Trọng Sinh Ngự Linh Sư

chương 54

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ sau khi vào Liệt thành, Thời Yến và Thần Quang không còn tu luyện thuật thủy linh khống hồn nữa, khi Thời Yến đang tắm rửa, Thần Quang hóa thành hình người lại lặng yên đi vào.

Thời Yến đột nhiên phát giác sau lưng có dị thường, quay đầu thấy Thần Quang lập tức giật mình, sau đó nhanh chóng bị Thần Quang ôm lấy hôn kín.

Thần Quang cao lớn hơn Thời Yến không ít, cúi đầu hôn môi Thời Yến, nước nóng chảy quanh thân hai người, Thời Yến bị Thần Quang hôn, bất tri bất giác bị áp lên vách tường, tay Thần Quang cũng bắt đầu không thành thật sờ tới sờ lui trên người Thời Yến. Thời Yến bị Thần Quang hôn tới thở không nổi, thời gian này toàn bộ lực chú ý của y đều đặt trên bảo tàng của Hỏa gia và Hỏa Luyện cùng Bát Hỉ, thật sự đã làm lơ Thần Quang không ít, cũng quên mùa xuân còn chưa qua, linh sủng động dục quá lâu không phát tiết, đã đói khát không còn chịu nổi.

Nhưng Thời Yến cũng không thể không thừa nhận, cùng Thần Quang làm chuyện thân mật này quả thật thoải mái vô cùng, lúc trước không thân mật còn tốt, lúc này Thần Quang và y ôm sát nhau, nhiệt độ cơ thể cả hai truyền cho nhau, nước chảy lên người cả hai, ánh đèn dịu hòa chiếu lên làn da trơn lán của cả hai, nhìn thật khiến người ta muốn cắn cho một phát.

Dưới bầu không khí này, Thời Yến tự nhiên có thể nhanh chóng nổi phản ứng. Thần Quang thấy thế, tay dịu dàng lại dùng sức vuốt ve thân thể y, cuối cùng trượt xuống đùi Thời Yến, móc chân Thời Yến để vòng quanh eo mình.

Nước nóng trong phòng tắm bất tri bất giác bị đóng, Thần Quang dịu dàng liếm lưỡi Thời Yến, tiếng mút liếm ái muội vang lên, lưỡi Thần Quang cực kỳ linh hoạt, giống như móc lấy lưỡi Thời Yến, không ngừng dò xét điểm mẫn cảm của y, cùng lúc này, hai tay Thần Quang lưu luyến ở giữa hai chân và đùi Thời Yến. Một tay đỡ mông y, tay kia nhanh chóng sờ điểm mẫn cảm trong đùi Thời Yến, cảm thấy khí quan dựng đứng của Thời Yến chống lên đùi hắn, Thần Quang chậm rãi cử động thân thể, bụng cọ sát khí quan Thời Yến, mà chỗ đó của Thần Quang lại đỉnh vào mông Thời Yến, nhờ khe mông cọ sát.

Thời Yến do thân thể trống rỗng, hai tay không tự giác túm vai Thần Quang, hai chân cũng theo bản năng kẹp eo Thần Quang chặt hơn, cũng chính vì như thế, nên càng thêm dán sát vào thân thể Thần Quang.

Cảm giác khí quan nóng hổi của Thần Quang tì lên mông mình, Thời Yến hơi khó chịu, nghiêng đầu muốn đổi một tư thế, nhưng mở mắt ra lại đúng lúc nhìn thấy cảnh phản chiếu trong gương, mình đang bị Thần Quang đè lên tường, hai chân mở rộng kẹp chặt eo Thần Quang, do hơi nóng trong phòng tắm cùng với dục vọng khiến hai má Thời Yến đỏ bừng, mắt cũng không còn sắc bén như bình thường, giống như bị phủ một tầng hơi nước, mà thân thể xích lõa của Thần Quang đưa lưng về chiếc gương, chậm rãi đỉnh động hạ thân.

Thời Yến bị bộ dạng phóng đãng của mình trong gương dọa sợ, nhưng khi nhìn bộ dạng của y và Thần Quang lúc này, tuy vẫn chưa làm đến bước cuối cùng, nhưng quả thật cũng không chênh bao nhiêu.

Thần Quang thấy Thời Yến cư nhiên còn ngẩn ngơ vào lúc này, cúi đầu hung tợn cắn điểm đỏ trước ngực y, Thời Yến không kịp đề phòng phát ra tiếng, bởi tình dục mà âm thanh nghe thấp còn hơi mang âm khàn, giống như đang rên rỉ tràn đầy dụ hoặc.

Hô hấp của Thần Quang lập tức thô đi nhiều, há miệng dùng đầu lưỡi không ngừng liếm điểm đỏ đã bị cắn đỏ, động tác đỉnh động ở hạ thân càng lúc càng nhanh, phần dựng thẳng phía dưới của Thời Yến ma sát vào bụng Thần Quang, phần đỉnh nhạy cảm còn bị tay Thần Quang chăm sóc không ngừng, không bao lâu đã bắn lên bụng Thần Quang. Động tác Thần Quang không dừng lại, mông Thời Yến bị Thần Quang cọ sát phát đau, vặn người muốn giãy thoát, kết quả lại không cẩn thận để Thần Quang đỉnh vào trong nhục huyệt sau lưng.

Chưa làm qua tiền hí, tuy Thần Quang chỉ vào một chút, nhưng Thời Yến vẫn đau đến mức kịch liệt vặn vẹo.

