Chuyện gì rồi cũng sẽ đến. Lời hứa của Song Phi Yến và Thần Dung Mẫn Tâm sắp được thực hiện. Hiện tại có quá nhiều vấn đề phải cần giải quyết. Song Phi Yến nàng muốn trở thành một người tuyệt tình và thành công thì tất yếu không được để vấn đề tình cảm dây dưa. Nàng và sư phụ không thích hợp với nhau. Hai người như trên hai con đường thằng song song. Vậy nên nàng sẽ cố gắng hoàn thành việc lần này rồi đường ai người nấy đi. Đừng trách nàng tuyệt tình hay là nhẫn tâm, tất cả sự việc ở đây đều do họ mà ra.
"Tiểu thư người đã chuẩn bị được món quà nào chưa?" Cẩm Băng vừa đứng một bên vừa suy nghĩ cái gì đấy rồi mới nói ra.
Song Phi Yến đưa bàn tay trắng muốt chạm vào khúc tượng hồ ly trắng, khuôn mặt không biểu cảm:"không phải phụ thân vương gia đã tặng vàng bạc ròi hay sao?"
"tiểu thư, chắc người không biết. Mỗi vị khách phải đem một món quà mới thể hiện được lòng lành của mình. Vật chất chỉ là phù du lòng người mới quan trọng"
Vật chất chỉ là phù du lòng người mới quan trong? Hay cho câu nói này. Cẩm Băng còn quá ngây thơ. Trong thế giới này lòng người còn có chỗ đứng sao:"vậy tùy tiện lấy thứ nào đó đi. Nàng ta là đại công chúa. Ta là đại quận chúa cần gì nể mặt nhau như vậy?"
Song Phi Yến làm Cẩm Băng chảy mồ hôi hột. Tiểu thư người cũng đừng quá vô tâm vậy được hay không? Đã không nể mặt vương gia gây gổ với tứ hoàng tử chất vấn nhị hoàng tử máu lạnh kia lại còn cả gan kết bạn với vị công chúa điêu ngoa là Thần Dung Mẫn Tâm. Gan của tiểu thư quả thật rất lớn!
Mà nhắc mới nhớ mối thù của nàng với vị phụ thân kia cũng chưa xong đâu. Ngay cả đứa con gái của mình cũng không tin tưởng không bảo vệ vậy xứng đáng với hai từ phụ thân hay sao? Đúng nàng là người giả mạo nhưng thân xac này là của con gái họ. Ít nhất thì bản năng của tình thân cũng hiện hữu chút. Bây giờ ngẫm lại dù như thế cũng tốt hơn gia tộc họ Liễu kia.
"tiểu thư, xe ngựa đã chuản bị xong rồi!" Hạ Nhi bước vào cung kính nói. Song Phi Yến gật đầu một cái. Thu tay lại:"Cẩm Băng, lấy con hồ ly trắng này làm quà đi"
Hạ Nhi mở to mắt ngạc nhiên. Con hồ li trắng này biết bao nhiêu là quý giá. Giữ nó bên người có thể thanh tẩy vô số là chất độc. Chạm được vào nó người sẽ được khai thông kinh mạch võ công tăng lên một bậc ngoài ra nó còn bảo vệ cho chủ nhân tránh đi những người xấu. Món qùa này sự phụ của người đã chịu bao nhiêu vất vả để tặng cho tiểu thư bây giờ nói tặng là tặng. Vị đại công chúa kia có gì tốt mà tiểu thư lại đem vật nỳ tặng cho nàng ta:"tiểu thư, không được. Vật này rất quan trọng với người tuyệt đối không thể được"
Lần đầu tiên Cẩm Băng thấy Hạ Nhi lại nói với tiểu thư kiểu ngạo mạn như thế chắc hẳn vật này có vái trò rất quan trọng. Con hồ li màu trắng trong suốt. Chỉ là viên ngọc được khắc thành hình con hồ li thôi mà. Có gì quan trọng đâu cơ chứ?
Song Phi Yến cười khẽ, nàng biết là Hạ Nhi đang lo lắng cho nàng nhưng dùng cái này để đổi lại cây Trích tuyết cũng đáng mà"Hạ Nhi, có người đổi cả tính mạng của mình để báo đáp công ơn. Ta chỉ đổi một đồ vật. Ngươi nói cái nào có lợi hơn?"
