Trọng Sinh Ngự Linh Sư

chương 66

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quả nhiên, một tiếng sau, họ gặp phải trùng triều tấn công, thấy biển trùng chi chi chít chít đánh tới, hàng triệu con trùng loi nhoi sắp nhấn chìm họ, người trong đội ngũ lập tức tản ra chạy, Đàn Huy cưỡi gấu chạy nhanh nhất.

Nhưng dù cậu ta có nhanh cũng không sánh được tốc độ của biển trùng, những con trùng này tựa hồ có thể cảm giác được khí tức của sinh mệnh, Đàn Huy cưỡi gấu, hiển nhiên là con mồi tuyệt nhất, vì thế trùng phần lớn đều nhắm vào cậu ta.

Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, nhìn đàn trùng chớp mắt đã leo lên người con gấu, con gấu lập tức phát cuồng gào lên, nhưng vô ích, máu thịt nhanh chóng bị gặm sạch, lộ ra xương trắng hếu, Đàn Huy cưỡi trên lưng gấu thấy thế, túm chặt cổ nó, mở linh khí hộ thân, miễn cưỡng cản được đàn trùng đang bò dần lên.

Đàn Huy nhìn trùng đầy đất, nghĩ tới mình sắp sửa rơi vào cảnh ngộ giống ma thú gấu, lập tức bị dọa run rẩy toàn thân mặt đầy nước mắt, quần cũng ướt một mảng.

Thời Yến thấy đã đủ, bảo Bát Hỉ cải tạo ngoại hình của y một chút, y điều động linh lực trong người, duy trì cấp bậc ngự linh sư lam cấp, chậm rãi đi về phía Đàn Huy.

Đàn Huy đang đối diện thời khắc đáng sợ nhất trong đời, gấu đã bị trùng ăn gần hết, không ít trùng thuận theo người gấu bò tới chỗ cậu ta, linh khí trên người cậu ta nhiều lắm chỉ chống đỡ được thêm mấy phút, một khi linh khí bên trong dùng hết, cậu ta sẽ trở thành thức ăn của đám trùng.

Ngay lúc này, Đàn Huy bắt được một đường sáng lam gần đó!

“Cứu mạng, cứu mạng với!!” Đàn Huy cố sức thét lên, cậu ta muốn chạy tới chỗ đường sáng đó, nhưng xung quanh toàn là trùng, cậu ta vừa bước một bước, trên chân lập tức đã dẫm phải không ít trùng, tuy có linh khí bảo vệ không bị thương, nhưng vẫn khiến cậu ta ghê tởm muốn nôn ra, “Cứu mạng!! Tôi là ngự linh sư Thổ gia Đàn Huy, anh tôi là Đàn Quang, cứu tôi với, tôi nhất định sẽ báo đáp anh!!”

Đàn Huy cố gắng kêu cứu, cuối cùng đường sáng lam kia đi về hướng cậu ta.

Khi ngự linh sư lam cấp đi tới gần hơn, trùng xung quanh dường như gặp phải thiên địch, lập tức rút đi như thủy triều.

Đàn Huy thấy thế, trong lòng kinh hãi, ánh mắt nhìn ngự linh sư lam cấp giống như chúa cứu thế.

Ngự linh sư lam cấp cuối cùng đi tới trước mặt Đàn Huy: “Cậu không sao chứ.”

Đàn Huy ngẩn ngơ nhìn gương mặt tinh xảo tắm trong ánh sáng lam, cùng nụ cười thân thiết của đối phương, một lát sau, cậu ta tựa hồ nghĩ tới gì đó, hai mắt phát sáng nói: “Cảm tạ ân cứu mạng của anh, tôi là ngự linh sư Thổ gia Đàn Huy, anh tôi là Đàn Quang, để báo đáp anh, anh có thể đề xuất bất cứ yêu cầu nào với tôi, chỉ cần tôi có thể làm được… tôi có thể biết tên anh không?” Trước mặt người đẹp như thế, ngay cả người đã hống hách thành thói như Đàn Huy, cũng nhịn không được cẩn thận khách khí dò hỏi.

Thời Yến nghe thế, mỉm cười nói: “Tên của tôi là Thần Yến.”

“Thần Yến… cái tên thật dễ nghe.” Thấy Thời Yến mang mình rời khỏi đầm lầy sương mù, Đàn Huy thở ra nhẹ nhõm, đồng thời tâm tư lập tức trở nên linh hoạt, cậu ta vừa đi vừa không chớp mắt nhìn Thời Yến, “Thần Yến, bảy ngày sau là sinh nhật anh tôi, tôi có thể mời anh cùng tôi về Thổ gia không?”

