Sắc mặt Thần Vu Phong trầm xuống. Đôi măt nhìn Song Phi Yến đầy dao găm. Giống như cảnh bảo nàng.
"Yến nhi, đừng nói bậy"
Yến nhi! Gọi thân mật như vậy làm nàng muốn nổi da gà.
Liếc hắn một cái. Đôi mắt cụp xuống, dung nhan tuyệt diễm ủy khuất đến mức động lòng người.
"Vâng.."
Thần Vu Phong càng rối rắm hơn. Không thể đến an ủi cũng không biết nói sao cho phải. Hắn đúng là có hơi nặng lời rồi. Nhưng những gì nàng nói ra đều khiêu khích hắn. Hắn không thể để cho một nữ nhân trèo lên đầu lên cổ mình được. Hắn là Vương gia, có huyết thống hoàng tộc cao quý đến mức nào vậy thì làm sao có thể hạ thấp bản thân đây.
Thượng Quan Trọng Liên thật sự rất muốn biết nàng đang định làm gì. Nhìn tới nhìn lui Song Phi Yến hắn có cảm giác Nàng cũng không phải giống nữ nhân yếu đuối như vẻ bề ngoài.
Đợi một lâu sau thấy Song Phi Yến vẫn cúi đầu ủy khuất. Cẩm Băng đã quên đi nỗi lo lắng quả mình mà nghiêng đầu nhìn nàng. Vẫn cảm rấ kỳ quái, quận chúa này nàng biết không rõ. Là người phát hiện nàng có võ công, là người đã tra tấn nàng cũng là người cho nàng con đường sống vậy đến tột cùng quận chúa là người như thế nào? Nhưng duy nhất một điều nàng chắc chắn rằng chủ tử của mình không phải là người dễ dàng chịu ủy khuất. Nhưng hôm nay lại vì một câu nói của đối thủ mà như vậy...chẳng lẽ, nàng đang giả bộ??
Thần Vu Phong đang suy nghĩ giải pháp, cứ kéo dài chuyện này là không hay cho lắm. Chiến trường hắn đã từng. Giết người cũng đã từng. Làm nữ nhân ủy khuất cũng đã từng nhưng an ủi nữ nhân lại chưa bao giờ làm.
Bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó. Thần Vu Phong Hào phóng nói.
"Ta thật sự hơi nặng lời rồi, đồ trang sức ở đây. Nàng muốn cái nào, ta tặng nàng cái đấy có được hay không? Coi như là đền bù "
Liễu An Lam ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thẩn Vu Phong. Ánh mắt Không cam chịu nhìn về phía hắn. Rõ ràng là nàng ta gây sự trước. Hà cớ gì thấy nàng ta mới ủy khuất một tí đã đi an ủi. Thật sự không công bằng. Nàng đã ùng mọi thủ đoạn để có được tình cảm của hắn. Vậy nên không thể vì Song Phi Yến mà có thể để công sức của mình đổ xuống sông xuống biển được.
Song Phi Yến cười thầm trong lòng. Hắn xem Hi vương phủ là nơi nghèo nàn lắm hay sao mà lại nói như thế. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ. Khuôn mặt của nàng ửng hồng. Không từ chối mà nhanh chóng đồng ý như sợ như bị hắn thay đổi. E thẹn như thiếu nữ đang ngượng ngùng.
"Sư thúc đã nói vậy. Ta cũng không khách khí.."
Nói xong hết câu liền cúi đầu đưa ánh mắt liếc qua mọi thứ. Nhưng lại riêng có một ánh mắt khác khiêu khích nhìn về Liễu An Lam.
Bàn tay Liễu An Lam giấu tận sâu trong tay áo nắm chặt để mặc móng đâm sâu vào da thịt. Nàng không cam tâm.
Tức giận cũng cúi đầu xuống nhìn để lựa chọn.
Song Phi Yrén nhìn qua nhìn lại một lúc cũng không thấy có cái nào vừa ý. Bĩu môi quay lại nói với Cẩm Băng.
"Cẩm Băng, ngươi chọn cho ta một cái"
Cẩm Băng vừa nghe đến tên của mình. Cả người run rẩy một phen. Nàng biết chủ tử có ý định gì nhưng cũng không cần phải lôi nàng vào chứ. Dù trong lòng phản đối nhưng ngoài mặt lại méo mó đau khổ đáp.
"Tuân "
Cùng lúc đó. Liễu An Lam cầm một cây trâm bạch kim trong tay. Trên cây trâm có năm viên ngọc quý được chế tác tinh xảo. Nó giống như có một luồng khí tỏa ra ánh nắng hào quang. Nàng chọn được cái vừa ý. Mỉm cười e thẹn quay sang nói với Thần Vu Phong.
"Phong ca ca, huynh thấy cái này được không"
Song Phi Yến nhìn thấy cây trâm vàng đơn giản trên tay Cẩm Băng cũng đồng thời lên tiếng.
"Cẩm Băng, cái này thật sự không đẹp. Ngươi nhìn xem. Màu trắng tỏa ra rất chói mắt ngộ nhỡ khi cài lên làm ta không nhìn thấy đường thì làm sao bay giờ! Còn nữa, nhũng viên ngọc rẻ tiền này cứ gắn gắn kết kết lung tung. Khi đeo vào, người ta cứ nghĩ bản quận chúa đây đang làm chuyện mờ ám"
gắn kết lung tung= không rõ ràng= làm chuyện mờ ám >...