Thần Quang ôm chặt thân thể Thời Yến, cảm giác theo sự vặn vẹo của y, tựa hồ càng tiến vào một chút, hô hấp của hắn trở nên gấp rút, nhịn hồi lâu mới không đỉnh eo lập tức đâm vào.

Thời Yến cũng nhanh chóng phát giác không đúng, lập tức không dám động, phía sau bị cưỡng chế mở ra trướng đến khó chịu, do Thần Quang là ma thú hóa thành, kích cỡ lớn hơn nhân loại bình thường không ít, bình thường lúc y ngậm nó đã cảm thấy khó chịu, Thời Yến quả thật khó thể tưởng tượng phía sau của mình làm sao dung nạp được thứ này.

Thần Quang phát giác Thời Yến cứng đờ, chậm rãi lui ra khỏi thân thể Thời Yến, hai chân Thời Yến cuối cùng đứng lên mặt đất, mà tay Thần Quang lại sờ xuống eo Thời Yến, chậm rãi thuận theo thân thể Thời Yến len vào.

Do vừa bị cưỡng ép mở ra một chút, do đó một ngón tay vào không quá khó chịu, Thời Yến cảm thấy căng thẳng chưa từng có, nhưng sau khi ngón tay Thần Quang đâm vào, y cư nhiên không cảm thấy buồn nôn tí nào, chỉ là trong lòng có một cảm giác kỳ dị.

Ngón tay Thần Quang đụng chạm lung tung bên trong, nhờ nước còn chưa khô trên người Thời Yến, làm ẩm thông đạo, sau một lát lại cho một ngón vào, Thời Yến cảm thấy động tác của hắn vô cùng cấp thiết, hai ngón tay khiến y có cảm giác bị cưỡng ép khai mở, nhưng Thần Quang nhịn cũng vô cùng khó chịu, hắn cúi đầu, chốc có chốc không hôn Thời Yến.

Thời Yến ngửa đầu đáp lại, cùng lúc đó hai ngón tay Thần Quang chậm rãi thò vào trong, cảm thấy Thời Yến dần thả lỏng, Thần Quang lại duỗi vào ngón tay thứ ba.

Lên đến ngón thứ ba đã vô cùng khó chịu, Thời Yến gần như không chống đỡ nổi cảm giác bị xé rách đó, nhưng động tác của Thần Quang càng lúc càng dịu dàng, Thời Yến chậm rãi quay người qua đưa mặt vào vách tường, để Thần Quang tiến xuất càng thêm thuận tiện, Thời Yến cúi đầu, lấy từ nhẫn không gian ra dược tề trị liệu ném cho Thần Quang.

Thần Quang sửng sốt một chút, sau đó cười, Thời Yến lần đầu tiên thấy y cười, ngẩn ra một chút, Thần Quang lập tức mở dược tề, chậm rãi thuận theo ngón tay bôi vào trong người Thời Yến.

Mắt thấy Thời Yến chậm rãi thích ứng, tay khác của Thần Quang xoa từ eo Thời Yến lên đến điểm mẫn cảm trước ngực, bộ vị dựng thẳng dưới thân lại chậm rãi khẽ mở cửa động từng chút một xâm nhập.

Sau lưng bị cưỡng ép mở ra, loại cảm giác này tuy Thời Yến từng trải nghiệm, nhưng lần này được thả chậm hơn bội lần, cảm thấy có chút kỳ quái, trướng trướng lại còn mang theo chút tê dại, khi Thần Quang tiến vào càng lúc càng sâu, cảm giác khủng bố khi bị trực tiếp đâm vào sâu trong thân thể, Thời Yến hít sâu nỗ lực làm lơ cảm giác đau đớn đó.

Thần Quang cúi đầu nhìn mình từng chút một tiến vào thân thể Thời Yến, hưng phấn tới mức huyết dịch toàn thân đều sôi sục. Nhiệt độ cơ thể Thần Quang khá thấp, cho dù vào lúc này cũng không cao bao nhiêu, thân thể khá lạnh của hắn dán sát vào Thời Yến, hạ thân dán chặt vào Thời Yến, cảm nhận Thời Yến không ngừng co rút hút chặt lấy khí quan của mình, Thần Quang nhịn không được bắt đầu đỉnh động.

Thời Yến hít ngược một hơi, Thần Quang rút ra, rồi lại đâm vào lần nữa, Thời Yến đau kêu lên, Thần Quang vừa gặm cắn cơ thịt trên vai và sau lưng Thời Yến, hai tay vừa không ngừng vuốt ve thân thể Thời Yến, khiến Thời Yến cố gắng thả lỏng, chậm rãi, thấy Thời Yến miễn cưỡng đã có chút thích ứng, Thần Quang liền nhịn không được nhanh chóng đâm rút, trong người Thời Yến vừa mềm vừa trơn, hắn dần mất khống chế, vừa hôn Thời Yến, tay ấn eo y, nhanh chóng ra vào.

Huyệt khẩu phía sau của Thời Yến vì có dược tề trị liệu, không quá đau đớn, mỗi lần Thần Quang đỉnh sâu vào trong người y, thân thể bị ép ngậm thứ to lớn đó khiến Thời Yến vô cùng khó chịu, nhưng sau khi Thần Quang cấp tốc lui ra lại có một cảm giác trống rỗng kỳ dị, dưới sự giày vò ra ra vào vào, Thời Yến lại lần nữa đạt đến cao trào.

Huyệt khẩu sau lưng cũng theo cao trào mà hưng phấn co rút không ngừng, mỗi lần Thần Quang lui ra đều mang theo dược tề đã bôi vào trong trước đó, sau đó nhanh chóng đâm vào, dịch thể dâm mỵ thấm ướt nơi giao hợp của hai người, phần thịt nơi khố Thần Quang va chạm mông Thời Yến, tiếng cơ thể va chạm cùng tiếng nước không ngừng vang vọng trong phòng tắm.

