luyện binh sĩ, thay người đổi mới, đào tạo chiến lực và luôn luôn phải có quân sư để thay đổi chiến thuật, cứ năm này qua năm khác vẫn mãi như thế thì làm sao có khả năng trở về?
Song Vương Nam biết thế cũng chỉ đành lắc đầu thở dài, Song Phi Yến cũng thấy không nỡ, nàng cũng muốn báo xong thù, nếu chết thì thôi còn nếu sống nàng thực sự muốn rời khỏi đây đi nhiều nơi. Nếu như cùng với tài quan hệ của Song Kinh Vũ, thâm nhập vào các nước láng giềng, lôi kéo đồng minh, thì không phải đất nước sẽ yên ổn hơn.
Song Phi Yến lên tiếng: “Khi nữ nhi giải quyết xong chuyện ở đây, nữ nhi sẽ cùng đại ca đi Đài Bắc”
“Đài Bắc là một nơi như thế nào, con há có thể đi vào” – Song vương Nam lên tiếng trách móc.
“Nữ Nhi tự biết tính toán, con có cách để đại ca yên lòng trở về”
“Không được, ta tuyệt đối không cho muội đi” – Song Kinh Bá lên tiếng, long mày rậm nhíu lại tỏ vẻ không thích.
“Vậy nữ nhi nghe lời, đành ở nhà vậy” – Song Phi Yến nghe xong, khuôn mặt nhỏ xụ xuống như mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời. Song Kinh Bá thì gật đầu yên tâm. Song Vương Nam thì khác, ông tiếp xúc với nàng cũng lâu, bình thường nàng rất bướng bỉnh, không ai có thể cản nàng, giờ thấy nàng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ như thế thật là đáng nghi ngờ. Nàng nhu thuận như thế nhưng thật sâu ai biết là nàng đang nghĩ cái gì.
Bữa tiệc kết thúc, Song Phi Yến được kiệu đưa trở về phủ, hai vị đại ca của nàng cũng ở lại trong phủ vài ngày rồi mới tiến cung báo cáo tình hình. Hôm nay đúng là một ngày thực thú vị, nhưng nàng đã lỡ uống đan dược, hôm nay nhất định phải dùng hết lực không thể nghỉ ngơi.
Phân Phó Hạ Nhi đi lấy cho mình một bộ y phục đào kĩ. Hôm nay sẽ có cuộc gặp mặt của ba gia tộc Liễu Gia, Thượng Quan gia và Huyền Nguyệt gia. Địa điểm chính là Túy Viên Lâu. Vì đấy là địa bàn của nàng nên nàng nên thông tin đặt bàn và thuê người đã được tình báo. Thay kĩ đàn tranh đi, nàng sẽ thay thế cô ta đàn.
Dù sao cầm kì thi họa không tin thông, nhưng ít nhất cũng đàn lọt tai. Thượng Quan Trọng Liên cũng để ý đến nàng, nếu lần này nàng bị phát hiện chắc hắn cũng nể tình cứu nàng một mạng đi.
Đưa tay sờ khuôn mặt của mình, thật sự mất ba năm nàng mới làm quen được với gương mặt này, nhưng hồng nhan hạ thủy quá cũng không tốt, nay ra ngoài chắc cũng cần phải dịch dung một chút.
Màn đêm dần buông xuống, tất cả mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong, Túy Viên lâu bình thường nhộn nhịp nay được một người ẩn danh dùng giá cao để mua lại một đêm. Những ả đào chỉ có thể ngồi ở phía sau, xung quanh được dàn dựng một tấm nệp cách âm một chiều, chỉ trong có thể nghe được phía ngoài nhưng phía ngoài không thể nghe được phía trong, ở trong lâu, xung quanh có những tên ám vệ màu đen đứng xung quanh để mai phục, khi tất cả lui ra ngoài cuộc trò chuyện mới bắt đầu. Một thân y phục hồng trắng cùng với khăn bịt mặt, khuôn mặt được che bởi lớp màn mỏng, nữ nhân khuynh sắc khuynh thành thì nhiều nhưng lần đầu mang một khí chất thuần khiết như thế thì thực sự rất hiếm.
Liễu Thương Trượng từ trong nhìn ra, khung cảnh nước suốt chảy, cây anh đào nở, những người đào ngồi bên nước suối, quả thực tạo nên khung cảnh đẹp. Ông vuốt râu nhìn nàng chăm chú rồi lên tiếng:
“Qủa thât, năm nay đúng là đặc biệt”
Thượng Quan Trọng Liên và Huyền Mẫn – người đại diện cũng nhìn ra ngoài theo tiếng nói của ông. Mọi năm ông cũng xem nhưng không có lên tiếng, bọn họ đên sđâu là vì mục đích bàn bạc chứ không xem đào, nó chỉ là một phần phẩm màu cho thức ăn nó thêm đẹp mà thôi. Nhưng nay nghe ông khen ngợi như thế quả thật làm cho người ta chú ý.