Bát Hỉ trốn trên vai Thời Yến nghe thế, cười hi hi liên lạc tâm linh với y: “Chủ nhân, cậu ta muốn xem cậu là mỹ nhân hồ hiến cho Đàn Quang đó, ha ha…”

Thời Yến nghe thế, có chút kinh ngạc vì thần kinh thô của Đàn Huy, mới thoát khỏi hiểm cảnh, đã bắt đầu đánh chủ ý với y, hơn nữa cậu ta căn bản không hỏi thăm lai lịch của y, chỉ biết một cái tên đã lập tức mời đến tham gia yến tiệc của Đàn Quang… có lẽ đối với cậu ta, Đàn quốc hiện tại đã không có ai có thể đối kháng với Đàn Quang, một ngự linh sư lam cấp như y một khi bị Đàn Quang nhìn trúng, khẳng định không thể thoát khỏi lòng bàn tay gã, vì thế không một chút kiêng kỵ lai lịch y.

“Rất là vinh hạnh.” Dù nghĩ thế, Thời Yến vẫn cười đáp ứng.

Đàn Huy thấy Thời Yến dễ nói chuyện như vậy, lập tức tươi cười niềm nở, đám thủ hạ của cậu ta vào lúc nguy cấp chỉ lo chạy một mình, hại đám trùng kia toàn tới tấn công cậu ta, vì thế Đàn Huy cũng không muốn lãng phí tinh lực đi tìm họ về, quấn Thời Yến muốn dẫn y về.

Thời Yến đương nhiên nghe theo, lần đầu tiên y đến Đàn quốc, tuy đã đọc qua ký ức một người, nhưng dù sao không tự mình trải qua, đang lo không biết đường, có Đàn Huy dẫn đường, y thậm chí không cần tìm lý do, đã có thể tiếp cận Đàn Quang.

Mấy thành phố Đàn Quang khống chế đúng lúc ở ngay gần đây, Đàn Huy vì muốn cùng Thời Yến nhanh chóng về gặp Đàn Quang, không biết lấy từ đâu ra một con rắn lớn, là một loại ma thú cao cấp sinh trưởng ở Đàn quốc, ngự linh sư Đàn quốc nắm giữ phương pháp chế ngự ma thú này, con rắn đó rất giỏi đi xuyên lòng đất, do thân thể to lớn, phần đầu sẽ có một phần lộ ra ngoài, vừa khéo có thể làm chỗ cho người ta đứng lên, ma thú này vừa thấy Thời Yến đã sợ hãi theo bản năng, nói cho chính xác, là càng sợ Thần Quang đang ngủ say trong đá luân hồi trước ngực Thời Yến, nhưng Đàn Huy lại thần kinh thô bỏ qua, còn cho rằng rắn này nhìn uy vũ thực tế vô dụng muốn chết, thúc giục cả nửa ngày, nó mới chịu thành thật, để Thời Yến và Đàn Huy ngồi trên đầu nó, mà nó dùng tốc độ nhanh hơn bình thường gấp trăm lần bắt đầu lên đường.

Hành trình đáng lý phải mất khoảng bốn ngày, trong tình trạng đại xà điên cuồng lên đường, hai ngày rưỡi đã đến, Đàn Huy suốt đường nôn thiên hôn địa ám, suýt nữa đã hận chết con rắn đó, nhưng sau khi đưa Đàn Huy đến nơi, con rắn nhanh chóng chạy đi, khiến Đàn Huy có lửa mà không chỗ phát, hắn dẫn Thời Yến về phủ của mình, sau đó bảo hạ nhân chiêu đãi Thời Yến thật tốt.

Thời Yến cứ thế ở lại phủ của Đàn Huy, được Đàn Huy cung cấp ăn ngon uống đủ, mãi đến hai ngày trước khi tới sinh nhật Đàn Quang, Đàn Huy dẫn y đến thành phố kế bên tham gia tiệc sinh nhật Đàn Quang.