Rất lâu sau Thần Quang cuối cùng cũng phát tiết ra, Thời Yến mới vừa thở ra nhẹ nhõm, Thần Quang vẫn còn hưng phấn lập tức kéo Thời Yến về phòng ngủ tới thêm mấy lần, lần đầu tiên do hai người đều vô cùng cẩn thận, chưa từng thử song tu, lần thứ hai Thần Quang vừa ra vào cơ thể Thời Yến, linh hồn vừa dung hợp với Thời Yến, giao lưu nhục và linh đẩy hai người lên đỉnh cao, mắt thấy trời sắp sáng rồi Thần Quang mới miễn cưỡng chịu dừng, ôm Thời Yến toàn thân mềm nhũn vào phòng tắm lần nữa, rửa sạch thân thể hai người, rồi Thần Quang mới thỏa mãn ôm Thời Yến nằm lên giường.

Khi Thời Yến tỉnh táo phần lớn đã quen mặt liệt, hơn nữa thời khắc bảo trì cảnh giác, cho dù khi ngủ có lúc cũng sẽ nhíu mày, hôm nay đã mệt muốn chết, trên mặt hiếm khi xuất hiện vẻ thả lỏng, Thần Quang nhìn mặt Thời Yến, há há miệng, nhưng tiếng phát ra lại là ‘xè xè’.

Thời Yến mông lung ngước mắt lên nhìn Thần Quang một cái, Thần Quang lập tức ngậm miệng.

Thấy Thời Yến rất nhanh đã nhắm mắt lại ngủ, Thần Quang mím môi, nhỏ giọng nói: “Xè… Yến… xè Thời… Yến…”

“… Thời Yến.”

Thời Yến tỉnh lại, trời hãy còn tối, nhìn giờ, mới phát hiện mình đã ngủ cả một ngày.

Tuy tối qua làm rất kịch liệt, nhưng cũng may trước đó đã bôi dược tề trị liệu, sau đó mấy lần còn là song tu, vì thế hôm nay vừa tỉnh lại, thân thể Thời Yến không chỉ không có chút mệt mỏi nào, ngược lại cả người tràn đầy tinh thần. Nhưng phía sau dù sao hôm qua từng bị Thần Quang tiến vào, tuy không đau, nhưng cảm thấy vẫn hơi quái quái.

Lúc này Thần Quang đã trở về hình rắn nằm bên cạnh y, Thời Yến nhìn hắn, nghĩ tới tối qua bị hắn đè không ngừng ra ra vào vào, đến cuối thậm chí còn mất mặt kêu khàn cả giọng, sắc mặt liền lúng túng.

Nếu là bình thường, Thần Quang luôn sẽ dậy sớm hơn Thời Yến, thấy Thời Yến tỉnh, Thần Quang lập tức cọ lên người Thời Yến, hận không thể đu mãi trên người y. Nhưng lúc này Thần Quang lại nằm yên đó không chút động tĩnh, Thời Yến hoàn hồn lại liền có chút nghi hoặc, đưa tay lay thân thể Thần Quang, kết quả còn chưa chạm vào, giây tiếp theo, một cụm ánh sáng màu trắng nhanh chóng hình thành xung quanh Thần Quang, tựa hồ ngăn cản Thời Yến đụng vào Thần Quang.

Lúc này Thần Quang mới chậm rãi mở mắt, thân thể dần cuộn lại thành cục, Thời Yến mắt sắc chú ý thấy, đường đen dưới bụng Thần Quang không còn nữa.

Thần Quang nhìn Thời Yến, chậm rãi xây dựng liên hệ tâm linh với y.

Thì ra tối qua sau khi phát sinh quan hệ với Thời Yến, thân thể Thần Quang bất tri bất giác phát sinh biến hóa, tuy trước đó đá luân hồi luôn ở trong người Thần Quang, nhưng chưa hoàn toàn dung hợp, có điều tối qua lại lặng yên vô tức dung hợp vào người Thần Quang, cùng lúc đó, Thần Quang phát hiện đã đến thời cơ thành niên của mình.

Từ sau khi Thời Yến hiểu quan hệ đặc thù giữa Thần Quang và đá luân hồi, luôn suy đoán quan hệ giữa cả hai, thậm chí một dạo còn đoán Thần Quang có phải là khí linh của đá luân hồi hay không, nhưng bất kể thế nào dù sao Thần Quang cũng là ma thú, Thời Yến cũng dần đánh tan suy nghĩ đó.

Lúc này thấy Thần Quang cư nhiên đã dung hợp với đá luân hồi, Thời Yến cũng không biết nên hình dung tâm trạng mình ra sao, bảo vật gia truyền mẹ để lại cho y vốn là muốn y giao cho Thời Dực có tiền đồ nhất trong nhà, kết quả lại vô tình sai lệch thế nào mà rơi vào tay y, tối qua y phát sinh quan hệ với Thần Quang, nếu bỏ qua thân phận ma thú của Thần Quang không nói, Thần Quang cũng coi như là một thành viên của gia tộc họ, vậy thì đá luân hồi để cho Thần Quang hấp thụ, mẹ có lẽ sẽ không trách y…

Do Thần Quang thành niên sớm hơn, cần phải qua một giai đoạn quá độ, đại khái sẽ có một thời gian không thể bị quấy rầy, càng là ma thú cao cấp khi thành niên nguy hiểm càng lớn, Thời Yến quyết định đưa Thần Quang vào không gian linh sủng, để Thần Quang nghỉ ngơi cho tốt trôi qua thời kỳ này.