Hạ Nhi nhìn chăm chăm vào nàng nói không nên lời. Nàng theo tiểu thư suốt năm năm. Năm năm qua những gì của tiểu thư nàng đều biết chút ít. Tiểu thư cũng chưa từng mắc ơn ai sao hôm nay lại nói là trả ơn? Nếu sư phụ Lạc Khuynh biết chuyện này thì phải làm thế nào. Vật này rất quan trọng với tính mạng của người. Dù trả ơn nàng cũng không cho tiểu thư trả bằng vật này.
"tiểu thư, trong vương phủ còn nhiều vật tốt nữa. Người để con hồ ly này lại được không?"
Song Phi Yến nhìn con hồ ly kia khẽ nói:"này hồ ly, có người đang lo lắng cho ngươi kìa" nàng cũng nhìn qua Hạ Nhi. Đứng dậy đi đến bàn trang điểm. Nhìn khuôn mặt mình trong gương rồi nói:
"trang điểm cho ta"
"tiểu thư, người..."
"chuyện này ta đã quyết rồi. Trang điểm nhanh đi nếu ngươi không muốn đến muộn và bị trách phạt"
Cẩm Băng đến nắm tay Hạ Nhi lắc đầu bảo không nên nói nữa. Tiểu thư à tức giận là hậu quả rất khó lường nha.Con hồ ly trắng được đặt ở sau gốc. Đôi mắt của hắn bỗng lóe lên một tia sáng màu xanh.
Từ nơi này đến hoàng cung mất phải một canh giờ. Cũng đã là gần nhất. Song Phi Yến ngồi trong xe nhàm chán ngắm trời. Nàng hôm nay lại vận đồ màu đỏ, đỏ nhạt không phải đỏ thẫm. Màu đỏ này rất tươi, như muốn chúc phúc cho ai đó. Song Phi Yến thấy màu này cũng cười khẽ. Chúc phúc sao? Nàng thì có ai để chúc phúc đây? Nếu có, nàng chỉ muốn ngày hôm nay diễn ra thuận lợi, để trên con đường trả thù của nàng có thể thành công hơn một chút.
Liễu An Lam, Thần Vu Phong, tên hai con người lất đi hết một đời của nàng. Làm sao nàng có thể quên hết được đây. Từng ánh mắt của từng người từng người lúc đó nàng có thể thấy rõ. Nàng chỉ hận không thể đến để xé nát bộ mặt giả tạo của họ ra. Nhưng cuối cùng nàng không thể, nàng không làm được.
Hoàng cung, đây là lần nàng đặt chân vào, chốn đông cung bí hiểm nàng không muốn đấy đá. Chỉ muốn bản thân mình bình yên đi ra ngoài. Kiếp này nàng vì Liễu Tiệp Dư trả thù, vì trả thù nàng mới cố gắng sống sót. Nhưng nếu thù đã trả nàng lấy cái gì để sống tiếp đây. Cái này nàng không dám nghĩ đến.
Đưa bàn tay thon dài vuốt con hồ ly bên cạnh miệng lẩm bẩm:"Vì sư phụ, đổi ngươi lấy cây trích tuyết. Chắc cũng đáng giá"
Mục tiêu của nàng, chính là đại công chúa.
"Tiểu thư, đã đến" giọng nói Hạ nhi từ ngoài truyền vào. Nàng đã nghe rõ. Đưa bàn tay trắng muốt để Hạ Nhi đỡ xuống, kiệu nàng đi không phải là kiệu xa hoa hạng nhất. Nhưng con người nàng lại là một thân người nổi bật nhất. Trùng hợp là Thần Vu Phong và Liễu An Lam lại cùng nàng dừng xe.
Song Phi Yến dời tầm mắt đến hai người, mỉm cười không rõ nét. Thần Vu Phong a Thần Vu Phong, dù ngươi có hoan ái với bao nhiêu người, dù ngươi có thâm mật hay mê luyến ai, người cuối cùng ngươi chọn vẫn là Liễu An Lam. Không thể trách hắn không kiên định mà phải trách Liễu An Lam quá thâm độc. Dùng mọi cách để giữ hắn lại, nàng ta là người khoog đơn giản.
Song Phi Yến mỉm cười nhẹ nhàng nói với Hạ Nhi, nhưng âm lượng không hề giảm:"Đúng là mới ra đường đã gặp phải chó"
Sắc mặt hai người đồng thời biến sắc!