Thượng Quan Trọng Liên nhìn nghiêng qua rồi nhíu mày, gương mặt này sao hắn có cảm giác thực sự quen thuộc nhưng lại không nhớ là đã gặp ở đâu?
Huyền Mẫn vừa nhìn qua liền nhận ra đối phương là ai. Hôm nay hắn đại diện Hyền Nguyệt gia cũng chủ yếu là xem vui nhưng không ngờ lại gặp nàng, nơi đây nguy hiểm như thế, nàng đến đây là có ý gì?
Theo trí nhớ của hắn, nàng không thù không oán với Thượng Quan Trọng Liên mà chỉ nghe nói nàng có hận với Liễu An Lam, nếu vậy thì đừng bảo nàng sẽ đả động vào Liễu Gia đó chứ. Không lẽ hôm nay bọn họ kí khế ước, chính là nàng muốn có nó hay có mục đích khác. Nhưng nghĩ lại tâm tư của nàng thâm trầm nhưng chính ra cũng rất dễ hiểu, nếu nàng nói tới vấn đề gì thì nàng sẽ xoay quanh vấn đề đó, và đương nhiên là lần này cũng thế.
Thân hình cao lớn đứng dậy, nhẹ nhàng vén màn lên đi đến chỗ nàng, nhìn khuôn mặt đang cúi đầu, hắn nhẹ cúi xuống thì thầm vào tai nàng: “Ta lấy trộm khế ước dùm nàng”
Song Phi Yến đang tập trung không để bị ohats hiện, bỗng có người nói thế, trái tim đập mạnh, mở to mắt như không thể tin vào mắt mình, thế mà cũng có người phát hiện ra nàng, thậm chí cả mục đích của nàng đến đay, thật đáng chết. Nàng bỗng dưng muốn tung chưởng nhưng cánh tay nhanh chóng bị bắt lấy nhẹ nhàng và giấu sau tay áo. Huyền Mẫn bỗng mở miệng:” Đồ nhi tính hại chết vi sư sao? Nơi đây rất nguy hiểm, nếu như ta chết, nàng cũng phải chết cùng”
Thất Thấtừ ngoài nhìn vào có vẻ như hai người đang rất thân mật, Huyền Mẫn say sưa cúi đầu nói chuyện như căn dặn một hạ nhân, như phía trong có thể thấy được là tình thâm ý nồng.
Huyền Nguyệt Gia luôn là một gia tộc bí ẩn nhưng có một lượng cung cấp lớn nhất cho hoàng cung, không biết trong Huền Nguyệt Gia có những ai,mỗi năm sẽ có một người riêng nhưng họ Huyền đến để đàm đạo, Nghe đồn đây là những con cháu thuộc gia môn Huyền Nguyệt. Lúc đầu hoàng thượng cũng không cho phép nhưng Huyền Nguyệt gia đứng ra đảm bảo nếu như có gì sai sót xảy ra hay là thông tin bị lộ thì tất cả mọi trách nhiệm Huyền Nguyệt Gia sẽ đứng ra gánh vác và trao lại toàn bộ gia sản dâng hiến cho hoàng cung. Như thế thì Hoàng thượng mới an tâm.
Và người giữ chính là lão làng lâu lăm Liễu Thương Trượng. giờ nghĩ lại thì đấy đúng là lão già ranh ma. Rõ là lão giữ khế ước nhưng mất mát sẽ là do người khác gánh thay.
Nhưng Song Phi Yến vẫn cực kì ngạc nhiên nhìn lên gương mặt sắc cạnh như thế này. Qủa thật giọng nói rất giống, hắn lại gần nàng mới có thể ngửi được mùi hương thanh mát này. Nhưng, không lẽ là hắn dịch dung sao? Hắn đến đây làm cái gì? Ngoài ba gia tộc chẳng lẽ còn có hạ nhân? Nhưng không đúng, nhìn y phục này không giống một hạ nhân chút nào?
Rốt cuộc hắn đã làm gì đế được vào đây??
“Nàng cứ ngồi đây, còn lại cứ để ta lo”
“Người biết thứ con muốn là gì sao?” – Song Phi Yến ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt rất chân thực.
“Ta lấy tất cả, muốn cái gì, tùy nàng chọn”
Song Phi Yến khẽ run người, không phải chứ, hắn có thể hay không đừng chiều chuồng nàng như thế? Cũng đừng lấy vận mênh của một đất nước ra đùa với nàng chứ?