Tiểu Mặc vốn dĩ không thể đấu thắng lại đại công chúa, Tiểu Mặc rất uất ức, uất ức đến độ đôi mắt đỏ chực như hận người trước mặt thấu xương. Không hiểu vì sao cứ nghĩ đến khi Song Phi Yến bỏ hắn đi hắn lại không muons sống nữa. Người làm hắn có nghị lực sống nhất là nàng, giờ nàng đi rồi hắn lấy đâu ra lí do đây?
Oử đây ai cũng nghĩ chắc cũng vì khuôn mặt xinh đẹp của Song Phi Yến làm Thập Tam hoàng tử quyến luyến không buông nhưng cũng chẳng ai để ý đến vì sao mà hắn có thái độ và làm như thế. Mỗi hoàng tử mà có thể vui vẻ sống sót trong cung thì đều có những bí mật riêng và hắn cũng thế, cái bí mạt của hắn thật sự làm nhiều người không hề biết, nhưng những ai cố ý tìm hiểu chuyên sâu thfi sẽ tra rõ ngọn ngành, như Song Phi Yến nàng chẳng hạn.
Song Phi Yến không nỡ để Tiểu Mặc như thế. Bất quá không phải là chỉ dọn đồ từ phủ quận chúa sang phủ đại công chúa thôi sao, nàng cũng rất tò mò trong đó có gì mà Lạc Khuynh năm lần bảy lượt ngăn cấm nàng.
Người ta nghĩ nàng sống trong hang cọp thì đã sao? Cuộc sống của nàng hiện tại trong miệng rắn, muôn ngàn phàn nguy hiểm hơn.
Thần Tâm Quân và Thần Du Lãng thậm chí ngay cả Thượng Quan Trọng Liên cũng thấy lo lắng bởi vì đại công chúa mất tích đã lâu nay xuất hiên nếu sống trong phủ của nàng chưa ai biết tính cách người này như thế nào, chỉ thấy người này thập phần ngỗ nghịch, đổi trắng thay đen và mọi thứ đều xảy ra theo mong muốn của nàng. Nếu đại công chúa thật sự thích Song Phi Yến thì là điều may mắn bằng không thì Song Phi Yến sống cũng không được mà chết cũng không xong. Dù nàng được rất nhiều người yêu thích nhưng ai trên ai dưới trong thâm tâm mỗi người biết rõ.
Liễu An Lam che giấu nụ cười trogn đáy mắt, nàng rất mong chờ, xem xét cuộc sống khốn khooe của Song Phi Yến sau này. Không biết khi nàng từ phủ đại công chúa đi vào thì lành lặn, còn đi ra thì không biết sẽ thành cái dạng gì. Thất Thấtừ trước đến giờ, ai đối nghịch với nàng đều có cái chết không bao giờ tốt đẹp.
“Ta cũng phản đối, Nhi tử của ta, há có thể muốn lấy là lấy đi” – Lạc Khuynhời nói đầy sức uy hiếp từ Hi Vương Gia Song Vương Nam. Ông rất ít tkhi tham gia vào việc triều chính đồng thời cũng rát ít thì can thiệp vào những việc xung quanh, hầu như không ai có thể thấy ông mở miệng nói một lời nào nhưng Song Phi Yến khong lập tức ra mặt ngay đoạn mấu chốt nhất, câu nói có tính độc quyền rất cao. Nếu như muốn mang Song Phi Yến phải bước qua ông cái đã. Dù ông không tham gia vào việc triều đình nhưng uy lực của ông đều khiến mọi người phải sợ hãi.
Không khí bỗng trở nên căng thẳng, Tiểu Mặc vẫn bất chấp quỳ gối gắt gao nhìn Thất Thất, ai cũng vậy, hoàng thượng và hoàng hạu từ đầu đến cuối một lời cũng không hề mở miệng, không biết hai người có suy nghĩ gì.
Đột nhiên có một tiếng cười thanh thúy vang lên. Song Phi Yến đưa tay vẫy vãy, ánh mắt có biết bao nhiều là điều dịu dàng với Tiểu Mặc:” Tiểu Mặc, ngoan, lại đây”
Ánh mắt dịu dàng nàng, cử chỉ này, tiếng cười này chưa có ai thấy qua, ngay cả Thanh Liêm là mạo danh nàng tiếp cận với Thần Vu Phong trong thời gian qua nhưng vãn không thể giả mạo được cái hí chất và tính cách của nàng, Thần Vu Phong nhìn thấy sừng sững một hồi, cái này là cái rất mới mẻ với hắn, nhưng sao tiếp xúc lâu nhưu vậy bộ mặt này hắn chưa từng thấy qua? Trong lòng hắn bỗng nổi lên nghi vân, hay là nàng chưa từng yêu thích hắn? Nghĩ đến đây trong lòng hắn bỗng nhiên rất khó chịu mà không hiểu tại sao.
Tiểu Mặc vẫn đứng nghiêm như chưa hề nghe thấy những gì nàng nói, một mực kiên quyết nhìn thẳng vào đạic ông chúa và nói:” Tiểu Mặc nhất định không thể để cho tỷ tỷ rời đi”
Đứa bé này, nó không biết rằng nó càng như thế sẽ khiến nhiều người dể ý và dè chừng hắn hay sao, nhất là kết thù với bao nhiêu người, nhưu hiện tại nó về thì nó cũng sống không yên với những mama trong nội phủ.
Song Phi Yến đứng dậy, bóng dáng mảnh mai đi đên bên Tiểu Mặc, cái tắng trắng muốn của nàng đặt lên vai hắn, hai người song song, người đứng người quỳ tạo nên hình ảnh rất khó diễn tả.