Trong năm người khi đó, chỉ còn lại một Đàn Quang cuối cùng, Thời Yến nhìn thành phố Đàn Quang ở càng lúc càng gần, cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, đè nén sát khí cuồn cuộn trong lòng. Trải qua mấy ngày ở chung với Đàn Huy, Thời Yến đã mò thấu được tình huống Đàn Quang, tuy Đàn Quang hiện tại nhìn như thế lớn, nhưng do gã làm người tàn bạo hung lệ, xem mạng người như cỏ rác, tâm cơ lại không bằng ba anh em khác của mình, nên thực lực gã lúc này là yếu nhất trong bốn người. Bốn anh em gã nhìn như hòa thuận, nhưng thực tế quan hệ không tốt lắm, đặc biệt là Đàn Quang và anh trai của gã Đàn Hùng, từ nhỏ cả hai đã ngứa mắt nhau, chỉ vì họ hiện tại phải đồng lòng công tiến nội địa, nhưng một khi quyền lực rơi vào tay họ, đến khi đó tất nhiên sẽ là cục diện tàn sát lẫn nhau.

Đàn Quang có thể nói là người không có phần thắng nhất trong bốn người, nhưng thực lực cá nhân gã lại mạnh nhất trong bốn anh em, đỉnh lam cấp, Đàn Quang hiện tại còn chưa đến ba mươi, có thể đi đến bước này, hiển nhiên tương lai còn có khả năng thăng cấp, với thiên phú gã thể hiện ra bấy giờ, tương lai rất có thể sẽ đi xa hơn anh em của mình. Đây cũng là nguyên nhân tuy Đàn Quang có khiếm khuyết tính cách chí mạng, nhưng thủ hạ vẫn có người làm việc cho gã.

Với thực lực Thời Yến hiện nay, muốn giết ngự linh sư đỉnh lam cấp như Đàn Quang thật sự quá dễ dàng, nhưng nghĩ đến Đàn Thành đến Thời gia khuấy đảo mọi thứ, Thời Yến đến Đàn quốc lần này, trừ giết Đàn Quang, còn có hai mục tiêu khác, vì thế, Đàn Quang nhất định phải chết, nhưng cũng phải chết có giá trị.

Lúc Đàn Huy mang Thời Yến đến thành trì Đàn Quang ở đã là buổi tối, tiệc sinh nhật của Đàn Quang đã sớm bắt đầu, cả thành cuồng hoan, tựa như ban ngày, quả thật là xa xỉ phô trương cực điểm, Thời Yến được Đàn Huy dẫn theo, mặc trang phục Đàn quốc lộng lẫy đi vào phủ Đàn Quang. Quản trường to lớn giữa phủ được bày đầy bàn ghế, mỹ tửu món ngon không ngừng, đi phục vụ là những thiếu nữ ăn mặc hở hang, mà tại trung tâm, là nam nam nữ nữ để người trần truồng biểu diện điệu múa phun máu, Đàn Quang thì ngồi ở ngay chính giữa, nhìn tất cả, cười ha ha, hiển nhiên tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Thời Yến nhìn Đàn Quang, mấy năm không gặp, gã không có biến hóa quá nhiều so với trước, chỉ là lệ khí kia còn đậm hơn trước, do túng dục quá độ, cho dù gã là ngự linh sư lam cấp cường đại, nhưng sắc mặt vẫn không dễ coi lắm, hôm nay là sinh nhật gã, tự nhiên phải ăn mặc lộng lẫy, trông chẳng ra làm sao, nhưng trong mắt Thời Yến, vẫn vô cùng đáng ghét.

Đàn Huy dẫn Thời Yến nhanh chóng đi tới chỗ Đàn Quang. Đàn Quang rõ ràng đối xử với Đàn Huy không tồi, thấy Đàn Huy tới, đứng lên vỗ vai cậu ta: “Sao hiện tại mới đến, nghe nói em vì anh đến đầm lầy sương mù bắt mỹ nhân hồ, đồ ngốc nghếch, nếu xảy ra chuyện gì thì sao hả…”

Đàn Quang nói thế, nhưng ánh mắt lại không kìm được xuyên qua Đàn Huy nhìn Thời Yến sau lưng cậu ta.

Dung mạo thân thể Thời Yến vốn đã cực kỳ tú lệ, đứng trong đám đông cũng cực kỳ chói mắt, chỉ vì khí thế trong xương Thời Yến quá mức sắc bén, làm lúc người khác nhìn y luôn sẽ bị vẻ mặt lạnh lẽo đó dọa sợ, ngược lại không dám nhìn nhiều thêm. Nhưng Thời Yến lúc này đã thu liễm khí thế, Bát Hỉ ban đầu hơi thay đổi diện mạo Thời Yến, nhưng không khiến nó xấu đi, vì thế Đàn Quang lập tức chú ý đến sự tồn tại của Thời Yến.