Kết quả vừa mới truyền linh lực vào không gian linh sủng, Thời Yến đột nhiên phát hiện màu trên người mình lại thay đổi.

Màu lam đậm, đại biểu y đã bước vào đỉnh lam cấp!

Thời Yến tĩnh tâm kiểm tra tình trạng trong người, phát hiện thuật thủy linh khống hồn cư nhiên bất tri bất giác đã tu luyện hoàn thành, linh lực trong người y cực kỳ dồi dào, hiển nhiên đã bước vào cảnh giới đỉnh lam cấp chỉ cách tử cấp một bước, không kém hơn mấy người Thời Ân Thủy Liêm bao nhiêu!

Thời Yến nhanh chóng tỉnh khỏi cuồng hỉ, rất rõ ràng có tiến triển đột phát thế này có quan hệ mật thiết với song tu kết hợp nhục linh cùng Thần Quang tối qua, tinh lực và linh lực tu luyện cần để từ trung kỳ lam cấp bước vào đỉnh lam cấp tiêu hao nhiều hơn trước nhiều, cấp bậc càng cao tu luyện càng khó khăn, trong tình trạng thế này Thời Yến còn có thể trong một tối hoàn thành, có thể thấy công hiệu cường hãn của công pháp song tu.

Thuật thủy linh khống hồn đã tu luyện hoàn thành, linh hồn và thân thể Thời Yến đã hoàn toàn dung hợp, đây cũng coi như đã chuẩn bị hoàn hảo cho tương lai y trùng kích tử cấp, tuy Thời Yến phát triển quá nhanh, cảnh giới vừa mới ổn định lại bất ổn lần nữa, nhưng Thời Yến không lo lắng, ngự linh sư tuổi càng nhỏ thành tựu càng cao, tương lai con đường có thể đi cũng càng xa. Thân thể Thời Yến đến hiện tại còn chưa thành niên, thực lực của y hiện tại sớm đã vượt xa người cùng tuổi, tương lai đương nhiên tiền đồ vô lượng.

Thực lực tiến thêm một bước, khiến tâm trạng Thời Yến rất tốt, tiếc nuối duy nhất chính là Thần Quang vào kỳ quá độ, không thể cùng chia sẻ với Thần Quang, nhưng Thời Yến nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi thành phố phụ cận, đến Chước thành nơi ở của Nghiêm Băng Hậu.

Lúc trước Thời Yến sắp tới Chước thành, lại bất đắc dĩ phải vòng về Liệt thành, hiện tại cuối cùng bước vào thành phố này, so với Liệt thành phồn hoa, Chước thành tiêu điều hơn nhiều, không chỉ vì Chước thành chỉ là một thành phố bình thường, còn vì mấy ngày nay Hỏa gia đang đàn áp long đầu Chước thành là gia tộc của Nghiêm Băng Hậu.

Tất cả âm thanh phản kháng Hỏa gia đều bị trấn áp, thậm chí Nghiêm Băng Hậu còn bị bắt sống.

Thời Yến vừa đến Chước thành, đã được hạ nhân Hỏa Luyện phái đến đón tiếp, sau khi xác nhận thân phận Thời Yến, đối phương liền dẫn y đi gặp Nghiêm Băng Hậu.

Thời Yến đánh giá hạ nhân đó một lượt, cuối cùng gật đầu, đi theo chỉ dẫn của gã, Thời Yến đến một nhà lao bí mật ở ngoại ô, trong nhà lao dưới lòng đất ẩm ướt tối tăm này, gặp được Nghiêm Băng Hậu bị bắt giam.

So với sự hăng hái hăm hở mấy tháng trước, Nghiêm Băng Hậu lúc này nhìn riêng từ trang phục, quả thật sa sút không ít, nhưng trên mặt gã vẫn là vẻ kiêu ngạo tự tin hoàn toàn khác với hoàn cảnh bị bắt giam lúc này.

Thấy Thời Yến đứng trước mặt mình, Nghiêm Băng Hậu ngước mắt lộ ra nụ cười quái dị, một lát sau, tên hạ nhân tự dưng là người của Hỏa Luyện đứng cạnh Thời Yến, đột nhiên xuất thủ tấn công Thời Yến!

Đối phương nhìn không thu hút, nhưng không ngờ cư nhiên là một ngự linh sư lam cấp, tuy nói là trung kỳ, nhưng đột nhiên bạo khởi tập kích, ngay cả tử cấp cũng không dám xem thường!

Nhưng Thời Yến lại như sớm có chuẩn bị, thân hình linh hoạt tránh khỏi tập kích của hạ nhân đó, không chỉ lông tóc vô thương, thậm chí nhân lúc hạ nhân còn chưa kịp thu tay, Thời Yến đột nhiên đứng sau lưng gã, Cửu Trọng Sát đánh mạnh vào đầu gã. Tuy đối phương không bị một kích táng mạng, nhưng đầu bị hồn khí do ngự linh sư đỉnh lam cấp khống chế tấn công, hạ nhân đó lập tức đau đớn há to miệng kêu lên, Thời Yến nhân cơ hội ném vào miệng gã một linh khí dùng một lần, “oành” một tiếng, một giây sau linh khí trực tiếp phát nổ, hạ nhân bị nổ thành một đống máu thịt văng tung tóe.

Thời Yến chậm rãi đi ra khỏi đống sương máu đó, quanh người y có màn phòng hộ, những máu thịt đó không cách nào làm nhiễm bẩn y, ngược lại Nghiêm Băng Hậu do không kịp phòng bị, bị sương máu phun đầy mặt.