“Nếu như đại công chúa đã mở lời thì ta hà gì phải tử chối, nhưng một cây đổi lấy một điều kiên như thế thì ta đây cũng cảm thấy rất là lỗ nha…”
Trong hoàn cảnh như vậy mà Song Phi Yến vẫn so đo tính toán khiến nhiều người cảm thấy não nàng bị nước vào rồi hay sao. Đại công chúa thì khác, nàng bỗng bật cười:” Vậy quận chúa muốn nói gì?”
“Ta có hai điều kiện”
“Nói” – Đại công chúa rất dễ dàng thảo hiệp với nàng.
“Thứ nhất, Hoa Trúc tuyết hoàn toàn thuộc về ta.”
“Được” – Cái này là điều đương nhiên. Song Phi Yến âm thầm mỉm cười nói câu thiếp theo:
“ Ta được tùy ý rời khỏi phủ cũng như sẽ rời khỏi cung, nếu như ngươi có phạm lỗi lầm gì với ta, ta nhất định sẽ bước đi mà khong cần xin ý kiến”
Nói xong nàng đưa anha mắt lướt nhìn một loạt biểu cảm những người xung quanh. Tiểu Mặc đưa cái tay nhỏ nhỏ nắm lấy tay nàng rồi khẽ lắc đầu, khuôn mặt tựa búp bê khẽ lắc dầu, đôi mắt đỏ ửng đến nỗi khiến người ta cảm thấy thương hại.
Vị quận chúa này thật thú vị, người ta chưa nghĩ đến việc sẽ ức hiếp nàng nàng đã nghĩ đến việc khó chịu để rời đi. Hai thế lực song song, luon luôn muốn chọn phương án an toàn và có đường lui nhanh nhất, Người người đồn thôi rằng nàng là vị quận chúa nu ngốc, nhưng ở đây ai cũng mwor to mắt mà nhìn, nàng cũng không hẳn thật sự ngu ngốc mà ngược lại rất là thông minh đi.
Ai cũng nghĩ Thất Thất lấy nàng về để hành hạ, nếu như đã hành hạ thfi tất nhiên sẽ không chấp nhận yêu cầu của nàng ai ngờ đôi môi mỏng của công chúa giương lên một đường vòng cung. Trả lời rất nhanh:”
“Được”
Hôm nay quả thật có nhiều điều bất ngờ khiến người ta phải trầm trồ mà.
Song Phi Yến kéo Tiểu Mặc lên, rồi tuyên bố:” Thành giao, vậy cái cây này, tiểu nữ có thể đem về được rồi chứ?”
“Ha hả, dương nhiên là được, nhưng ngươi cũng sẽ chuển về phủ bản cung, không bẳng chuyển cái cây này về phủ bản cung luôn đi”
“Hạ nhi”- Song Phi Yến vừa kêu thì Hạ Nhi rất nhanh đi đến. Những công việc quan trọng Song Phi Yến luon đưa cho Hạ nhi làm. Cây này rất quan trọng với nàng đương nhiê sẽ đẻ cho Hạ nhi canh giữ. Với năng lực của Hạ Nhi chắc hẳn cũng sẽ bảo vệ cái cây này nguyên vẹ đến khi nàng về.
“Coi như xong xuôi rồi, thần và Tiểu Mặc có thể cáo lui được rồi chứ?” – Song Phi Yến thẳn thắn cầu xin. Thất Thất gật đầu tỏ ý để hai người về.
Nhưng nàng lại nói tiếp:” Thần và Tiểu Mặc muốn về phủ để chuẩn bị đồ.”
“Chỉ có mình người, còn vị này sao lại liên quan đi” – Giongj nói đại công chúa tỏ ý không vui.
“Ta thân là tỷ tỷ, tất nhiên phải chỉ bảo cho đệ đệ mình cách sắp xếp mọi thứ một cách hợp lí nhất. Không may lỡ sau này có ai nhìn thấy muốn bắt đệ ấy về, đệ ấy còn biết cách xử lí”
Cái lí dó rất là vô lí nhưng đầy sức thuyết phục của nàng khiến Thất Thất không thể tìm ra lí do nói lại. Vừa đá xéo nhưng cũng vừa làm chủ cuộc đối thoại. Một nay ngoài Liễu An Lam là kì tài nữ tử thì còn có Song Phi Yến. Kì tài đối đáp.
Thất Thất lười nhác ngồi xuống, như tỏ vẽ hờn dỗi nàng, phất tay bảo đi đi.
“Đạ tạ” Đôi môi nàng mỉm cười cúi xuống rồi dẫn dắt con người đang thẫn thờ dẫn Tiểu Mặc rời đi.
Thân ảnh màu đỏ ngạo nghễ đi ra ngoài. Chắc sau đợt này nàng phải giải thích với Song Vương Nam và Mẫu Đình Như một phen, nàng làm họ lo lắng dư thừa rồi. Một cánh tay to lớn chắn trước mặt nàng. Thần Vu Phong nhìn nàng lo lắng hỏi, cái tay như muốn níu giữ nàng lại nhưng lại không dám:
“Phi Yến, nàng nghĩ kĩ chưa” - Nếu như muốn thay đổi, hắn giúp nàng vẫn còn kịp.
Song Phi Yến khẽ cười nhìn qua Liễu An Lam bên cạnh rồi lắc đầu nói câu cuối trước khi rời tiệc:
“Tam Thúc, ngươi quá tham lam rồi!” – lời nói này làm Thần Vu Phong đứng hình thân thờ nhìn nàng rời đi