“Vị này là…” Đàn Quang càng nhìn Thời Yến càng thấy hợp khẩu vị, nhớ ra Đàn Huy đến đầm lầy sương mù truy bắt mỹ nhân hồ, lẽ nào đây chính là mỹ nhân hồ? Quả nhiên mị hoặc nhân tâm đúng như truyền thuyết, chỉ nhìn y một cái gần như không thể dời mắt nổi.

Đàn Huy thấy Đàn Quang như thế, lập tức hiểu anh của mình đã nghĩ lệch rồi, cậu ta lại gần Đàn Quang, ghé vào tai gã nói mấy câu, Đàn Quang nghe xong, ánh mắt lúc nhìn Thời Yến đã hơi thay đổi, nhưng tuy vẻ tham lam bẩn thỉu đã bị che giấu, vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt Thời Yến.

Đàn Huy quay đầu nhìn Thời Yến: “Thần Yến, vị này là thiếu chủ Đàn Quang, đại danh của hắn chắc anh đã từng nghe rồi, anh trai, vị này là Thần Yến, là ân nhân cứu mạng em, em dẫn anh ta tới tham gia tiệc sinh nhật của anh, anh không để ý chứ.”

“Làm gì có làm gì có, sao lại để ý chứ ha ha. Thần Yến tuổi còn trẻ thế đã là một ngự linh sư lam cấp, có thể thấy thiên phú rất tốt. Cường giả như thế chịu nể mặt, anh vui còn không kịp, Thần Yến, đa tạ cậu cứu Đàn Huy. Nào, ngồi cạnh tôi đi, tôi tới thiệu người tại đây cho cậu nhận thức…” Đàn Quang nói thế, lập tức kéo tay Thời Yến, dắt y lại gần mình.

Lúc Thời Yến bị Đàn Quang nắm tay, toàn thân cứng lại, nhưng y nhanh chóng khắc chế, tùy ý Đàn Quang kéo mình ngồi xuống. Từ sau khi Đàn Quang nhìn thấy y, rõ ràng hưng trí tăng cao không giảm, kéo Thời Yến không ngừng giới thiệu cho người khác, mà mỗi khi Thời Yến làm quen một người, sẽ bị rót một ngụm rượu.

Còn về Đàn Huy, sớm đã lui xuống từ lúc nào, tùy tiện tìm một mỹ nhân xinh đẹp tại đó, tự đi hưởng lạc.

Đồng thời, Đàn Huy vừa nhân lúc Thời Yến uống rượu, bâng quơ nói chuyện với y, hỏi lai lịch, tuổi tác Thời Yến, những vấn đề này Thời Yến đã sớm suy nghĩ trên đường tới đây, y sửa sơ qua tư liệu về ngự linh sư thanh cấp kia, rồi báo lại. Đàn Quang thấy Thời Yến đối đáp trôi chảy, vẻ mặt không giống giả bộ, quan trọng hơn là, bộ dạng Thời Yến lúc này quá hợp khẩu vị gã, gã vốn đã rất thích vẻ ngoài của Thời Yến, bây giờ mặt Thời Yến chỉ bị Bát Hỉ thay đổi sơ qua, vẫn có sáu phần tương tự hình dáng cũ, nhưng mặt thì trắng hơn mịn hơn chút, càng khiến Đàn Quang yêu thích.

Tên Đàn Quang này vốn đã to gan tùy ý, hiện tại càng thêm vô pháp vô thiên, đối với gã mà nói bất kể Thời Yến có lai lịch gì cũng chỉ là ngự linh sư lam cấp mà thôi, cho dù có bối cảnh thì sao, hiện giờ là Thời Yến tự mình đưa tới cửa. Gã cực kỳ vừa lòng món quà sinh nhật Đàn Huy mang tới, các thuộc hạ của Đàn Quang hiểu rõ tính cách gã như lòng bàn tay, tự nhiên nhìn ra Đàn Quang đang nghĩ gì, cho nên càng thêm ra sức chuốc rượu Thời Yến.

Không quá hai tiếng, mặt Thời Yến đỏ hồng, ánh mắt mê ly, một bộ không chịu nổi hơi men.

Đàn Quang thấy thế, lập tức cấp bách kéo Thời Yến định ly khai, tới phòng ngủ của gã.