“Đỉnh… lam cấp.” Nghiêm Băng Hậu trợn to mắt nhìn Thời Yến, vẻ mặt không dám tin.

Thời Yến nhìn chằm chằm Nghiêm Băng Hậu. Lần trước gặp Nghiêm Băng Hậu chẳng qua cũng chỉ chưa tới ba tháng, khi đó y ở dưới nhìn Nghiêm Băng Hậu chiến đấu với học viện Bolorei, cảm giác sâu sắc rằng mình không phải đối thủ của Nghiêm Băng Hậu, nhưng lúc này, Nghiêm Băng Hậu tuy đã trở thành ngự linh sư sơ kỳ lam cấp, nhưng Thời Yến không chỉ đuổi kịp bước chân gã, thậm chí còn vượt qua gã, bỏ xa gã sau lưng.

Nghiêm Băng Hậu nhìn ánh sáng lam đậm tỏa ra quanh người Thời Yến, sắc mặt như tro tàn, ngay cả một ngự linh sư trung kỳ lam cấp cũng không chịu được qua một phút dưới tay Thời Yến, một sơ kỳ lam cấp như gã càng không thể là đối thủ của Thời Yến.

“Mày biết tao sắp tới, mày hiểu rất rõ hành tung của tao.” Thời Yến lạnh lùng nhìn Nghiêm Băng Hậu, “Ai nói cho mày biết tao sắp tới tìm mày.”

Thời Yến tra xét tung tích Nghiêm Băng Hậu, trừ Hỏa Luyện Bát Hỉ và Thần Quang ra, không một ai biết được, Bát Hỉ và Thần Quang không thể phản bội y, Hỏa Luyện có khế ước với y, hơn nữa lúc y cáo biệt Hỏa Luyện, bất luận là thực lực hay thế lực đều vượt xa Nghiêm Băng Hậu, Hỏa Luyện không thể vì một Nghiêm Băng Hậu mà đắc tội y.

Vậy Nghiêm Băng Hậu làm sao có thể biết y sẽ tới truy sát gã?! Phải biết thân phận hiện tại của y là thiếu gia Thời gia, cho dù từng có vướng mắc với Nghiêm Băng Hậu, nhưng cũng chỉ là ân oán nhỏ mà thôi, bất cứ ai cũng sẽ không đặt trong lòng.

Nghiêm Băng Hậu nghe thế, lập tức hoàn hồn, cười lạnh nhìn Thời Yến: “Mày cho rằng chuyện mày làm không chút sơ hở sao, hành vi của mày sớm đã bị người khác nhìn thấu rồi! Bắt đầu từ Lạc Khắc, sau đó là Duy Lặc và Aofu, ngự linh sư thế giới này tổng cộng có bao nhiêu người, lại có mấy người là bạn tao quen, kết quả có ba người cư nhiên chết trong nửa năm, mày nghĩ tao là đồ ngu, không sinh lòng nghi ngờ?”

Thời Yến nghe thế, sắc mặt lại lạnh lẽo đi vài phần, y quan sát tỉ mỉ biểu cảm trên mặt Nghiêm Băng Hậu, lời nói của Nghiêm Băng Hậu quả thật không có bất cứ vấn đề gì, vòng ngự linh sư lớn như thế, mấy hổ bằng cẩu hữu của Nghiêm Băng Hậu, trong mấy tháng đều chết, là người thường thì sẽ cảm thấy kỳ quặc.

Nhưng cũng chỉ có thể cảm thấy kỳ quặc mà thôi, chuyện Lạc Khắc sau đó Thời Yến có từng nghe Thần Quang nói qua, chuyện này ngay cả Lạc Phi cũng quên, sao có thể có người hoài nghi lên đầu y. Duy Lặc và Aofu không phải là Thời Yến cố ý đi tìm họ, là họ tự tìm chết dám đánh chủ ý tới y. Với tính cách của thiếu gia Thời gia, không về nhà cáo trạng giết sạch người ở nơi đó đã là cực kỳ nhân từ rồi.

Thời Yến không nghĩ ra mình lộ sơ hở ở chỗ nào, cư nhiên khiến Nghiêm Băng Hậu nhìn thấu mục đích và thân phận của mình, giăng cạm bẫy đợi y tới, nhưng không sao, Nghiêm Băng Hậu không chịu nói thật cũng không vội.

Nơi này hẻo lánh, Nghiêm Băng Hậu vốn muốn ở đây thần không biết quỷ không hay giết y, để Thời gia sẽ không tra xét lên đầu hắn, ngược lại chuyển lửa giận lên người Hỏa Luyện, kết quả hiện tại lại tiện nghi cho Thời Yến, Nghiêm Băng Hậu thực lực không bằng y, chạy không thoát khỏi lòng bàn tay y, ngược lại có thể tùy ý Thời Yến giày vò để giải mối hận trong lòng.

Nghiêm Băng Hậu vốn muốn làm loạn nội tâm Thời Yến, nhân cơ hội tập kích chạy thoát, nhưng thấy vẻ mặt Thời Yến bất thường, nhìn mình như nhìn người chết, Nghiêm Băng Hậu cắn răng, toàn thân phóng ánh lam, dùng công kích mạnh nhất tấn công Thời Yến, thậm chí còn lấy ra linh khí quý giá, chỉ để thoát khỏi tay Thời Yến.

Nghiêm Băng Hậu có linh khí, tồn kho của Thời Yến cũng không ít, không chỉ thế, đẳng cấp Cửu Trọng Sát của y còn cao hơn vũ khí của Nghiêm Băng Hậu, trên tay lại có dược tề trị liệu Mộc Lam phối chế, cứ thế một tăng một giảm, không quá hai mươi giây, Nghiêm Băng Hậu liền thành bại tướng dưới tay Thời Yến.

Thời Yến nhìn Nghiêm Băng Hậu bị y đánh ngã dưới đất, từng cảnh quá khứ hiện lên trong đầu, lần đầu gặp những ngự linh sư cao cao tại thượng bọn họ, trong lòng y đầy sợ hãi và cẩn trọng, sau khi bị mang vào căn phòng tối tăm đó là sợ hãi và hoảng loạn, sau khi chết là oán hận với bọn họ, sau khi trọng sinh thì xem họ thành động lực để biến cường.

Hiện nay, cuối cùng y đã dẫm họ dưới chân, Nghiêm Băng Hậu là người đầu tiên chính diện bị Thời Yến một mình đánh bại trong số những người y muốn báo thù, Thời Yến đi tới trước mặt Nghiêm Băng Hậu đang như chó nhà có tang, chậm rãi lấy hạt giống hoa Thời ra khỏi nhẫn không gian.

Nghiêm Băng Hậu nhìn Thời Yến lấy ra một hạt giống kỳ quái, lập tức sửng sốt, hạt giống trên tay Thời Yến nhìn tựa hồ bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng càng là những thứ bình thường chưa biết, luôn có thể tạo nên hoảng loạn.

Nghiêm Băng Hậu không khỏi kêu lên: “Đó là gì?! Thời Yến, nói đến cùng giữa tao và mày không có thù oán quá lớn, mày chỉ cần đáp ứng chịu thả tao đi, tao sẽ cho mày biết tao làm sao biết tin tức về mày.”

Thời Yến lạnh lùng liếc gã một cái, khóe môi cong lên nụ cười trào phúng lại oán độc, không trả lời gã.

Nghiêm Băng Hậu bị dọa bởi ánh mắt thù hận dữ tợn của Thời Yến, gã rùng mình, trân mắt nhìn Thời Yến ném hoa Thời vào đồ chứa đặc thù, đó hình như là thứ thúc đẩy hoa Thời phát triển nhanh chóng, trong thời gian ngắn hoa Thời đã nhanh chóng nảy mầm nở hoa, lúc này, Thời Yến ném hoa Thời lên người Nghiêm Băng Hậu.

Trước khi hoa Thời nở hoa, sẽ giả làm dược liệu hiếm có thu hút ma thú và nhân loại đến, Nghiêm Băng Hậu là ngự linh sư, hơn nữa cũng là ngự linh sư cao cấp từng trải sự đời, mắt thấy Thời Yến ném thực vật như dược liệu lên người mình, ban đầu còn cảm thấy không hiểu lắm, nhưng rất nhanh, hoa Thời giống như vật sống, bao kín cả người Nghiêm Băng Hậu.

Hoa Thời nhanh chóng biến lớn dễ thấy, đồ chứa đựng rễ của nó nhanh chóng bị hoa Thời mọc lớn chấn nổ, Nghiêm Băng Hậu ngã dưới đất, mắt nhìn lá hoa Thời như vô số con rắn xuyên tới xuyên đi trong người mình, cảm giác trơn trợt đó khiến Nghiêm Băng Hậu rùng mình, nhìn thực vật quái dị này, nỗi sợ đối với sinh vật chưa biết cuối cùng khiến Nghiêm Băng Hậu hạ thấp kiêu ngạo của ngự linh sư cầu xin Thời Yến: “Đây là thứ quỷ gì, Thời Yến mày nhanh lấy nó ra… tao cầu xin mày Thời Yến, lấy nó ra, chúng ta từ từ nói…”

Thời Yến không thèm nghe, đứng một bên bình tĩnh nhìn gã, giống như năm người họ lúc trước sắp bắt đầu luân gian y, Duy Lặc và Aofu nôn nóng tới trước lột sạch y xâm phạm, còn đám Nghiêm Băng Hậu ở bên cạnh vây xem như xem cuộc diễn, mãi đến khi hưng trí của họ được gợi lên, Nghiêm Băng Hậu mới túm Thời Yến bắt đầu thực hiện các loại lăng ngược tàn khốc trên thân thể y.

“Vẫn chưa bắt đầu mà, sợ cái gì…” Thời Yến thấp giọng nói, câu nói này là lúc trước Nghiêm Băng Hậu nói với y, hiện tại y trả lại nguyên văn.

Nhưng Nghiêm Băng Hậu không có tâm tư lắng nghe lời Thời Yến, hoa Thời sau khi cột chặt Nghiêm Băng Hậu, lập tức đói khát hút lấy, nó hút không phải linh lực của người, mà là lực sinh mạng, Nghiêm Băng Hậu còn trẻ, ban đầu còn không cảm thấy gì, nhưng rất nhanh đã phát giác dị thường. Tuy gã bị Thời Yến đả thương, nhưng không có nghĩa trong người không có chút linh lực nào, vốn còn định nhân lúc Thời Yến không phòng bị tập kích, nhưng lúc này gã không thể nghĩ gì được nhiều, lập tức điều động linh lực chống lại sức ăn đáng sợ của hoa Thời. Nhưng Nghiêm Băng Hậu nhanh chóng phát hiện, sau khi gã điều động linh lực, hoa Thời lại bắt đầu chuyển sang hút linh lực của gã.