Đàn Quang muốn dẫn Thời Yến đi ‘làm việc’, người xung quanh đương nhiên thức thời tản đi, với bọn họ mà nói, ngự linh sư sơ kỳ lam cấp như Thời Yến có làm sao cũng không thể tổn thương đỉnh lam cấp Đàn Quang, vì thế cũng vô cùng yên tâm. Thời Yến thấy xung quanh không người, đang định sử dụng kỹ năng ‘thời gian’ với Đàn Quang để kiểm tra ký ức gã, tra xem có tin tức về đại địa thủ hộ và đấu linh đan không, cùng với tình huống thật sự của ngự linh sư hắc cấp Thổ gia. Thì ngay lúc này, đột nhiên có người chạy vào: “Thiếu chủ, Đàn Hùng thiếu chủ đến.”

Đàn Thành đã bị ấn lên tội danh mưu nghịch, vì thế hiện tại bốn đứa con của phản tặc Đàn Thành, đều tự phong mình là thiếu chủ, mà Đàn Hùng thiếu chủ này, chính là anh trai bất hòa với Đàn Quang nhất. Gã đến vào lúc này, khó tránh khiến người khác hoài nghi mục đích của gã.

Đàn Quang ôm Thời Yến trong lòng, đang thỏa mãn vui sướng, dù sao là mỹ nhân tuấn mỹ như thế, còn có thực lực của ngự linh sư lam cấp, đúng là quá hiếm thấy, chinh phục được mỹ nhân thế này, chỉ nghĩ thôi đã mang tới cho Đàn Quang vô hạn kích thích, lúc này gã đang nôn nóng không đợi nổi, vậy mà Đàn Hùng lại tới, sắc mặt Đàn Quang tự nhiên không tốt chút nào, nhưng dù sao cũng kiêng kỵ thế lực Đàn Hùng, âm trầm nói: “Hắn tới làm gì, chiêu đãi hắn đi, nói với hắn hai tiếng sau ta qua.”

Đàn Quang còn chưa dứt lời, đột nhiên, gã quay phắt đầu lại, đột nhiên điều động linh lực toàn thân tấn công về một hướng, lập tức tiếng linh lực va chạm truyền tới, nơi này cách bàn tiệc rất xa, nên không gây chú ý. Sắc mặt Đàn Quang âm trầm nhìn hướng đó, mấy giây sau, mấy bóng người xuất hiện trước mặt Đàn Quang, nam nhân đi đầu thân hình khôi ngô cười ha ha nói: “Tứ đệ đã lâu không gặp nhỉ, anh đây tới tặng quà cho cậu, cậu chiêu đãi anh thế à?”

Đàn Quang thấy Đàn Hùng xông vào phủ của mình như thế, sắc mặt âm trầm như sắp nhỏ nước, bản thân Đàn Hùng thực lực bình thường, nhưng hai nam nhân đứng sau gã lại không thể xem thường, một trong đó là trưởng lão Thổ gia!

“Không biết tam ca đêm khuya tới thăm có chuyện gì.” Đàn Quang ngoài cười trong không cười nói.

Đàn Hùng tràn đầy thâm ý nhìn Đàn Quang: “Đương nhiên là tới tặng quà cho tứ đệ, sao, tứ đệ không mời anh đây ngồi à?”

Đàn Quang kiêng kỵ nhìn trưởng lão Thổ gia sau lưng Đàn Hùng một cái, đó là một ngự linh sư tử cấp, không phải gã hiện tại có thể kháng cự! Gã hít sâu một hơi, bảo người dìu Thời Yến đi trước, rồi đích thân dẫn Đàn Hùng tới đại sảnh.

Đàn Hùng đi theo Đàn Quang, trưởng lão sau lưng gã thì ở lại bên ngoài, có thể thấy, Đàn Hùng đã triệt để thu phục trưởng lão theo mình.

Thời Yến bị dẫn đi, chưa đến hai giây đã đánh ngất người dẫn y đi, sau đó lặng lẽ theo sau.

Đàn Hùng tới vào lúc này, rõ ràng không phải bình thường, trực giác cho y biết tất nhiên đã xảy ra vài chuyện. Lúc này trong đại sảnh chỉ còn lại Đàn Quang và Đàn Hùng, bất luận trưởng lão bên ngoài hay Đàn Quang và Đàn Hùng bên trong, thực lực đều không bằng Thời Yến, Thời Yến che giấu vô cùng dễ dàng.

Sau khi Đàn Hùng bước vào, lập tức lấy trong nhẫn không gian ra một cái hộp gấm, đặt lên bàn: “Đầu tiên chúc mừng sinh nhật tứ đệ, anh đây mang đồ tốt tới cho cậu.” Đàn Hùng nói, mở hộp gấm ra, một con dao găm yên tĩnh nằm bên trong, cán dao màu đen, thân dao màu máu, quái dị ở chỗ, màu máu đó lưu động như huyết dịch, không ngừng di chuyển, trông vô cùng buồn nôn đáng sợ.