Thời Yến nhìn Nghiêm Băng Hậu chỉ trong mấy giây nhanh chóng già đi ít nhất năm sáu tuổi, mắt thấy Nghiêm Băng Hậu không ngừng điều động linh lực cho hoa Thời hấp thụ, Thời Yến lấy một bình linh thủy nhỏ ra, nhỏ lên hoa Thời nửa bình, linh thủy của đá luân hồi cực kỳ thuần khiết, còn ngon hơn Nghiêm Băng Hậu, hoa Thời lập tức ngừng hút linh lực trong người Nghiêm Băng Hậu, trước tiên hấp thụ tiêu hóa hết linh thủy nhỏ trên người mình.

Nghiêm Băng Hậu thấy thế, cho rằng Thời Yến có cách khiến thực vật đáng sợ này dừng lại, ngẩng đầu cầu xin nhìn Thời Yến.

“Là ai tiết lộ với mày hành tung của tao.” Thời Yến nhìn chằm chằm Nghiêm Băng Hậu hỏi.

“Mày lấy thứ thực vật đáng chết này ra đi, tao sẽ cho mày biết!” Nghiêm Băng Hậu lập tức nói.

“Là ai.” Thời Yến dường như chưa nghe thấy lời Nghiêm Băng Hậu, lại hỏi lần nữa, cùng lúc này, hoa Thời hấp thu xong linh thủy lại bắt đầu hấp thu sức mạnh của Nghiêm Băng Hậu, Nghiêm Băng Hậu trân mắt nhìn linh lực trong người mình trôi mất, thân là ngự linh sư, không có gì đáng sợ hơn cái này, nhưng gã lại không dám ngừng điều động linh lực, nếu không thứ hoa Thời hấp thu sẽ là năng lượng sinh mạng của gã!

Thấy Thời Yến tựa hồ có thể khống chế thực vật đáng sợ này, nhìn linh lực mình sắp cạn, Nghiêm Băng Hậu cuối cùng thét lên: “Tao không biết! Tuy tao và mày mấy năm trước từng có vướng mắc, nhưng nhiều năm không gặp, làm gì còn đi quan tâm hành tung của mày, là có người cho tao biết…”

“Tao hỏi mày là ai!” Thời Yến đã dần mất kiên nhẫn, tuy Nghiêm Băng Hậu biểu hiện ra cực kỳ sợ hãi, nhưng nhìn lại càng giống như đang kéo dài thời gian.

Lẽ nào gã còn chuẩn bị đường lui?

Thời Yến đang nghĩ thế, Nghiêm Băng Hậu nhìn vẻ mặt Thời Yến, tự nhiên hiểu y đang nghĩ gì, ngay lúc này, Nghiêm Băng Hậu lăn lên trên một cơ quan cạnh đó, điều động số linh lực ít ỏi, lợi dụng sức nặng của mình ấn mạnh xuống, một khắc sâu, một cái lồng đột nhiên hình thành trên trần nhà, là một cái lồng do sức mạnh thuần túy ngưng kết mà thành!

Loại lồng này cực kỳ hiếm thấy, linh lực cần dùng gần như có thể sánh với một ngự linh sư lam cấp, nhưng sức mạnh thể hiện ra lại vượt xa lam cấp, cái lồng này thậm chí có thể nhốt tử cấp một thời gian!

Thời Yến từng thấy qua giới thiệu về cơ quan này trên sách, không ngờ nơi này lại có nó, Thời Yến biết lai lịch thứ này, đương nhiên không dám sơ ý, mắt thấy cái lồng sắp rơi xuống, hai mắt Thời Yến thoáng cái biến thành màu bạc.

Kỹ năng thiên phú của Thời gia triển khai, cái lồng hình thành từ linh lực đột nhiên dừng lại, cứ như thời gian đã ngừng trôi, lơ lửng trên không.

Thời Yến bước ra khỏi phạm vi hạ xuống của cái lồng, sau khi y rời khỏi, cái lồng rớt ầm xuống đất, không nhốt được bất cứ vật sống nào, cái lồng một giây sau liền biến mất.

Thời Yến lạnh nhạt nhìn Nghiêm Băng Hậu đã như lão già năm sáu chục tuổi, ngay lúc Nghiêm Băng Hậu khởi động cơ quan, cần phải truyền vào một phần linh lực, linh lực không còn lại bao nhiêu trong người gã nhanh chóng bị đào rỗng, trong lúc Thời Yến sử dụng thời gian ngăn cản cái lồng rơi xuống, hoa Thời vẫn không ngừng hút lực sinh mạng của Nghiêm Băng Hậu.

Đợi Thời Yến thoát ra, Nghiêm Băng Hậu sớm đã trở thành lão già bán trăm, thấy Thời Yến bình an vô sự, trong mắt Nghiêm Băng Hậu vụt qua một tia không cam lòng, gã vẫn luôn xem Hỏa Luyện là kình địch lớn nhất trong đời, không ngờ cuối cùng lại chết trong tay Thời Yến, Nghiêm Băng Hậu nhìn Thời Yến chằm chằm, điên cuồng gào rú: “Cho dù tao chết tao cũng sẽ không cho mày biết bất cứ tin tức nào, mày đừng vọng tưởng!”

Thời Yến nhìn gương mặt cố chấp đến vặn vẹo của Nghiêm Băng Hậu: “Ngay từ đầu tao cho rằng mày biết hết, nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ mày chẳng biết gì cả.”

Thời Yến nhìn Nghiêm Băng Hậu càng lúc càng già, thấp giọng cười: “Mày không nói cũng không sao, sớm muộn gì tao cũng sẽ biết, còn về mày, tao không biết người đó đã nói cho mày những gì, cũng không biết đối phương hứa cho mày ích lợi gì để mày giết tao, nhưng rất rõ ràng, mày cũng đang nghi hoặc, tại sao tao lại đuổi tận giết tuyệt mày…”

Thời Yến bảo đảm trên thế giới này tuyệt đối sẽ không có người đoán ra thân phận thật sự của y, ngay cả Thời Liên là ngự linh sư hắc cấp cường đại thân mật với Thời Yến quá khứ như thế cũng không nhìn ra chỗ khác thường của y, làm sao có thể bị ai khác nhìn thấu lai lịch.

Nghĩ thế, Nghiêm Băng Hậu đối với y tất nhiên cũng tràn đầy nghi hoặc, chẳng qua lúc này, Thời Yến không để ý nói cho gã một phần chân tướng.

“Mày nhìn bộ dáng đáng thương của mày đi, chậc chậc, muốn trách thì trách tướng mạo của mày quá giống thiếu gia Thời gia, làn da này, thân hình này, mày yên tâm, đợi tụi tao chơi tận hứng rồi, nếu mày chưa chết, sau này tao nhất định sẽ thương yêu mày__ Nghiêm Băng Hậu, đây là lời năm đó mày nói với tao, mày còn nhớ không?” Thời Yến nhìn Nghiêm Băng Hậu, híp mắt âm trầm cười nói.

Trong mắt Nghiêm Băng Hậu vụt qua một tia nghi hoặc, lời này nghe thế nào cũng thấy rất quen thuộc.

Nghiêm Băng Hậu đã thành lão già tóc bạc tang thương hoang mang nhìn Thời Yến, cố gắng tìm kiếm câu nói này trong ký ức.

Tốc độ hoa Thời hấp thu năng lượng sinh mạng của Nghiêm Băng Hậu chậm dần lại, vì Nghiêm Băng Hậu sắp sửa chết già rồi.

Ngay lúc mấu chốt này, cứ như hồi quang phản chiếu, mắt Nghiêm Băng Hậu đột nhiên trợn to, trừng mắt vặn vẹo nhìn Thời Yến, gã há miệng, muốn nói gì đó, nhưng thứ nhổ ra lại là hàm răng đã lão hóa.

Nghiêm Băng Hậu nâng cánh tay nhăn nhúm, chỉ Thời Yến, cả nửa ngày cũng không cách nào nói ra một câu, cuối cùng, gã trợn mắt chết trong uất nghẹn.

Đại khái đến chết gã cũng không hiểu, lời lúc trước gã nói với bình dân như món đồ chơi kia, tại sao hôm nay lại được nói ra từ miệng của thiếu gia Thời gia chân chính.

Hoa Thời cuối cùng đúng như ý nguyện của Thời Yến, hút khô Nghiêm Băng Hậu, ngay cả máu thịt cũng không lưu lại, chỉ còn lại một nhúm bột phấn, mà sau khi hấp thụ hết Nghiêm Băng Hậu, hoa Thời cũng nhanh chóng nởhoa.

Thời Yến lập tức đi tới hái hoa, hoa Thời triển khai tấn công Thời Yến, Thời Yến lại lần nữa thi triển kỹ năng thiên phú, sau khi dừng hoa Thời, nhẹ nhàng hái đóa hoa xuống, sau đó tiêu hủy toàn bộ lá và rễ của nó.

Sau khi xóa hết tất cả dấu vết có liên quan tới mình quanh đó, Thời Yến quay người rời khỏi nhà giam âm u này.

Khi y giết Lạc khắc, trừ khi là người đặc biệt chú ý y, nếu không sẽ không có ai liên tưởng cái chết của Lạc Khắc lên người y, Duy Lặc và Aofu là tự tìm đường chết, chuyện Thời Yến giết họ rất nhiều người đều biết, nhưng những người đó tuyệt đối không dám rêu rao. Người thông qua chuyện này tra lên người y, tất nhiên sớm đã chú ý đến y, tự nhiên, y đến Chước thành tìm hành tung Nghiêm Băng Hậu, cũng rơi vào mắt người đó.

Thời Yến đã mơ hồ có suy đoán về người tiết lộ tin tức của y, thù nhân của y lúc trước tổng cộng có năm người, một khi Nghiêm Băng Hậu chết, chỉ còn lại __ con trai của thiếu chủ Thổ gia, Đàn Quang.

Dây dẫn cháy khiến Thổ gia và Thời gia trở thành thù địch, nói đến cùng vẫn là do Thời Yến năm đó tạo nên. Thổ gia khác Thời gia, Vĩnh Hằng quốc độ có hoàng thất, Thời gia tuy khống chế Vĩnh Hằng quốc độ, nhưng lại ẩn náu sau lưng. Mà Thổ gia lại trực tiếp phong hoàng, Đàn quốc do Thổ gia khống chếtoàn diện, tiểu vương tử lúc đầu, tự nhiên chính là con cháu trực hệ của Thổ gia.

Thời gia năm đó bại bởi Thổ gia, dẫn tới gia chủ chìm vào ngủ say, nhưng thực tế tên hung thủ sát nhân Thời Yến lại vẫn tiêu dao bên ngoài, trốn trong Thời gia mấy năm không chịu xuất hiện. Thời Yến tuyệt đối tin tưởng, Thổ gia vẫn luôn chú ý đến y.

Nếu Đàn Quang đã có lòng như thế, có thể thuận theo quỹ tích giết người của y liên tưởng đến mục tiêu tiếp theo là Nghiêm Băng Hậu, cũng có khả năng. Chỉ là… trong lòng Thời Yến nghĩ tới Thời Dực đã sống cùng y mười mấy năm.

Người đã mất tích hai năm này, hiện tại rốt cuộc đang ở đâu?

Truyện Chữ Hay