“Hồn khí câu tâm, đã tàn sát một vạn thiếu nữ, móc tim họ ra dùng bí pháp luyện chế mà thành, khí linh ẩn giấu bên trong thì là do lực tinh thần của những thiếu nữ đó ngưng tụ thành, có câu tâm trong tay, ngự linh sư đỉnh lam cấp như cậu, thậm chí có thể thử khiêu chiến ngự linh sư sơ kỳ tử cấp…” Đàn Hùng đĩnh đạc nói, giới thiệu hồn khí máu tanh trước mắt. Thời Yến nghe gã giới thiệu, khi nhìn lại thân dao không ngừng lưu động màu máu đó, chỉ cảm thấy một sự câm giận không cách nào hình dung trào lên trong lòng.

Mạng sống của cả một vạn thiếu nữ, chỉ đổi lấy một hung khí như vậy!

Mà Bát Hỉ còn phẫn nộ hơn cả Thời Yến, thứ này căn bản không xứng gọi là hồn khí, nói nó là tà vật cũng không quá. Sự hình thành của hồn khí, là có vài cái trời sinh kỳ vật trải qua năm tháng lắng đọng, dần hình thành ý thức hình thành hồn khí, chẳng hạn Thần Quang rất có thể đã sinh ra như thế. Còn Bát Hỉ tuy lai lịch thần bí, có thể do con người tạo ra, nhưng đồng dạng cũng là linh hồn thuần khiết, hồn khí câu tâm như thế, linh hồn bên trong tất sẽ tràn đầy sát khí và lệ khí, đồ như vậy, tồn tại trên thế giới này chỉ là một tai họa!

“Hồn khí này ta tốn nhiều công sức mới lấy được, tuy sau khi sử dụng nó tạm thời kích phát tiềm lực sẽ suy yếu một thời gian, nhưng có hồn khí thế này trong tay, thời khắc mấu chốt có thể giữ mạng, thế nào, cậu cảm thấy sao?”

“Đồ tốt thế này, tam ca nên giữ lại tự mình dùng mới phải, thực lực của ta mạnh hơn anh, thời khắc mấu chốt năng lực tự bảo vệ nhất định hơn anh…” Nào biết Đàn Quang không dao động chút nào, vẫn âm Trầm nhìn Đàn Hùng nói.

Đàn Hùng nghe thế, cười giả tạo: “Làm gì có, là anh trai, có đồ tốt đương nhiên phải chia sẻ cho anh em, nào giống như cậu, có bảo vật, lại không nói một tiếng, ta nói này, đại địa thủ hộ là thứ tốt, chỉ dựa vào mình cậu cho dù đạt được, chỉ sợ cũng không cầm được bao lâu, cho dù ta không tới đòi, đại ca nhị ca của cậu nhận được tin, cũng sẽ lập tức tới tìm cậu, họ không dễ nói chuyện như ta đâu. Bốn anh em chúng ta hiện tại đồng tâm hiệp lực công đánh nội địa, lúc này ai xảy ra chuyện gì cũng không tốt. Hiện tại ta lấy hồn khí trao đổi với cậu, đã coi như nể mặt cậu, cậu không ngại suy nghĩ chút chứ.”

Thấy Đàn Quang mãi không chịu nói thẳng, Đàn Hùng dứt khoát chỉ thẳng.

Thời Yến trốn một bên nghe trộm lập tức trợn to mắt, đại địa thủ hộ đang ở trên người Đàn Quang!

Thời Yến vẫn luôn cho rằng đại địa thủ hộ và đấu linh đan ở trong tay ngự linh sư hắc cấp, không ngờ cư nhiên bị Đàn Quang đoạt được một món! Mộc Lam từng nói, sở dĩ Thần Quang không tỉnh lại được, có lẽ là vì hạt giống cây sinh mạng và phục cổ sinh linh thủy y cho hắn lúc đó quá ít, tìm thêm bảo vật tương tự cho Thần Quang uống, có lẽ hắn có thể tỉnh lại. Đấu linh đan và đại địa thủ hộ đều có công hiệu ôn dưỡng linh hồn, rất có thể chỉ cần đạt được một trong hai thứ Thần Quang đã tỉnh lại được!

Truyện Chữ Hay